Người trẻ tuổi chậm rãi bước thong thả trong doanh địa, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Hô Tất võ công rất mạnh, nội lực thâm hậu, tuy rằng Đỗ Khai cuối cùng giết được hắn, nhưng trận đối chiến giữ hai người vẫn cấp cho người trẻ tuổi một sự cảnh cáo.
Trong Lang quân trừ bỏ vị chủ tướng vẫn thường hay ấm ức với hắn cùng với vài tên tâm phúc, mọi người khác đều tiếp thu sự chỉ đạo của ngưòi trẻ tuổi, mười mấy huynh đệ thương vong làm cho người trẻ tuổi lại một lần nữa cảnh báo chính mình, sự tính toán của mình cần phải chặt chẽ hơn.
Nội công là yếu điểm của mình, tuy rằng năm năm qua nội lực tiến nhanh, vẫn không phải là địch thủ của những võ lâm cao thủ.
Rất nhanh thoáng một chút, tâm niệm vừa động, trong cơ thể theo ý niệm nội lực tự động vận chuyển, đầu óc cũng thanh tỉnh một ít.
“Nếu ta cùng với Hô Tất đối chiến mà nói, Hô Tất tuyệt đối không qua nổi ba chiêu.” Ánh mắt người trẻ tuổi lộ ra một tia lạnh ngắt.
“Bất quá Hô Tất dù sao cũng không phải là cao thủ thực sự trong võ lâm, nhiều nhất bất quá chỉ là hạng đệ nhị lưu, chính mình còn cần cố gắng, ngày nào khi báo thù xong, ta phải đi lịch lãm thiên hạ, kiến thức một chút các tuyệt đỉnh cao thủ trên thiên hạ.” Nghĩ đến đây, khuôn mặt người trẻ tuổi bỗng hé ra nụ cười với ánh mắt đầy si cuồng.
Bước nhanh vào trong lều, người trẻ tuổi bắt đầu tĩnh tọa. Rất nhanh đã tiến nhập vào cảnh giới vô ngã.
Kỳ thật ý nghĩ của người trẻ tuổi mười phần đã sai.
Hô Tất tuyệt đối không phải là cao thủ chỉ ở hạng nhị-tam lưu, người trẻ tuổi đã quá xem nhẹ bản lĩnh của mình.
Bất quá cũng khó trách, năm năm trước người trẻ tuổi chỉ là một thiếu niên non nớt không biết một chút võ công, căn bản chưa bao giờ thấy qua thân thủ của những người gọi là võ lâm cao thủ. Tiếp xúc hầu như chỉ là những tù phạm, vài nguời thân cận xung quanh võ công cao cũng chỉ như Đỗ Khai hoặc một vài danh môn đệ tử của các đại phái bị phạm tội, còn lại trên cơ bản đều có hoàn cảnh giống như hắn, có thể bị vu khống, có thể thực sự phạm tội mà bị đưa đến tù phạm doanh. Hầu hết toàn những võ công tự học tạp nhạp, có một vài thì võ công gia truyền.
Cứ theo như lời Đỗ Khai nói, võ công của chính hắn cũng không đủ để hạ sơn. Người trẻ tuổi lúc ấy nghe như vậy, cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu.
Bởi vậy, khi ấy nghe Đỗ Khai nói võ công của chính hắn còn chưa thể gọi là cao thủ, người trẻ tuổi cũng tin. Năm năm sinh tử trôi qua, võ công của đám người Đỗ Khai đã cao hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng trong lòng người trẻ tuổi vẫn nghĩ, cũng chỉ là mạnh hơn một chút so với Hô Tất, chưa thể đưọc gọi là nhất lưu cao thủ.
Người trẻ tuổi hoàn toàn không ý thức được, căn bản cũng không nhìn được, hiện tại nếu Lang quân giải tán, sẽ mang đến cho giang hồ phong ba bão táp như thế nào.
Đảo mắt ba thời thần trôi qua , người trẻ tuổi từ trong nhập định tỉnh lại.
Khu lều trại này là khuc vực chuyên dụng của người trẻ tuổi, không có hắn cho phép, ai cũng không thể đi vào. Cho nên cho tới bây giờ cũng không có ai tới quấy rầy hắn. Các huynh đệ trong đại doanh đều biết, không có đại sự gì, tuyệt đối không nên quấy rầy lão đại.
Người trẻ tuổi đi ra, chạm mặt với những binh lính đang đi tuần tra. Những binh lính này đều dừng lại hướng hắn cung kính vấn an rồi mới tiếp tục công việc.
Bọn lính đi rồi, hắn nhịn không được cười khổ vài tiếng.
“Thực là phiền toái, rõ ràng tất cả mọi người tuổi đều lớn hơn ta, nhưng đều gọi ta là lão đại.”.
Thói quen đi đến phòng ăn, vài tên đầu bếp thấy hắn tới, vội ân cần tiếp đón rất nhanh bưng đến một phần cơm.
“Phỏng chừng Tôn Hiểu có đến nơi này cũng không được tiếp đón ân cần như vậy.” Trong lòng hắn cười cuời lại nghĩ,“Bất quá Tôn Hiểu cũng sẽ không đến nơi đây .”.
