Một viên đại tướng chợt xuất hiện, cao giọng quát mắng binh lính:
- Các ngươi canh chừng kiểu gì thế, sao để các công tử và tiểu thư đi vào chỗ nguy hiểm ấy, nếu lỡ may có chuyện xảy ra, có giết hết các ngươi cũng không hả giận, còn đứng yên đó làm gì, lôi các công tử và tiểu thư ra ngoài ngay. Còn con nữa Hạng Linh, con gái con đứa không ở nhà học thêu thùa may vá, tối ngày vác kiếm đi chơi, không ra dáng một tiểu thư khuê các chút nào, con có biết đùa giỡn với Bạch Hổ nguy hiểm lắm không, hôm nay con có bề gì ta làm sao ăn nói với mẫu thân con, hôm nay về phủ ta sẽ...
Hạng Linh vừa kịp hoàn hồn, thấy viên đại tướng xuất hiện, kêu lên một tiếng “phụ thân” rồi nhào vào lòng khóc nức nở, thì ra người đó chính là Hạng Cương, một trong mãnh tướng của gia tộc nhà họ Hạng. Đứa bé trai nhỏ cũng chạy lại, phụng phịu nắm tay Hạng Cương, cũng là phụ thân của nó. Hạng Cương đang định nói đến việc xử phạt Hạng Linh không ngờ Hạng Linh chưa gì đã òa khóc, khiến lòng ông mềm lại, hai tay vỗ về an ủi Hạng Linh, nín đi nào con gái ngoan, ta sẽ không trừng phạt con nữa đâu..
Vừa an ủi con gái, ánh mắt Hạng Cương liếc nhìn đứa con trai nhỏ của ông với một niềm tự hào,
- Vũ nhi thật làm ta nở mày nở mặt, thằng nhóc này tương lai sẽ làm Hạng tộc nổi danh.
Thấy mục đích đã đạt, Hạng Linh không khóc nữa, giơ tay chỉ Hùng Hoàn, lúc này đang run như cầy sấy nằm dưới đất:
- Phụ thân, tất cả tội lỗi đều do thằng oắt con đó gây ra cả, ai biểu hắn coi thường Hạng gia chúng ta, còn dám vỗ ngực một mình một kiếm đánh chết Bạch Hổ. Ê mày, còn không mau đứng dậy đánh lộn với Bạch Hổ cho ta coi nào.
Lúc này một đám lính đã trờ tới, nhanh chóng chia nhau ra bế các công tử và tiểu thư rời khỏi hiện trường, có điều mới vừa phóng tới ai nấy đều đưa tay bịt mũi, mùi nước tiểu đồng tử xông lên nồng nặc. Hạng Linh giờ cũng nhìn thấy, chỗ Hùng Hoàn vừa nằm, còn vương vấn một bãi nước, liền chẫu môi về phía Hùng Hoàn đang được bế đi:
- Đồ con trai chết nhát, Bạch Hổ mới gầm một tiếng mà đã đái cả ra quần rồi, sống làm chi cho thêm nhục, đâm đầu vào miếng đậu hủ chết đi.
- Linh nhi im ngay, không được vô lễ với thế tử, con dẫn Vũ đệ quay về chỗ ngồi của mình đi.
Tình hình trở lại bình thường, Hạng Cương dặn dò binh lính:
- Không được cho ai tới gần cũi sắt nữa. Ai dám bước vào giết không tha. À này, tử tù trước khi chết còn được ăn no, các ngươi tạt nước cho Bạch Hổ tỉnh lại, đồng thời chuẩn bị cho nó mấy con gà, hy vọng nó kịp hồi phục hoàn toàn sức lực, có như vậy mới chứng tỏ được thực lực của Hạng gia, không để người khác đặt điều mang một con hổ chết về đánh lộn. Các ngươi đi làm ngay đi cho ta. Mà nãy giờ Hạng Yên tướng quân đâu sao không thấy, sắp đến giờ rồi, các ngươi mau đi kiếm Hạng Yên tướng quân ngay.
- Đại ca, khỏi cần tìm kiếm làm gì, đệ về rồi đây.
Xuất hiện trước mặt mọi người là một chàng trai khôi ngô vạm vỡ, hai tay đang vòng trước ngực, toàn thân toát ra một một khí thế lẫm liệt, ngạo thị thiên hạ. Liếc nhìn chàng trai, Hạng Cương lộ vẻ vui mừng tột độ:
- Tốt, chúc mừng nhị đệ, võ công của đệ đã tiến một bước dài, nhưng đệ hết sức cẩn thận, Bạch Hổ đã đạt cấp độ tiên thiên cao thủ viên mãn hậu kỳ, nó là tu yêu giả nên cấp độ tương đương với kim đan kì của nhân loại.
Miệng xuất hiện một nụ tiểu ý, Hạng Yên đáp lời:
- Đại ca, Hạng gia chúng ta dù kẻ thù có mạnh đến đâu cũng quyết chiến đến cùng, dù là người hay thú cũng thế thôi, kẻ địch càng mạnh thì chiến thắng càng có ý nghĩa, đại ca yên tâm, đệ quyết không làm ô danh Hạng gia.
