[Huyền Huyễn] Hoành Đao Lập Mã - Tác Giả: Nhâm Oán
Hoành Đao Lập Mã Tác Giả: Nhâm Oán
Giang Hồ Thiên
Chương 1: Sâm nghiêm.
Dịch: Kiếm Ma
Nguồn : kim tiền bang - Kiemgioi.com
Nội dung giới thiệu:
Hắn là một nam nhân đi ra từ chiến trường sinh tử chém giết -- Vương Phong, vô số máu tươi cùng sát khí đã tôi luyện cho hắn có đuợc trí tuệ và lực lượng hơn người, còn ban cho hắn một trái tim băng lãnh như huyền thiết. Nhưng khi hắn đi ra khỏi chiến trường thì đồng thời vô tình rơi vào dị giới, đối mặt với vô số cường địch, thần bí ma pháp, tinh linh xinh đẹp, cuồng bạo chiến sĩ, tuyệt thế thần khí, mọi thứ dồn dập xung quanh hắn, hết thảy hắn nên đi nơi nào? Máu tươi văng khắp nơi, sát khí đầy trời, Vuơng Phong đã tới và nhấc lên một cỗ huyết vũ tinh phong như thế nào trên đại lục? Hoành đao lập mã, tranh giành thiên hạ -- kính thỉnh chờ mong.
Sắc trời càng lúc càng tối đen, bầu không khí cũng càng thêm oi bức.
Dưới chân núi là một khu doanh trại đông nghìn nghịt, quân kỳ phấp phới, khí thế sâm nghiêm. Trong gió truyền đến từng đợt tiếng sấm mơ hồ, đồng thời cũng truyền đến từng đợt nặng nề. Tinh kỳ phần phật, những tiếng bước chân rèn luyện từ thao truờng văng vẳng, mơ hồ có thể nghe được.
Phương xa phía đường chân trời , mơ hồ xuất hiện một điểm đen đang bắn tới vùn vụt, điểm đen càng lúc càng gần, mặt đất cũng truyền đến tiếng vó ngựa đơn điệu gấp gáp.
Điểm đen dần dần xuất hiện trong tầm mắt, có thể thấy được, nguyên lai là một tốc hành khoái mã. Kỵ sĩ trên khoái mã không ngừng vung roi ngựa, thúc giục khoái mã chạy tới, xem chừng đã đi không ít thời gian.
Tới cách cổng doanh trại khoảng chừng năm mươi thước, lúc này hoàn toàn nhìn ra, người tới một thân phục sức của quan văn trong triều, nhưng không hề giống thư lại quan viên bình thường, trên lưng còn đeo một bọc vải nhỏ dài màu vàng. Quân canh tại cổng thấy người phi ngựa tới lập tức đề cao cảnh giác, quát lớn:“Người tới dừng ngựa lại!”.
“Hỗn trướng, bản sứ giả phụng thánh chỉ tới gặp mặt chủ tướng Lý Nghị nhà ngươi, còn không mau mở rộng doanh môn, quỳ xuống nghênh thánh ý.” Lập tức kỵ sĩ vung tay lớn tiếng quát.
Cảnh vệ chấn động, vội vàng gọi một thủ vệ khác dặn dò vài tiếng, tên thủ vệ chạy như bay hướng đại truớng bẩm báo. Cảnh vệ chính mình vội vàng chạy xuống vọng tháp, chỉ huy vài tên sĩ tốt mở rộng doanh môn.
Ngoài cửa kỵ sĩ cũng ghìm cương, nhìn vào bên trong quân doanh.
Chỉ thoáng lát sau, từ trong đại truớng đi ra một đám người ăn mặc theo lối quan quân, người cầm đầu đi tới một thân phục sức tướng quân, đúng là Lý Nghị.
Nghe được có thánh chỉ tới, Lý Nghị chấn động, vội vàng dẫn dắt tả hữu quan tướng đi thẳng tới doanh môn.
Tả hữu thị vệ đã sắp sẵn hương án, sau khi đốt hương, tất cả quân sĩ cùng tướng quân đều quỳ rạp trên đất, chuẩn bị nghe thánh chỉ.
