Mộ Dung Phong đi đến trước mặt Lý Hoằng, tán thưởng vỗ vỗ vai hắn. Thiết Lang thì hung tợn trừng mắt nhìn hắn, há miệng muốn mắng hắn ngu ngốc, nhưng nhìn thấy Mộ Dung Phong đang đứng bên cạnh hắn liền đem lời đã ra đến miệng nuốt trở về. Lý Hoằng hướng về phía ông ngây ngốc cười.
Mười lăm con chiến mã lẳng lặng nằm ở dưới sườn núi, miệng ngựa bị bao lại. Vị sĩ tốt lúc chiều tối đi trước đến Bạch Lộ Nguyên để báo tin đã bị chặn giết tại nơi này, thi thể nằm ở bên cạnh chiến mã của hắn.
Mộ Dung Phong đưa mắt nhìn mọi người một vòng rồi phất tay nói.
- Nơi này cách Bạch Lộ Nguyên còn có mười dặm, nhưng truy binh cách chúng ta nhiều nhất chỉ có ba bốn dặm, chúng ta đi nhanh thôi. Mười lăm con ngựa cũng vừa đủ, mọi người mau chạy thôi. Báo Tử đâu?
Mọi người lúc này mới phát hiện Lý Hoằng không có ở đây, Thiết Lang nhớ tới Đoạn Trăn.
- Tiểu tử kia đi nâng đỡ Đoạn Trăn.
Ở vào thời điểm nguy cấp sinh tử tồn vong này, nếu cưỡi ngựa mang theo một người bị thương đã hôn mê bất tỉnh không biết chết sống như thế nào, hậu quả không cần nói cũng biết. Một khi hai bên ở trên đường phát sinh kịch liệt giao chiến, mọi người tự bảo vệ mình còn không được, hơi sức đâu mà chiếu cố đến người bị thương? Việc làm của Lý Hoằng hiện giờ rõ ràng là không sáng suốt.
Mộ Dung Phong không nói gì nữa, kêu mọi người lên ngựa. Thiết Lang đứng tại chỗ lo lắng chờ Lý Hoằng. Không lâu sau, thân hình cao lớn của Lý Hoằng xuất hiện ở trên đỉnh sườn núi, hai tay của hắn nâng lên cáng đỡ Đoạn Trăn, vừa ra sức chạy tất tả vừa kêu lớn.
- Chạy mau, người của Hổ bộ lạc đuổi tới rồi, tôi đã nghe được tiếng vó ngựa của bọn họ.
Thiết Lang biết tiểu tử quật cường trước mặt này cho dù có chết cũng sẽ không chịu vứt bỏ Đoạn Trăn mà một mình chạy trốn, ông quay người đối với Mộ Dung Phong nói.
- Đại soái, ngài đi trước đi, thuộc hạ sẽ cùng liều chết với tiểu tử này.
Tiếp theo ông lại đối với những sĩ tốt khác hô.
- Các ngươi để túi tên lại, để lại cho ta nhiều một chút.
Lý Hoằng toàn thân dục huyết nâng cao cáng bước đi, dọc theo đường đi cẩn thận từng li từng tí, sợ rằng không cẩn thận sẽ làm Đoạn Trăn ở trên cáng bị đổ xuống. Mộ Dung Phong quay đầu lại nhìn hắn, trong lòng ông chợt kích động, nước mắt trong thoáng chốc đã tràn đầy hốc mắt.
- Các ngươi hãy cẩn thận, tìm được viện binh chúng ta sẽ trở lại.
Vào lúc Mộ Dung Phong quay đầu đánh ngựa, nước mắt đã lặng yên mà chảy dài.
- Bọn họ sao lại đi hết rồi, không lưu lại vài người giúp đỡ sao?
Lý Hoằng buông cáng, nhìn đám thiết kỵ như cơn gió biến mất trong màn đêm, thanh âm buồn bả nói.
- Hỗ trợ sao? Chỉ có đi tìm chết.
Thiết Lang tức giận trả lời. Lý Hoằng biết Thiết Lang mất hứng, hiện giờ ba người hai con ngựa, trong đó Đoạn Trăn thì trọng thương bất tỉnh, thiết kỵ của Hổ bộ lạc lại ở phía sau truy đuổi không tha, nếu muốn còn sống chạy tới Bạch Lộ Nguyên, cơ hội quả thực quá xa vời, nhưng Lý Hoằng không muốn buông tha, hắn không thể vứt bỏ chiến hữu. Loại ý niệm này trong đầu hiện giờ giống như trí nhớ đã khắc sâu của hắn, nó đã ăn sâu bén rễ trong nội tâm của hắn, không có lý do mà cũng không cần lý do.
