Trên thảo nguyên đột nhiên vang lên tiếng tù báo hiệu thê lương. Lý Hoằng đối với âm thanh thổi tù trầm thấp khi bắt đầu ngày mới có một loại cảm tình đặc thù. Từ khi hắn có được trí nhớ thì mỗi ngày đều nghe thấy âm thanh này, hắn cảm thấy cái âm thanh báo hiệu thê lương này rất có khí thế, có thể làm cho tâm tình đang nông nổi khẩn trương của người ta được thả lỏng. Hắn rất thích nghe, cũng rất thích thổi tù, nhưng hiện giờ, âm thanh báo hiệu này rơi vào trong tai hắn lại vô cùng khó chịu. Bọn hắn đã bị truy binh phát hiện.
Mộ Dung Phong tay cầm trường thương, quát to một tiếng.
- Giết đi lên!
Hơn ba mươi kỵ binh lập tức gào to âm thanh chuẩn bị chiến đấu, nắm lấy binh khí, lấy Mộ Dung Phong làm trung tâm dẫn đầu, dàn ra thành hình chữ 一, hướng về phía truy binh đang loáng thoáng xuất hiện trong tầm nhìn mà xông lên nghênh đón.
Khoảng cách của hai bên càng lúc càng gần, đến khi còn cách nhau khoảng chừng một trăm năm mươi bộ,[Lời tác giả: Thời Hán, một bộ tương đương với 1m4 của thời nay.] Lý Hoằng nghe được từ vị trí trung tâm truyền đến một tiếng tù hiệu lãnh lót. Thiết Lang ở bên trái hắn quát to một tiếng.
- Lắp tên!
Lý Hoằng vô cùng khẩn trương, có hơi chút luống cuống tay chân, dù sao thì trong trí nhớ ngắn ngủi mấy tháng của hắn, đây là lần đầu tiên cùng với địch nhân mặt đối mặt chém giết, mà lại là chém giết sinh tử.
Hiệu quả huấn luyện hàng ngày của Thiết Lang trước kia liền biểu hiện ra. Lý Hoằng sau khi trải qua sự căng thẳng trong giây lát, cánh tay cầm cung lập tức bình ổn lại. Hai chân của hắn chặt chẽ kẹp vào bụng ngựa,[Lời tác giả: Triều đại nhà Hán vẫn chưa có xuất hiện bàn đạp.] thân hình hơi nghiêng, tên được lên dây, tay phải kéo cung, tự mình ngắm chuẩn mục tiêu, bất cứ lúc nào cũng đều có thể bắn ra.
Tốc độ ngựa càng lúc càng nhanh, trong lỗ tai đầy ắp tiếng gió vù vù và âm thanh vó ngựa phi nhanh lên xuống dày đặc trên cỏ, phát ra những tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.
Tiếng tù hiệu lãnh lót lại vang lên. Lúc này hai bên cách xa nhau khoảng chừng một trăm bộ. Thiết Lang phát ra một tiếng rống to, tiếng kêu này làm cho Lý Hoằng toàn thân giật mình, một cỗ cảm giác mát lạnh thoáng chốc xẹt qua toàn thân.
- Thảaaa….!
- Hưu hưu hưu ……
Âm thanh những mũi tên bức xé không khí lao vào trong không trung bay đi, một đám tên bay trên không trung tạo thành một đường vòng cung xinh đẹp, vọt tới địch nhân ở xa xa hướng đối diện.
Thủ hạ của Mộ Dung Phong đều là những hãn tướng đã trải qua vô số trận chiến, võ công so với những chiến sĩ bình thường tốt hơn nhiều, kỹ thuật bắn tên so với binh lính thông thường cũng bắn được xa hơn, cho nên Mộ Dung Phong mới ra lệnh cho thủ hạ đoạt trước tiên cơ phóng tên ra trước, lập tức trên thảo nguyên lại có tiếng tù hiệu vang lên, hai bên tên đối tên bắn nhau ba lượt, mỗi bên đều có thương tổn. Rất nhanh khoảng cách giữa hai bên chỉ còn có bốn năm mươi bộ.
Tiếng tù hiệu bên phe ta lại vang lên, Thiết Lang theo đó liền điên cuồng hét lên một tiếng rung trời.