Lúc này kỵ sĩ mới xuống ngựa, từ phía sau lưng trong bọc vải màu vàng lấy ra cuộn chiếu chỉ, đi đến trước hương án, mở ra lớn tiếng đọc:
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Biên quan đệ tam doanh thủ--Lý Nghị đốc quân bất lực, chém đầu, lập tức hành quyết, khâm thử!”.
Lý Nghị chấn động, đang muốn tiếp chỉ, đột nhiên vị sứ giả từ trong cuộn thánh chỉ rút ra một thanh chủy thủ, lẹ như gió cuốn, nhanh như chớp đâm thẳng vào lồng ngực Lý Nghị lúc này vừa mới đứng lên. Đồng thời cười lạnh một tiếng, lách mình tránh ra xa.
Từ lúc Lý Nghị đứng dậy đến khi gã sứ giả lạng ra xa, bất quá chỉ là một cái chớp mắt, thân hình động tác của gã sứ giả đó hiển hiện rõ ràng không phải là của một vị quan văn. Quả thực chính là một võ lâm cao thủ.
Theo tiếng cười của tên sứ giả, phương xa bỗng dồn dập tiếng vó ngựa như sấm nổ truyền đến, dấu hiệu đặc trưng của đội thiết kỵ Khiết Đan.
Lý Nghị một tay ôm chặt vết thương đang không ngừng phun máu,một tay vô lực chỉ vào gã sứ giả nói:“Ngươi... Ngươi... Ngươi là giả !”.
Một câu không chuyển hết nỗi lòng, ôm nỗi hận từ từ gục xuống.
Chung quanh đám quân sĩ bị biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho sợ đến ngây người, còn chưa kịp phản ứng, Khiết Đan thiết kỵ đã vào tới tận nơi, không mất một tên một tốt .
Trong nháy mắt, Khiết Đan thiết kỵ xông vào doanh môn, phía sau binh lính còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã bị vó ngựa thiết kỵ đạp tới đỉnh đầu.
Một hồi huyết chiến như vậy triển khai. Nhưng doanh môn đã phá, chủ tướng đã chết, quân tâm tan rã, huống hồ, người Khiết Đan đã có chuẩn bị từ truớc, dưới tình huống quân tâm hoảng hốt, Tây Sơn đệ tam đại doanh cơ hồ chỉ khoảng thời gian bữa cơm trưa đã bị đánh tan tác. Sĩ tốt lần lượt đổ xuống, thây rải khắp nơi.
Chiến tranh bao lâu nay với người Khiết Đan, chưa bao giờ xuất hiện sự thảm bại như thế này. Một đại doanh với hơn vạn quân tướng thủ hộ cứ như vậy bị phá hủy. Toàn quân cao thấp, tính cả quân lẫn tướng hơn một vạn người, chạy thoát ra khỏi quân doanh chưa tới một trăm.
Cùng lúc đó, xa xa trên một đồi cao, mấy kỵ nhân mã đang lẳng lặng quan sát tình huống trong Tây Sơn đại doanh.
Một người ăn mặc theo kiểu văn sĩ ruổi ngựa tiến lên, chắp tay hướng vị trung niên ăn mặc theo phục sức tướng quân nước Khiết Đan nói:“Chủ thượng, xem ra vi thần tính kế đã thành công một nửa .”.
“Ha ha ha ha, Sĩ Kiệt, quả nhiên diệu kế của ngươi có khác, mặc dù lần này đại kế không hoàn toàn mỹ mãn, nhưng chúng ta cũng làm cho Nam quân tổn thất vạn người cùng với một đại doanh trại, đã đủ rồi.” Khiết Đan tướng quân cười to nói.
“Chủ thượng nói như vậy, chẳng lẽ một hướng khác của chúng ta đã thất bại sao? Hay chủ thượng hoài nghi năng lực của ta?” Văn sĩ được gọi là Sĩ Kiệt trong lòng hoang mang, hỏi ngược lại.
Vị tướng quân nhìn vẻ mặt như đang mất hứng của mưu sĩ, thở dài một tiếng, chua sót nói:“Sĩ Kiệt, không phải là ta xem nhẹ mưu trí của ngươi, một hồi toàn thắng vừa rồi đã chứng minh năng lực của ngươi rồi.”.