Lý Hoằng ôm bả vai Thiết Lang cười nói.
- Lão Lang, ông không phải là sợ chứ?
- Ngươi cái thằng ngốc, ta sợ sao ? Số trận chiến ta đã đánh so với thịt ngươi ăn còn nhiều hơn, số người ta đã giết so với tóc trên đầu ngươi cũng nhiều hơn, ngươi nói ta sợ sao ? Thằng ngốc kia.
Thiết Lang vẫn còn chưa nguôi giận mắng.
Lý Hoằng cười ha hả.
- Tốt, lão Lang hào khí ngất trời, trận này chúng ta chắc chắn không chết nổi, chúng ta nhất định có thể chạy tới Bạch Lộ Nguyên.
Thiết Lang đã bị tiếng cười của Lý Hoằng cuốn hút, cảm xúc dần dần bình tĩnh trở lại, ông dù sao cũng là lão tướng nơi sa trường, đối với sinh tử vẫn rất lạnh nhạt.
Lý Hoằng và Thiết Lang luống cuống tay chân nhanh chóng buộc cả cái cáng chứa Đoạn Trăn lên trên lưng ngựa, sau đó hai người cùng cưỡi một con ngựa lấy tốc độ nhanh nhất vọt vào trong bóng đêm khôn cùng. Lý Hoằng một tay kéo cương ngựa của con chiến mã kia, một tay ôm đai lưng của Thiết Lang, miệng mồm đùa giỡn chửi rủa với Thiết Lang. Tình cảm sâu đậm của hai người cũng chính là ở trong tình huống chửi mắng lẫn nhau như thế này mà tạo thành.
Tiếng vó ngựa của truy binh phía sau càng lúc càng dày đặc, phảng phất giống như sấm rền từ xa truyền tới.
Sau khi Kha Câu chết, truy binh của Hổ bộ lạc liền do bách phu trưởng Úng Từ chỉ huy, hắn ở trong rừng cây bị khí thế của Lý Hoằng làm cho sợ hãi, bỏ lại năm sau mươi cỗ thi thể, mang theo hơn một trăm người chật vật rời khỏi rừng cây, sau đó hắn ra lệnh cho thuộc hạ phân làm hai đội, đi dọc theo rìa rừng cây tìm kiếm, tránh việc chiến đấu trực diện cùng với địch nhân, chỉ cần có thể phát hiện ra tung tích của Mộ Dung Phong, chỉ cần vào trong thảo nguyên, Mộ Dung Phong nhất định phải chết.
Đám truy binh rất nhanh liền phát hiện ra Mộ Dung Phong trốn ra khỏi rừng cây, lập tức tập hợp lại hơn một trăm người này truy đuổi. Ở bên dưới sườn núi nhỏ trên thảo nguyên, bọn hắn phát hiện ra thi thể của người mình. Sờ thi thể thấy vẫn còn hơi chút ấm, Úng Từ liền cảm thấy Mộ Dung Phong hiện giờ giống như là một cọng cỏ chân thật đã bị mình nắm chặt trong tay. Hắn cưỡi ngựa chạy lên đầu, liền mơ hồ nhìn thấy ở phía trước có hai thiết kỵ đang phi nước đại, hắn hưng phấn, giống như là nhìn thấy được vàng bạc mỹ nữ. Ngoài hắn ra đám sĩ tốt cũng đã phát hiện ra hai người Thiết Lang và Lý Hoằng, bọn hắn hoan hô cả lên, ra sức quất roi vào chiến mã, tốc độ truy kích đột nhiên nhanh hơn.
Úng Từ nhìn thấy thân ảnh của người chạy trốn phía trước càng lúc càng rõ ràng, sau đó hắn liền nhìn thấy tên người Hán khủng bố có mái tóc tung bay kia, hắn xoay người nhảy xuống ngựa, đứng thẳng trên thảo nguyên, giơ cao cường cung trong tay.
- Giết …..
Lý Hoằng lúc nào cũng bị Thiết Lang mắng như tát nước, nhất là lúc tập bắn tên. Thiết Lang cho rằng, kỹ thuật bắn liên tiếp ba mũi tên của hắn, ở trên đại thảo nguyên đó là một niềm vinh hạnh, nhưng Lý Hoằng nhất định không học, Lý Hoằng mỗi lần đều rất thành thật bắn ra một mũi tên, mặc dù mỗi lần bắn là tất trúng, nhưng nếu so sánh với Thiết Lang quả thực là khác biệt một trời một vực. Lý Hoằng nói, ông dù gì cũng đã bắn tên ba bốn mươi năm, tôi chỉ mới bắn có bốn năm tháng, chúng ta sao có thể so sánh chứ ?
