Đoàn người nghỉ ngơi đôi chút. Thiết Lang đếm lại số người thì thấy có mười bảy vị huynh đệ không có đi theo, phỏng chừng là đã chết rồi. Những người này đều đã có kinh nghiệm nơi chiến trường, đã quen với cuộc sống trên lưỡi đao dục huyết, đối với sống chết rất xem nhẹ, không có ai vì những người chết đi mà thương tâm chảy nước mắt.
Lúc này Đoạn Trăn đột nhiên té xuống. Lý Hoằng đứng ở bên cạnh hắn, vội vàng đem hắn đỡ nằm xuống mặt đất. Lý Hoằng xé ra y phục của hắn thì phát hiện trên bụng hắn có một vết thương rất lớn, xem ra là bị đao đâm vào, máu vẫn còn chảy ra. Đoạn Trăn này quả nhiên là lợi hại, trọng thương đến như vậy mà vẫn cố chống đỡ cho đến bây giờ mới ngất đi.
Lý Hoằng thuần thục xé ra một miếng vải từ y phục đã rách tả tơi trên người mình, chặt chẽ băng bó lại vết thương của Đoạn Trăn, mấy sĩ tốt bên cạnh đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn, trong đó có một người hỏi.
- Ngươi thường xuyên làm việc này sao?
Lý Hoằng sửng sốt, lúc này mới cảm thấy là động tác mình băng bó vết thương quá ư thành thục. Tại sao mình lại thành thục như vậy? Chẳng lẽ trước kia mình thường xuyên làm như vậy sao? Lý Hoằng không có cách nào giải thích, đành phải đối với bọn họ cười cười, xem như là lời giải thích.
- Các người có thể giúp ta chặt xuống một vài cây nhỏ không?
Lý Hoằng đột nhiên hỏi. Mấy sĩ tốt đang đứng vây quanh cũng không hỏi nhiều, cầm lấy chiến đao đi đến phụ cận chặt vài cây nhỏ xuống. Đám người kia hiện giờ đã nhìn tên tiểu tử người Hán này bằng con mắt khác. Lý Hoằng chẳng những võ công cao, khi chiến đấu dũng mãnh không sợ chết, với lại khi giết người tàn nhẫn vô tình, tàn khốc lãnh huyết. Cái đó và ấn tượng của bọn họ đối với người Đại Hán khác nhau quá lớn, không thể không làm cho người ta kính sợ.
- Tiểu tử này rất lợi hại, một mình hắn từ đầu đến cuối đại khái đã giết chết hơn hai mươi tên địch nhân.
Mộ Dung Phong đi đến trước mặt Thiết Lang nói.
- Hôm nay hắn đã cứu ta, đối với ta có ân, về sau người không nên ở trước mặt mọi người mắng hắn ngu ngốc nữa.
Thiết Lang đối với đại soái rất là phục tòng, vội vàng khom người đáp ứng, trong lòng hắn nghĩ rằng, quả thật đoán không ra tên ngốc này đúng là một khối gỗ tốt.
Lý Hoằng dùng đao cắt y phục bằng da bò trên người Đoạn Trăn là thành nhiều đoạn nhỏ, nối lại thành hai cái dây đai, rồi lại dùng những cái cây nhỏ làm thành một cái cáng đơn giản, sau đó Lý Hoằng đem dây đai buộc vào hai đầu cáng, chuẩn bị nhấc Đoạn Trăn lên cùng đi.
Mộ Dung Phong đi tới, đem tay đặt ở trước mũi của Đoạn Trăn dò xét rồi thấp giọng nói.
- Hắn chảy máu nhiều lắm, không được.
Lý Hoằng lắc đầu nói.
- Miệng vết thương của hắn không lớn, chắc chắc có thể sống được.
- Chúng ta đi thôi, không cần lo cho hắn.
Mộ Dung Phong nhìn qua Đoạn Trăn đang hôn mê bất tỉnh, thở dài một hơi, sau đó ông đối với những binh lính khác phất tay nói.
- Truy binh ở ngay đằng sau, chúng ta đi nhanh thôi.
Lý Hoằng đứng mạnh lên, hắn khó tin nhìn Mộ Dung Phong, tức giận kêu lên.
- Đại soái, hắn còn sống.
Mọi người đều đứng lại, mọi người kinh ngạc nhìn Lý Hoằng, vẻ mặt kinh hãi. Cho đến bây giờ chưa có người nào dám quát gọi vô lễ với đại soái như vậy. Thiết lang phẫn nộ chỉ vào Lý Hoằng mắng.