“Nga, vậy hay là......?”, Phương Sĩ Kiệt chần chờ một chút, hỏi ngược lại.
Khiết Đan tướng quân nhìn huyết hỏa chiến trường phương xa, binh lính Khiết Đan đã bắt đầu quét dọn chiến trường . Lần này người Khiết Đan có kì kế đoạt trại, thu được lương thảo, đồ quân nhu vô số, tiêu diệt đối phương hơn vạn người, bên Khiết Đan tổn thất không tới ngàn người, cũng khó trách Khiết Đan tướng quân nói lần này thắng lợi là toàn thắng .
“Sĩ Kiệt, khi ngươi tại Nam phương dùi mài kinh sử có từng nghe nói, nước Nam có một chi quân đội gọi là ‘Lang quân’?”, Khiết Đan tướng quân xoay đầu nhìn Phương Sĩ Kiệt hỏi.
Phương Sĩ Kiệt nhìn biểu tình trịnh trọng của vị tướng quân, nghi hoặc đáp:“Chưa từng, quân đội này phải chăng là một trong những đại doanh chúng ta cần phải đối phó?”.
Khiết Đan tướng quân nói:“Đúng vậy, ngươi vừa tới chiến trường, không đến ba ngày đã an bài cho ta một trận thắng lớn, nhưng ngươi nghĩ chỉ có thế là đã có thể phân định thế cục sao?”.
Phương Sĩ Kiệt nghiêm mặt nói:“Phương Sĩ Kiệt được chủ thượng đại ân, từ nhỏ đã thu lưu, lại đưa Sĩ Kiệt đến Nam triều học tập văn hóa thám thính cơ mật, Sĩ Kiệt luôn luôn tự nhắc với chính mình phải cẩn trọng, không hề có chút lơ là, tất cả tâm trí đều hết lòng làm sao báo được đại ân của chủ thượng, trước khi xuất chiến Sĩ Kiệt đã nghiên cứu những mối tương quan, tính tình, bản tính và tình hình doanh trại của những đại tướng Nam quân vô cùng rõ ràng như nắm trong lòng bàn tay.”.
Nhìn phương xa từng đám binh lính đang quét dọn chiến trường, Phương Sĩ Kiệt lại nói:“Giống như Lý Nghị, hắn nắm giữ quân kỷ đối đãi với quân sĩ dưới trướng, ai ai cũng trung tâm một lòng, đối với Nam triều luôn trung thành và tận tâm, nhưng nhược điểm cũng ở chỗ này. Chỉ cần là một sứ giả của triều đình, Lý Nghị tất mở rộng doanh môn đích thân ra nghênh đón, lấy trung tâm của hắn, sẽ suất lĩnh toàn bộ lớn nhỏ tam quân tướng sĩ, toàn bộ quỳ xuống mà nghênh đón, lưỡng quân giao tranh, chỉ cần điều đó thôi là tất phải rơi vào kết cục đã định.”.
Dừng một chút, lại nói tiếp:“ Đệ tứ đại doanh quân lẫn tướng không được trung tâm như vậy, căn bản chỉ là một cái bao cỏ, nếu không phải bởi vì ở trong triều có hậu thuẫn, hỗn loạn đôi khi còn hơn cả đệ ngũ đại doanh. Hơn nữa quân sĩ dưới tay, phần lớn đều ngông nghênh kiêu ngạo không có quân kỉ nghiêm minh,một doanh quân như thế, chẳng lẽ có thể thoát khỏi diệu kế tỉ mỉ của chúng ta sao? Huống hồ, quân sĩ ở đệ tứ đại doanh đều là tù phạm quân, nhân số bất quá chỉ tầm bốn ngàn, há có thể địch nổi hơn vạn thiết kỵ của chúng ta?”.
Khiết Đan tướng quân nhìn nét mặt tràn ngập tự tin của Phương Sĩ Kiệt, thầm than một tiếng, nói:“Sĩ Kiệt, ngươi vừa tới, còn chưa quen thuộc tình hình chiến trường, cũng không từng tiếp xúc qua chân chính chém giết. Khi ở Nam triều, ngươi chủ yếu cũng chỉ dựa vào quan lại của Nam triều để thu thập tình báo, cho nên đối với Lang quân không biết cũng là bình thường, nhưng ngươi hãy nhớ, ngàn vạn lần không thể có ý nghĩ khinh địch!”.
