Từng bước chân lặng thầm của thời gian vụt qua lúc nào chẳng biết. Một bình minh nữa lại đến. Ánh dương ửng hồng le lói phía cuối chân mây. Một ngày mới bắt đầu với những vui buồn, trắc trở của cuộc sống, song hành cùng với niềm tin và hy vọng yêu thương....
Trên đỉnh Thái Cực Môn, mọi người lần lượt thức dậy đón chào một ngày mới. Kẻ thì đi chẻ củi nấu cơm, kẻ thì luyện tập vài đường kiếm, kẻ thì ngự kiếm phi hành ngắm ánh mặt trời buổi sáng.Bỗng
“Ầm...ầm”...cả đại lục hình như rung chuyển. Theo sau đó, muôn thú khắp nơi dù ở đâu đều nhất tề hướng mặt lên trời cất tiếng hú vang.
Trong đại điện Thái Cực Môn, ở dưới nền đất là một đồ hình bát quát cực lớn, nhưng ngạc nhiên ở giữa lại có hình ảnh một con rồng. Lúc này đây, đồ hình phát sinh dị biến. Chỉ thấy đạo bát quái xoay tròn, còn con rồng thì đang quẫy đuôi hình như đang đón chào một người bạn nào đó sắp đến chơi nhà.
Nhìn thấy cảnh này, một đạo sĩ già mặt chợt biến sắc:
- Thiên tử đồ chuyển động. Thất quốc lại chuẩn bị có chiến tranh rồi, bá tánh thiên hạ lại rơi vào cảnh lầm than. Vô Đăng, con mau đi bẩm báo với chưởng môn sư đệ cùng các sư thúc hãy mau đến đại điện.
Chỉ trong chốc lát, chỉ thấy sáu bóng người ngự kiếm hạ thân xuống đại điện. Người đứng giữa chính là chưởng môn Ngọc Hư, niên kỷ trạc khoảng bốn mươi tuổi, khắp người toát lên vẻ tiên phong đạo cốt, mặc dù có kém tuổi hơn với mấy vị sư huynh nhưng luận về võ công và tài trí không ai bằng. Người bên cạnh là Ngọc Tâm, sư muội và cũng chính là phu nhân của chưởng môn. Bốn người còn lại ba nam lần lượt là Ngọc Đàm, Ngọc Cảnh, Ngọc Chính và một nữ là Ngọc Phượng. Trong bốn người còn lại thì chỉ có Ngọc Phượng và Ngọc Chính là kém tuổi chưởng môn, còn lại hình dáng đều đã tới lục tuần, râu trắng bạc phơ. Sáu người mới tới chăm chú nhìn vào đồ hình. Một lúc sau, chưởng môn Ngọc Hư từ từ cất tiếng hỏi:
- Ngọc Chân, huynh là người nghiên cứu sâu về kỳ môn trận pháp, huynh có nhận xét gì không?
Ngọc Chân chính là vị đạo sĩ già phát hiện dị biến đầu tiên đáp lời:
- Chưởng môn sư đệ, mặc dù huynh bao năm qua khổ công nghiên cứu, về mặt trận pháp có đôi chút thành tựu, còn về mặt kỳ môn huynh vẫn còn cố gắng nhiều nữa. Thiên tử đồ này do sư thúc tổ để lại, huynh đã nhiều lần vận dụng linh lực bản thân cố gắng phát động thiên tử đồ nhưng đành bất lực. Hôm nay phát sinh dị tượng này, huynh chỉ biết Thất quốc chuẩn bị có chiến tranh còn lại không biết gì hơn. Chỉ còn cách thỉnh cầu sư thúc tổ xuất quan, chỉ giáo cho chúng ta.
- Sư thúc tổ bế quan đã mấy chục năm, nghiên cứu thiên mệnh, chừng nào chưa tham ngộ xong thì chưa xuất quan. Chúng ta không thể làm phiền sư thúc tổ - Ngọc Hư chưởng môn đáp lời
- Không cần đâu, ta đã đến đây. Chỉ thấy không biết lúc nào trong đại điện đã xuất hiện một lão đạo sĩ, dáng người thấp bé, trông vẻ mặt có vẻ hoạt kê. Tất cả người trong điện đồng thanh thi lễ:
- Chúng đệ tử bái kiến sư thúc tổ
- Bất tất đa lễ! Mới cách biệt mấy chục năm, xem ra võ công các ngươi tiến bộ không ít.
