Lập tức trong điện đang xôn xao là thế bỗng chốc im bặt.
- Sư thúc tổ, nếu đệ tử không nhầm thì Thiên tử đồ vẫn không có gì thay đổi cả, có lí nào dị tượng không ảnh hưởng đến bảy nước.
- Ngươi yên tâm đi, ta còn chưa xuất tuyệt chiêu mà, nếu không uổng công mấy chục năm ta tham luyện. Cười đắc ý , Trâu Diễn rút thanh kiếm bên người ném lên trên không trung, từ tâm chưởng phóng ra hai đạo đồ hình bát quái bay ra quay xung quanh thanh kiếm, thanh kiếm lập tức bay lên trên thiên tử đồ rồi phóng ra một chùm sáng đánh thẳng vào chùm sáng của con rồng từ dưới phát ra. Lúc này đây, chỉ thấy phía trên bảy ngôi sao cũng xuất hiện những hạt bụi li ti đang bay, rồi nhanh chóng kết thành một chú hổ con trắng tinh, nằm khoanh tròn tư thế giống như một đứa bé đang trong bụng mẹ.
- Bạch hổ hiện, thiên hạ thống nhất – Tiếng Trâu Diễn và Ngọc Chân đồng thời kinh ngạc thốt lên
Liền sau đó là mấy vị cao niên, chợt nghe lời nói phát ra từ sư thúc tổ bỗng giật mình khi nhớ lại truyền thuyết, đồng thời cũng hét lên:” Bạch hổ hiện, thiên hạ thống nhất”. Cứ thế truyền đi khắp đại điện..
Trong hàng vạn lời nói, vẫn có lời nói mà người nghe không khỏi đắm say, bởi vì lời nói đó vừa ôn nhu vừa mềm mại và quan trọng nhất được phát ra từ một mỹ nhân.
- Sư huynh, huynh có thể giải thích cho muội về câu nói đó không? – Lời nói vừa phát ra từ một cô gái có khuôn mặt trái xoan trắng trẻo nổi bật giữa mái tóc xõa đen huyền điểm thêm đôi môi đỏ thắm, dáng vẻ người toát lên vẻ cao sang quý phái. Chàng trai được gọi là sư huynh ngồi bên cạnh cũng không kém phần khôi ngô tuấn tú, cả hai quả là một cặp xứng đôi. Chàng trai đáp lời:
- Năm xưa và cho đến bây giờ bảy nước giao tranh liên miên, thây chất đầy đồng, bá tánh lầm than. Bỗng trong giang hồ có lời truyền ngôn: Bạch hổ hiện, thiên hạ thống nhất. Muội đã thấy qua Thiên tử đồ, bảy vì sao tương ứng với vua của bảy nước, nhưng thực ra bảy vì sao đó chính là bảy con rồng, hai rồng đánh nhau thì khó thắng, giờ thì rồng nào có được hổ tương trợ, ắt sẽ chiến thắng. Qua mấy đời vua các nước, đều phái người tìm bạch hổ nhưng chẳng khác nào mò kim đáy biển, dân chúng thì lấy bạch hổ làm hy vọng, mong một ngày nào đó bạch hổ xuất hiện để dân chúng bớt cảnh lầm than.
- Làm sao để biết người đó là bạch hổ vậy sư huynh.?
- Dễ lắm, khi một người tu luyện đến cảnh giới tiên thiên hậu kỳ có thể phóng xuất nguyên thần, nếu người đó là bạch hổ thì nguyên thần khi phóng ra sẽ có hình dạng con hổ. Cũng chính vì điều này, ai có muốn tự nhận là Bạch hổ cũng không được.
- Vậy ta có thể biết được Bạch hổ sẽ rơi về tay vua nước nào không?
- Huynh đã nói rồi, ai có được Bạch hổ thì người đó mới thống nhất được thiên hạ, vậy người đó chỉ có thể là chân mệnh thiên tử, chúng ta không thể biết được ai là chân mệnh thiên tử dĩ nhiên là sẽ không biết được bạch hổ sẽ rơi vào tay ai.
Đúng lúc này, Thiên tử đồ tự nhiên có biến. Tiểu bạch hổ đang ngủ, chợt cảm thấy có tia sáng chiếu vào mình, nó liền thức dậy,ngẩng mặt nhìn lên, trong miệng phát ra một luồng lửa đỏ rực đánh thẳng vào thanh kiếm phía trên, thanh kiếm bị đánh văng ra xa, chùm sáng chiếu hình bạch hổ biến mất.
Trâu Diễn thở dài:” Không ngờ Bạch Hổ còn nhỏ mà đã lợi hại như vậy, có thể cảm ứng có người đang theo dõi nó hay là vì pháp lực của ta không đủ, để nó phát hiện”.
Vẻ mặt không cam tâm, Trâu Diễn triệu hồi năm thanh tiểu kiếm về, Thiên tử đồ trở về với hình dạng thường ngày của nó.
- Hôm nay mọi người đã mở rộng tầm mắt, giờ thì tất cả giản tán, ai về việc nấy – Ngọc Hư chưởng môn cất tiếng
Mọi người lục đục rời khỏi đại điện, trong điện Trâu Diễn vẫn còn thẫn thờ đứng nhìn vào Thiên tử đồ, lòng buồn đến vô hạn. Bỗng sau lưng Trâu Diễn xuất hiện hai bóng hình:
- Sư thúc tổ, đệ tử muốn thỉnh giáo
Trâu Diễn quay lại ngắm nhìn đôi nam nữ trước mặt, lòng thầm ngợi khen:” Thật là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ”, sau đó quay sang nói với Ngọc Hư:
- Con quả thực khéo dạy đệ tử, hai đứa bé này ta đoán chưa đến hai mươi tuổi mà đã đạt trình độ tiên thiên cao thủ. Đặc biệt thằng bé này, nếu cứ với đà này chỉ cần mất nửa năm nữa là nó có thể đạt tới cảnh giới tiên thiên cao thủ hậu kỳ. Tương lai sẽ làm cho Thái Cực môn chúng ta nở mày nở mặt. Nào hai đứa muốn hỏi gì sư thúc tổ?
