- Phụ thân không phải lo, rồi sẽ lại có dịp cha con chúng ta cùng nhau sát cánh giết địch, lúc đó phụ thân sẽ trông thấy nhị đệ trổ tài – Hạng Cương nói
- Hôm đó nếu không do cái tên Hùng Lập đáng ghét thì nguyện vọng của con đã thành hiện thực rồi – Hạng Yên tiếp lời
- Hùng Lập nói là một chuyện, đại vương có nghe lời hắn hay không là một chuyện khác, đại vương nói rất có lý. Hiện giờ đúng là thời cơ chưa tới. Tần quốc có ải Hàm Cốc dễ thủ khó công, chừng nào chúng ta chưa tìm ra cách đánh thì khó mà xóa sổ Tần quốc được. Việc này ta giao cho Hạng Cương, con hãy phái người nghiên cứu vẽ lại địa đồ ải Hàm Cốc, phái người nằm vùng, tìm ra bằng được cách đánh. Còn Hạng Yên, con hãy gấp rút huấn luyện binh sĩ, tích trữ lương thảo, chuẩn bị cho cuộc chiến khốc liệt sắp tới.
Sự chuẩn bị này quả nhiên có tác dụng trong tương lai, ải Hàm Cốc biết bao đời danh tướng các nước đã không công phá nổi, cuối cùng cũng bị thất thủ, Tần quốc lâm nguy đứng trước họa diệt vong. Đó là chuyện của sau này
- Phụ thân, còn con thì sao, con cũng muốn theo cha và hai anh đánh Tần
- Hạng Lương, con chưa đủ tuổi và thực lực để ra chiến trường, giờ việc của con là hãy cố gắng học tập cho tốt, sau này còn khối dịp để con trổ tài như hai anh của con.
Bỗng có tiếng gõ cửa, Hạng Nghiêm hỏi vọng ra:
- Có chuyện gì vậy
- Bẩm lão gia, Xuân Thân Quân đại nhân xin cầu kiến
- Mau mời quân hầu vào đại sảnh, ta sẽ ra ngay
- Phụ thân, cái tên Xuân Thân Quân này gió chiều nào theo chiều nấy, là người không đáng tin, không biết tên ấy hôm nay tới đây là lành hay dữ a.
- Ha ha, chúng ta sẽ sớm biết thôi, mau đi nào
Trong đại sảnh, chỉ thấy một người mập mạp đang nhấm nháp từng chút trà, chính là Xuân Thân Quân nổi danh Thất quốc, cùng với ba người nữa hiệu xưng là Chiến quốc Tứ công tử, trong nhà kết giao và nuôi cả ngàn môn khách. Thấy bóng Hạng Nghiêm cùng các con từ đằng xa, Xuân Thân Quân Hoàng Yết vội bỏ tách trà xuống, đứng ra niềm nở nghênh đón:
- Xin chúc mừng Hạng lão tướng quân đã lập đại công, chinh phạt nước Điện, dẹp trừ được một mối họa bên trong cho Sở quốc. Thật đúng là gừng càng già càng cay, lớp tướng trẻ của Sở quốc còn lâu mới sánh được với ngài. À, nhắc về lớp trẻ thì Hạng gia quả thiệt là số một, tre chưa tàn mà măng đã mọc, biểu hiện của Hạng Yên tướng quân khi quyết đấu với Bạch Hổ quá ư là ấn tượng. Ước gì các tướng của Sở quốc ai cũng được như Hạng Yên tướng quân thì hay biết mấy.
- E hèm, công tử quá khen, lão và các con không dám nhận, không biết công tử đến đây có việc gì xin cứ nói thẳng.
- Không biết Hạng lão tướng quân trước giờ có nghe qua truyền thuyết về Bạch Hổ chưa?
Cả nhà Hạng gia lập tức nghệch mặt ra, mới giết xong một con Bạch Hổ, giờ lại tòi đâu ra một con nữa đây. Hạng Nghiêm nhún vai:
- Truyền thuyết thì thường là bịa đặt nên ta cũng không để ý, công tử có thể mở mắt cho lão phu được hay không?
- Là thế này, từ sau khi cục diện thất quốc được thành lập, chiến sự liên miên, dân tình khổ sở trăm bề, nên trong dân gian xuất hiện một truyền ngôn” Bạch Hổ hiện, thiên hạ thống nhất”. Bạch Hổ ở đây chính là vị võ tướng vô địch được trời cử xuống, giúp vua các nước thống nhất thiên hạ.
- Ha ha, thiệt là một câu chuyện thú vị, thế thì chuyện này liên quan gì đến Hạng gia, ngài đừng nói trong các con các cháu chúng ta có người chính là Bạch Hổ chuyển thế.
