Nhiều tiếng la thất thanh vang lên:
- Thúc thúc cẩn thận coi chừng hổ sực ^-^
- Nhị đệ coi chừng, ôi không muộn mất rồi..!!
Trong một sát na, sắp kề cận tử thần, Hạng Yên bằng một phản xạ cực nhanh, đã kịp nghiêng đầu sang bên phải, lấy vai hứng lấy cú táp này, đồng thời thần tốc tung ra một cước vào bụng Bạch Hổ. Một miếng thịt vai cùng cả người Bạch Hổ bắn về phía sau, máu tươi bắn tung tóe, Hạng Yên nhăn mặt đau đớn, vội điểm vài huyệt đạo cầm máu, cánh tay trái giờ đã bị phế. Cầu trường lại chìm trong im lặng. Tiếng Hạng Cương vang lên:
- Người đâu, mau mau giết Bạch Hổ, cứu Hạng Yên tướng quân ra.
Lúc này đây, nhóm người phe chủ hòa đã lộ vẻ đắc ý lên mặt, cái đồ Hạng gia ngu ngốc không biết tự lượng sức, dám trêu vào chúa sơn lâm à.
Ngay lập tức, một đám lính tay cầm cung tên chuẩn bị xạ tiễn, chỉ thấy Hạng Cương ảo não khoát tay:
- Không cần đâu, dù ta có chết cũng không thể để mất mặt Hạng gia, hãy để ta chiến đấu đến cùng, ta đã thua đâu.
Trúng một cước của Hạng Yên, Bạch Hổ cũng đau đớn không kém nhưng một lúc sau nó đã hồi phục lại, chiến thuật hiệu quả cớ gì không lặp lại, chỉ thấy Bạch Hổ nhào lộn trên không, một huyết cầu to lớn lại một lần nữa xuất hiện tiếp tục công kích.
Hạng Yên đứng đó, tả thủ giờ vô dụng, không gian dường như cô đặc lại, nhiều tiếng kêu la nhưng Hạng Yên không nghe được từ nào cả, ngửa mặt nhìn trời, một cảm giác cô độc xuất hiện, có phải là ta đang sắp chết phải không, bỗng trong đâu đó ở không gian vang lên tiếng nói của một người con gái, rùi khuôn mặt thân yêu đó bỗng hiện ra, không, ta phải sống, phải sống để trở về bên những người ta yêu nhất. Đã quyết định, nhãn thần Hạng Yên bỗng lóe sáng, tập trung tất cả tinh thần vào Bạch Hổ, hữa thủ hóa thành quyền, để ngang lưng, toàn thân tập trung toàn bộ đấu khí của bản thân vào hữu thủ, một quả cầu bạc xuất hiện bao bọc quanh hữu thủ, ánh sáng muôn nơi dường như chỉ tập trung vào đó.
“À uồm” Bạch Hổ đã lao vào, huyết cầu tỏa ra một luồng sáng chói mắt, công thẳng tới Hạng Yên,một chiêu quyết định, ai sẽ sống ai sẽ chết đây.
- Đỉnh thiên lập địa, trượng phu quyền, xuất
Hạng Yên hô to kèm theo một quyền lập tức xuất ra, một luồng đấu khí hình xoáy ốc to lớn xuất hiện, khoan thẳng vào huyết cầu
“Ầm” một tiếng nổ dữ dội phát ra, đấu khí đã đâm xuyên vòng huyết quang bảo vệ, kích trúng Bạch Hổ, cả thân hình Bạch Hổ lập tức chìm trong luồng sáng trắng, nhiều tiếng nổ lốp bốp phát ra trên người Bạch Hổ. Rống lên một tiếng kêu thảm, Bạch Hổ văng tuốt đằng sau, cả thân hình rớt xuống mặt đất, cố sức bò dậy, hình ảnh cuối cùng hiện lên trong mắt nó, là hình bóng tên nhân loại đáng ghét đang từ trên không phi xuống, một quyền giáng xuống đầu nó. Đấu khí nhanh chóng xâm nhập phá hủy đại não Bạch Hổ, một tiếng nổ long trời vang lên, cả thân hình phía trước Bạch Hổ lún xuống mặt đất. Như thể bị kìm nén quá lâu, tiếng hoan hô chợt vang lên rào rào:
- Hạng tướng quân vô địch
- Hạng tướng quân anh minh thần võ
- Hạng tướng quân đệ nhất Trung Nguyên
Thở hắt ra một hơi như trút bỏ tất cả gánh nặng, Hạng Yên giơ tay vẫy chào những người hâm mộ.
