- Ngọc Hư chưởng môn, bản tướng quân thay mặt Tề vương xin quý phái giúp cho một việc. Ở đây có chút lễ mọn xin dâng lên quý phái, đây là thành ý của Tề vương, mong chưởng môn nể mặt thu nhận cho. Người đâu, mang lại đây.
Đám quân khệ nệ bưng vào một chiếc hòm lớn, khi mở ra cả đại điện chợt bừng sáng, thứ ánh sáng của kim ngân châu báu. Nhiều người lần đầu tiên trong đời mới thấy kim ngân châu báu, cứ dán mắt vào chiếc hòm, ước gì ta có được nó thì tội gì ở đây tu chân luyện đạo, về nhà sống sung sướng với mấy em rồi chết cũng đáng.
- Vô công bất thụ lộc, Thái Cực môn xưa nay đứng chân ở Tề quốc, cũng đã nhận không ít lễ vật của Tề vương, nếu có việc gì nhờ bổn phái, tướng quân không cần khách khí, cứ nói thẳng, bổn phái sẽ tận lực giúp đỡ.
- Vậy thì không giấu gì chưởng môn nhân, Tề vương nghe được tin Bạch Hổ chuẩn bị giáng hạ, việc này ảnh hưởng rất lớn đến đại cục nên Tề vương ăn ngủ không yên, vừa may biết được quý phái có khả năng điều khiển việc hạ phàm của Bạch Hổ, Tề vương lệnh cho bổn tướng đến đây kính thỉnh quý phái có thể thi triển chút pháp lực khiến cho Bạch Hổ hạ phàm vào Tề quốc, nếu việc này thành công Tề vương nhất định sẽ không quên ơn quý phái, sẽ coi quý phái là quốc phái, đồng thời phong ngài làm Quốc sư
Sắc mặt Ngọc Hư chưởng môn bỗng trở nên khó coi:
- Việc này...việc này...không biết tướng quân nghe được tin tức này ở đâu vậy, bổn phái có tài đức gì mà có thể can thiệp vào việc của trời được. Chuyện này...
Lời vừa thốt ra, chợt nghĩ đến một người, Ngọc Hư lập tức ngậm miệng lại, sắc mặt bỗng chốc hóa đỏ:
- Ah...um... thú thật với tướng quân, việc này chỉ có sư thúc tổ của bổn nhân mới có khả năng làm được, nhưng người hiện đang bế quan không muốn người khác làm phiền, vậy thế này đi chừng nào người tu luyện xong, bổn nhân sẽ chuyển lời của tướng quân đến người. Hy vọng với mối giao tình với Tề quốc, bổn nhân nghĩ sư thúc tổ chắc chắn sẽ nhận lời.
Tôn Thành mặt mỉm cười hiền từ, đáp lời:
- Chưởng môn nhân cứ an tâm, bổn tướng đã chuẩn bị lễ vật hậu hỹ cho sư thúc tổ của ngài rồi, lễ vật bao gồm năm vạn quân thiết kỵ, ngoài ra biết các ngài là người tu chân luyện đạo chắc không coi đám quân đó ra gì, bản tướng còn mang theo binh đoàn Tôn gia, một ngàn chiến sĩ đã được rèn luyện đạt tới trình độ hậu thiên cao thủ , ngoài ra còn mấy chục thân vệ đang đứng cạnh đây đều là ở cấp tiên thiên cao thủ hậu kỳ, cộng thêm Tru Tiên kiếm của Tôn gia nữa, liệu chừng đó lễ vật có đủ san bằng Thái Cực môn ra khỏi Tề quốc được không hả, Ngọc Hư chưởng môn.
Tất cả người Thái Cực môn mặt đều biến sắc, chừng đó lễ vật có thể không đủ để san bằng Thái Cực môn, nhưng cũng đủ để Thái Cực môn máu chảy thành sông, không biết máu mình có trong đó không, còn nếu thoát được thì biết đi đâu về đâu, Thái Cực môn đã trăm năm xây dựng và đứng chân ở Nhạn Đăng Sơn thuộc Tề quốc, giờ bỏ hết tất cả thì mặt mũi nào gặp lại các tổ sư gia. Quả thật là ép chết người.
Đến tình thế này thì Ngọc Hư chỉ còn biết ra lệnh:
- Người đâu, mong thỉnh sư thúc tổ.