Những nói thốt ra từ miệng nữ đệ tử làm Trâu Diễn sững sờ, chết đứng giữa trường:
- Sư thúc tổ có thể biết nơi chuyển thế hạ phàm của Bạch Hổ không?
- Cái đó hì...hì tất nhiên ta không biết rồi!!
- Hm...Không hiểu sư thúc tổ bế quan tu luyện cả chục năm, kết quả chả ra cái quái gì cả. Thiên tử đồ có gì ghê gớm đâu, không cần Thiên tử đồ con cũng biết tình hình các nước ra sao, Tần Vương tuổi già sức yếu như ngọn đèn đã cạn dầu, lại lâm trọng bệnh khẳng định sẽ qua đời trong nay mai. Cái Thiên tử đồ đó đáng vứt đi, rồi lại còn xuất tuyệt chiêu, kết quả là hiện Bạch Hổ, một điều mà ai cũng biết, muôn thú chỉ ngửa mặt hú lên chỉ khi nào chúa tể của chúng xuất hiện, mà chúa sơn lâm chính là Bạch Hổ. Sư thúc tổ nếu giỏi thì phải biết nơi chuyển thế hạ phàm của Bạch Hổ kìa, chứ mấy cái trò đó chưa đáng mấy đồng xu, Hương nhi không phục tý nào.
Tất cả mọi người trong đại điện đều biến sắc, không tưởng có người lại vô lễ đến như vậy, Ngọc Hư quát to giận dữ:
- Hương nhi, câm ngay...Con không được bất kính với sư thúc tổ.
Trâu Diễn nóng tiết, nói lại:
- Ai nói ta không biết nơi hạ phàm của Bạch Hổ
- Thì sư thúc tổ vừa mới nói đấy thôi.
- Hm..Hm.. khi nãy ta nói chơi với con thôi, chứ ta không những biết nơi hạ phàm của Bạch Hổ mà muốn Bạch Hổ hạ phàm nơi nào là Bạch Hổ hạ phàm nơi ấy nữa kìa. Chỉ có điều...
- Sư thúc tổ nói dóc cũng vừa phải thôi, không có tài cán gì thì cứ nhận đi, sư thúc tổ muốn Bạch Hổ hạ phàm nơi nào là Bạch Hổ hạ phàm nơi ấy, vậy sư thúc tổ ngang bằng với ông trời à, nói dóc cũng có mức độ thôi chứ.
Trâu Diễn tức đến phun khói:
- Con nhỏ này, mày có muốn biết tao có nói dóc hay không, ngon thì kiếm về đây cho tao năm người ít nhất đạt cấp độ tiên thiên cao thủ hậu kỳ và quan trọng nhất là một cao thủ cấp độ tiên thiên dám hy sinh nguyên thần và nội công để làm vật dẫn dụ Bạch Hổ. Không kiếm được thì đừng nói tao nói dóc.
Chợt giọng Hương nhi trở nên mềm mỏng
- Sư thúc tổ nói thật chứ, chỉ cần kiếm được những người ấy là sư thúc tổ có thể thi triển pháp lực có thể khiến Bạch Hổ hạ phàm nơi nào theo ý muốn của Hương Nhi.
Vẻ mặt đắc ý, Trâu Diễn cũng đổi giọng:
- Người lớn ai lại đi gạt con nít bao giờ. Chỉ cần con kiếm đủ, thì ta sẽ thi triển pháp lực cho con xem. Ngoài miệng thì nói vậy còn trong lòng Trâu Diễn thì ” Ha...ha... làm gì có người nào tu luyện trải qua biết bao cực khổ đạt tới cấp độ tiên thiên lại hy sinh vì việc cỏn con thế này, kiếm được người này còn khó hơn biết được nơi hạ lạc của Bạch Hổ. Phen này thì con thua chắc rồi con ơi”
- Vậy đệ tử đi kiếm đây, mọi người ở đây làm chứng, sư thúc tổ không được nuốt lời đâu đấy.
Nói vừa xong, nữ tử liền phi thân ra ngoài đại điện. Vòng tay thi lễ với mọi người, nam nhân cũng vội vã bám theo.
Trâu Diễn lắc đầu:
- Con cái nhà ai mà xấc xược thế nhỉ, sư phụ của nó là ai mà không dạy dỗ nó hả
Ngọc Tâm vội bước ra:
- Đồ nhi giáo huấn đệ tử không nghiêm, xin sư thúc trách phạt.
- Nó tên là gì thế
- Dạ, đệ tử đồ nhi tên là Tôn Thượng Hương, là dòng dõi Tôn gia tướng quốc ở Tề Quốc.
Nghe đến cái tên, mặt Trâu Diễn biến sắc:
- Chuyện lớn rồi. Đại họa đến nơi rồi. Không khéo lần này Thái Cực môn chúng ta có nguy cơ diệt vong mất.
Mặt mọi người lập tức lộ vẻ kinh hãi nhìn Trâu Diễn, không tưởng chỉ là một chuyện thách thức nhỏ nhoi lại mang đến một cái họa diệt môn. Trong lòng Trâu Diễn bắt đầu lờ mờ nhận ra một điều”tiết lộ thiên cơ ắt bị trừng phạt”
Thái Cực môn liệu có gặp đại họa diệt môn hay không, mời các bạn đón xem hồi sau sẽ rõ.