- Ngươi cái tên ngu ngốc kia, ngươi muốn chết sao, dám nói chuyện như vậy với đại soái.
Mộ Dung Phong nhìn Thiết Lang, mười phần bất mãn hừ một tiếng. Thiết Lang chợt thấy là mình đang mắng Lý Hoằng là kẻ ngốc trước mặt mọi người, ông xấu hổ gãi gãi đầu, vẻ mặt vô cùng khó coi.
- Ở trong lòng người Tiên Ti chúng ta, tính mạng của huynh đệ mình tuyệt đối không thể vứt bỏ, nhưng ở trên chiến trường, nếu như bởi vì một tính mạng sắp rời khỏi thế gian mà làm cho có thêm nhiều huynh đệ của chúng ta mất đi tính mạng, còn có thể mất đi tất cả tính mạng của những huynh đệ, thậm chí là thất bại trong toàn bộ cuộc chiến.
Mộ Dung Phong nhấn mạnh nói.
- Nhưng chúng ta sẽ mất đi lòng người, mất đi niềm tin kiên định bất khuất không thể lay chuyển, mất đi đạo lý hoạn nạn có nhau.
Lý Hoằng vung vẫy hai tay, kích động kêu lên.
Mộ Dung Phong vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn, không nói câu nào. Đột nhiên, Mộ Dung Phong dùng sức vung tay, dẫn đầu tiến về phía trước. Ông cảm thấy tiểu tử này quả thật là ngu ngốc, đầu óc không những có vấn đề, mà là vô cùng có vấn đề.
Thiết Lang chạy đến bên cạnh Lý Hoằng lôi cánh tay của hắn nói.
- Đi nhanh đi. Ngươi có lòng tốt, nhưng chiến trường vô tình, chiến đao cũng rất vô tình. Hắn sắp chết rồi, cứu không sống được đâu.
Lý Hoằng dùng sức vùng thoát khỏi tay của ông, gằn từng tiếng nói.
- Hắn sẽ không chết, hắn là huynh đệ của chúng ta, là huynh đệ, chúng ta sẽ không vứt bỏ hắn.
Thiết Lang nhìn khuôn mặt quật cường của hắn, bất đắc dĩ đành chỉ vào Đoạn Trăn hỏi.
- Nếu ngươi bởi vì hắn liên luỵ mà bị địch nhân giết chết, ngươi sẽ không hối hận chứ?
- Tôi tình nguyện bị người chém chết cũng quyết không bỏ lại huynh đệ cùng chung hoạn nạn, bỏ lại huynh đệ của mình không cứu, còn là người sao?
Thiết Lang nhìn Đoạn Trăn đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, trong lòng đau xót, nước mắt không tự chủ được mà tẩm ướt hốc mắt. Ông cùng với Đoạn Trăn lúc mười mấy tuổi đã cùng nhau sóng vai chiến đấu, làm sao lại không có cảm tình?
Thiết Lang trợ giúp Lý Hoằng đem Đoạn Trăn nâng lên cáng, hai người một trước một sau nâng theo Đoạn Trăn, chạy nhanh đuổi theo đội ngũ. Chân của Thiết Lang vừa rồi trong lúc kịch chiến đã bị thương, chạy được một lúc liền cảm thấy chống đỡ không nổi nữa, mà trên lưng trên tay Lý Hoằng cũng đều có vết thương, dọc theo đường đi đau đến cắn răng cắn lợi rất là khó chịu. Hai người cắn răng cố gắng kiên trì, cuối cùng cũng chạy ra khỏi rừng cây, lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Mộ Dung Phong đi ở đằng trước, đột nhiên ông nghe được đám sĩ tốt phía sau phát ra một trận hoan hô. Mộ Dung Phong quay đầu nhìn lại, nhất thời vô cùng tức giận. Thiết Lang và Lý Hoằng đang đuổi theo, nhưng lại nâng theo Đoạn Trăn nằm trên cáng, hai người nghiêng nghiêng vẹo vẹo xem ra đã kiệt sức. Hơn mười sĩ tốt hưng phân hô to, chen lấn chạy lại nghênh đón. Mộ Dung Phong nhìn thấy một màn này, trong lòng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lửa giận tràn đầy chỉ một thoáng đã biến mất vô ảnh vô tung.