Cũng như mọi khi, người chưa kịp đi thỉnh, Trâu Diễn không biết đã xuất hiện ở đại điện từ hồi nào, lần này không biết có chuyện gì mà lão có vẻ mặt tươi roi rói, trái ngược hẳn với mấy bộ mặt như đưa đám của người Thái Cực môn trong đại điện. Tôn Thành vội đứng ra thi lễ:
- Kính chào thượng tiên Trâu Diễn, bản tướng Tôn Thành...
- Khỏi cần nói nữa, ta biết hết mọi việc rồi.
- Vậy không biết ý của ngài thế nào?
- Còn thế nào nữa, lễ vật của tướng quân hậu hỹ quá mà, ta sao dám chối từ tấm chân tình của ngài và Tề vương. Tuy vậy, ta có ba điều kiện mong tướng quân nhận lời.
- Ba điều kiện ư??? Nếu yêu cầu của thượng tiên trong khả năng của bản tướng, bản tướng sẽ nhất loạt thi hành, còn nếu vượt quá khả năng, bản tướng phải hồi báo Tề vương để người định liệu.
- Không vượt quá khả năng của tướng quân đâu. Ngài cứ nghe đã. Điều kiện thứ nhẩt, việc ta sắp làm là can thiệp vào thiên mệnh, nể mặt Tề vương nên đây cũng là lần đầu cũng là lần cuối, mong tướng quân thay mặt Tề vương thề rằng từ nay sẽ không bức ép Thái Cực môn làm những chuyện như tiết lộ thiên cơ hay can thiệp vào thiên mệnh như thế này nữa. Tướng quân cũng nên biết điều này, thiên cơ nếu bị tiết lộ tất sẽ có báo ứng mà trời phạt thì không biết đường nào mà chống đỡ, vì vậy sau này nếu Tề vương có ép Thái Cực môn thì Thái Cực môn sẽ chọn con đường quyết chiến, chiến đấu với con người dù sao cũng dễ hơn hơn là với trời cao. Khi đó nếu Thái Cực môn có bị diệt thì Tề vương cũng sẽ phải trả một cái giá không nhỏ, khi đó các nước xung quanh không tấn công Tề quốc mới là chuyện lạ, hy vọng tướng quân cân nhắc sự lợi hại.
- Chuyện này...Chuyện này bản tướng không thể thay mặt Tề vương hứa với thượng tiên được, nhưng bản tướng xin thề từ nay sẽ không can thiệp vào những chuyện như hôm nay, nếu trái lời trời tru đất diệt, đồng thời bản tướng sẽ gắng hết sức mình tâu rõ với Tề vương, tin rằng Tề vương là một bậc minh quân chắc sẽ không làm khó cho Thái Cực môn. Vậy thượng tiên đã cảm thấy vừa lòng chưa ?
- Cũng được. Còn hai điều kiện còn lại để khi xong việc rồi hãy nói
- Thượng tiên cứ nói cả ra đi. Bản tướng sợ khi xong việc, thượng tiên nêu ra hai điều kiện mà bản tướng không đáp ứng được thì thật là có lỗi với thượng tiên cùng quý phái.
- Tướng quân yên tâm, hai điều kiện kia là liên quan đến Hương nhi nhà ngài, chắc ngài có thể làm chủ được.
Sắc mặt Tôn Thành lộ vẻ trầm tư, hồi lâu đáp lời với một ngữ điệu thê lương:
- Thượng tiên, lần này tại hạ vâng mệnh lên đây đích thực là do Hương nhi hồi báo, Hương nhi nó, mẫu thân sau khi sinh hạ Hương nhi liền qua đời, đến năm lên sáu thì phụ thân Hương nhi đã chiến tử nơi sa trường, trước khi chết đã giao Hương nhi cho tại hạ chăm sóc, nó kế thừa ý nguyện của cha nó, lên bảy tuổi đã lên Thái Cực môn một thân tu luyện, tại hạ thân là thúc thúc nó, do bận quốc sự, nên lâu lắm có dịp mới ghé thăm nó, một đứa trẻ đáng thương như vậy, cầu mong thượng tiên giơ cao đánh khẽ.
Trâu Diễn tay vuốt râu, miệng cười một cách quỷ dị:
- Ngài đừng lo, ta đâu có bảo Hương nhi nhà ngài đi chết đâu mà ngài sợ, nó còn là một thân xử nữ, chưa nếm mùi đời sao ta cho nó chết được.
Mặt Tôn Thành nghệch ra, vì không tưởng những lời nói đó phát ra từ một bậc thượng tiên như Trâu Diễn, trong bụng mắng thầm:” Lão già thối tha, trâu già còn muốn gặm cỏ non, lão không tự nhìn lại mình trong gương à”. Chợt Tôn Thành giật mình bởi tiếng quát:
- Tướng quân quyết định nhanh đi, ta không chờ đợi được đâu.