“Nga!”, Phương Sĩ Kiệt nghe lời nói trịnh trọng của Khiết Đan tướng quân liền mơ hồ hỏi:“Lang quân này lợi hại như thế, vì sao tình báo ở Nam triều lại không có một câu nhắc tới?”.
Khiết Đan tướng quân nhìn vẻ mặt mơ hồ của Phương Sĩ Kiệt, quay đầu khẽ quát một tiếng:“Tát Khảm!”.
“Có”, một tên tùy tùng ở phía sau thúc ngựa đi lên, tới gần liền chắp tay bẩm báo nói:“Bẩm chủ thượng, Lang quân bởi vì là tù phạm quân, bởi vậy trong những bản tấu lập công khen thưởng không được đề cập tới.”.
Phương Sĩ Kiệt chấn động:“Lang quân toàn bộ chỉ là tù phạm quân sao?”.
Tát Khảm hồi báo nói:“Đúng vậy.”.
Khiết Đan tướng quân trầm ngâm nói:“Tát Khảm, ngươi cùng với Lang quân đã từng đối trận, ngươi hãy nói cho Sĩ Kiệt nghe qua sơ lược một chút tình hình về Lang quân.”.
“Vâng.” Tát Khảm liền nói,“Lang quân nguyên là tù phạm bị sung vào quân doanh của Nam triều mà dần dần tạo thành quân đội, không hề chịu kỷ luật nào nhất định, vô pháp vô thiên, ngay cả đại soái chấn thủ biên quan của bọn chúng, bọn chúng cũng không để trong lòng, quá khứ mỗi lần đánh trận, phần lớn bọn chúng chỉ như những vật hi sinh chịu chết. Bất quá mấy năm gần đây, Nam triều ca múa vui cảnh thái bình, tù phạm cũng dần dần ít đi, tù phạm quân cũng vì đó không hề mở rộng, nhân số luôn giữ ở mức khoảng hai vạn người. Sau đó qua vô số trận chiến lớn nhỏ, nhân số tù phạm quân không còn lại được bao nhiêu, hiện tại chỉ còn tầm hơn bốn ngàn người.”.
Phương Sĩ Kiệt vô cùng nghi hoặc, truy vấn:“Vậy đám tù phạm quân đó sao được gọi là Lang quân?”.
Tát Khảm liền nói: “Lang quân nổi danh chính là bởi vì hai điểm, một là không nghe hiệu lệnh, không có một vị tướng nào có thể cai quản nổi trong doanh trại của đám Lang quân đó được quá ba tháng; Hai là Lang quân mỗi người hổ lang thành tính, trước đây năm năm, tù phạm quân còn có hơn hai vạn người, bốn năm trước giảm mạnh đi năm nghìn người, nhưng cho tới bây giờ, Lang quân tham gia không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ vô tình, chỉ còn lại có hơn bốn ngàn người.”.
Phương Sĩ Kiệt hít một hơi lãnh khí,“Lang quân thật sự dũng mãnh như thế nào?”.
Tát Khảm nói:“Lang quân hiện tại chiếm một nửa trong kỵ quân, chủ thượng một năm trước phái ta suất lĩnh năm nghìn tinh kỵ để kiềm chế Lang quân, không ai nghĩ được, vừa tiếp xúc với lang quân, chúng ta bị áp đảo hoàn toàn chỉ có chờ bị chém giết.”.
Phương Sĩ Kiệt nói:“Lang quân này mỗi người đều tranh cường hiếu chiến, như thế cũng không khó đối phó.”.
Tát Khảm nói:“Ta suất lĩnh năm nghìn tinh kỵ, chính là ‘Dũng sĩ vệ’ quân đội tinh nhuệ nhất của chúng ta, mỗi người đều có thể lấy một chọi mười, tung hoành sa trường, không người có thể địch.”.