Nói xong, lão sư thúc tổ chăm chú nhìn vào Thiên tử đồ, rồi nói với Ngọc Hư:
- Con mau triệu tập toàn bộ đệ tử bản môn. Việc tham ngộ của ta đã có chút thành tựu, nhân dị tượng lần này đại khai nhãn giới cho toàn bộ đệ tử, để chúng biết rằng người phàm trần có khả năng biết được thiên cơ.
**************************
Đã lâu lắm rồi, Thái Cực Môn mới nhộn nhịp và vui vẻ như vậy. Đoàn người đang xếp hàng rồng rắn nối đuôi nhau lên đại điện, vừa đi vừa nói cười rôm rả. Trừ những dịp lễ Tết, còn không trong năm ít khi chúng đệ tử được tập trung đông đủ một cách vui vẻ, cũng còn có một dịp đệ tử tập trung đó là lúc lâm đại địch nhưng lúc đó tâm trí đều đổ dồn hết vào việc chống địch, lo bảo toàn mạng sống làm gì mà vui vẻ được. Trên đường đi:
- Sư huynh, chúng đệ ở đây cũng lâu lắm rồi sao chưa từng nghe đến trong Thái cực môn chúng ta vị sư thúc tổ còn tại thế chưa phi thăng thành tiên, còn Thiên tử đồ nữa , sư huynh có thể nói qua cho chúng đệ biết được không?
- Huynh cũng là nghe sư phụ nói lại thôi. Nghe nói năm xưa sư thúc tổ Trâu Diễn võ công cái thế, đi ngao du khắp nơi, đụng độ với biết bao cao thủ, danh vang rền bốn biển, sở học của người bao la không cái gì người không biết. Lúc người đạt thành mức độ tiên thiên đại viên mãn cao thủ, chuẩn bị tiến nhập giới tu chân thì gặp các vị tổ sư của tam viện.Hình như các vị tổ sư tam viện thách sư thúc tổ chỉ biết những cái đã xảy ra, không thể nào biết được cái sắp xảy ra. Sư thúc tổ lập tức quay về bản môn, tự động giảm trừ võ công của mình, đồng thời đóng cửa tham thiền, sau một năm sư thúc tổ sáng tạo ra Thiên tử đồ đồng thời mời các vị tổ sư tam viện lên bản môn xem. Thiên tử đồ nghĩa là bản đồ về thiên tử, năm đó sư phụ huynh cũng được chứng kiến qua, thiên tử đồ hiện lên rất nhiều vì sao, mỗi vì sao chính là vua của một nước, được xắp sếp phân bổ tương ứng với vị trí của nước đó. Ngôi sao lớn và sáng nghĩa là vua nước đó vương khí rất mạnh, nước đó hùng cường còn ngôi sao nhỏ và yếu báo hiệu vua nước đó đang gặp nguy hiểm, nước đó yếu ớt. Sư thúc tổ rất đắc ý về Thiên tử đồ của mình, một năm mở ra coi một lần. Lúc đầu còn thấy ngôi sao lớn phát ra một lực hút các sao nhỏ chung quanh, khi sao lớn hấp thu toàn bộ sao nhỏ thì có nghĩa một nước bị xóa tên trên bản đồ. Nhưng sau này khi chỉ còn bảy nước thì tình hình chả có chuyển biến gì hơn, năm nào mở ra coi thì có lúc sao này sáng sao này tối nhưng rốt cuộc cũng vẫn có bảy ngôi sao. Thế là sư thúc tổ chán nản, bế quan tu luyện tham ngộ ra cách thấu hiểu tương lai.
- Sư huynh, người tu chân học đạo chúng ta, mục đích cuối cùng là phi thăng thành tiên, ghi danh vào Phong Thần Bảng. Sao sư thúc tổ lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy, theo đệ biết thì phải khó khăn lắm mới đạt đến trình độ tiên thiên đại viên mãn cao thủ.
- Ừm, lúc đó cũng có người hỏi câu này. Sư thúc tổ trả lời:” Người sợ khi thành tiên rồi, tuổi thọ cả trăm năm, mọi cảm giác đều biến đổi so với phàm nhân, được ở gần với trời hơn, nên lẽ đương nhiên sẽ dễ đoán được thiên mệnh hơn. Người muốn phát minh ra một cách mà bất cứ phàm nhân nếu theo học cũng có thể đoán được thiên mệnh.
