Thiên Tử đồ một lần nữa hiện ra, thoạt nhìn thì trông vẫn như cũ nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy ngăn cách giữa Bạch Hổ và thanh kiếm phía trên là một màn vân vụ màu trắng. Có lẽ do lớp vân vụ này mà tiểu Bạch Hổ không biết có người đang nhìn nó. Ngoài ra khoảng cách giữa Bạch Hổ và bảy ngôi sao tượng trưng cho bảy vị thiên tử cũng đã thu hẹp lại so với lúc trước, chứng tỏ ngày Bạch Hổ giáng hạ phàm trần cũng không còn xa lắm. Lúc này thần sắc của Trâu Diễn trở nên nghiêm nghị, chỉ thấy quăng lên trên không thêm năm ngũ sắc tiểu kiếm nữa và một thanh trường kiếm.
- Nâng – tiếng Trâu Diễn quát to. Vòng tròn Bát Quái đồ ở dưới đất bỗng nâng lên rời khỏi mặt đất, mà không đúng, bởi vì dưới mặt đất vẫn còn đó một vòng tròn bát Quái Đồ nữa, nên phải nói là nó phân thành hai mới chính xác. Năm ngũ sắc tiểu kiếm từ trên không lao thẳng xuống cắm vào mặt đất bên cạnh tạo thành một vòng tròn nữa, thanh trường kiếm lúc này mới lộ rõ vai trò của nó, chuôi kiếm hướng về vòng tròn Thái Cực Đồ đang lóe sáng, mũi kiếm hướng về vòng tròn mới tạo thành, tạo thành một chiếc cầu nối, một luồng sáng phát ra truyền thẳng qua thanh kiếm, lại một vòng tròn Thái Cực Đồ nữa được tạo ra, bên kia như đã hoàn thành nhiệm vụ, vòng Bát Quái lại hạ xuống, nhập làm một với Bát Quái Đồ ở dưới đất. Lúc này đây ở đại điện đã hình thành hai vòng Bát Quái khổng lồ ở dưới đất. Tuy hai mà một
- Ngọc Đàm, Ngọc Cảnh, Ngọc Chính, Ngọc Chân, Ngọc Sắc các con mau ngồi xung quanh Bát Quái Đồ mới khởi tạo, vận pháp quyết truyền thẳng vào năm ngũ sắc tiểu kiếm. Các chân nhân dạ một tiếng, lập tức hành động, chỉ thấy Thiên Tử đồ bên này, xung quanh ngôi sao Tề quốc bỗng xuất hiện năm đồ hình bát quái nhỏ với năm màu vàng, xanh lá cây, xanh nước biển, đỏ và xám, đây chính là Thái Cực Ngũ Hành trận. Thân hình năm chân nhân lúc này bỗng dưng bay lên, theo đó Ngũ Hành trận bên này cũng nâng lên cao khỏi ngôi sao Tề quốc, ngang bằng với Bạch Hổ thì dừng lại.
- Hương nhi, đến lượt con. Con hãy đứng giữa các vị sư thúc, sư bá của con. Con mới đạt tới cấp độ tiên thiên cao thủ trung kỳ, nguyên thần chỉ mới tụ, đáng lẽ chưa thể phóng xuất được, nhưng có Ngũ Hành trận hỗ trợ nên con có thể xuất nguyên thần ra được.
Tôn Thượng Hương lập tức nhảy vào đứng chính giữa Bát Quái Đồ, thân hình lơ lửng giữa không trung trông thật đẹp, giống như một vị tiên nữ. Ngay lúc đó, khuôn mặt Trâu Diễn lập tức thay đổi, lộ ra vẻ mặt đắc ý vô bờ bến, rồi như không nhịn được nữa, lão quát lên:
- Hương nhi, mau cởi bỏ hết y phục trên người ra, không để lại một mảnh vải nào.
“ Cái gì” nhiều tiếng la thất thanh vang lên
Mặt Tôn Thành và Tôn Thượng Hương biến sắc, không ngờ xảy ra tình huống oái ăm như thế này, lòng đầy phẫn hận và nghi ngờ, không biết Trâu Diễn giở trò đùa cợt hay là nói thật:
- Thượng tiên, ngài không nói đùa chứ ?
- Mặt ta đây giống đùa lắm sao, Hương nhi, con có cởi ra không thì bảo, nếu không ta thu hồi Thiên tử đồ lại, lúc đó đừng có đổ tội lên đầu ta làm hỏng việc.
Tôn Thượng Hương thần tình biến đổi liên tục, từ đỏ chuyển sang tái mét, cuối cùng dường như đã quyết định được chủ ý, nói thầm vài câu, hai tay vận pháp quyết, sau đó vung mạnh hai tay ra hai bên. Từng mảnh y phục lất phất bay trong không khí. Một bức tranh vẽ hai quả đồi, một dòng suối, một khu rừng bỗng chốc lộ ra.
