Sở quốc bao gồm nhiều dân tộc phương Nam, nền văn hóa hơi khác so với các nước còn lại, người Sở quốc tâm tình phóng túng, vẫn giữ được nét mộc mạc và thô sơ, coi trọng thực lực là chính. Từ sau cuộc chiến với Tần, triều đình Sở chia làm hai phe, phe chủ chiến do Hạng gia chủ xướng, quyết tâm phục thù nhà Tần, lấy lại những vùng đất đã mất, và dĩ nhiên là mộng bá chủ Trung Nguyên. Phe chủ hòa do tướng quốc Hùng Lập cầm đầu, người này là hoàng thân với Sở Vương, không muốn Sở quốc trực tiếp giao tranh với các nước Trung nguyên phía Bắc, chủ trương tiến công những tiểu quốc nhỏ ở phương Nam. Cả hai bên đều thi triển nhiều thủ đoạn, nhằm tranh thủ nhân tâm đứng về phía mình. Hạng gia muốn nhân sự việc quyết đấu Bạch Hổ này chứng tỏ thực lực của gia tộc mình cũng như là của Sở quốc, đồng thời tạo lòng tin cho dân chúng về một cuộc chiến tất thắng. Phe chủ hòa cũng không chịu ngồi yên, Hùng Lập tướng quốc khi nghe được đề xuất này của Hạng gia, đã nhanh nhảu nhận lấy việc cung cấp Bạch Hổ cho cuộc quyết đấu, sau đó liên hệ với Thụ Lâm Môn phái xuất nhiều cao thủ đi lùng tìm Bạch Hổ, chỉ có điều là yêu cầu đã khác xa lúc đầu, không phải Bạch Hổ bình thường mà là Bạch Hổ ít nhất phải đạt đến cấp độ tiên thiên cao thủ. Khi nhìn thấy con Bạch Hổ trong cũi sắt, phe chủ hòa cười tít mắt, phen này ắt hẳn người của Hạng gia sẽ bị Bạch Hổ xé xác, không những thế còn làm trò cười cho thiên hạ.
************************************************** *************
Trong một hẻm núi của Sở quốc, bỗng vang lên nhiều tiếng nổ khủng khiếp, rồi thì hàng tấn đất đá đổ xuống, nhiều tảng đá to bằng một con voi nhất thời trút xuống phía dưới. Dù là thiên quân vạn mã bị trúng mai phục kiểu này cũng nát thây chôn vùi. Nhưng có một người không nghĩ như thế, chỉ thấy một thanh niên thân hình cao lớn hùng vĩ, đang di chuyển liên tục phía dưới hẻm núi, tay chân không ngớt tung ra hàng loạt quyền cước, nhiều tiếng nổ đì đùng vang lên, cả đống đất đá bị đấm vỡ nát giữa không trung, không cái nào gây tổn thương được cho chàng trai.
- Hắc, hắc.. kim đan hậu kì cuối cùng cũng đạt thành. Vẫn kịp giờ quyết đấu với Bạch Hổ.
Quảng trường trung tâm cạnh hoàng cung, một đội giáp sĩ khiên giáo đầy đủ, bao vây chiếc cũi sắt đề phòng Bạch Hổ sổng chuồng, đồng thời ngăn cách đám đông hiếu kỳ đang đứng bên ngoài chuẩn bị thưởng lãm cuộc quyết đấu. Phía sau đội giáp sĩ là những người mặc giáp mây, đang chia ra vòng tròn hướng ánh mắt nhìn vào Bạch Hổ, cộng thêm cả bảy người đang nắm dây xích trói. Càng gần đến giờ người kéo tới càng lúc càng đông, những lầu cao xung quanh được một phen phát tài, toàn bộ đều bị chiếm giữ hết cả, không ai muốn bỏ lỡ sự kiện có một không hai này. Mặc dù đã ngăn cách mọi người, nhưng không hiểu sao vẫn có một đám trẻ thiếu niên lọt qua hàng rào giáp sĩ bảo vệ, đang đứng gần chiếc cũi sắt ngắm nhìn Bạch Hổ. Đám trẻ này đứa nào đứa nấy đều toát lên dáng vẻ cao sang, phục sức toàn đồ thượng phẩm chứng tỏ thuộc hàng quý tộc nên bọn lính mới dễ dàng cho qua, không dám đắc tội với chúng, vả lại lúc này Bạch Hổ nằm bất động, nhìn nó không khác gì một xác chết, không tỏ vẻ gì nguy hiểm cả. Nhìn ngắm chán chê, một hồi sau một đứa trẻ thốt lên:
- Thế tử, con hổ này hình như đã chết rồi thì phải
- Từ nãy giờ ta cũng nghĩ vậy, Hạng gia khôn thiệt, quảng cáo là đại chiến với hổ dữ, ta nóng lòng muốn được xem, ngờ đâu thật là thất vọng, con hổ này chỉ được cái to xác chứ làm nên trò trống gì, mà hình như nó cũng gần chết rồi, hắc hắc không cần đến cái gọi là đệ nhất dũng sĩ, chút nữa để ta đâm nó một nhát thì chức vị đệ nhất dũng sĩ đó về tay ta rùi, mọi người thấy có phải không?