Lý Hoằng đứng trên đại thảo nguyên, bắn ra một mũi tên tất sát.
Úng Từ trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn mũi tên cắm trên ngực của mình. Mũi tên này phần đuôi là lông vũ trắng như tuyết, thân tiễn màu đen tuyền vẫn đang chấn động trên ngực hắn, sau đó một cơn đau đớn kịch liệt giống như thuỷ triều trong thoáng chốc đã xâm nhập toàn bộ đầu óc hắn, đột nhiên hắn mất đi tất cả cảm giác, xoay người ngã xuống dưới chân ngựa.
Lý Hoằng tay cầm chiến đao, phẫn nộ trừng to hai mắt, cao giọng điên cuồng hét lên, đạo nghĩa không cho phép hắn được chùn bước, hắn vọt lên nghênh đón địch kỵ, vô số mũi tên gào thét bay sát qua thân thể của hắn.
Địch kỵ cũng bị sự dũng mãnh của Lý Hoằng làm cho kích thích hung tính, bọn hắn cao giọng gào thét, tiếng quát « giết » khàn cả giọng vang vọng khắp thảo nguyên.
Lý Hoằng nhìn những cặp chân ngựa cường tráng trước mặt, không thể đếm được có bao nhiêu cái chân ngựa đang nhịp nhàng nhô lên đạp xuống, những tiếng gầm rú như sấm rền đinh tai nhức óc, Lý Hoằng cảm giác như mình đã tiến vào trong một cơn hồng thuỷ, một cơn lốc xoáy, hắn không có sức phản kháng, không có sức di động, càng không thể nhận thức phương hướng.
- AAAAAA…..
Lý Hoằng gầm lên giận dữ, gia tăng tốc độ đến gần địch kỵ.
Dưới ánh trăng mờ tối có thể thấy rõ ràng khuôn mặt hưng phấn cơ hồ vặn vẹo của tên địch nhân có khoảng cách gần hắn nhất. Hai bên trong nháy mắt liền tiếp xúc.
Lý Hoằng đột nhiên cúi người tránh thoát một đao toàn lực bổ xuống của địch nhân, vung đao cắm vào bụng ngựa, ngay sau đó, địch kỵ thứ hai trong chớp mắt đã phi tới đỉnh đầu Lý Hoằng. Lý Hoằng điên cuồng hét lên một tiếng, phi thân nhảy nghiêng qua, tránh thoát sự va chạm với chiến mã. Thiết kỵ thứ ba giống như cơn gió lốc cuốn đến. Lý Hoằng muốn tránh cũng không được, đành phải lăn lộn dưới đất, hy vọng bản thân mình không bị chiến mã giày xéo đạp qua. May mắn chính là phía sau không còn chiến mã phi tới nữa. Lý Hoằng thuận thế nhanh chóng ngồi xổm dậy, rút tiễn kéo cung, liền một mạch không hề có một nửa điểm trì trệ.
- Sưuuuuu…..
Mũi tên dài bay ra, địch binh trúng tiễn mà chết, ngay tức khắc đầu cắm xuống chân ngựa.
Địch kỵ kéo cương quay đầu ngựa, muốn quay lại một lần nữa giết tới.
Lý Hoằng phi thân nhặt lên chiến đao của địch nhân, một lần nữa nghênh đón địch kỵ giết tới. Lý Hoằng điên rồi. Đám truy binh này của Hổ bộ lạc biết tên người Hán để tóc xoã ở tại hổ lao cứu thoát Mộ Dung Phong, ở trong khu rừng nhỏ kia giết chết thiên phu trưởng Kha Câu, hôm nay chỉ cần giết được hắn, nhất định sẽ lập được công lớn. Địch nhân cũng đã điên cuồng.
Thiết Lang một người song kỵ, vừa chạy tất tả, vừa liên tục khai cung. Những cây đuốc mà địch binh giơ cao chính là những tấm bia ngắm sống, tiễn của Thiết Lang một khi đã phát, người trúng tiễn tất vong mạng. Một đám địch kỵ đuổi theo sát phía sau ông không ngừng, hai bên ngươi một mũi tên, ta một mũi tên, bắn giết vô cùng khốc liệt.