- Giết… Giết đi lên….!
Bên tai của Lý Hoằng ngoại trừ âm thanh vó ngựa phi nhanh dồn dập nặng nề đập vào mặt đất phát ra những tiếng va chạm to lớn mà nặng nề ra thì chính là những tiếng kêu thảm thiết phát ra từ binh sĩ của hai bên, âm thanh trường thương đâm vào xé nát thân thể, tiếng xương cốt toái liệt do chiến đao chặt vào trên người. Trong nháy mắt Lý Hoằng chạy ra khỏi điểm va chạm của hai bên. Bên tai ngoại trừ tiếng gió thì chính là tiếng vó ngựa phi nhanh.
Người thứ hai mà Lý Hoằng giết chết từ khi hắn có trí nhớ đến nay, đó là một nam tử trung niên cường tráng, người kia dùng trường thương đâm tới, bị Lý Hoằng ngửa người nằm sát trên lưng ngựa tránh được, sau đó chiến đao của Lý Hoằng nhanh chóng xẹt qua ngực bụng của người nọ. Dư quang trong khoé mắt của Lý Hoằng chỉ kịp nhìn thấy người kia rơi xuống ngựa. Máu tươi dính trên lưỡi đao được làn gió lạnh trên thảo nguyên nhẹ nhàng mơn trớn, rất nhanh liền ngưng kết lại, biến thành một màu nâu chết chóc nhìn thấy mà ghê sợ trong lòng.
Lý Hoằng dùng sức ghìm lại cương ngựa, ngăn chặn lại chiến mã đang phi nước đại không ngừng.
Ở trên chiến trường, ai có thể trong thời gian ngắn nhất phát động lần công kích thứ hai, người đó liền chiếm được tiên cơ tuyệt đối. Binh sĩ mượn tốc độ phi nhanh của chiến mã để trợ lực, dựa vào lực quán tính do tốc độ tạo ra mà phóng ra vũ khí, lực lượng chắc chắn sẽ lớn hơn vô số lần. Ở trên chiến trường, nếu chiến mã không kịp thời gia tăng tốc độ chạy thật nhanh, thì cho dù là một đại tướng cũng có thể bị một tên vô danh tiểu tốt mượn tốc độ phi nhanh của chiến mã bay tới một đao chém chết rơi xuống ngựa.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Lý Hoằng được Thiết Lang huấn luyện cực kỳ hoàn hảo. Chiến mã mượn quán tính quay đầu, sau đó lại một lần nữa phi như bay quay lại.
Âm thanh chém giết vang vọng trên thảo nguyên xanh biếc.
Đối phương là một đội trinh sát kỵ binh thủ hạ của Kha Da, có khoảng hơn hai mươi người, qua hai lượt đã bị đám hãn binh của Mộ Dung Phong đồ sát sạch sẽ. Bên phía Mộ Dung Phong có bốn năm người bị thương do tên bắn, Lý Hoằng giết chết hai người.
Những kỵ binh đi theo Mộ Dung Phong này, lúc ban đầu vốn đối với tên tiểu tử người Hán tóc dài đến vai này vô cùng khinh bỉ. Ở trong mắt bọn họ, người Hán chính là những kẻ yếu đuối dễ bị ức hiếp, nếu không phải vì nể mặt Thiết Lang, với lại tiểu tử này tốt xấu gì thì cũng đã ra sức cứu thoát Mộ Dung Phong, thì bọn hắn đã sớm dùng những lời nói độc địa đối với hắn, nhưng hiện giờ thì lại bất đồng. Tiểu tử cao lớn cường tráng này vô cùng lợi hại, tiễn thuật, đao thuật, kỵ thuật đều rất giỏi giang. Người Tiên Ti cùng với những hồ tộc khác rất giống nhau, đều kính trọng người có võ lực dũng mãnh, gan dạ, bọn hắn hiện giờ đã tiếp nhận Lý Hoằng. Lý Hoằng chợt phát hiện ánh mắt của những người này đối với mình đã nhu hoà thân thiết hơn rất nhiều.
Lý Hoằng xuống ngựa hỗ trợ thu nhặt võ khí, còn có mấy người đang tìm kiếm tiền tài của binh lính đã chết.