Tiếng kêu hét thảm thương vang lên trong đại điện:
- á...á...
- ối... ối...
- Đẹp quá !!
- Đừng bắt ta nhìn mà !!!
- Xịt xịt !! – tiếng máu chảy
- Ực ực !! – tiếng nước bọt
- Ta xỉu đây !!
“ Bịch...bịch....” tiếng vài người ngất xỉu
Bỗng “ Rầm...rầm...”, trong đại điện đang ồn ào là thế bỗng im lặng như tờ, chỉ thấy có bóng người từ trên cao rơi xuống đất, đang lồm cồm bò dậy. Lúc này đây, Thái Cực Ngũ Hành trận phát sinh biến hóa, chỉ thấy năm đạo bát quát đang sáng rỡ ban đầu, giờ chỉ còn có một, còn bốn đạo kia, thì có hai đạo lúc sáng lúc tối sau đó thì một đạo cũng tắt luôn, hai đạo còn lại thì đã tắt hẳn từ hồi nảo hồi nào. Liếc nhìn chúng đệ tử với bộ mặt thống khổ lẫn sầu bi, Trâu Diễn thở dài ảo nảo, anh hùng khó thoát khỏi ải mỹ nhân, lời xưa nói cấm có sai, nhìn bộ mặt của Trâu Diễn lúc này không ai nghĩ lão là đầu sỏ của mọi chuyện.
- Thượng tiên, Ngũ Hành trận đã...
Trâu Diễn không nói gì, thò tay vào túi, ra chiều luyến tiếc, lấy ra một dải lụa, hai tay mân mê, tâm trạng như đang trở về thời xa xăm “ Mới đó mà đã mấy trăm năm lướt qua Tiên muội à, cũng đã đến lúc huynh quên muội rồi”, lão liền vung tay, một màu đỏ thắm, tỏa ráng hồng bay vụt lên không trung. Sau đó dải lụa bay đến chỗ Tôn Thượng Hương, rồi tạo thành một lớp vân vụ bao quanh lấy thân hình nàng, nó không ôm trọn bó sát thân hình Tôn Thượng Hương nhưng cũng đủ ngăn chặn những ánh mắt phàm phu tục tử.
Như thể còn chưa đủ, Trâu Diễn lại rút ra một cái chuông đất giản dị, to bằng nửa nắm tay, có một cái nơ xinh xinh màu đỏ buộc ở cuống, miệng lẩm bẩm “ Sa muội ới ời, nhìn cái chuông này huynh lại nhớ đến muội rồi”
- Leng keng...leng keng... tiếng chuông trong vắt và bay vút lên bầu trời, mang theo những tâm hồn tội lỗi, mọi người như được một làn gió mát thổi qua, phút chốc tất cả lại trở về trạng thái đạo mạo nghiêm trang ban đầu.
Tôn Thành từ nãy giờ quan sát mọi chuyện, thầm kinh ngạc than trong lòng:” Trước giờ nghe nói Thái Cực Môn có Thái Cực Huyền môn kiếm trận là lợi hại nhất, không ngờ cái lão Trâu Diễn mắc dịch này, lại sở hữu nhiều pháp bảo đến thế, Hỏa Diễm Chu Lăng cùng Thái Thanh Càn Linh, một cái đứng thứ mười lăm còn một cái đứng thứ ba trong tam thập binh khí chủng, còn trên Tru Tiên kiếm của Tôn gia hai bực, nếu đánh nhau thực sự, thật không tưởng tượng ra nỗi kết quả.
Bóng người lại bay vút lên cao, Thái Cực Ngũ Hành trận một lần nữa hiện ra, thế nhưng độ sáng của các đạo bát quái đã không còn đồng đều và sáng như lúc đầu. Trâu Diễn nhìn qua một lượt chúng đệ tử chữ Ngọc ở bên dưới, thần tình chợt trở nên khá hơn, vì ông đã nhận ra trong đám đệ tử đó, có vài người ông có thể tin tưởng được, đã vượt qua được khổ ải vô biên này, một tương lai xáng lạn đang chờ họ.
- Ngọc Lập, Ngọc Tú con hãy tới sau lưng hai vị sư huynh truyền thêm công lực
cho hai vị đó đi.
- Hương nhi, giờ ta thi triển pháp lực, phóng xuất nguyên thần của con, nhiệm vụ của con là hãy dẫn dụ Bạch Hổ sa vào Ngũ Hành trận.
