Buổi sáng ngày hôm sau, Xương Phàm đang dạy cho Hạng Đào thổi sáo, Hạng Tân đi tới.
" Tiểu Phàm, ngươi còn biết thổi sáo à! Khúc nhạc này tên gì?" Hạng Tân cười hỏi.
" Là sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân sáng tác, gọi là Dạ Chi Ai Thương."
" Dạ Chi Ai Thương...Ân! Nghe khúc nhạc này đã xem ra sau khi mẫu thân ngươi rời đi, phụ thân ngươi thật thương tâm a! Chẳng qua ngươi thổi không có kì hành, mà gặp kì thần!"
" Không có kì hành, lại gặp kì thần." Xương Phàm nghi hoặc nhỏ giọng nói.
" A a! Này cũng là chuyện tốt, nếu ngươi thổi ra kì thần, tức là nói ngươi gặp chuyện thương tâm, không bằng không gặp!" Hạng Tân rất có thâm ý nói.
" Chẳng qua ngươi không cần quá thật tâm dạy hắn, hắn cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, qua vài ngày nữa sẽ không thèm học, hắn học không được đâu. Ta từng thỉnh qua vị danh nhân ẩn sĩ xem cho ba huynh đệ bọn họ, lão đại có thể làm đại tướng, lão nhị thiện viện trị quốc." Nói đến đây, Hạng Tân lại bất đắc dĩ nhìn Hạng Đào nói tiếp.
" Còn lão tam đây tư chất vượt hơn hai ca ca hắn gấp trăm lần, nhưng vô luận là lãnh binh hay trị quốc đều không thể so được với người thường dùng chỉ là một phần, thậm chí ngay cả cầm kì thi họa cũng không biết."
" Nhưng, một đạo nhân nói cho ta tư chất của ta ở tại tu chân, là kỳ tài ngàn năm khó gặp, ai!!!" Hạng Đào không phục tức giận nói tiếp.
" Ta thỉnh cầu vị đạo sĩ kia thu Đào nhi làm đồ đệ thì hắn làm sao cũng không chịu, nói bọn họ thu đồ rất nghiêm, phải đi đến môn phái trải qua các loại khảo nghiệm, khi ta hỏi môn phái bọn họ ở đâu thì hắn còn nói môn quy không cho nói, tính tình thật là cố chấp, sau này ta nhiều lần sai người tìm tu chân môn phái, nhưng bọn họ rất thần bí, đến nay cũng không thu hoạch được gì." Hạng Tân bất đắc dĩ nói.
Không biết là may mắn hay bất hạnh, Hạng Đào nghe đạo sĩ kia nói thì biết tư chất của mình là ở nơi nào, lại gặp được đệ tử của Thục Sơn kiếm phái cổ bản nhất của tu chân giới, nếu là họ, bằng vào tư chất của Hạng Đào, có lẽ hắn đã sớm đi lên con đường tu chân. Đó là chuyện sau này.
" Ta nói một chút chuyện tình huống đại lục cho ngươi nghe." Hạng Tân đột nhiên nhớ tới vì Xương Phàm ở trong núi nên có lẽ không rõ ràng, nhân tiện nói:
" Viêm Hoàng đại lục cơ hồ tất cả đều là bản đồ của Ngô quốc, nhưng hôm nay quốc nội Ngô quốc hỗn loạn, chủ yếu có ba đại thế lực, cực mạnh chính là ta cùng Kiêu Kỵ Hầu Tôn Tân trung cùng với Ngô vương, tiếp theo là phản quân Uy Vũ Hầu Lí Dị, Gia Nghĩa Hầu Nhạc Hành, Trấn Bắc Hầu Tần Chiến liên minh, yếu nhất nhưng phát triển nhanh nhất chính là loạn dân Lí Xá Danh suất lĩnh nông dân bạo động.