Mộ Dung Phong ngồi trên yên ngựa, nhìn về phía bầu trời âm u, im lặng suy nghĩ.
Vào lúc trời sắp hoàng hôn, Kha Câu một thiên phu trưởng của Hổ bộ lạc suất lĩnh hơn hai trăm người đuổi theo ở phía xa. Mộ Dung Phong và đám thủ hạ yếu không địch lại mạnh, không dám dừng lại ham chiến, đành phải thúc ngựa mãnh liệt bỏ chạy.
Xa xa phía trước xuất hiện một rừng cây. Mộ Dung Phong vung tay lên, mọi người ngầm hiểu, sôi nổi thúc ngựa hướng về phía rừng cây phi nhanh vào. Vào trong rừng cây, mọi người đều xuống ngựa, tìm kiếm nơi ẩn náu chuẩn bị chặn đánh địch nhân. Mộ Dung Phong ra lệnh cho một kỵ binh bị thương từ bên sường của rừng cây chạy ra, chạy ra Bạch Lộ Nguyên cách đó ba mươi dặm tìm kiếm thiết kỵ đã mai phục sẵn trước ở đó đến cứu viện.
Kha Câu mang binh đuổi tới bên ngoài rừng cây, không hề do dự, lập tức ra lệnh cho mọi người nhanh chóng xuống ngựa tiến vào trong rừng cây tìm giết địch nhân. Hơn hai trăm người đối phó với hơn ba mươi người, cho dù địch nhân có lợi hại như thế nào thì cuối cùng cũng sẽ khó tránh khỏi cái chết.
Sau khi đi vào trong rừng cây, Lý Hoằng cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc trong lòng lập tức phun trào ra. Loại cảm giác quen thuộc này làm cho hắn vô cùng tự tin, hắn thậm chí cảm thấy mình có thể là chúa tể của toàn bộ những tánh mạng trong rừng cây này. Hắn không suy nghĩ nhiều, rất nhanh liền đem thân thể mình sáp nhập vào trong những bụi cỏ rậm rạp.
Những binh lính của Hổ bộ lạc vô cùng cẩn thận, giơ lên cái khiên nhỏ, theo sát lẫn nhau từng bước tiến lên.
Lý Hoằng ẩn nấp đằng sau một cái cây, không chút do dự rút ra một mũi tên. Một tên binh sĩ nghe thấy âm thanh dây cung được thả ra liền theo bản năng mà lùi lại, nhưng mũi tên sắc bén đã cắm sâu vào trong yết hầu của y, ngay lập tức rất nhiều mũi tên rít lên bắn về phía nơi ẩn thân của Lý Hoằng. Ngay sau đó, thủ hạ của Mộ Dung Phong ẩn mình ở khắp nơi liền nhắm ngay địch nhân bắn ra những mũi tên tất sát(1).
Lý Hoằng phát hiện phản ứng của mình trong lúc đó đột nhiên càng trở nên nhạy bén, thân thủ cũng càng thêm mạnh mẽ. Hắn sau khi bắn tên xong liền nhanh chóng đổi vị trí, tiếp theo lại bắn một mũi tên nữa. Một tên địch binh trúng tên ngay trán, không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết đã ngửa mặt ngã xuống. Lý Hoằng nhảy lên lủi xuống, từ đầu đến cuối liên tục di chuyển, dùng tiễn bắn chết năm trên địch binh, sau đó hắn vô cùng bất hạnh bị Kha Câu chặn lại.
Kha Câu đi ở đội ngũ bên kia, vẫn liên tục nhìn chằm chằm vào tên nô lệ người Hán có mái tóc dài kia. Người Tiên Ti, bất luận là nam nữ già trẻ đều không bao giờ đội quan mão(2), đầu trần, chỉ để tóc trên đỉnh đầu, những chỗ còn lại đều cạo đi. Tóc ở trên đỉnh đầu bó lại thành sợi rất dài, thả ra đằng sau đầu, người cổ đại gọi là “Khôn[kun] đầu”.[Người dịch: hình ảnh minh hoạ người Tiên Tihttp://pic.itiexue.net/pics/2009_2_7_33603_8733603.jpg] Có lẽ là bởi vì người hồ thích nhẹ nhàng nên mới cố ý làm như vậy, trải qua rất nhiều năm liền trở thành phong tục của dòng tộc. Hiện giờ Kha Câu đang nhìn chăm chú vào mái tóc dài của Lý Hoằng, Lý Hoằng rất dễ dàng có thể nhận biết.