Truy binh như lang như hổ ở mọi nơi vây quanh Lý Hoằng ra sức huyết chiến, một đám giống như hung thần ác sát, thề chết muốn đem Lý Hoằng chém thành thịt băm. Lý Hoằng không hề sợ hãi, hắn chém giết như mê say, nhưng lực chiến đấu của hắn đã không còn được như lúc buổi chiều trong rừng cây nhỏ kia, thương thế trên người hắn nhiều lắm, thể lực đã hao tổn rất lớn, hắn càng lúc càng cảm thấy lực bất tòng tâm. Lý Hoằng liều mạng cắn răng kiên trì, mặc dù không có hy vọng chạy trốn nhưng nhất định phải huyết chiến cho đến phút cuối cùng.
Một tiếng tù hiệu trầm thấp đột nhiên từ hướng đông nam truyền đến.
Lý Hoằng liền giống như nghe được tiếng nhạc thần tiên, hắn hưng phấn lên.
- Giết …. Giết … Đại soái đến rồi, đại soái đến rồi…
Vào đúng thời điểm chết người này, cứu binh Bạch Lộ Nguyên của Mộ Dung Phong rốt cuộc cũng đã chạy tới.
Thiết Lang nghiêng người chuyển đầu ngựa, liều mạng hướng về phía đông nam chạy tới. Đám truy binh ngạc nhiên nghi ngờ không biết làm sao, ghìm ngựa xem thế nào, bọn hắn quay đầu nhìn ngó xung quanh tìm kiếm bách phu trưởng của mình, cho đến lúc này bọn hắn mới bỗng nhiên phát hiện bách phu trưởng Úng Từ không còn sống, bách phu trưởng đã chết. Địch nhân chỉ có hai, bên ta hơn một trăm người chẳng những không thể giết chết bọn hắn, ngược lại còn để cho đối phương giết mấy chục người, ngay cả bách phu trưởng Úng Từ cũng bị giết, việc này đối với sĩ khí của bọn hắn bị đả kích rất lớn.
Một tên thập phu trưởng tiếp nhận quyền chỉ huy, hắn cùng với mấy tên thủ hạ thương lượng một chút rồi lập tức thổi vang tù hiệu báo lệnh lui lại.
[Lời tác giả : người đứng đầu của mỗi bộ lạc của người Tiên Ti là đại nhân, hào soái, đại soái và tiểu soái đều phân chia việc quản lý quân đội như sau. Đại giả thống lĩnh vạn kỵ, tiểu giả thống lĩnh mấy ngàn kỵ. Những thủ lĩnh quân đội này đều thiết lập ra thiên trưởng [ thiên kỵ trưởng ], bách trưởng [ bách kỵ trưởng ], thập trưởng [ thập kỵ trưởng ] cùng với các tầng lớp quan quân khác.]
Viện quân tới từ phương hướng đông nam ước chừng có khoảng bốn năm trăm người, những thiết kỵ sĩ tốt này, mỗi người đều giơ cao cây đuốc tạo thành một mãnh đỏ rực chạy như bay mà đến.
Lý Hoằng tinh thần đại chấn, tiếng hô như sấm, đại đao bay múa, cố sức hướng về phía có nhiều người mà mãnh liệt chém tới. Địch binh e ngại sự thần dũng của Lý Hoằng nên cũng không dám tiếp cận quá gần. Vốn bọn họ muốn tiêu hao thể lực của Lý Hoằng, đợi hắn sức cùng lực kiệt, rồi đem hắn bắt sống lúc đó mới có thể lãnh được nhiều phần thưởng, không thể ngờ rằng, tên người Hán trước mắt này không những không có kiệt lực, ngược lại còn đem bọn hắn chém giết đến mức kêu khổ không ngừng.
Lý Hoằng nhìn thấy địch nhân đang vây quanh ở bốn phía giống như thuỷ triều mau chóng rút lui, nhìn thấy bọn hắn vội vàng nhảy lên chiến mã quay đầu chạy trốn, không khỏi nở gan nở ruột, há to miệng cuồng tiếu. Hắn đã mệt đến mức đứng không vững, nhưng lại không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, cho nên đành phải miễn cưỡng dùng đao chống đỡ thân thể đứng ở giữa một đống thi thể.
Lúc này ở từ xa nhìn tới, bộ dáng của hắn quả thật là có một cỗ hào khí ngất trời.