Chỉ thấy đám trẻ xung quanh nhao nhao, ra sức nịnh bợ thiếu niên vừa mới phát ngôn, chính là con trai út của tướng quốc Hùng Lập tên là Hùng Hoàn, quả thật đúng là hổ phụ sinh hổ tử, mới nhỏ mà đã học được cha mình công phu bợ đít.
- Câm cái miệng thối hoắc của chúng bây lại. Đây có thanh kiếm ta đeo nè, ngươi có giỏi thì đâm Bạch Hổ đi, không thì con nít cuốn xéo ra chỗ khác chơi, để Hạng gia ta làm việc.
Một giọng nói trong trẻo kèm theo sự khinh miệt vang lên, lũ trẻ đưa mắt nhìn về phía phát thoại, trong lòng tức giận vô cùng, nhưng khi nhìn thấy hình dáng người vừa nói, bao nhiêu nộ hỏa trong lòng bỗng nhiên bay đâu mất, đó là một tiểu nữ hài dáng vẻ khả ái cỡ chừng 12 tuổi, mặt đang đỏ phừng phừng vì giận càng làm tôn thêm vẻ đẹp, một tay đang cầm một thanh tiểu kiếm chỉ vào lũ nhóc, tay còn lại đang dắt một đứa bé trai khoản 6,7 tuổi xăm xăm chạy tới.
- Nãy giờ ai dám nói một mình đánh nhau với Bạch Hổ, bản cô nương đang chống mắt chờ xem nè.
Cảm thấy cứ để vậy thì còn gì thể diện một thế tử vương gia, Hùng Hoàn hùng dũng tiến ra:
- Hạng Linh muội, ta thân là một thế tử, từ nhỏ đã được mẫu thân giáo huấn phải biết thương hoa tiếc ngọc ^-^, tôn trọng phụ nữ nên với muội ta không chấp làm gì, những lời ta nói đều là sự thật, nhưng ngặt nổi thái phó có dạy không nên đánh kẻ ngã ngựa, muội thấy đấy con Bạch Hổ này một là sắp chết hai là đang ngủ ba là.... nói tóm lại nếu bây giờ ta đâm nó thì thiên hạ sẽ chê cười ta vì lợi dụng kẻ địch không phòng bị mà tấn công, không có khí phách của một đấng anh hùng, chỉ cần Linh muội đánh thức Bạch Hổ dậy thì ta sẽ quyết đấu với nó liền, lời ta nói nặng tựa Thái Sơn, Liên muội hãy tin ở ta.
Nói xong một hồi, thấy cả đám đang há hốc mồm nhìn mình, Hùng Hoàn trong lòng thầm nghĩ ”Phục ta quá đi. Mấy năm ăn học quả thiệt không uổng, ha ha Liên muội, giờ muội tính sao đây”. Thấy Hạng Linh đang lộ vẻ khó xử, Hùng Hoàn bồi thêm:
- Nếu Liên muội không đánh thức được Bạch Hổ thì ta trở về chỗ ngồi của mình, chờ xem Hạng gia nhà muội trổ tài.
- Chờ đã, ngươi nói thì phải giữ lời đấy nhé
Vừa nói dứt câu Hạng Linh đã tới bên chiếc cũi sắt, còn Hùng Hoàn thì thần tình lộ vẻ lo lắng, không nghĩ Hạng Linh có thể dũng cảm làm thiệt. Chỉ thấy lúc này Hạng Linh hướng về Bạch Hổ la to:
- Bạch Hổ dậy mau, đến giờ cơm rùi nè ^-^ ???