Lý Hoằng hét lớn một tiếng nhắm ngay Kha Câu chém tới một đao, một đao đơn giản ngắn gọn, một đao lực lượng khí thế rất mạnh mẽ.
Kha Câu chém ngang đại đao, ra sức đón đỡ, nhất thời ánh lửa văng tung toé, âm thanh kim loại va chạm chận động lỗ tai, đôi gan bàn tay của Kha Câu bị chấn động vừa đau vừa tê dại, ngay lập tức liền cảm thấy kẻ trước mặt này có sức lực thật to lớn. Đao trên tay Lý Hoằng lại di chuyển nghiêng xuống rồi đâm tới, xuôi theo sống đao của Kha Câu mà đâm tới nắm tay trái. Kha Câu hét lên một tiếng kinh hoảng. Hắn vì bảo vệ nắm tay của mình mà không thể không buông tay nhưng ngực bụng của hắn ngay lập tức liền bại lộ trước đao của Lý Hoằng.
Đúng vào lúc này thì sau lưng Lý Hoằng đột nhiên có người giơ đao tập kích. Lý Hoằng bất đắc dĩ đành phải buông tha cho việc công kích Kha Câu, xoay tay chém ra phía sau một đao. Người đánh bất ngờ kia không ngờ rằng Lý Hoằng lại có thể phản kích như vậy, ngay tức khắc đao trong tay đã bị đập nghiêng sang một bên. Lý Hoằng thuận thế quay người lại đáp trả người tập kích kia một chưởng vào cổ, người kia kêu thảm một tiếng, một âm thanh “rắc” cái cổ của người nọ đã gãy đoạn, ngay lập tức ngã xuống.
Lý Hoằng cũng không thèm nhìn xuống, nhân tiện đá ra một cước, vừa vặn đá vào eo sườn của Kha Câu đang một lần nữa nâng lên đại đao. Kha Câu đau đến phát run, đại đao bị lệch nghiêng chém xuống mặt đất, Lý Hoằng lập tức nhảy lên, chân phải vô cùng nhanh chóng đá vào sau gáy Kha Câu, Kha Câu bị đá văng lên, mạnh mẽ va vào một cái cây lớn, há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Kha Câu trừng to hai mắt, vô cùng khó tin nhìn về phía Lý Hoằng, một thoáng sau đó thì tắt thở.
Có vài binh sĩ của Hổ bộ lạc phát hiện thấy Kha Câu bị đánh bại, điên cuồng hô hoán chạy tới giải cứu. Lý Hoằng tuỳ tiện phóng ra trường đao trong tay, từ xa giết chết một tên. Người này bị đao cắm vào ngực, máu tươi phun ra bốn phía, nhưng vẫn còn ngoan cường cố gắng bước tới vài bước, khí thế rất là kinh người. Sau đó Lý Hoằng rất tự nhiên rút ra một mũi tên từ phía sau, cực nhanh giương cung bắn ra, đem địch nhân chỉ còn cách mình vài bước trực tiếp bắn thủng yết hầu. Cùng lúc đó, chân trái của Lý Hoằng móc lấy cán của một thanh chiến đao đang nằm trên mặt đất lên, cầm lấy chiến đao chém về phía một tên địch nhân đang hung hăng xông lên. Lúc này, có rất nhiều binh lính đã phát hiện ra Kha Câu ngã nằm trên mặt đất, bọn hắn phẫn nộ gào thét điên cuồng xông tới, mong muốn cứu về thủ lĩnh của bọn hắn.
Lý Hoằng càng đánh càng linh hoạt, trong đầu không cần suy nghĩ, cánh tay, cẳng chân giống như có bản năng làm ra những phản ứng vô cùng sắc bén, thậm chí một cái động tác co chân nhấc tay cũng có thể lấy đi một sinh mạng. Lý Hoằng chém giết rất là thích thú, hắn không cần vũ khí, chỉ dùng chân tay, chỗ nào trên người hắn cũng có thể vận dụng làm vũ khí, hắn cảm thấy những người ở trước mặt này, mặc dù cầm vũ khí trên tay, có một thân sức lực, nhưng lại dường như là rất ngu ngốc, căn bản không phải là đối thủ của mình. Lý Hoằng trong một thời gian ngắn đã dùng đao chém chết hai người, thừa dịp thời điểm địch nhân không chú ý đá chết ba người, đấm nát một khuôn mặt.