- Nếu được như thế thì quả là phúc phần cho Sở quốc chúng ta rồi, nhưng rất tiếc, vừa rồi Thụ Lâm môn có hồi báo với Sở vương, họ căn cứ vào thuật chi đó, cho rằng Bạch Hổ còn hai tháng nữa là giáng hạ phàm trần, và địa điểm hạ lạc là Tề quốc. Hiện các nước đều phái cao thủ tiềm nhập Tề quốc, truy tìm tung tích của Bạch Hổ. Nếu nước nào giành được Bạch Hổ, nước đó chắn chắn là bá chủ Trung Nguyên, không biết Hạng lão tướng quân đã minh bạch mọi chuyện chưa.
- Chuyện này theo lời công tử nói quả thiệt là một việc hệ trọng, không biết Sở vương có đối sách gì chưa ?
- Ấy, đây chính là mục đích của Hoàng Yết này khi tới đây, nghe được chuyện này tướng quốc Hùng Lập đã xin Sở vương giao việc tìm Bạch Hổ cho mình, cũng may bỉ nhân nghe được chuyện này, đã tức tốc vào cung phân trần lẽ thiệt hơn với Sở vương, không biết từ trước đến giờ Hạng lão tướng quân nghĩ gì về Hoàng Yết này, chứ Hoàng Yết tôi từ trước đến này đều tận trung với Sở quốc, trước việc hệ trọng thế này, lẽ thiệt hơn thì tướng quốc Hùng Lập từ trước đến giờ xưa nay chưa có công lao gì to lớn, toàn nhờ xu nịnh Sở vương mà tiến thân, làm sao sánh bằng Hạng gia, đã trải qua bao nhiều chiến trận, cao thủ Hạng gia nhiều như lá rụng mùa thu, quét cũng không hết, nên việc tới Tề tìm Bạch Hổ giao cho Hạng gia là thích hợp nhất, Sở vương quả thiệt là một đấng minh quân, đã chấp thuận lời thỉnh cầu của Hoàng Yết này, nay bỉ nhân thay mặt đại vương đến truyền ý chỉ cho lão tướng quân.
- Đại vương quả thật là bậc minh quân, công tử cứ về hồi báo với đại vương, Hạng gia nhất quyết sẽ tìm được Bạch Hổ cho Sở quốc.
- Vậy chúc tướng quân mã đáo thành công, bỉ nhân xin lui
Xuân Thân Quân chào từ biệt cha con Hạng tộc, nhưng vừa đi một đoạn đã quay lại nói:
- Quên mất, còn một việc quan trọng mà bỉ nhân quên nói, lần đi tới Tề này, dù danh nghĩa Hạng gia làm chủ nhưng Sở vương đã cho một số người của Thụ Lâm môn đi theo hỗ trợ, ngoài ra còn có cao thủ bên tướng quốc phủ cũng gia nhập, Hạng lão tướng quân nên thận trọng.
Chờ cho Xuân Thân Quân đi khỏi, Hạng Nghiêm vuốt nhẹ chòm râu bạc, ngẩng mặt nhìn trời, đắm chìm vào trong suy nghĩ, một lúc sau chỉ thấy khuôn mặt dãn ra, bật cười, quay về phía Hạng Yên:
- Hạng Yên này, ta nghĩ con xem chừng có duyên với Bạch Hổ, vậy thì lần này ta giao việc này cho con vậy, đừng để Hạng gia bị mất mặt, nếu không chiếm được Bạch Hổ, thì cứ việc giết nó, đừng để nó lọt vào tay của nước nào cả, nghe rõ chưa?
- Phụ thân, hài nhi rõ rồi.
************************************************** **
Trong mật phòng của tướng quốc phủ
Một người tướng mạo xấu xí, mắt ti hí đang cung kính lắng nghe người ngồi trên đại kỷ:
-Nhậm Sương Bạch, lần này phái ngươi đi theo Hạng gia, chỉ được thành công không được thất bại, chờ khi Hạng gia chiếm được Bạch Hổ rồi lập tức ra tay giết hết tất cả, cướp Bạch Hổ về đây cho ta. Chuyện này thành công, tiền bạc và mỹ nữ ngươi không thiếu. Có được Bạch Hổ trong tay, hắc hắc sau này ngôi vị Sở vương, mà không ngôi vị bá chủ Trung Nguyên về tay ta, ta sẽ phong Ngũ Độc giáo ngươi làm quốc giáo.
************************************************** ***********
Trong cung điện của Sở quốc
- Sở Thiên Hành, Hạng gia và tướng quốc Hùng Lập đều là lũ không đáng tin, người ta tin cậy nhất vẫn là tiên sinh, mong tiên sinh vì đại nghiệp của Sở quốc, chiếm được Bạch Hổ về cho Sở quốc.