Phương Sĩ Kiệt đột nhiên cắt đứt lời Tát Khảm, hỏi:“Chờ chờ, một năm trước Nam triều đại thắng, đại soái chấn thủ biên quan Tôn Hiểu đã đại phá dũng sĩ vệ của chúng ta, sau đó được quan thăng ba cấp, phải chăng hắn suất lĩnh lần đó chính là Lang quân?”.
Tát Khảm nói:“Cũng không phải. Lúc ấy Thống soái của Lang quân không phải là Tôn Hiểu.”.
Phương Sĩ Kiệt ngạc nhiên nói:“Vậy như thế nào Nam triều báo tin chiến thắng lại là Tôn Hiểu?”.
“Đó là vì ngươi chưa được nghe nói qua về tình hình của Lang quân .” Khiết Đan tướng quân xen vào nói.
Phương Sĩ Kiệt nghi hoặc phản ứng hỏi:“Lang quân đã lập công nhiều như vậy, nhưng lại không có được ban thưởng cái gì, vì sao Lang quân còn liều mạng như vậy?”.
“Ha hả ha hả, tù phạm sung quân, chỉ cần tại tù phạm doanh chinh chiến đủ năm năm, là sẽ được thoát ly thân phận tù phạm trở về nguyên quán. Bất quá trong chém giết sa trường, có thể qua được năm năm mà không chết rất ít, nói dễ hơn làm.” Khiết Đan tướng quân thở dài nói.
Phương Sĩ Kiệt dĩ nhiên cảm giác được điều gì, thật cẩn thận hỏi:“Chủ thượng, nếu Lang quân lợi hại như thế, vì sao khi ta hiến kế, chủ thượng cũng không có đề tỉnh ta?”.
Khiết Đan tướng quân cười nói:“Ngươi thông minh mẫn tuệ-sâu sắc, lại ở Nam triều học tập nhiều năm, nhưng có chút cậy tài coi thường người, lý luận suông, không cho ngươi bị thất bại vài lần, sao biết được “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”(1), làm sao có thể thành ngọc sáng?”.
Phương Sĩ Kiệt vẫn không phục, chợt nghe một tiếng cấp báo,“Báo --”, một thám mã chạy như bay đến, khi tới gần vội vàng xoay người xuống ngựa, quỳ một gối chắp tay cúi đầu bẩm báo nói:“Hồi bẩm chủ thượng, đệ tứ đại doanh đề phòng sâm nghiêm, vạn nhân mã của chúng ta đang định đánh lén đệ tứ doanh nhưng còn cách ngoài mười dặm đã bị phát hiện, Hô Tất tướng quân giả mạo làm sứ giả đến giờ vẫn không có tin tức, đại quân bị hai trăm tên của đối phương lúc ẩn lúc hiện đánh lén quấy rầy, tổn thất hơn sáu trăm người. Đối phương ngược lại không tổn hao một chút nào.”.
Khiết Đan tướng quân vội vàng lớn tiếng hỏi:“Như thế nào, Hô Tất vẫn chưa có tin tức?”.
“Hồi bẩm chủ thượng, Hô Tất tướng quân hai khắc trước phát ra tín hiệu hành động thất bại không thể đào thoát, cho tới bây giờ vẫn không thấy tướng quân phản hồi” Thám mã cung kính trả lời.
“Ngươi xuống đi!”, Tướng quân phất phất tay. Tên thám mã vội vàng xoay người rời đi.
Khiết Đan tướng quân lúc này mới quay đầu lại hỏi:“Sĩ Kiệt, ngươi thấy thế nào?”.
Phương Sĩ Kiệt cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi nói:“Chủ thượng, Lang quân có đề phòng sâm nghiêm như vậy, tuyệt không phải là cái bao cỏ tự tung tự tác, có thể kết luận, trong Lang quân tất có một nhân vật cực kỳ cao minh bài bố tất cả.”.