- Bạch Hổ dậy đi, ta có kẹo cho mi nè !!!
- Bạch Hổ ới ời, có bạn gái đến thăm mi nè !!!
Mặc cho Hạng Linh la hét ỏm tỏi, Bạch Hổ vẫn chẳng thèm động đậy, căn bản là bởi vì xung quanh vốn đã rất đông người ồn ào, Hạng Linh lại còn nhỏ, nên tiếng la cũng nhỏ, nhanh chóng hòa vào không gian, căn bản chả có tác dụng, Hùng Hoàn thì tâm hồn đã thư thái hơn rất nhiều.
- Liên muội, đừng cố nữa, cũng sắp đến giờ rồi, ta quay lại chỗ ngồi đây.
- Vẫn còn sớm mà, để ta thử thêm lần nữa.
Lần này Hạng Linh tay cầm kiếm, chầm chậm bước gần tới chiếc cũi sắt, thọc thanh kiếm vào khe cũi, chọt chọt Bạch Hổ vài cái. Toàn trường đang ồn ào là thế bỗng chốc im lặng như tờ, mọi con mắt đều dồn về cô bé, lũ vệ binh bên ngoài lộ vẻ khẩn trương, không biết có nên can thiệp vào hay không. Trong lúc còn đang phân vân, chưa có ai hành động thì trong cầu trường Hạng Linh thấy hành động của mình là vô ích, liền quyết định thay đổi, cô bé giơ thanh kiếm từ trên cao đập liên tiếp vào mũi Bạch Hổ. Bạch Hổ từ khi bị bắt lúc đầu còn cố sức thoát khỏi chiếc cũi sắt, sau thì nó bỏ cuộc, mặc người ta muốn làm gì thì làm, nằm im lấy sức. Bỗng đâu có thanh kiếm đập liên tiếp vào mũi nó, khiến nó cảm thấy khó thở, tức thì chồm dậy, gầm lên một tiếng kêu phẫn nộ, đồng thời nó lắc mạnh cái đầu, giựt một cái về đằng sau. Tên lính giữ xích cổ đằng trước vì mải nhìn Hạng Linh, rồi không ngờ Bạch Hổ phản kháng, mặc dù có chuẩn bị nhưng vẫn không chống lại được sức kéo của Bạch Hổ, cả thân người bay thẳng về phía trước, đụng cái rầm vào chiếc cũi sắt, bất tỉnh tại chỗ. Chiếc cổ được tự do, Bạch Hổ lúc lắc đầu quét sợi dây xích vào đám người trước mặt nó, cả đám nhóc trong đó có Hạng Linh và Hùng Hoàn kinh hoảng tột độ nhưng cũng kịp phản ứng cúi người nằm xuống, vừa kịp tránh sợi dây xích đang quét qua. Nhưng không để Bạch Hổ muốn làm gì thì làm, 6 chiến sĩ đứng xung quanh đã vận công, đứng tấn kéo mạnh sợi xích sắt ý đồ khống chế Bạch Hổ lại, Bạch Hổ cũng không chịu kém, vận lực chống lại, hai bên cứ thế chi trì một khoản thời gian, thình lình đứa bé trai đi cùng Hạng Linh chợt nhảy tới, nắm sợi dây xích cổ Bạch Hổ đang vô chủ nằm dưới đất, kéo mạnh về phía sau một cái. Bạch Hổ chợt cảm thấy cổ mình nghẹn lại, cảm giác khó thở chợt lan đến, cất tiếng kêu “ặc...ặc” rồi ngất xỉu, bộ dạng giống y lúc ban đầu còn giả chết, nhưng lần này là xỉu thiệt.
Cả cầu trường đang im lặng bỗng chốc ồn ào như ong vỡ tổ, tiếng khen ngợi nổi lên không ngớt:
- Thật không thể tin nổi !!
- Trời ạ! Thằng bé mới tí tuổi đầu ăn gì mà khỏe thế ??
- Chắc nó uống sữa voi ^-^
- Sở quốc ta ai cũng có thần lực như đứa bé ấy thì lo gì chuyện bá chủ Trung
Nguyên.