Đúng lúc này, hắn nghe được một thanh âm quen thuộc ở cách đó không xa đang điên cuồng kêu lên.
- Người đâu đến đây, người đâu đến đây ….!
Đó là tiếng kêu của Thiết Lang.
Địch nhân thật sự rất là nhiều, Mộ Dung Phong cùng với thủ hạ của mình ngoại trừ lúc mới bắt đầu đánh lén chiếm được tiện nghi ra, thì thời gian sau đó đều ở vào hoàn cảnh xấu tuyệt đối. Một người ngăn cản sáu bảy tên địch binh, ngoại trừ cao thủ có võ công siêu cường ra, những binh lính bình thường căn bản không làm được. Thủ hạ của Mộ Dung Phong trong thời gian rất ngắn đã bị đối phương xử lý hơn mười người.
Chính Mộ Dung Phong cũng đang bị hơn mười tên địch binh cuốn lấy. Võ công của ông mặc dù cao cường nhưng đánh không lại nhiều người, còn phải thường xuyên đề phòng đối phương bắn tên trộm, cho nên ông rất nhanh liền bị trúng một đao. Thiết Lang vẫn đi theo bên cạnh ông, thỉnh thoảng dùng tài thần xạ của mình trợ giúp Mộ Dung Phong một chút. Ông nhìn thấy đại soái bị thương, trong lòng không nhịn được mà nóng lên, không thèm quản việc bản thân mình bị bại lộ, cao giọng gào thét lên.
Lý Hoằng đang chém giết ở cách đó không xa, hắn nghe thấy tiếng kêu gào nên tưởng rằng Thiết Lang gặp nguy hiểm, vội vàng hướng về phía Thiết Lang đang la hét chạy tới. Lý Hoằng từ xa nhìn thấy Mộ Dung Phong bị người chém một đao, ngay lập tức liền giống như tên điên lao vọt lên, vung mạnh chiến đao chặt xuống. Hắn lúc này đã điên cuồng đến đỏ mắt, hắn dùng đao chém xuống giống như là đang đốn củi, nhưng cách giết người giống như đốn củi của hắn, quả thực làm cho người khác nhìn thấy không rét mà run.
Những thủ hạ của Mộ Dung Phong ở xung quanh nhanh chóng tụ tập lại đây, bọn họ che chở đại soái của mình giết ra trùng vây.
Đụng phải những tên tín đồ hung mãnh không hề để ý đến tín mạng này, địch nhân vô cùng khiếp đảm. Hiện tại, Kha Câu thủ lĩnh của bọn hắn đã chết, truy binh mất đi chỉ huy giống như quần long không đầu, tiến lui không có chỗ dựa. Nếu không có thủ lĩnh đốc chiến, ai cũng không muốn xông lên chịu chết một cách vô ích. Đám truy binh lập tức chậm lại tốc độ truy đuổi, mà đám người bỏ chạy thì lại càng chạy càng nhanh, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng xa.
- Ngươi thật là ngu ngốc mà, giết người thì phải động não một chút, trước tiên phải bảo vệ cho tốt bản thân mình rồi sau đó mới chém giết.
Thiết Lang hung tợn mắng chửi Lý Hoằng đang theo sát đằng sau mình nửa bước không rời. Lý Hoằng toàn thân đẫm máu, ngay cả trên mái tóc dài của hắn cũng đều là những giọt máu lấm tấm. Hắn đối với Thiết Lang cười chất phác, trong lòng hắn thì lại vô cùng cảm động. Hắn biết Thiết Lang bởi vì quan tâm đến mình nên mới nói như vậy.
- Cười, cười, lúc nào cũng chỉ biết cười. Ngươi…, cái tên ngốc này.
Chú thích:
(1) tất sát: chắc chắn phải chết.
(2) quan mão: Nón thời xưa( xem phim tam quốc biết rất rõ ^^)