Khiết Đan tướng quân nhìn Phương Sĩ Kiệt, gật đầu nói:“Không sai, trong Lang quân quả thật có một nhân vật cao minh, cao minh đến làm cho người ta phải sợ hãi, tù phạm quân cũng bởi vì có người này, qua nhiều trận giao chiến mới được chúng ta đặc biệt gọi cái tên “Lang quân”, cũng bởi vì người này, hại ta đã tổn binh hao tướng, năm năm qua đã làm trì hoãn ta không thể thoả mãn tâm nguyện, ngay cả Dũng sĩ vệ mà ta tỉ mỉ huấn luyện hơn mười năm, đã từng tung hoành tái ngoại không người địch nổi, một trận chiến liền hao tổn một nửa. Hại từ trên xuống dưới của quân ta, cứ nghe thấy Lang quân là biến sắc, nếu không, chỉ với hai trăm tên thám báo đội của đối phương như thế nào dám tập kích quấy rầy đại quân vạn người của chúng, lại còn sát thương hơn sáu trăm nhân mã sau đó an toàn rút lui.”.
Phương Sĩ Kiệt thất kinh hỏi:“Thật sự là có người như vậy sao? Người này là ai?”.
Khiết Đan tướng quân thở dài, nói:“Chúng ta trước nay chưa từng đem tù phạm quân tồn tại trong mắt, dĩ vãng khai chiến cũng là tự nhiên ứng phó, sau mỗi chiến trận song phương đều cùng có thương vong, nhưng mấy năm gần đây. Lang quân cơ hồ không có trận nào đại thương vong, mà quân ta thì mỗi trận đều thương vong thảm trọng, rốt cục không thể không phái đệ nhất tinh nhuệ quân đội Dũng sĩ vệ đi kiềm chế lang quân, năm nghìn binh sĩ, kết quả sau một trận vẫn bị Lang quân hoàn toàn tiêu diệt, từ đó, từ trên xuống dưới quân ta tâm lý đều như bị bao phủ bởi một cái bóng ma. Xuất chiến đều chỉ là giương trường thương cùng lá chắn lớn, lấy phòng vệ làm đầu, không còn chủ động phóng ra. Lòng quân đã như vậy, thật sự còn đối mặt đánh trận làm sao!”.
Phương Sĩ Kiệt cười nói:“Chủ thượng vẫn chưa nói rõ, người này rốt cuộc là người nào? Vì sao lại ở trong đại doanh của tù phạm quân?”.
Tát Khảm liền nói:“Cũng không phải là chủ thượng giấu diếm, thật sự là đến giờ ngay cả ta cũng không biết người này đến tột cùng là ai?”.
Phương Sĩ Kiệt trầm mặc một hồi, sau đó nhảy xuống ngựa, quỳ phục xuống cung kính nói:“Chủ thượng, Sĩ Kiệt tính toán không chu toàn, làm liên luỵ đến tánh mạng của Hô Tất tướng quân, xin tướng quân xử phạt!”.
Khiết Đan tướng quân cúi đầu nhìn Phương Sĩ Kiệt đang quỳ phục xuống, nói:“Ngươi mới đến, đã hiến kế cho quân ta dễ dàng đoạt được đệ tam đại doanh của Nam triều, diệt địch vạn người, quân tâm đại chấn, công lao như thế có thể nào xử phạt.”. Dừng một chút, nói tiếp :“Huống hồ bổn ý của ta cũng muốn ngươi hiểu rõ thêm về tình hình của Lang quân, chút giáo huấn đó, hy vọng ngươi nhớ kỹ.”.
Phương Sĩ Kiệt dập đầu nói:“Sĩ Kiệt thụ giáo.”.
Khiết Đan tướng quân lại nói:“Ngươi cũng không nên tự coi nhẹ mình, Lang quân tuy rằng lợi hại, nhưng Nam triều cũng không hiểu biết và coi trọng, khi hết hạn, nhóm người này cũng sẽ thoát ly quân tịch rồi hồi hương , ngươi không cần quá lo lắng, đứng lên đi!”.
Phương Sĩ Kiệt đứng dậy đáp:“Cảm tạ tướng quân khai ân.”
Trong lòng Phương Sĩ Kiệt không ngừng tự hỏi, người nào lợi hại đến như thế, có thể làm cho ngay cả tướng quân cũng khâm phục không thôi, rồi lại không hề hé lộ ra nửa phần dấu vết.
Đoàn người cũng chậm rãi thúc ngựa phản hồi Khiết Đan đại doanh.