- Hạng Yên đệ, bắt lấy này.
Đón nhận lọ thuốc từ tay Hạng Cương, Hạng Yên nhanh chóng bôi vào vết thương, kì diệu thay vết thương nơi bả vai nhanh chóng lành lặn, tả thủ giờ đã có thể cử động chút ít, đủ để Hạng Yên làm một việc, đó là hai tay nhấc bổng xác Bạch Hổ lên đầu, chạy quanh quảng trường trong tiếng hoan hô vang dội của mọi người. Sau cùng Hạng Yên với tư thế đó tới trước mặt Sở Vương, hai mắt đắc ý nhìn tướng quốc Hùng Lập trên đài, dõng dạc phát thoại:
- Hỡi lũ hổ báo kẻ thù của Sở quốc, nếu các ngươi dám chạm vào chúng ta, hãy nhìn cách ta đối xử với Bạch Hổ ngày hôm này mà làm gương, ta sẽ cho chúng bây một kết cục như thế này.
Hạng Yên vận công, hai tay vung ra hai bên, xé xác thân hình Bạch Hổ ra làm hai, máu huyết lục phủ ngũ tạng bắn ra tung tóe, không khí xung quanh chợt cô đặc một mùi khủng bố. Toàn trường đang ồn ào là thế, lại rơi vào cảnh im lặng, nhiều người không chịu nổi cảnh tượng này nôn thốc nôn tháo, có người đã ngất xỉu tại đương trường. Đám người phe chủ hòa trên đài, đối diện trước một sát thần như thế, đều run lên cầm cập, một cỗ sát khí chết chóc từ Hạng Yên nhanh chóng lan tỏa khắp không gian, đặc biệt xạ thẳng vào tướng quốc Hùng Lập. Chợt bên cạnh tướng quốc Hùng Lập, một cỗ khí tức thanh khiết phát xuất ra, mùi đất, mùi cỏ non thơm thoang thoảng, mùi hương hoa rừng bỗng chốc lan tỏa, xua đi cái không khí khủng bố, làm cho con người bình tĩnh lại.
Hạng Yên biến sắc, ngước nhìn, chỉ thấy một người trung niên đang nhìn mình, miệng nhếch mép khẽ cười. “ Hừm, Thụ Lâm môn quả thật không hổ danh, có dịp nào đó ta cũng phải so tài với họ”.
- Đại vương, tướng quân Hạng Yên đã hiển lộ thần oai, mang vinh quang về cho Sở quốc, mong đại vương ban thưởng.
Có chút khó chịu và hơi sợ hãi trước hành động của Hạng Yên nãy giờ, nghe được câu này, Sở vương lập tức đã trở lại uy thế của một bậc quân vương:
- Tướng quân Hạng Yên, tướng quân muốn quả nhân ban thưởng gì, tướng quân cứ nói đừng ngại, tiền bạc hay mỹ nữ, thứ gì cũng được.
- Đại vương, thân là thần dân Sở quốc, hạ thần không thể nào quên được cái nhục bị Tần quốc cướp đất, hạ thần không cần tiền bạc hay mỹ nữ, chỉ mong đại vương ra chiếu chỉ tổng động viên quân đội cả nước tấn công Tần quốc, hạ thần nguyện xung phong đi đầu giết địch, quyết rửa mối hận,lấy lại những gì để mất về cho Sở quốc, mong đại vương ân chuẩn.
Trước khí thế cùng lời nói của Hạng Yên, chúng dân cũng nhất tề hô to:
- Mong đại vương ra lệnh tấn công Tần quốc, chúng thảo dân nguyện góp công góp sức.
