Đêm. Một bóng nhân ảnh trên đỉnh Thái Cực môn đang ngắm sao trời. Tĩnh lặng, hư không... cả không gian im lặng dường như chỉ dành cho người ấy. Ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, bóng người đó khẽ thốt:
- Phi cáp truyền thư đến thúc thúc đã ba ngày mà sao chẳng thấy có tin tức. Phụ thân trên trời có linh thiêng xin hãy giúp Hương nhi hoàn thành sứ mệnh tận trung báo quốc. Sư thúc tổ, sư phụ xin mọi người hãy tha lỗi cho Hương nhi này.
Một hình bóng ai đó chợt hiện lên trong đầu:
- Vô Trần huynh, hãy hiểu cho muội
- Huynh hiểu chứ.
Bóng người khẽ rung động. Không biết từ lúc nào, bên cạnh đã xuất hiện một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Rồi không gian lại trở về im lặng, hai bóng hình mang tâm sự trong lòng, cùng ngắm sao trời, sao ơi mi có thấu hiểu nỗi lòng ta hay không. Rất lâu sau, nữ nhân lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
- Vô Trần, chúc mừng huynh. Với đà này, chỉ cần một năm nữa là huynh có thể đột phá tứ cửu thiên kiếp tiến nhập giới tu chân,thọ mệnh trăm năm, biết đâu chừng huynh còn có thể phi thăng thành tiên.
- Thành tiên để làm gì khi bên cạnh ta không có muội – Chàng trai thở dài đáp lời. Một lời nói thể hiện vạn tấm lòng.
- Hương muội, muội có nghĩ một ngày nào đó chúng ta ngự kiếm phi hành ngao du khắp cả đại lục, sáng ngắm bình minh, tối ngắm sao trời.
- Thịnh tình của huynh, muội khắc ghi trong dạ. Huynh hãy hiểu cho muội, muội sống là người của Tôn gia, chết là người của Tôn gia. Tề quốc có ơn trọng với Tôn gia, vì vậy đã là người của Tôn gia, phải hết lòng vì sự nghiệp bá chủ của Tề quốc.
- Bá chủ ư, việc đó không phải việc muội một mình có thể làm được, muội có bao giờ nghĩ trách nhiệm đó là quá lớn đối với muội không? Muội về mặt tu chân cũng đâu kém gì huynh, cái ngày mà muội phi thăng thành tiên cũng không phải là chuyện xa vời, huynh có thể chờ muội mà, rồi chúng ta sẽ đi ngao du khắp thiên hạ. Rồi..
- Huynh đừng nói nữa, lòng muội quyết không thay đổi, muội về đây, tạm biệt huynh.
Chờ bóng dáng Tôn Thượng Hương đi khỏi, một bóng người chợt hiện ra bên cạnh Vô Trần:
- Sư phụ, người tới đây làm gì?
- Ta tới cũng đủ lâu để nghe chuyện hai con. Vô Trần, ta và các sư thúc của con dù cố gắng cỡ nào cấp độ cao nhất cũng chỉ đạt tới nguyên anh tiền kỳ, con biết tại sao không, bởi vì người thì không đủ tư chất, người thì sa vào thất tình lục dục nên không chuyên tâm tu luyện, Thái Cực môn chúng ta giờ mọi hy vọng dồn hết vào con, con có thừa sự thông minh cũng như tư chất trời phú, giờ con chỉ cần vứt bỏ thất tình lục dục sang một bên, chuyên tâm tu luyện, ta nghĩ ngày con phi thăng thành tiên không còn xa lắm. Cái nào quan trọng hơn, con tự biết, sư phụ chỉ có vài lời muốn nói với con vậy thôi, ta cũng thăng đây.
Chỉ còn lại một mình Vô Trần đứng đó, người im lặng nhưng lòng thì đang trĩu nặng, ngã ba đường biết chọn đường nào đây.
Tiên sống ngàn năm, ngàn năm đó không có người yêu dấu bên cạnh sống làm gì. Nhưng con người ta sợ chết lắm, sợ chết nên mới tu chân thành tiên và vì sợ chết nên sẵn sàng bỏ người mình yêu dấu. Nhân gian ơi là nhân gian.
************************************************** *
“Boong...boong...”, từng hồi chuông vang lên khắp Thái Cực môn, từng đoàn người nhốn nháo, sắc mặt ai nấy đều khẩn trương, mới hôm qua còn tập hợp nói cười vui vẻ, hôm nay cũng tập hợp nhưng lại là chống địch.