Sau khi Trâu Diễn vận pháp quyết, chỉ thấy ở chính giữa Ngũ Hành trận, một đám bụi vân tinh đang tụ tập, rồi nhanh chóng hợp thành một nàng tiên bướm xinh đẹp. Lúc đó năm đạo bát quái tự nhiên biến mất, nhưng chúng nhân đều biết năm đạo bát quái đó đang ẩn mình phục kích, chờ Bạch Hổ sa bẫy. Tiên bướm rời khỏi Ngũ Hành trận, bay vòng vòng xung quanh tiểu Bạch Hổ .Tiếng động làm tiểu Bạch Hổ thức dậy, khi nhìn thấy nàng tiên bướm, hai mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên lẫn háo hức, rồi cũng giống như bao đứa trẻ khác, tiểu Bạch Hổ nhà ta tỉnh ngủ, ngoe nguẩy cái đuôi đằng sau, nhảy qua nhảy lại, nhảy lên rồi rớt xuống, đùa giỡn với nàng tiên bướm nhỏ. Thiệt là một cảnh tượng hết sức vui vẻ. Cuộc vui rồi cũng có lúc tàn, tiểu Bạch Hổ thân đã lọt vào Ngũ Hành trận, năm đạo bát quái bỗng chốc hiện ra bao vây lấy nó. Cảm thấy có nguy hiểm, tiểu Bach Hổ vội lao người quay ngược trở về, nhưng vô ích thân hình nó va phải vào bức tường được tạo ra bởi năm đạo bát quái, thân hình dội ngược trở lại. Thử mấy lần đều như vậy, tiểu Bạch Hổ tức giận gầm thét, rồi nó há miệng phun ra một luồng liệt hỏa đánh mạnh vào Ngũ Hành trận, luồng liệt hỏa này mấy ngày trước đã phá tan Thiên tử đồ. Năm đạo bát quái va chạm với luồng liệt hỏa ấy, bảy thân hình rung động lắc lư không ngừng, nhưng chỉ trong phút chốc đã hồi phục trở lại. Thấy luồng liệt hỏa của mình không có kết quả, tiểu Bạch Hổ thôi không gầm thét nữa, nó ngồi xuống thủ thế, tỏ vẻ như cam chịu. Mọi người đều thở phào một tiếng, tưởng rằng việc đã xong, không ngờ tiểu Bạch Hổ vẫn còn chiêu tối hậu, nó ngửng mặt nhìn lên trên, há miệng phun ra một quả cầu sấm sét bay thẳng lên, chỉ thấy điện quang bao phủ khắp Ngũ Hành trận, từng đợt từng đợt công kích vào năm đạo bát quái. Bảy người thầm kêu khổ, đem hết tinh thần và sức lực ra chống cự với lôi điện. Duy trì được một lúc, rồi một tiếng kêu thảm vang lên kèm theo là một ngụm tiên huyết phun ra, đã thấy hai người yếu nhất trong bọn, chịu trách nhiệm trấn thủ một hành, văng ra ngoài rơi xuống đât. Ngũ Hành trận đã bị khuyết, một lỗ hổng hiện ra, chớp lấy cơ hội, tiểu Bạch Hổ nhún mình phóng qua khe hở đào thoát, chúng nhân thấy mọi chuyện sắp hỏng, mắt thấy tiểu Bạch Hổ sắp thoát được Ngũ Hành trận thì liền lúc đó, một tiếng leng keng vang lên, Thái Thanh Càn Linh không biết từ lúc nào đã bịt kín lỗ hổng. Tiểu Bạch Hổ phi tới đụng phải cái chuông, lại một lần nữa bắn ngược trở lại, không chỉ có vậy, Thái Thanh Càn Linh còn phát ra một luồng sáng xanh nhạt, kích trúng tiểu Bạch Hổ, khiến nó toàn thân run lẩy bẩy, muôn phần sợ hãi không dám xông bừa tới nữa. Thấy người bị thương, chúng nhân người thì nhảy tới xem thương thế, rồi lại có hai người nhanh chóng thế chỗ, Ngũ Hành trận khôi phục trở lại như lúc đầu.Trước tình hình như vậy, tiểu Bạch Hổ hình như biết là không thể thoát được Ngũ Hành trận, ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng giận dữ. Rồi tiểu Bạch Hổ thôi không gầm thét nữa, mục quang lúc này đã chuyển thành màu máu, chiếu thẳng vào con bướm ác ma đã dẫn dụ nó sa vào bẫy, hiện đang ở trong Ngũ Hành trận cùng với nó, ý đồ giẫm đạp một đời bướm cho hả dạ. Rống lên một tiếng, tiểu Bạch Hổ nhào vào với nàng tiên bướm. Một hổ một bướm lại một lần nữa rượt đuổi nhau, chỉ khác chăng lúc đầu là đùa giỡn vô tư, còn lần này là một cuộc săn bắt của một con mãnh thú.
Tôn Thành thấy tình cảnh này, mặt biến sắc:
- Thượng tiên, mau làm gì đi chứ, nếu không Hương nhi nguy mất.
- Đại cuộc đã định rồi, ta đang thu hồi lại trận thế, ngươi hãy đếm ngược từ sáu mươi về một cho ta.