Ngô thủy hoàng có pháp lệnh: Quân chính quy của chư hầu không được vượt quá ba mươi vạn, trong đó binh mã của ta có ba mươi vạn, vương bài là năm vạn Phi Hổ quân, bọn họ là trong toàn quân năm trăm người mới tuyển ra một tinh anh, lại trải qua huấn luyện nghiêm khắc, mà khóa trình huấn luyện chỉ có một, đó là phải thật chiến, chỉ có trải qua chiến hóa thật sự tẩy lễ mới có thể trở thành chiến sĩ chân chính!
Tôn Tân không có vương bài quân, hoặc là nói cả ba mươi vạn quân đội của hắn đều là vương bài quân, bọn họ không chỉ thiện chiến, hơn nữa tinh thông binh pháp, trận pháp, tối thiện với đại chiến, chỉnh thể thực lực còn so với quân mạnh nhất chỉ thấp hơn một bậc.
Quân đội đế quốc có một trăm hai mươi vạn, nhưng trừ mười vạn hoàng gia cấm vệ quân, còn lại chỉ là đống cát quân kỉ rối loạn, lực chiến đấu cực thấp, đối phó nông dân miễn cưỡng còn được, nhưng đối phó với quân đội khác chỉ nhờ vào số lượng và lương thảo để thủ thắng.
Uy Vũ Hầu Lí Dị ngoài ba mươi vạn trụ cột còn có mười vạn lén thu vào lúc trước, vương bài quân là Huyết Vệ, nhân số không biết, nói bọn họ là quân đội, không bằng gọi là tử sĩ!
Gia Nghĩa Hầu có ba mươi lăm vạn, vương bài là hai ngàn chiến xa.
Trấn Bắc Hầu trấn thủ biên cương có ba mươi vạn, tất cả đều là kỵ binh tinh nhuệ!
Cho nên Lí Xá Danh quân đội nông dân lực chiến đấu yếu, quân kỉ tán mạn, thiếu nhân tài quân sự. Nhưng nhân số của bọn họ tới gần một trăm vạn, lại không ngừng lớn mạnh."
Nói đến đây, Hạng Tân chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn phía phương xa, trịnh trọng nói:
" Còn có một phương chính là tu chân sĩ, cũng chỉ là thần tiên sống mà nhân gian truyền thuyết, chỉ là bọn họ không nhúng tay vào việc nhân gian, cũng không thể chiêu tập bọn họ. Người thường chỉ là cần gia khổ luyện, độ nặng chừng năm trăm cân, chạy một nén hương chẳng qua hai mươi dặm, lấy một đối mười đã là cực hạn.
Thần tiên? Tên này biết bao chói mắt a. Cả đại lục vô số cao thủ đều vì vậy mà điên cuồng, vô số người luyện võ muốn trở thành thần tiên. Phi kiếm vừa ra, giết người trong vô hình ngoài ngàn dặm, vách cao ngàn dặm khoảnh khắc mà qua, đây là thần thông như thế nào?"
Trong mắt hắn có một tia khát vọng, rồi sau đó cảm thán nói: " Nếu có một vị chịu trợ giúp chúng ta, thì trận giặc giã này cũng không cần đánh, đáng tiếc, bọn họ không nhúng tay vào chiến tranh phàm gian."
" Ngoan ngoan! Còn học binh pháp làm cái khỉ gì, đi làm thần tiên là được." Xương Phàm không khỏi nghĩ thầm.
" Nhưng nếu muốn tu chân, cần tư chất và cơ duyên thật lớn, người thường tu chân quá khó khăn, mà một khi tu chân thành công cũng không thể dễ dàng hiển lộ nơi phàm gian, Đào nhi chính là khuyết thiếu cơ duyên. Các ngươi cứ chuyên tâm học tập đi, cưỡng cầu cũng không được." Hạng Tân có chút bất đắc dĩ nhìn Hạng Đào nói.
" Sớm biết rằng không đơn giản như vậy, nhưng thật có thể làm thần tiên thì tốt lắm." Xương Phàm vẫn còn đang nằm trong mộng đẹp.
Đúng là thật, qua vài ngày Hạng Đào không học thổi sáo nữa, chuyển sang thành thật luyện công cùng Xương Phàm, cũng chính là rèn luyện thân thể.