Thanh kiếm màu đen thì gọi nó là gì nhỉ, hắc kiếm thì tầm thường quá, ma kiếm chăng. Tất cả đều trật hết bới vì có người đã gọi đúng tên của nó với một giọng hoảng hốt:
- Tru Tiên kiếm
Trên bầu trời Thái Cực môn, bỗng xuất hiện một thanh hắc kiếm to lớn dị thường, phóng ra những chùm sát khí bá đạo như muốn sát tử những người phía dưới. Kiếm đáng sợ hay người đứng sau nó làm người ta sợ hơn, mà phía sau thanh kiếm đen ấy, không phải là một người mà là cả vạn người. Mà cả vạn người thì chỉ có một từ để gọi: quân đội. Một đội quân tinh nhuệ đang bao vây Thái Cực môn, khí thế đằng đằng, tưởng chỉ cần một lời ban ra là Thái Cực môn sẽ bị san bằng trong chớp mắt.
Nhưng có một người không sợ cái khí thế ấy, một chàng trai trẻ Thái Cực môn đang ngự kiếm đứng đối diện Tru Tiên kiếm, đúng là tuổi trẻ điếc không sợ súng hay vì y quả thực tài giỏi. Chỉ biết y đã bắt đầu vận pháp quyết, một thanh kiếm xuất hiện trên đầu y rồi nhanh chóng hóa lớn dị thường, rồi thanh kiếm ấy bổ xuống Tru Tiên kiếm cùng với một lực đạo cường mãnh.
“Ầm” Tru Tiên kiếm vẫn đứng đó, không một chút mảy may xuy xuyển. Rồi Tru Tiên kiếm phóng ra một chùm sáng màu đen nhắm thẳng vào kẻ đã tấn công nó. Chỉ thấy chàng trai mặt mũi còn chưa hết bàng hoàng, đã vội điều động thanh kiếm của mình đứng chắn trước mặt, thanh kiếm xoay tròn tạo thành một vòng tròn đồ hình bát quái, đỡ thẳng chiêu tấn công của Tru Tiên kiếm.
Lần này là “Ầm” và “Hự”,“Rầm”, tiếng trước là tiếng hai lực cường đại chạm nhau, tiếng sau là tiếng chàng thanh niên kêu lên trong đau đớn, máu huyết phun ra, còn tiếng sau cùng là tiếng va đập giữa thân xác con người và mặt đất.
Ngay lúc đó, từ bên trong Thái Cực môn bỗng vọt ra bốn bóng người, chỉ thấy một người đang lao xuống đỡ lấy chàng trai, còn ba người kia đồng thời hét lên:
- Tam Tài Thái Cực kiếm trận. Chỉ thấy ba thanh kiếm bay vút lên không, đan chéo và chập vào nhau, phát ra một tinh cầu đầy năng lượng, đối diện với Tru Tiên kiếm.
- Vô Trần, con có sao không. Tru Tiên kiếm là báu vật hãn thế, đứng thứ nhì trong trong thập đại thần kiếm, đứng thứ năm trong tam thập binh khí chủng, đã biết bao yêu ma lẫn thần tiên đã chết dưới tay nó, họa may chỉ có phát động Thái Cực huyền thiên kiếm trận mới mong đánh bại được nó, con không biết điều đó hay sao mà cả gan giao chiến với nó.
Trên không lúc này, trước mặt Tru Tiên kiếm xuất hiện năm thanh hắc kiếm nhỏ, hình dạng không khác gì Tru Tiên kiếm, năm thanh hắc kiếm ấy đang bay tròn bao vây xung quanh tam tài trận.Bỗng ngay lúc đó, một giọng nói phát ra:
- Thái Cực môn xưa nay luôn có mối giao tình với Tề quốc, đối với Tôn gia tướng không có gì đắc tội, chẳng hay vì lẽ gì mà Tôn gia ngài đem binh bao vây Thái Cực môn.
- Đạo trưởng, chỉ là sự hiểu nhầm đáng tiếc. Bổn tướng thay mặt Tề vương đặc biệt hôm nay đến mang lễ vật kính dâng lên quý phái, do là lễ vật quý báu nên cần nhiều người hộ tống. Chuyện lúc nãy là do đệ tử quý phái chưa hỏi đã vội tấn công Tru Tiên kiếm buộc nó phải phòng vệ, không thể trách bổn tướng quân được. Cảm phiền đạo trưởng thông báo dùm cho Ngọc Hư chưởng môn quý phái có Tôn Thành tướng quân thay mặt Tề Vương xin cầu kiến.
Người vừa nói là một trung niên thư sinh, dáng vẻ tiêu sái, tay đang cầm quạt phe phẩy, lưng đang đeo một vỏ kiếm, hiển nhiên là thanh kiếm đã rời vỏ, phiêu du giữa trời không rồi. Phía sau là năm người cũng vận bạch y, trên ngực áo mỗi người có hình một thanh hắc kiếm nổi bật, chính là tiêu ký của Tôn gia tộc của Tề quốc.
Lễ vật gì mà cần cả một đội quân bảo vệ hay đây chỉ là một ngụy kế nhằm tiêu diệt Thái Cực môn. Xin các bạn đón xem hồi sau sẽ rõ.