…………………………………….
Trong đệ tứ đại doanh, lúc này đang tiến hành một hồi đánh giá.
Đỗ Khai lúc này cũng không vơi bớt phẫn nộ, tên sứ giả giả mạo không ngờ là một cao thủ, bị tầng tầng vây quanh vẫn còn giết được mười bốn vị huynh đệ của hắn. Nhìn huynh đệ đổ máu, Đỗ Khai ánh mắt đỏ ngầu liền đích thân ra tay, thời gian hơn một nén hương giao thủ với đối phương, mới chớp nhoáng sự sơ hở xuất ra sát chiêu đao pháp, xé toác bụng của tên đối thủ ngang ngạch.
Nhìn hai trăm nhân mã của thám báo đội nghênh ngang trở về, Đỗ Khai càng thêm khó chịu , phiền toái chắc chắn không tránh khỏi, lão đại biết đến không lột da hắn mới lạ. Nghĩ đến thủ đoạn đối địch hàng ngày của lão đại, rồi nhìn đi nhìn lại thi thể của tên địch nhân mình vừa giết, hắn càng thêm cảm thấy bất an. Chiêu thức của lão đại dạy như thế nào lại làm máu me tung toé thế này, ngay cả muốn lưu lại cái thi thể toàn vẹn cũng khó khăn.
Cảm thấy vô cùng bất an, chợt ngẩng đầu lại thấy được một khuôn mặt đang mỉm cười gật đầu. Một khuôn mặt với nụ cười quen thuộc, một bộ dáng thong thả bình tĩnh. Đỗ Khai vừa thấy cái khuôn mặt so với hắn trẻ hơn đến chục tuổi này, nhất thời một luồng khí lạnh làm dựng hết lông tóc gáy.
“Lão đại, ta......”, Đỗ Khai hoảng loạn ú ớ.
Người trẻ tuổi phất tay ngắt lời hắn,nói: “Ta đều đã nhìn thấy.” Đỗ Khai lại lần nữa dựng tóc gáy, há hốc miệng, điều này chẳng phải cũng chứng kiến đám huynh đệ bị giết sao?.
Người trẻ tuổi lắc đầu, nói:“Đó là một cao thủ, ít nhất cũng cấp bậc đại tướng . Nhìn chiêu số của hắn, có thể chính là thống lĩnh Dũng sĩ vệ của bọn Khiết Đan -- Tiếu Diện Hổ Hô Tất.”.
Đỗ Khai nghe xong liền giật thót mình, hôm nay không biết là ngày gì, bị doạ chết khiếp đến mấy lần như vậy.
Bất quá lần này quả thật thật sự chấn kinh rồi, ta cư nhiên giết Hô Tất, Đỗ Khai có điểm không thể tin được chính mình .
Bản thân mình mặc dù là Thiếu Lâm tục gia đệ tử, một thân võ công nội ngoại kiêm tu, ở cái tù phạm doanh này cũng dựa vào võ công hơn người mà được làm bách phu trưởng. Nhưng nói bằng sức đơn độc một mình đánh với Tiếu Diện Hổ, một trong Tái Ngoại tam hổ, Đỗ Khai chưa bao giờ dám nghĩ tới.
“Như thế nào, không tin hắn là Hô Tất?”. Người trẻ tuổi cười cười hỏi.
Đỗ Khai dùng sức lắc lắc đầu, vẫn cảm thấy có chút không quá tin tưởng.“Lão Đại, hắn thật là Hô Tất sao? Là một mình ta giết được hắn sao?”.
“Ha ha ha ha, bằng Huyết Thủ Đỗ Khai ngươi, hắn chết cũng không cảm thấy ấm ức, vài năm nay ai đã từng oanh oanh liệt liệt chém giết lấy đầu tướng giặc trên sa trường, giết được hắn thì có cái gì đặc biệt , như thế nào mà vẫn không còn tin tưởng?”. Người trẻ tuổi giễu cợt, nói.
