Một ngày mới, có người mong chờ có người không, bởi vì họ sợ, sợ phải đối mặt với một thực tế khó khăn đang ở phía trước. Và lúc này đây, trên một tòa tiểu thành của nước Điện nhỏ bé đang có rất nhiều người như vậy, thầm cầu nguyện cho thời gian ngừng trôi, nhưng chân lý vẫn là chân lý, sự thật vẫn là sự thật, và điều họ mong ước không xảy ra vẫn cứ xảy ra, mặt trời vẫn cứ mọc báo hiệu ngày mới bắt đầu, và vẫn có tiếng người kinh hô:
- Quân Sở đã tới, mọi người mau vào vị trí.
Một đạo hoàng quân từ xa đang dàn thành trận thế, gươm giáo sáng lóa rầm rập tiếng bước chân tiến tới dưới chân thành, cách khoảng một dặm thì dừng lại, chuẩn bị tấn công tòa tiểu thành này. Toàn bộ binh lính trên thành đều lộ vẻ mặt căng thẳng, thập phần giới bị, cuộc chiến sắp diễn ra, tử thần đang lởn vỡn đâu đó sẵn trước mắt. Thế nhưng tất cả đều không bỏ cuộc, đơn giản bởi vì họ vẫn còn một tia hy vọng có thể giúp họ chiến thắng đại quân Sở quốc. Trên tường thành, đại tướng quân lên tiếng trấn an các binh sĩ:
- Các anh em, hãy cố gắng cầm cự, chỉ cần người của Mặc viện đến, chúng ta có thể đẩy lui quân Sở ra khỏi lãnh thổ. Tất cả hãy...
“Phập”, một mũi tên từ phía Sở quân bắn tới với tốc độ cực nhanh, xuyên thủng yết hầu một viên phó tướng đứng bên cạnh, máu tươi chảy ra ròng ròng, viên tướng đổ vật xuống thành. Liền sau đó là tiếng quân reo hò dậy đất, quân Sở đã bắt đầu tấn công.
- Hỡi Sở quân, kẻ nào chống lại chúng ta giết không tha, hãy tiến lên vàng bạc và mỹ nữ đang chờ chúng ta ở phía trước.
Quân Điện đã gắng hết sức cầm cự, người nào người nấy đều thương tích đầy mình, cố gắng đẩy lui những đợt tấn công đầu tiên của quân Sở lên mặt thành. Nhưng rốt cuộc lực bất tòng tâm, một số vị trí quân Sở đã leo lên được, bỗng lúc này nhiều bóng người mặc áo giáp vàng xuất hiện. Chỉ thấy quyền phong tung ra ào ào, những bóng áo vàng đó đi đến đâu, quân Điện tan tác đến đó, không ai có thể chịu nổi một quyền của họ. Viên đại tướng thất kinh hô lên một tiếng:
- Hoàng kim giáp quân Hạng tộc
Lập tức cử kiếm nhắm thẳng phía sau một bóng hoàng kim quân trước mặt chém xuống.
“ Choang ”, lưỡi kiếm kèm lực đạo đáng sợ công thẳng vào hoàng kim giáp chỉ khiến nó hơi bị sứt mẻ, còn lưỡi kiếm thì gãy tan. Trong lúc viên đại tướng chưa kịp định thần thì ở phía sau lưng, một tiếng cười cất lên:
- Khá khen cho lũ chuột nhắt dám đánh lén.
Kèm theo đó là một quyền đấm thẳng vào đầu, bụp một tiếng, tạo thành một lỗ hổng rộng lớn, máu óc theo đó tràn ra ngoài, bụp một quyền nữa khoét một lỗ dưới bụng, ruột gan theo đó tuôn chảy ra ngoài. Trong không gian chợt vang lên những tiếng kêu vô vọng lẫn uất ức:
- Mặc viện, các người đang ở đâu !!!. Các người gieo cho chúng ta bao hy vọng để rồi cho chúng ta cơn ác mộng.