“Lòng người.” Mộ Dung Phong nghĩ tới hai chữ “Lòng người” mà Lý Hoằng nói với ông. Ở tình huống trước mắt này, lòng người chính là thứ quan trọng nhất. Có lòng người thì sẽ còn có sĩ khí, có sĩ khí thì mới có thể nhìn thấy hy vọng thắng lợi, một khi lòng người tan vỡ, kế hoạch của mình chỉ sợ sẽ khó mà thực hiện.
Mộ Dung Phong đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Thiết Lang và Lý Hoằng được đám sĩ tốt vây quanh đi đến trước mặt Mộ Dung Phong, tất cả mọi người không biết việc Lý Hoằng và Thiết Lang ngang nhiên chống lại mệnh lệnh của đại soái thì sẽ gặp kết quả gì, cả đám đều rất căng thẳng. Thiết Lang lo lắng bất an, cúi đầu nhỏ giọng nói.
- Tên ngu ngốc kia nó có thể cứu, nên tôi ….
Mộ Dung Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Thiết Lang, đem dây đai da bò từ trên cổ Thiết Lang lấy xuống, sau đó quàng lên gáy mình, tiếp theo ông tiếp nhận cặp cáng trong tay Thiết Lang, nhìn qua mọi người xung quanh, lớn tiếng nói.
- Đi thôi, chúng ta đi.
Đám sĩ tốt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là trầm mặc, tiếp theo lại một lần nữa phát ra hoan hô. Mọi người vây ở xung quanh cáng, nhanh chóng hướng về phía Bạch Lộ Nguyên tiếng đến.
Khoảng chừng qua hơn một giờ, ở trên thảo nguyên tối đen đột nhiên xuất hiện một điểm đỏ, điểm đỏ này càng lúc càng lớn, sau đó là càng nhiều điểm đỏ lớn hơn xuất hiện, truy binh rốt cuộc đã xuất hiện.
Mộ Dung Phong sải bước ở tuốt đằng trước, đối với báo cáo của thủ hạ nhắm mắt làm ngơ.
Hiện giờ cáng được các sĩ tốt thay nhau nâng đỡ để tiết kiệm thể lực đề cao tốc độ tiến về phía trước. Đoạn Trăn ở trên cáng vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Lý Hoằng khi nãy ở trong một rừng cây nhỏ có nhổ lên một vài cọng cỏ dại, thừa dịp thời gian mình không nâng cáng, đem cỏ dại nhai nát rồi đắp vào trên miệng vết thương của Đoạn Trăn. Thiết Lang cũng không hỏi hắn, biết rằng đây là hắn dựa vào bản năng hoặc là trí nhớ còn sót lại mà làm, có hỏi cũng như không.
Có một sĩ tốt kỳ quái hỏi.
- Ngốc, cỏ này có thể trị thương sao?
Lý Hoằng sửng sốt, vấn đề này hắn không có nghĩ đến, hắn chỉ là theo bản năng cho rằng loại cỏ dại này có thể chữa trị vết thương cho nên hắn nhổ lên, về phần vì sao? Hắn không biết, có chữa được không? Hắn cũng không biết. Nhưng mà hiện giờ hắn đối với những bản năng không cần học không cần dạy này rất là tin tưởng. Trong cuộc chiến chặn đánh trong rừng cây, hắn bằng bản năng, bằng những chiêu thức võ công không biết có được từ đâu mà giết chết hơn hai mươi địch nhân, việc này trước kia, hắn ngay cả nghĩ cũng không giác nghĩ tới.
Quá khứ của ta nhất định chính là một thích khách. Lý Hoằng tin tưởng phán đoán của Mộ Dung Phong, hắn cho rằng bản thân mình có được những bản năng này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Thích khách chẳng những võ công cao, lại còn biết che dấu ẩn núp và cũng có các loại kỹ thuật ngạc nhiên cổ quái khác.
Lý Hoằng chưa có trả lời câu hỏi của vị sĩ tốt kia thì Mộ Dung Phong đi ở đằng trước đội ngũ nói.
- Hắn không phải tên là ngốc, hắn gọi là ….
Tên gọi của người Hán không dễ nhớ, cũng không dễ đọc, Mộ Dung Phong trước kia khi hỏi tên hắn cũng không để ở trong lòng mà quên mất. Ông đem ánh mắt chuyển sang hướng Thiết Lang. Thiết Lang vội vàng trả lời.
- Bẩm đại soái, tên của hắn theo cách của người hán là Lý Hoằng, nói không thuận miệng, cũng không dễ nhớ, cho nên tôi lúc nào cũng gọi hắn là thằng ngốc, cho đơn giản rõ ràng.