************************************************** ******
Một tiếng hô cất lên:
- Đại vương giá đáo.
Toàn bộ chúng dân đều quỳ mọp xuống đất, nhất tề tung hô vạn tuế, Sở Vương cùng các triều thần bá quan lần lượt xuất hiện trên lầu cao nơi tường thành hoàng cung. Chờ mọi người đã an vị, Sở vương lúc này mới ngắm nhìn Bạch Hổ trong cũi sắt, mặt lộ vẻ thích thú, quay sang tướng quốc Hùng Lập:
- Tướng quốc thật khéo tìm được con Bạch Hổ to lớn đến vậy, lần đi săn bắn tới, khanh ráng tìm cho quả nhân một con như vậy, săn hươu săn thỏ làm sao thể hiện vị thế của một đấng quân vương hùng mạnh chứ.
- Hạ thần sẽ tận lực, đại vương yên tâm
Phía dưới đài, Hạng Cương cùng Hạng Yên đã tiến tới:
- Đại vương vạn tuế, vạn vạn tuế. Đã đến giờ, xin đại vương hạ lệnh cho bắt đầu cuộc tỉ thí.
- Được. Hạng Yên tướng quân hãy cho mọi người thấy thần oai của Sở quốc chúng ta. Nếu khanh biểu hiện tốt, quả nhân sẽ trọng thưởng.
Lúc này, các thòng lọng sắt đã được tháo ra, cũi sắt cũng đã mở lồng, nhưng lập tức ở phía ngoài chỉ thấy bốn người mặc giáp mây xuất hiện niệm một hàng chú ngữ, tức thì bốn phía chung quanh tức thời xuất hiện những hàng tre nhọn hoắt vây lấy Bạch Hổ và Hạng Yên vào giữa. Đám đông đứng ở dưới đất tức thời chửi bới loạn xạ vì hàng tre đó chỉ chừa mấy cái lỗ hổng, không thể nào xem rõ được, chỉ có những người đứng ở trên lầu cao thì mới quan sát được toàn bộ.
Bạch Hổ đã được tự do, chậm rãi rời khỏi cũi sắt, nhưng nó vừa rời khỏi cũi thì trước mặt nó đã xuất hiện một tên nhân loại. Bạch Hổ nhìn đối thủ trước mặt, khí thế toát ra từ hắn khiến nó cảm thấy nguy hiểm, vì vậy nó cảm thấy tốt nhất nên chuồn khỏi đây, cái hàng rào bằng tre ấy nó nghĩ là có thể nhảy qua được. Ngửa mặt lên trời, Bạch Hổ rống lên một tiếng: “À uồm” thân hình nó chợt nhảy vút về phía góc phải, tính nhảy cao thêm cái nữa thì có thể thoát khỏi hàng rào tre, nhưng không ngờ chặn ngay trước mặt vẫn là gã nhân loại đáng ghét, nó liền đổi hướng nhảy sang hướng khác, nhưng cho dù nó nhảy đi nhảy lại vẫn không sao thoát được Hạng Yên. Mọi người bên ngoài chỉ thấy hai bóng mờ đang đuổi bắt, di chuyển qua lại liên tục. Biết không thoát được, Bạch Hổ liền dừng lại, liếc nhìn Hạng Yên bằng cặp mắt giận dữ, miệng gầm gừ liên tục. Rồi nó chợt há miệng phun lên trời bảy đạo huyết quang, giống như cái đài phun nước, bảy đạo huyết quang tụ lại trên không rồi lại bắn thẳng xuống thân hình Bạch Hổ, tạo thành một lớp khí màu máu bảo vệ, Bạch Hổ vốn dĩ đã to lớn nay trông càng lớn hơn, thân hình nó toát ra mùi máu nồng nặc, hai mắt đỏ rực.
- Hóa huyết thành ma- có tiếng người thốt lên
Hạng Cương khuôn mặt giờ mới lộ vẻ căng thẳng, chiêu này Bạch Hổ xuất ra, đã tăng lực công kích bản thân của nó lên nhiều lần, giờ thì chưa biết ai thắng ai thua. Cứ tưởng Bạch Hổ sẽ ngay lập tức xông đến nhưng không, trong trường Bạch Hổ đang ve vẩy đuôi từ từ tiến gần tới Hạng Yên, khoảng cách càng thu ngắn, lòng mọi người càng hồi hộp, cả Hạng Yên cũng vậy, vẻ mặt bình tĩnh đã không còn, khắp người nhanh chóng vận đấu khí bao phủ cơ thể. Một cú tát cực mạnh của Bạch Hổ giáng vào đầu của Hạng Yên, nhưng tốc độ hình như chưa đủ, Hạng Yên vẫn kịp thời vung hữu thủ va chạm trực tiếp.