Sở vương trước khẩn cầu cùng khí thế ấy, cũng cảm thấy tự tin về một cuộc chiến tất thắng, mộng bá chủ Trung Nguyên tưởng như đã tắt, nay bùng cháy một cách mãnh liệt, chuẩn bị hô to ân chuẩn, chợt bên cạnh một giọng nói vang lên:
- Mong đại vương suy xét kỹ, đừng vì một chút cảm xúc nhất thời mà hành động lỗ mãng- người vừa nói đích thị là tướng quốc Hùng Lập:
- Thế là ý gì, tướng quốc có thể giải thích rõ cho quả nhân được không?
- Đại vương, chúng ta khó khăn lắm mới cùng Tần quốc hòa hảo, hai bên không xâm phạm lẫn nhau. Nay phát động cuộc chiến chống Tần, nếu chúng ta thua, Tần quốc há chịu để yên cho chúng ta, lúc đó hạ thần sợ rằng quân Tần sẽ được thế tấn công vào Thọ Xuân, chúng ta khó mà sống yên được, lúc đó chúng ta muốn hòa Tần chắc gì họ đã cho hòa, còn nếu có cũng phải trả một giá rất đắt.
Hồi tưởng những ngày tháng chạy loạn đã qua, vừa mệt vừa đói lả người, Sở vương bất chợt rùng mình, hiện giờ quả thiệt là quá tốt rồi, ta thật không muốn lâm vào thảm cảnh đó nữa. Tiếng của tướng quốc Hùng Lập vẫn đều đều tiếp bước:
- Còn nếu chúng ta thắng, lúc đó trong mắt của thần dân Sở quốc Hạng gia là anh hùng, rồi Hạng gia lại còn nắm đại quân trong tay, lúc đó nếu Hạng gia làm phản, chúng ta cầm chắc cái thua. Đại vương thấy hành động hôm nay của Hạng gia thì rõ, dám kích động dân chúng, căn bản không để đại vương vào mắt.
Sở vương toát mồ hôi lạnh, khuôn mặt thất sắc, hốt hoảng hỏi Hùng Lập:
- Vậy theo tướng quốc phải làm thế nào để vừa không mất lòng Hạng gia, vừa
ngăn chặc cuộc chiến với Tần quốc?
Hùng Lập lập tức thì thầm vào tai Sở vương, hai mắt của Sở vương tức thì sáng
lên, khuôn mặt tươi tỉnh trở lại . Lấy lại uy thế của mình, Sở vương tiến ra phía trước cất giọng hô vang:
- Hỡi con dân Sở quốc, thân làm đại vương Sở quốc, ta làm sao quên được nỗi nhục cướp đất của Tần quốc, Hạng Yên nghe chỉ, quả nhân phong cho khanh làm đại tướng quân, lệnh cho khanh tuyển mộ và huấn luyện một vạn binh sĩ, làm sao để binh sĩ nào cũng có thực lực như khanh, đến lúc đó quả nhân sẽ hạ lệnh xuất chinh tấn công Tần quốc. Hiện giờ Sở quốc chúng ta vài tiểu quốc phương Nam vẫn còn chưa thuần phục, binh lính chúng ta còn chưa mạnh, Hạng tướng quân nên nhẫn nại, thời cơ tới ta nhất quyết đòi lại những gì đã mất, chúng dân hãy chờ tới ngày đó, thắng lợi nhất định thuộc về ta.
Tiếng reo hò nổi lên:
- Đại vương anh minh, đại vương anh minh
Một trường nhiệt náo đã kết thúc, Thọ Xuân lại trở về với dáng vẻ yên bình của nó.
************************************************** *******************
Một tháng sau
Trong thư phòng của Hạng gia, ngồi đó gồm bốn người, chủ tọa đương nhiên là Hạng Nghiêm, còn lại là ba người con trai, Hạng Cương và Hạng Yên đã nổi danh, sắc phong đại tướng quân, còn người con trai út Hạng Lương 16 tuổi, chưa làm lễ đội mão thành nhân, nên người ngoài chưa biết tới, nhưng về thực lực thì có lẽ hơi kém so với hai người đầu.
- Phụ thân, chúc mừng phụ thân bình an trở về, lập được đại công cho Sở quốc
- Cái nước Điện nhỏ bé đó mà cũng dám làm loạn, từ đại vương đến hoàng tử phi tần, ta đều chém hết, để xem còn ai dám làm phản nữa. Chỉ tiếc mất một điều là ta không có dịp chứng kiến Hạng Yên trổ tài.