************************************************** ***********
Sở quốc nằm ở vùng phía Tây Nam Trung Nguyên, vì thế thường xảy ra chiến tranh với các tiểu quốc Hoa Hạ, Miêu tộc. Qua các cuộc chinh phạt, Sở đã lần lượt thôn tính 45 nước chư hầu nhỏ và dần dần trở thành một cường quốc hùng mạnh. Không dấu tham vọng bá chủ Trung Nguyên, Sở đã nhiều lần tấn công lên phía Bắc. Mối đe dọa từ nước Sở dẫn tới việc hình thành nhiều liên minh chống Sở được cầm đầu bởi Tấn quốc, liên minh đã thành công trong việc kìm chân nước Sở, và chiến thắng quan trọng đầu tiên của họ diễn ra tại trận Thành Bộc. Tuy nhiên Sở quốc trên thực tế vẫn còn rất mạnh, đã củng cố lại thực lực, triển khai nhiều cuộc chiến phản kích liên minh chống Sở, chiếm thêm được nhiều tiểu quốc phương Bắc nữa như Sái, Trần. Thời kì cực thịnh của Sở quốc không lâu, trên con đường Bắc phạt, ngoài Tấn quốc là một nước lớn khó lòng đánh bại được, còn có Tần quốc ở phía Tây Bắc ngày càng mạnh lên, đã chiếm được nhiều vùng đất của Sở, trực tiếp uy hiếp Sở quốc. Phía Bắc tiến không xong, Sở chỉ còn cách tiếp tục mở rộng lãnh thổ ra phía Nam và phía Đông, sát nhập thêm một số tiểu quốc trong đó đáng kể nhất là cuộc chiến liên minh với Tề quốc đánh bại, phân chia và sát nhập Việt quốc, một nước lớn trước kia dưới sự lãnh đạo của Việt Vương Câu Tiễn từng làm mưa làm gió khắp thiên hạ. Rồi Tần Quốc xuất thế anh hùng, Võ An Quân Bạch Khởi đem quân Nam hạ, đánh quân Sở tan tác, ngay cả Dĩnh Đô cũng bị chiếm, Sở Tương Vương đại bại chạy về phía Đông Nam, hai lần dời đô cách Tần càng lúc càng xa. Tuy nhiên không thẹn là một cường quốc, không lâu sau đó Sở quốc cũng xuất ra nhân tài, đó là Hạng gia tộc dẫn đầu là Hạng Nguyên cùng hai con là Hạng Cương và Hạng Yên, tập hợp quân Sở phản kích đánh bại quân Tần, chiếm lại 15 quận Hoài Bắc, sau đó hợp quân với bốn nước đánh Tần, Tần quân đại bại rút về ải Hàm Cốc tử thủ không dám ứng chiến. Nói cho cùng không phải Tần quân kém, tướng Tần dở hơn mà do đất đai Sở quốc quá rộng, Tần quân không đủ binh để trông giữ, huống chi mặt phía Đông còn lo chống với Tam Tấn là Triệu, Hàn, Ngụy, nên sau lần đại bại đó Tần Quốc không còn mơ tưởng mộng đánh Sở. Sở quốc được an toàn tuy nhiên nguyên khí đã bị tổn thương không ít, khó lòng khôi phục như trước kia, không đủ khả năng tiến lên phía Bắc do có Tần quốc và Ngụy quốc ngăn trở, phía Đông là Tề quốc hùng mạnh, Sở Tương Vương cũng mất hết ý chí, ngày ngày chỉ biết lo hưởng thụ.
Thọ Xuân là kinh đô mới của Sở quốc, xây dựng theo hình sao Kim, chu vi khoản 30 dặm, lớp đất ngoài dày đến 50 dặm, Sở quốc một thời gian dài không có chiến tranh lại thêm đất đai tươi tốt, lương thực đầy đủ nên Thọ Xuân đã trở thành một trong những đô thành phồn hoa bậc nhất, cung điện, đền đài, kho lẫm đủ loại được xây dựng, nhân số đông đúc.
Hôm nay, từ sáng sớm dân chúng Thọ Xuân đã ùn ùn kéo ra cổng thành, mục đích tận mắt muốn chiêm ngưỡng Bạch Hổ. Không phải chờ đợi lâu, mặt trời mới ló dạng, từ đằng xa lừng lững tiến lại một chiếc cũi sắt, đang nhốt một con mãnh hổ toàn thân trắng như tuyết, chỉ đôi chỗ là có vằn vện, thân hình của nó quả thiệt quá to lớn gần bằng một con trâu mộng. Mọi người vô cùng kinh ngạc, có người sợ hãi kêu lên:
- Bạch Hổ sao mà to lớn quá vậy, không lẽ đã thành tinh rồi.
Đúng là như vậy, Bạch Hổ này tu luyện cũng đã lâu, đã đạt tới cảnh giới tiên thiên cao thủ viên mãn hậu kỳ, chuẩn bị trải qua tứ cửu thiên kiếp thì không ngờ, có lẽ do kiếp trước nó ăn ở ác nên dù nó ở tận sâu trong rừng vẫn bị bắt tới đây. Hiện tại thân thể nó đang bị siết chặt bởi bảy cái thòng lọng làm bằng sắt, bốn cái siết chân, một cái siết chặt đầu nó, một cái siết thân, cái còn lại siết đuôi. Bảy cái thòng lọng này đang được nắm giữ bởi bảy tráng sĩ thân hình cao lớn, bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, đã đạt đến cảnh giới tiên thiên cao thủ trung kỳ. Chỉ cần nó có ý định phản kháng, là lập tức bảy cái thòng lọng sẽ siết chặt. Nhưng thực ra tất cả đều làm cảnh cho những người phàm phu tục tử xem, chứ người nào hiểu biết sẽ biết rằng với sức lực của Bạch Hổ căn bản không coi bảy cái thòng lọng cùng đám người đang xích nó ra gì, người mà nó sợ nhất là đám người đang đi sau cũi sắt, chỉ thấy đi đầu là một trung niên hán tử, cách ăn mặc nhìn bề ngoài tưởng như không có gì, nếu để ý kĩ thì thấy người đó đang mặc một loại giáp làm bằng mây, sợi mây mà sao giống như sợi vải, có thể dệt được thành bộ áo giáp . Trung niên đang dắt tay một cô bé xinh xắn ước chừng mười hai tuổi, cô bé chắc lần đầu mới được tới nơi náo nhiệt nên con mắt cứ liếc qua liếc lại liên hồi, ra chiều thích thú. Phía sau họ là một đoàn võ sĩ cũng mặc giáp mây nhưng độ bóng và sáng không bằng người cầm đầu, mỗi người tay trái còn cầm theo một cái thuẫn cũng được kết từ những sợi mây, tay phải cầm một thanh đao to lớn. Cũi sắt vẫn từ từ được đẩy đi, đích đến là quảng trường rộng lớn trước cổng hoàng cung. Nơi đó chuẩn bị diễn ra cuộc chiến giữa đệ nhất dũng sĩ của Sở quốc và Bạch Hổ bị nhốt này.