Dòng sông hoa tím
Dòng sông hoa tím
Có phải cuộc đời đẩy đưa tôi gặp em nên tôi đã chu du
Lang bạt tới tận cùng xứ sở
Có phải vì em hôm nay mà tôi từng đau khổ
Một tình yêu, ngỡ lầm lỗi thanh xuân
Em trẻ trung như tuổi mười lăm
Khoảng trời ấy đã bao lần dông bão
Gió xuân thổi phất phơ tà áo
Có thể nào, nay tôi đã yêu em...
Có thể nào tôi rơi mất niềm tin
Em hứng trọn đôi bàn bay bé nhỏ
Môi em cười, ngàn nụ hoa đua nở
Trước sân trường
bão tố
tuổi thơ tôi...
Nỗi lòng này day dứt mãi khôn nguôi
Một dòng sông khát khao đầy hoa tím
Những vị ngọt từ đâu mang đến
Để bây giờ tôi cứ ngỡ là mơ
Dòng sông trôi đâu biết bến bờ
Tình yêu tôi nặng trên con thuyền nhỏ
Em vô tư như tình đầu muôn thuở
Để lòng tôi da diết nhớ vầng trăng...
Vầng trăng tròn như ước muốn ngàn năm
Như tình yêu khát khao điều trọn vẹn...
Thế mà tôi như con tàu rời bến
Lặng lẽ đi xa, vĩnh biệt kỷ niệm xưa...
Rồi một ngày mai ta lại đi qua
Những cánh cửa nao lòng trong truyện Tuyết
Để trong lòng vẫn tình yêu da diết
Những vầng trăng khắp xứ sở chu du...
Mạo Tử
|