Sông mang phù sa làm đất đai tươi tốt cho trăm họ no ấm, sông mang những dòng nước ngọt nuôi sống muôn người. Dòng sông cũng là chứng nhân của biết bao sự kiện, hào hùng có, bi tráng có, thiện lương có, tội ác có. Trong thời đại Chiến Quốc Thất Hùng, có ba dòng sông rất nổi tiếng. Một là dòng sông Mịch La chứng kiến cái chết đầy bi tráng của quan đại phu Khuất Nguyên nước Sở. Suốt đời Khuất Nguyên tận trung báo quốc, nhiều lần can gián hai đời Sở Vương nhưng sự thật thì mất lòng, nào ai chịu nghe, đời Sở Vương thứ nhất mà Khuất Nguyên phụng sự là Hoài Vương, vì không nghe lời mà trúng kế mưu sĩ Trương Nghi nước Tần, bị nước Tần bắt sống, chết nơi đất khách quê người. Con là Khoảnh Tương Vương lên ngôi, Khuất Nguyên thương Hoài vương chết một cách đau đớn, vì nỗi Tử Lan và Ngận Thượng xúi bậy; lại thấy hai người ấy vẫn nắm mọi quyền hành như trước, vua tôi chỉ tham sự an nhàn, tuyệt không có chí báo Tần, cho nên thường khuyên can Khoảnh Tương vương gần người hiền xa người nịnh, kén tướng luyện binh để báo thù cho Hoài vương . Tử Lan hiểu ý, xui Ngận Thượng nói với Khoảnh Tương vương rằng:
- Khuất Nguyên nghĩ mình là người đồng tộc mà không được trọng dụng, trong lòng óan vọng, thường nói với mọi người rằng đại vương quên cái thù nước Tần là bất hiếu, bọn Tử Lan không chủ trương việc đánh Tần là bất trung .
Khoảnh Tương vương cả giận cách chức Khuất Nguyên, đuổi về nơi làng xóm. Mọi người dân Sở quốc đều thương Nguyên có lòng trung. Khuất Nguyên đến bờ sông, xõa tóc đi, ngâm nga trên bờ đầm, sắc mặt tiều tụy, hình dung khô héo như con mắm. Một ông cụ đánh cá, thấy vậy hỏi Khuất Nguyên:
- Ngài là quan tam lư đại phu đấy phải không ? Vì sao ngài đến nỗi này.
Khuất Nguyên nói:
- Tất cả đời đều nhơ đục, chỉ một mình ta trong, tất cả mọi người đều say, riêng một mình ta tỉnh, cho nên bị cho là điên khùng, đuổi về nhà.
Cụ đánh cá nói:
- Người thánh nhân không khư khư ở một vật, mà biết thay đổi theo đời. Tất cả đều nhơ đục sao ngài không xuôi theo dòng làm cho sóng lên cao ? Tất cả mọi người đều say, sao ngài không nhai bã rượu và húp rượu ? Vì cớ gì lại ôm ngọc cẩn, giữ ngọc du trong người để đến nỗi bị đuổi !
Khuất Nguyên nói:
- Tôi nghe nói, khi vua gội đầu xong thì người ta phủi mũ, khi vua tắm xong thì người ta giũ áo, lẽ nào để cái thân trong trắng bị vật làm nhơ bẩn đi. Ta thà gieo mình xuống sông Tương, chôn mình trong bụng cá, lẽ nào để cái bản chất trắng ngần của ta chịu bụi bậm của đời ?
- Trong âm có dương, trong dương có âm, đã có trong thì có đục, ngài muốn tịnh không một vết nhơ ấy là phản lại đạo trời đó, dòng sông Mịch La đây, nếu ngài muốn rửa hết bụi bẩn trong người, thì hãy nên tắm gội cho kỹ , hy vọng khi tắm xong, ngài sẽ ngộ ra mọi chuyện.
Khuất Nguyên nghe những lời ông lão đánh cá nói, chợt ngẩn người ra, rồi bất giác không tự chủ, cởi bỏ y phục nhảy ùm xuống sông. Ngửa mặt nhìn khoảng trời xanh thăm thẳm, Khuất Nguyên chìm đắm trong suy nghĩ. Nhưng hỡi ôi thương thay cho một thiên tài, trong lúc mải suy tư, không hiểu thế nào bị dòng nước xô đẩy đến vực xoáy, khi kịp nhận ra thì đã muộn, Khuất Nguyên mấy ngày nhịn đói nên không còn sức vùng vẫy, trước khi chìm lỉm xuống dưới dòng Mịch La còn để lại hậu thế mấy câu nói bất hủ:
- Ta không muốn làm một con ma đói, có gì cho ta ăn không!!
- Ọc, ọc...ta còn chưa biết mùi đàn bà, chết thế này ta không cam tâm!!
Hôm ấy chính là ngày mồng năm tháng năm . Người làng nghe Nguyên té sông, thi nhau chở thuyền nhỏ ra sông cứu thì không kịp nữa rồi, chỉ còn nghe lại lời trăn trối đầu của Nguyên, bèn làm bánh nếp có góc ném xuống dòng sông để tế, mỗi cái bánh đều có buộc sợi chỉ màu, là vì sợ bị thuồng luồng cướp ăn mất