Một tiếng “bốp” vang lên, quyền thủ da thịt bao bọc đấu khí đối địch trực tiếp với vuốt hổ sắt bén, hai bên bình thủ, Hạng Yên nhanh chóng vung tả thủ đáp trả, một quyền sấm sét nhắm vào đầu Bạch Hổ, tiếng hoan hô vang lên như sấm. Nhưng tất cả chợt câm bặt, chỉ thấy thân hình Hạng Yên hự lên một tiếng, bị đánh văng vào hàng rào tre, rồi rớt bịch xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu.
“ À uồm”, Bạch Hổ hai chân trước cào mạnh xuống đất, lấy đà phóng thẳng tới Hạng Yên, hai chân hai bộ móng vuốt, chụp thẳng vào Hạng Yên, trúng một cú chụp này của Bạch Hổ, Hạng Yên chắc chắn là sẽ chết. Nhiều tiếng la thất thanh vang lên, có người vội nhắm mắt không dám nhìn cảnh tượng sắp xảy ra. Mọi chuyện quả ngoài sức tưởng tượng của mọi người, nguyên lai Bạch Hổ này tu luyện đã lâu, mưu trí không tệ, đã dụ cho Hạng Yên tấn công, để lộ sơ hở bên trái thân, Bạch Hổ nhanh chóng xoay người, một mặt tránh được quyền của Hạng Yên, mặt khác cái đuôi của nó lúc này giống như một cây gậy sắt, đã quét thẳng vào tả sườn, hất văng Hạng Yên, rồi không để Hạng Yên kịp trở tay, Bạch Hổ phóng thân tới. Hạng Yên bị thương không nhẹ nhưng vẫn kịp phản ứng, hai tay chống mạnh xuống đất, bắn người lên không, vừa vặn thoát khỏi cú chụp của Bạch Hổ, lòng thầm kêu hú vía, nhưng chưa kịp mừng vội, mặt đã biến sắc, chỉ thấy Bạch Hổ vồ hụt con mồi, đã nhanh chóng phóng vào hàng rào tre, lấy đó làm điểm tựa phi thân thẳng vào Hạng Yên, một lần nữa thực hiện lại một cú vồ. Mọi người vừa thấy Hạng Yên thoát hiểm, chưa kịp hoan hô vui mừng, thì mắt đã thấy Bạch Hổ phóng lên, có người đã lên cơn đau tim. Trên không, Hạng Yên cười nhạt, lập tức vận thiên cân trụ, cả thân người nhanh chóng rớt xuống đất, Bạch Hổ lúc này đang còn lơ lửng trên không, toàn thân lộ sơ hở, không bỏ lỡ cơ hội Hạng Yên lập tức lại phi lên, từ bên dưới đấm thẳng một quyền vào bụng Bạch Hổ. Rú lên một tiếng kêu uất nghẹn, Bạch Hổ cả thân người bị đấm thẳng lên trời cao. Tiếng hoan hô vang lên rào rào, Hạng Yên đáp xuống đất, hai tay giữ nguyên tư thế tiêu sái, vòng trước ngực, ngước nhìn lên không với dáng vẻ tự đắc, Bạch Hổ từ trên cao thế rơi xuống không chết cũng trọng thương. Bỗng nhiên một tiếng gầm rú vang vọng khắp trời cao, từ trên không một huyết cầu to lớn mang theo lực lượng cường đại nhắm thẳng Hạng Yên dưới đất kích tới. Cả kinh Hạng Yên vội phi thân về phía phải, tránh đòn.
“Ầm”, mảnh đất Hạng Yên vừa đứng hiện lên một lỗ sâu hoắm, gạch đá bay rào rào. Huyết cầu công hụt, chuyển hướng nhắm Hạng Yên truy đuổi. Lại một cuộc rượt đuổi nữa diễn ra, Hạng Yên hết nhảy sang đông rồi nhảy sang tây nhưng thủy chung vẫn không thoát được huyết cầu đang truy đuổi phía sau, mặt đất lại tiếp tục bị cày sới. Chừng như không còn kiên nhẫn nữa, Hạng Yên sau khi thoát được một đòn công kích, đã trụ tấn vận đấu khí lan tỏa khắp châu thân, hai tay lập tức vung chưởng, một luồng sáng trắng phát ra đỡ thẳng vào khối huyết cầu, hai luồng sáng một trắng một đỏ va chạm không ngừng, không bên nào đẩy lùi được bên nào. Thình lình từ trong huyết cầu hai bàn tay hổ xuất hiện, từ hai bên nhanh chóng tập kích vào đầu của Hạng Yên, Hạng Yên cũng nhanh chóng biến chưởng thành quyền, từ chính giữa gạt ra hai bên, đỡ đòn. Nhưng thật không ngờ, huyết cầu lập tức tan biến, Bạch Hổ trở về nguyên hình, trong lúc hai chân trước của nó còn đang dính chặt với tay của Hạng Yên thì cái miệng của nó thình lình xuất hiện trước mặt Hạng Yên táp một cú vào cổ, khoảng cách quá gần nên chắc chắn trúng.