Mộ Dung Phong dở khóc dở cười, liên tục lắc đầu.
- Ngươi ở trước mặt mọi người hô to gọi nhỏ, bởi vậy ai cũng gọi hắn là thằng ngốc, cái tên này của hắn quá khó nghe, thôi cứ đặt cho hắn một cái tên Tiên Ti là tốt, đặt tên gì đây?
Mộ Dung Phong chần chờ một chút rồi nói.
- Ta thấy hắn thân thủ nhanh nhẹn, ra tay tàn nhẫn, giống như con báo trong núi, vậy gọi là Báo Tử đi.
Thiết Lang vừa nghe, vội vàng đem Lý Hoằng kéo đến trước mặt Mộ Dung Phong.
- Mau quỳ xuống dập đầu với đại soái, tạ ơn đại soái đã ban tên cho.
Lý Hoằng không nói hai lời, thành thật quỳ xuống mặt đất dập đầu lạy Mộ Dung Phong ba cái. Mộ Dung Phong đem hắn nâng dậy, cười nói đối với Thiết Lang.
- Từ hôm nay trở đi, để cho hắn đi theo ta.
Thiết Lang vừa nghe, lại càng mừng rỡ, liên miệng nói cám ơn, thuận tiện đá cho Lý Hoằng một cước. Lý Hoằng ngầm hiểu, lại dập đầu lạy Mộ Dung Phong.
Truy binh càng lúc đến càng gần, những ánh đuốc chói mắt dần dần nối với nhau tạo thành một dãy sáng màu hồng, ở trong bóng đêm nhìn qua giống như một xâu chuỗi nhưng viên ngọc đỏ rực đang chớp động giữa đêm đen, trông rất đẹp mắt.
Trở thành thị vệ bên người Mộ Dung Phong, Lý Hoằng tuân theo lời dặn dò của Thiết Lang, nửa bước không rời khỏi Mộ Dung Phong. Mộ Dung Phong vẻ mặt thoải mái, không nhanh không chậm đi tới, đối với truy binh đang ở phía sau xem như không biết.
Xa xa là một sườn núi nhỏ. Lý Hoằng đột nhiên giữ chặt Mộ Dung Phong, đối với những người phía sau la lớn.
- Có mai phục.
Hơn mười tên sĩ tốt kinh hãi thất sắc, vội vàng lắp tên lên dây, rút đao khỏi vỏ, co cụm lại tiến lên, nhanh chóng đem Đoạn Trăn và Mộ Dung Phong vây ở trong giữa.
Thiết Lang vội vàng chạy đến trước mặt Lý Hoằng hỏi.
- Báo Tử, mai phục ở đâu ?
Lý Hoằng thần sắc ngưng trọng, chỉ vào sườn núi nhỏ ở xa xa phía trước, nhẹ giọng nói.
- Ngay tại phía sau sườn núi.
Dựa vào ánh trăng mỏng manh, Thiết Lang híp mắt nhìn kỹ sườn núi nhỏ ở năm mươi bộ phía trước, trên sườn núi ngoại trừ những cọng cỏ thật dài và vài cọng hoa dại thì cái gì cũng không có. Thiết Lang nghi hoặc hỏi.
- Có mai phục thật sao ? Làm sao ngươi biết ?
- Có mùi ngựa.
Lý Hoằng dùng sức ngửi ngửi, đi đến phía trước vài bước.
Thiết Lang bật cười.
- Ngươi mò mẫm cái gì vậy? Trên thảo nguyên chỗ nào cũng có phân ngựa, đương nhiên là có mùi ngựa. Ngươi không cần phải nghi thần nghi quỷ, chúng ta đi nhanh thôi.
Mộ Dung Phong lắc lắc tay.
- Phái người đi xem thử.
Thiết Lang lên tiếng đáp ứng, đang muốn tự mình đi xem xét thì phát hiện Lý Hoằng giống như một con báo nhanh nhẹn đã xông ra trước, khi còn cách sườn núi hơn ba mươi bộ, Lý Hoằng đột nhiên nằm xấp xuống mặt đất, tiếp tục bò đi tới, tốc độ vẫn rất nhanh.
Lúc này tiếng vó ngựa vội vàng ở xa xa theo làn gió đêm mát lạnh trên thảo nguyên truyền vào trong lỗ tai của mọi người, truy binh sắp đến nơi rồi.