- Đại vương, Thụ Lâm môn vốn do lão tổ tông sáng lập nên, việc của hoàng thất Sở quốc củng là việc của Thụ Lâm môn, tất cả vì đại nghiệp thiên thu của Sở quốc, đại vương chớ bận tâm, Sở Thiên Hành này sẽ tận lực cố gắng.
- Tốt, vậy tiên sinh mau về chuẩn bị
Chờ cho Sở Thiên Hành rời khỏi, một thanh niên dáng bộ anh tuấn nhưng khuôn mặt lại lộ một vài điểm dâm tà, từ bên ngoài tiến vào:
- Phụ vương, mấy hôm nay sắc mặt của người hình như không được tốt lắm, đây có chén canh bát bửu do chính tay con tìm kiếm dược liệu và tự tay nấu, phụ thân uống để bồi bổ cơ thể để còn trị vì thiên hạ.
- Ah, con quả thật hiểu thảo, mấy ngày nay đúng là có quá nhiều chuyện xảy ra, có lẽ ta cũng cần phải nghỉ ngơi.
Nhìn Sở vương đang múc từng chén canh, khóe miệng thái tử lộ ra nụ cười đắc ý.
************************************************** *******
Trong công tử phủ Xuân Thân Quân :
- Xuân Thân Quân, ngươi có chắc là không ai có thể phát hiện ra độc tố đó không?
- Thái tử an tâm, đây là chất độc mạn tính, dùng bình thường thì còn có tác dụng bồi bổ cơ thể, còn nếu dùng quá nhiều mới gây chết người, sẽ không có một ai phát giác ra chuyện này, với lại nếu có ai phát hiện thì làm sao nghĩ được thủ phạm là thái tử chứ, bởi vì trước sau gì ngôi vị Sở vương cũng rơi vào tay thái tử, còn đầu độc phụ thân làm gì cơ chứ.
- Đến nước này cũng tại phụ hoàng ngăn cấm ta với Bình nhi qua lại, còn sai người truy sát nàng nữa, lại thêm thằng em cùng cha khác mẹ Xương Bình quân nữa chứ, tuy giờ nó còn nhỏ nhưng mẫu thân nó Cao quý phi đã mua chuộc nhiều người, lại được phụ hoàng sủng ái, tương lai là mối hiểm họa, ta đành ra tay trước vậy. Bình nhi giờ thế nào rồi?
- Thái tử an tâm, bỉ nhân đã giấu nàng ta ở một nơi bí mật, sai người bảo vệ, đây là địa chỉ, nàng ta đang ngày đêm mong chờ thái tử.
- Bảo nàng hãy gắng chờ ta thêm một thời gian nữa, việc của nàng ta giao cả cho ngươi, giờ ta phải trở về thái tử phủ.
Thái tử định rời đi, chợt quay lại lộ ra một nụ cười chết người:
- Xuân Thân Quân, ngươi cũng thiệt là có gan nhỉ, dám thuốc độc phụ hoàng ta, không biết sau này ngươi có thuốc ta không nhỉ ?
Xuân Thân Quân lập tức kinh hãi, vội quỳ phục xuống:
- Xuân Thân Quân nguyện trung thành với thái tử, vì thái tử dẫu có chết cũng không từ, mong thái tử hiểu cho tấm lòng trung của thần.
- Đứng lên đi, ta chỉ là nghĩ sao nói thế thôi, chứ thách ngươi cũng không dám, Tỵ độc châu ta đang đeo bên mình, bách độc bất xâm, kẻ nào dám đầu độc ta nghĩa là không muốn sống nữa.
Bóng dáng thái tử vừa khuất, Xuân Thân Quân giơ áo lau mồ hôi đang túa ra:
- Quả thiệt làm bạn với hoàng thân quốc thích thật khó lắm thay, Lý Viên mau bảo người chuẩn bị mấy mỹ nữ tắm cho ta.
Ah, nãy giờ trong thư phòng còn một người nữa, một người cực kỳ thân tín với Xuân Thân Quân, nãy giờ đang nấp ở trong rèm, không biết Xuân Thân Quân bố trí việc này có dụng ý gì?
Chỉ thấy Lý Viên vâng dạ đi ra “ Xuân Thân Quân ơi là Xuân Thân Quân, ngươi không dám nhưng ta dám, vả lại dâm dược nào phải là độc dược, mà dù có phải là độc dược đi chăng nữa, nam nhân nào lại nỡ chối từ, huống hồ gì là một thái tử như ngươi, nhiều thê lắm thiếp ha ha”
Mời các bạn đón xem chương tiếp theo: Hàn quốc mỹ nữ