- Thế đoán trước được tương lai sẽ có lợi gì?
- Đồ ngu, có thế mà không nghĩ ra. Lấy ví dụ về Thiên tử đồ, nếu Thiên tử đồ cho ta biết vị vua nào sau này sẽ thống nhất thiên hạ, ta sẽ theo phò vị vua đó lúc đó thì vinh quang bổng lộc tha hồ mà hưởng. Hoặc ngươi đang đi đường, thấy trước được kẻ địch đang mai phục, ngươi tránh đi vậy không lợi là gì. Hoặc ngươi nghi vợ ngươi cắm sừng lên đầu ngươi, thì ngươi vận dụng pháp quyết thấy trước được thằng đó ngày mai sẽ mò đến, mài sẵn một con dao, abc nó.
**************************
- Tất cả mọi người đã đến đủ chưa- Ngọc Hư chưởng môn hỏi
- Bẩm chưởng môn, tất cả mọi người đều đã tập họp đông đủ.
- Thỉnh sư thúc tổ hiển lộng thần oai
Trâu Diễn bắt đầu chắp hai tay đọc pháp quyết, lập tức quanh thân xuất hiện các đồ hình bát quái.
-“ Khai”. Không biết từ đâu trong thân Trâu Diễn phóng ra năm thanh tiểu kiếm phát ra năm màu: vàng, xanh lá cây, xanh nước biển, đỏ và xám. Chỉ thấy năm thanh tiểu kiếm xoay quanh tạo thành một vòng tròn trên đầu Trâu Diễn rồi lần lượt di chuyển về phía đồ hình bát quái ở dưới đất.Chúng vừa bay tới vừa dãn khoảng cách ra cho đúng với vòng tròn đồ hình bát quái.
- “Tấn”. Năm thanh tiểu kiếm từ trên không phóng thẳng xuống đồ hình bát quái, mỗi thanh ghim vào cạnh vòng tròn, đồng thời từ năm thanh phóng ra năm đạo ngũ sắc vào con rồng đang ở giữa. Chỉ thấy con rồng không chịu nổi sự công kích, há miệng phun lên trời một chùm sáng. Trong chùm sáng, mọi người đều nhìn thấy những hạt bụi đang bay lượn nhưng nhanh chóng chúng hội tụ lại với nhau tạo thành bảy ngôi sao.
“ Ngôi sao Tề quốc là to và sáng nhất” – Một giọng nói cất lên với giọng mừng rỡ. Nên biết Thái Cực môn tọa lạc trên đất Tề, vì vậy môn hạ phần lớn là người Tề. Mặc dù môn quy Thái Cực Môn nói rõ vào môn phái là để học đạo tu chân thành tiên, không can thiệp vào chuyện triều chính, không phân biệt người nước này nước kia, thế nhưng tự sâu thẳm của mỗi con người đều có lòng yêu nước của mình, ngoài ra còn có một bộ phận người học đạo tu chân không phải đề thành tiên mà là để về phụng sự cho Tổ quốc.
- Hô...hô Tề quốc chúng ta hiện nay kinh tế phồn thịnh, binh ước trăm vạn, số lượng tiên thiên cao thủ nhiều như mây. Tề Tương Quân là một minh quân lỗi lạc, lại thêm có tướng quốc Điền Đan hùng tài thao lược, làm sao mà không to không sáng sao được. Trong đại điện có nhiều người lộ vẻ mặt bất mãn trước thái độ ngạo mạn của y. Lại một giọng nói nữa thốt lên:
- Hai ngôi sao của Sở và Triệu cũng sáng không kém gì Tề. Sở và Triệu biên giới giáp Tề nếu liên minh lại thì cũng chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
- Nói bậy, hai nước đó làm sao có chuyện liên minh đánh Tề được. Triệu còn lo đánh với Tần không xong còn lo đánh Tề.
- Nhìn ngôi sao của Tần kìa, nó hình như chuẩn bị tắt thì phải, chứng tỏ Tần Vương sắp qua đời rồi.
- Tất cả im hết cho ta. – Tiếng chưởng môn quát to