Thân hình mạnh mẽ của Lý Hoằng vô thanh vô tức lướt qua sườn núi nhỏ, sau đó chìm ngập trong những bụi cỏ dài, chớp mắt liền đã biến mất vô ảnh vô tung.
Mộ Dung Phong và đám sĩ tốt mở to hai mắt lo âu chờ đợi.
Đột nhiên từ phía sau sườn núi truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết thật dài, tiếng kêu kia xuyên qua bóng đêm tối tăm, đem toàn bộ những đau đớn và khủng bố nhét vào trong lòng mỗi người.
Mộ Dung Phong, Thiết Lang và đám sĩ tốt giống như bị một mũi tên nhọn hung hăng xuyên thủng, nhất thời trong lòng cảm thấy ngạt thở và khó chịu, tiếp theo bọn họ giống như những con thỏ bị hoảng sợ, nhảy lên, dùng tốc độ nhanh nhất xông về phía sườn núi.
Lý Hoằng giống như một con báo săn màu đen, một tên tử thần dữ tợn đẫm máu, công kích sắc bén của hắn làm cho ba cái mạng sống trong nháy mắt liền mất đi.
Ở đằng sau cái sườn núi này có ẩn dấu mười bốn tên thám báo[Lời tác giả: binh lính trinh sát thời cổ đại] của Hổ bộ lạc, bọn hắn sau khi phát hiện Mộ Dung Phong, cân nhắc rằng thực lực của bọn hắn không đủ, nên không có vội vàng phát động công kích, mà ẩn núp ở phía trước Mộ Dung Phong, dự tính phục kích Mộ Dung Phong đánh cho trở tay không kịp, lập được công lớn. Đám người này thiếu chút nữa là đã thành công.
Lý Hoằng sau khi lặng yên không một tiếng động giết chết bốn tên lính mai phục, lập tức liền bị địch nhân phát hiện. Lý Hoằng sau đó đại phát thần uy, hung hãn phát động công kích đáng sợ nhất. Hắn dùng tốc độ cực nhanh giết chết ba tên địch nhân dẫn đầu xông lên, sau đó dùng đao chậm rãi cắt đứt khí quản của tên thứ tư, hắn muốn lợi dụng tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của địch nhân để thông báo cho Mộ Dung Phong và Thiết Lang nhanh chóng đến trợ giúp. Tiếng kêu thê thảm của tên địch binh kia thoáng chốc đã vang vọng cả bầu trời đêm, những địch nhân còn lại nhìn thấy kẻ đột kích vô cùng cường hãn, không còn cách nào khác đành phải buông tha cho việc phục kích Mộ Dung Phong, xông tới chỗ Lý Hoằng.
Toàn bộ những việc Lý Hoằng làm vô cùng hoàn mỹ, mặc dù không ai dạy hắn, nhưng một khi hắn đã dung nhập vào trong đêm tối, dung nhập vào trong huyết tinh thì những bản lĩnh cầu sinh(1) liền giống như ăn cơm biến thành bản năng của hắn, hắn không thể phân biệt cái gì là bẩm sinh, cái gì là học được. Trải qua mấy trận chém giết thảm thiết đẫm máu, Lý Hoằng ngoại trừ lúc đầu có hơi căng thẳng ra thì hắn đã rất thích ứng, hắn đem bản năng của mình vận dụng đến mức lô hoả thuần thanh(2), giết người rất nhanh chóng đơn giản như là bóp chết một con kiến, với lại theo số lần chém giết gia tăng, bản năng của hắn bộc lộ càng lúc càng nhiều. Hắn không hề hoài nghi bản năng của mình chính là trí nhớ đã mất đi, hắn hy vọng có thể từ trong giết chóc tìm được thêm nhiều hơn nữa trí nhớ đã mất đi của mình. Chiến đấu, chém giết, hiện giờ đã trở thành một sự kiện mà hắn vô cùng mong muốn.
Hắn đá gãy cổ thêm một tên địch nhân, sau đó lại chém bay đầu một tên địch nhân khác, cuối cùng còn lại hai tên địch nhân đang đứng đối diện với hắn, nhưng lúc này hắn đã không còn cơ hội để chấm dứt tính mạng của chúng. Đám người Mộ Dung Phong và Thiết Lang sau khi vọt tới đỉnh của sườn núi, việc có thể làm chính là đem hai tên địch nhân này bắn thành hai con nhím.
Chú thích:
(1) cầu sinh: tìm sự sống
(2) lô hoả thuần thanh: google đê ^_^