Thời điểm Thiết Lang và Lý Hoằng trở lại Bạch Lộ Nguyên đã là đêm khuya, Mộ Dung Phong mang theo một ngàn thiết kỵ tướng sĩ còn trong đại doanh ra ngóng chờ. Nghe được tiếng hoan hô như sấm rền hai người vô cùng kích động.
Lúc này Đoạn Trăn cũng tỉnh dậy, hắn sau khi biết được sự tình đã trải qua, cảm động đến rơi nước mắt. Hành vi dù chết cũng không nguyện ý vứt bỏ chiến hữu của Lý Hoằng đã làm chấn động sâu sắc những người Tiên Ti, vì vậy hắn nhận được sự tôn kính của tất cả các tướng sĩ dưới trướng Mộ Dung Phong.
Lý Hoằng vô cùng đói, nhìn thấy thịt dê nướng tươi ngon, hắn lập tức bắt đầu càn quét, hắn từ khi bị bỏ tù cho đến bây giờ không hề được nếm qua mùi thịt, hôm nay cuối cùng cũng có thể ăn cho đỡ thèm. Trước kia ở lãnh địa của Kha Da , Thiết Lang rất hay bảo hộ hắn, thường xuyên cho hắn một ít thức ăn, sinh hoạt cũng không phải là vô cùng khổ cực, nhưng có thể ăn uống thoả sức như thế này vẫn là lần đầu. Ăn uống no nê, Lý Hoằng liền lăn ra ngủ, hắn ngủ rất ngon, cho đến sáng ngày hôm sau mới bị âm thanh tù hiệu liên tục không ngừng vang lên khắp Bạch Lộ Nguyên làm cho bừng tỉnh.
Bạch Lộ Nguyên là vùng ven của thảo nguyên, lưng dựa vào một mảnh rừng rậm nguyên thuỷ, hai bên trái phải đều là đồi núi nhấp nhô, rừng cây rậm rạp. Đại quân của Mộ Dung Phong đóng ở nơi có thuỷ thảo phong mậu(1) này.
Ngày hôm sau Kha Da mang theo thiết kỵ chạy tới Bạch Lộ Nguyên. Bày ra tư thế công kích, nhưng khí hắn thấy rõ quân đội tiếp ứng của Mộ Dung Phong có hơn một ngàn thiết kỵ, lập tức mệnh lệnh cho quân lính của mình rút khỏi Bạch Lộ Nguyên. Hơn nữa lui liền một mạch ba mươi dặm. Kha Da phái người cấp báo cho đại nhân Kha Nhất, thỉnh cầu viện binh.
Mô Dung Phong không có chủ động tiến công mà mang theo thiết kỵ hướng về phía tây nam Đại Yến Sơn lui lại. Dọc theo đường đi Mộ Dung Phong cũng không vội không chậm, giống như là đi du sơn ngoạn thuỷ, mỗi ngày chỉ đi khoảng ba mươi dặm. Thủ hạ của ông tôn kính ông như thần thánh, cho dù ở vào tình huống đằng sau có truy binh, với lại số lượng truy binh mỗi ngày đều gia tăng, bọn hắn cũng vẫn kiên định cho rằng hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay đại soái.
Năm ngày sau Mộ Dung Phong mang theo quân đội chạy tới Hùng Túc Sơn. Buổi tối, Mộ Dung Phong cùng với đám người Công Tôn Hổ, Ô Báo, Thiết Lang ở trong lều lớn vừa ăn uống vừa đàm tiếu. Lý Hoằng bởi vì là thị vệ bên người Mộ Dung Phong cho nên hắn cũng ở trong cái lều lớn này. Hắn đang đứng phía sau Mộ Dung Phong, bưng chén đĩa ăn thịt.
Lúc này, một tên thám báo vội vàng tiến vào bẩm báo quân tình.
- Đại soái, quân đội của đại vương đã tới Phong Hầu Sơn. Quân đội của Kha Nhất đại nhân cũng đang từ phương hướng đông bắc chạy tới.
Mộ Dung Phong mặt không hề thay đổi hỏi han.
- Khuyết Cư đâu ?
- Khuyết Cư đại soái và Mộ Dung đại soái vẫn không có động tĩnh gì.
Mộ Dung Phong phất tay ra hiệu thám báo lui ra, Thiết Lang, Ô Báo, Công Tôn Hổ ba người dừng ăn uống, chờ đợi Mộ Dung Phong phát ra hiệu lệnh.
- Ngày mai phục kích Kha Da.
Mộ Dung Phong lạnh giọng nói.
Chú thích:
(1) thuỷ thảo phong mậu: nơi có cỏ cây nguồn nước tươi tốt.