Nếu muốn đạt tới thân thể cực hạn, các loại rèn luyện phương pháp, tuyệt đối phải làm cho thân thể trải qua vô số lần thuế biến, loại thống khổ này không phải là người bình thường có khả năng thừa nhận. Bắt đầu thì mỗi ngày đeo trên người mười cân, từ dưới chân núi xách nước chạy lên đỉnh núi đổ đầy mười thùng lớn! Và rồi tứ tăng thêm lên đến cực hạn! Mỗi ngày đều phải đạt tới cực hạn, so với mỗi ngày phải chịu một trăm roi còn khó qua hơn, không phải vì bọn họ còn nhỏ mà không làm, tiểu hài tử là hoàn toàn bị buộc phải làm a!
Xương Phàm còn nhớ rõ lúc hắn học thuộc lòng bình pháp tới lui thành thuộc thì Hạng Tân tuyên bố từ ngày mai hắn cùng Hạng Đào luyện công.
Sáng sớm.
Liệp liệp gió lạnh, Hạng Tân mặc trang phục màu đen đứng nơi đó, vẫn không nhúc nhích, phảng phất pho tượng.
" Xương Phàm, ta yêu cầu ngươi năm giờ đến, hiện tại đã sáu giờ, trước tiên phạt ngươi chạy năm vòng từ hầu phủ đến Vọng Dương Lâu." Hạng Tân thay đổi vẻ từ ái bình thường, lạnh lùng mệnh lệnh.
Nửa giờ sau, Xương Phàm thở hổn hển chạy trở về.
" Với tốc độ này của ngươi, căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay, ra chiến trường chính là chịu chết! Lập tức phụ trọng( đeo vật nặng) mười cân chạy đến Lục Nhân sơn, từ dưới chân núi xách nước, đổ đầy mười thùng lớn trên đỉnh núi, lại luyện một trăm lần Xuyên Vân Thương, không hoàn thành không được ngủ." Hạng Tân không cho hắn cơ hội nghỉ ngơi.
Xương Phàm biết là vì Hạng Tân muốn tốt cho hắn, nên hắn cắn chặt hàm răng.
Chạy đến dưới chân núi, Hạng Đào tiểu tử đang xách nước, chẳng qua hắn phụ trọng là ba mươi cân! Hơn nữa hình dáng còn thoải mái hơn so với Xương Phàm.
" Hắc hắc, lão đại, ta rốt cuộc đã đoán trúng a."
Khi người gặp phải chuyện không hay ho, thì cũng hy vọng người khác cũng không hay ho, phảng phất như vậy sẽ tìm được sự cân bằng tâm lí, đây có lẽ là một nhược điểm của con người.
" Vậy ngươi không phải nên giúp ta xách một nửa a?" Xương Phàm buồn bực nói.
" Hu...đừng bảo tiểu đệ không nói cho ngươi, trong này có nhãn tuyến của cha, không muốn chết thì thành thật một chút đi!" Hạng Đào coi như còn điểm lương tâm.
Đương nhiên, Xương Phàm một lần lại một lần cảm thấy đã đến cực hạn, nhưng vừa nhìn thấy tiểu đệ còn lợi hại hơn mình, liền quật cường tiếp tục kiên trì, không thể bại bởi vì xú tiểu tử kia là động lực của hắn!
Buổi tối, Xương Phàm hàm chứa nước mắt nói xong: " Không phải ta tiến vào hầu phủ, mà là tiến vào ổ giặc cướp!"
Đi ngủ.
Ban đêm, Hạng Tân thỉnh thầy đấm bóp nổi tiếng trong Hàn Xương thành giúp cho hai tiểu hài tử đang ngủ say sưa làm mát xa, có thể làm cho bọn họ thoải mái, cũng làm cho cơ thể mệt mỏi của bọn họ mau chóng khôi phục, để ứng đối huấn luyện ngày mai. Chỉ là bọn họ quá mệt mỏi, nên không hề phát hiện.