“Không phải đâu lão đại, thật sự là Hô Tất này không phải nhân vật tầm thường nha, hắn chính là Tiếu Diện Hổ đó! Năm ấy Tái Ngoại tam hổ tung hoành ở Trung Nguyên, khiến cho toàn bộ võ lâm gà chó không yên, sau đó, sư phó của ta cùng với mười bảy vị sư bá sư thúc cùng nhau dùng Thập Bát La Hán trận mới đả thương được bọn họ, đuổi về tái ngoại. Hô Tất lợi hại như thế nào từ đó có thể thấy được. Một người như vậy không ngờ bị một mình ta thu thập , thật sự là có điểm rất... rất... Thật sự là bất khả tư nghị.”Đỗ Khai nói đến đoạn sau cùng, nhiều ít có điểm lắp bắp.
“Đỗ đại ca, không phải nhóm người sư phó ngươi võ công không tốt, là bởi vì bọn họ trong lòng không có sát ý, bởi vậy, ra chiêu cũng không cố ý muốn giết người, đến cuối cùng cũng chỉ đả thương mà không đánh chết. Cũng không phải võ công của ba người này thật sự cao tới trình độ như vậy. Ngươi hôm nay chẳng phải một mình thu thập hắn sao?” Người trẻ tuổi nghiêm mặt nói.
Đỗ Khai nói:“Lão đại, chiêu thức ngươi dạy của ta rốt cuộc là thuộc loại võ công nào, sao lại lợi hại đến như vậy, giết người ngay cả thi thể cũng không thể còn toàn vẹn? Hơn nữa, chiêu xuất ra còn kèm theo sát khí bức ngưòi?”.
Người trẻ tuổi trừng mắt cắn răng nói:“Ta cùng với Quận Thủ thù sâu như biển, bất cộng đái thiên, ta tại trong thiên quân vạn mã chém giết ngộ ra đao pháp này, chính là để có một ngày có thể lăng trì xử tử cả nhà bọn chúng, nghiền xương thành tro. Cho nên, đao pháp của ta chủ yếu là lấy sát khí ngự đao, sát khí càng mạnh, đao thức xuất ra càng mãnh liệt.”.
Đỗ Khai thấy tình thế không ổn, vội vàng chuyển hướng, hỏi:“Lão đại, lần này người Khiết Đan phái cả một đại tướng giả trang làm sứ giả, có phải có âm mưu gì hay không? Chúng ta có phải nên tăng cường một chút đề phòng?”.
“Lúc này mới nghĩ đến, ngươi cũng quá chậm chạp rồi, lúc ngươi cùng Hô Tất quyết đấu ta đã ra lệnh chỉ huy cảnh giới rồi, nếu không, như thế nào để mười mấy huynh đệ phải vong mạng.” Lão đại oán hận nói.
“Đi! Đem xác các huynh đệ thu thập một chút, an táng cho chu toàn. Đỗ đại ca, ngươi đi nói với Tôn Hiểu, ta trở về.”.
Nói xong xoay người, thoáng cái đã ẩn khuất trong đám lều trại xa xa.
Thân ảnh truớc khi biến mất hẳn, thanh âm của lão đại vọng lại một câu: “Đỗ đại ca, đừng quên cái cảm giác vừa cùng Hô Tất so chiêu!”.
Nhìn về hướng thân ảnh lão đại vừa biến mất, Đỗ Khai cũng liền chỉ huy mọi người giải quyết hậu quả.
Nhìn các huynh đệ bận rộn, Đỗ Khai lại cúi đầu nhìn nhìn hai tay của mình, rút đao ra tinh tế suy tư một hồi, hình dung lại cảm giác khi cùng Hô Tất so chiêu, bất chợt ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt không dấu nổi vẻ mãnh liệt tự tin.
Xử lý xong mọi việc, Đỗ Khai sửa sang lại khôi giáp, đi về hướng trung tâm đại doanh.
Trong đệ tứ đại doanh, quân kỳ đón gió phấp phới. Phần phật trong gió, hình một đầu sói đen đang nhe răng hướng lên trời, theo lá cờ đón gió đong đưa lúc ẩn lúc hiện. Dưới đại kỳ, một khoảng sân rộng, quân sĩ phát ra đằng đằng sát khí.
................................................. .........
(1) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Ngoài trời có trời, người giỏi còn có người giỏi hơn
|