“ Hương nhi, vì Tề quốc thúc thúc đành có lỗi với con vậy, chắc con cũng hiểu cho thúc thúc phải không Hương nhi, lão già Trâu Diễn kia rồi sẽ có một ngày ta sẽ kiếm lão tính sổ”
- Bản tướng đồng ý - Sau một hồi đắn đo, Tôn Thành trả lời.
- Điều kiện để ta thi triển pháp lực làm Bạch Hổ hạ phàm vào Tề quốc, chắc tướng quân đã chuẩn bị đủ.
- Tất nhiên bổn tướng đã chuẩn bị đủ.
- Vậy thì ngoại trừ Tôn tướng quân và các đệ tử hàng chữ Ngọc, tất cả rời khỏi đại điện, ra ngoài cảnh giới cho ta.
Lập tức, chúng đệ tử lần lượt kéo nhau ra ngoài đại điện, thầm than đã bỏ lỡ cơ hội được xem sư thúc tổ thi triển thần thông can thiệp vào thiên mệnh. Trong điện giờ chỉ còn lại những người hàng chữ Ngọc của Thái Cực môn và Tôn Thành cùng các hộ vệ.
- Các hộ vệ của tướng quân cũng nên rời khỏi đây luôn đi.
Tôn Thành lộ vẻ ngạc nhiên:
- Thượng tiên,chẳng phải điều kiện ngài cần là có năm cao thủ ít nhất đạt cấp độ tiên thiên hậu kỳ thi triển pháp lực để ngài lập trận sao.
- Cái đó không cần phiền đến người của tướng quân, cấp độ của những đệ tử Thái Cực môn ở đây đều đã tiến nhập nhân gian tu chân giới, ít nhất cũng đã đạt cấp độ Kim đan kỳ, có hiệu quả hơn đám cận vệ của ngài. Tướng quân chỉ cần lưu lại người đạt cấp độ tiên thiên hy sinh nguyên thần và công lực là đủ rồi.
Mặt Tôn Thành lại đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác:”Hy sinh nguyên thần và công lực nghĩa là tự phế bỏ võ công ư, tu luyện đến cấp độ như thế, võ công chính là sinh mạng, sao Hương nhi không nhắc đến điều này trong thư nhỉ”. Câu trả lời cũng lập tức đã có với một câu nói:
- Hương nhi là người đó, các thân vệ hãy lui ra ngoài cả đi.
- Không được, Hương muội !! - một giọng nói thất thanh vang lên
Trong đại điện, vẫn còn đó một đôi nam thanh nữ tú.
- Hương muội, làm thế thì võ công của muội sẽ tiêu tán hết, muội phải tu luyện lại từ đầu, sẽ khổ cực hơn gấp nhiều lần nếu không muốn nói là không thể,muội không thể nào làm thế được?
- Tại sao lại không được Vô Trần huynh, vì Tề quốc chút hy sinh đó có đáng gì cơ chứ - Giọng nói đầy dứt khoát, rồi một thoáng im lặng, Tôn Thượng Hương nhìn vào mắt Vô Trần:
- Huynh có thể chờ đợi muội không ?
Đáp lại câu hỏi của Tôn Thượng Hương là một bộ mặt do dự của Vô Trần, năm năm, mười năm hay cả đời, biết đến khi nào Hương muội mới có thể khôi phục lại võ công, chưa nói đến là việc phi thăng thành tiên, ta có thể chờ được không, viễn cảnh hai người thành tiên ngao du thiên hạ sao mà mông lung quá đi.
- Thiên kiếp là do trời định, một khi nó đến, lúc đó dù muốn huynh cũng không thể chờ được. Muội thông cảm cho huynh
Tâm hồn Thượng Hương lúc này đây, một nỗi buồn chợt dâng trào
- Cám ơn huynh đã cho muội những hồi ức đẹp đẽ. Muội cầu chúc huynh sớm đạt được ước nguyện, phi thăng thành tiên. Sư thúc tổ, người có thể bắt đầu rồi đó.
Nén tiếng thở dài, Vô Trần cùng các thân vệ Tôn gia rời khỏi đại điện, Thiên tử đồ lại một lần nữa phát động, liệu có thành công hay không, hai điều kiện của Trâu Diễn là gì, mời các bạn đón xem hồi sau sẽ rõ.