Nhìn bộ dáng bận rộn của bọn đầu bếp, hắn không khỏi nghĩ thầm :“Nếu có người chứng kiến bộ dáng trong Lang quân lúc này, phỏng chừng sẽ cười đến nứt mũi.”.
Nhìn những đầu bếp thần tình hoà khí thế kia, chạy ra chạy vào bận rộn, ai có thể nghĩ đến, mạng người chết dưới tay mỗi người trong bọn họ, không đến hai trăm mạng, cũng phải một trăm .
Ăn xong cơm chiều, người trẻ tuổi sửa sang lại quân trang, trở về lều lấy đao giắt trên lưng, hướng doanh môn đi đến.
Nhìn trang phục của hắn, bất quá là một tiểu binh rất tầm thường. Mặc trang phục như hắn ở trong quân doanh chỗ nào cũng thấy. Nhưng nếu vừa thấy hắn, bất kệ là cao thủ như thế nào, mặc kệ là đang làm cái gì, đều dừng lại, khom người cúi chào. Trên mỗi khuôn mặt đều là tràn ngập kính và sợ.
Tới doanh môn, vài tên quân lính đang canh gác thấy hắn đi tới, đều hướng hắn mỉm cười. Nhìn tên tiểu đội truởng hắn hỏi:“Hôm nay đến phiên ai ?”.
Tiểu đội trưởng vội trả lời:“Hôm nay là đến phiên ta , lão đại.”.
“Tốt, ngươi đi nghỉ ngơi đi!” Người trẻ tuổi nói.
Tiểu đội trưởng cười hì hì nói:“Vậy tạ ơn lão đại nhiều .“.
Hắn phất phất tay, đứng vào vị trí vừa rồi của gã tiểu đội trưởng.
Mấy năm qua, nhóm binh lính trong Lang quân đều biết, lão đại mỗi ngày bất luận mưa gió thế nào, đều thay thế một vị huynh đệ làm nhiệm vụ cảnh giới ở truớc cửa tổng doanh, chưa hề gián đoạn.
Lão đại đứng trước của tổng doanh, bộ dáng tiêu chuẩn đúng như của một gã cảnh vệ, tâm tư của hắn cũng dần dần chìm vào hồi ức.
Người trẻ tuổi kêu Vương Phong.
Phụ thân của Vương Phong là một thầy thuốc nổi tiếng, thái độ làm người hiền lành, y thuật cũng cao minh. Nhưng điều này cũng không phải nguyên nhân mà hắn nổi danh, hắn nổi danh nguyên nhân là bởi vì tính tình thẳng thắn và có chút ngang ngạnh-- không quản tới người bệnh là vương công hay hậu duệ quý tộc hay là sơn dã thôn phu, hắn đều đối xử hoàn toàn bình đẳng. Điểm ấy đã làm không biết bao nhiêu người bệnh phải khâm phục và nhớ ơn hắn. Vì đại bộ phận người bệnh chiếm đa số vẫn là người bình dân.
Cũng chính điểm này đã làm cho một nhà Vương Phong gặp bất hạnh.
Trùng hợp năm ấy đại hạn, cố hương của Vương Phong chịu cảnh khô hạn chưa từng có. Dân đói không ngừng, bệnh hoạn càng ngày càng nhiều. Gia đình Vương Phong làm việc thiện, hơn nữa cha mẹ đều hiểu biết y đạo, cho nên một nhà lớn nhỏ toàn bộ đi ra ngoài xem bệnh.
Trời nóng bức cộng thêm khô hạn, rất nhiều người đều bị cảm nắng. Tiếng than khóc rên rỉ khắp nơi.
Lúc đó công tử của quận thủ cũng bị cảm nắng, quận thủ đại nhân sai thân binh đi truyền phụ thân của Vương Phong, nhưng phụ thân của Vương Phong lúc này đang lo cứu những người bệnh nặng, trong tay có quá nhiều người cần cấp cứu, cho nên chối từ làm đám thân binh trở về tay không.
Cũng lạ là vị công tử của quận thủ, vốn không phải bị bệnh nặng gì, chỉ cần ở trong nhà nghỉ ngơi, uống nhiều nước, mặc dù là đại hạn, gia đình quận thủ cũng không bao giờ thiếu nước, như vậy cũng không có gì quan trọng. Nhưng quận thủ cố ý sai người lần nữa mang công tử đến nhà Vương Phong xem bệnh, quận thủ công tử thân thể vốn bẩm sinh yếu ớt, bị cảm nắng sau lại đi đường nóng bức, trên đường đi đã bị hôn mê bất tỉnh. Chưa kịp đến nhà Vương Phong đã tắt thở.
Quận thủ giận dữ, cho rằng phụ thân của Vương Phong không có xem trọng mạng sống con mình, giận chó đánh mèo dẫn quân bắt cả nhà Vương Phong. Lấy cớ phụ thân của Vương Phong có mưu đồ trị bệnh hại người, khoác thêm cái tội danh cả nhà thông đồng với phỉ tặc. Cha mẹ của Vương Phong bị nghiêm hình tra tấn, thương thế quá nặng, cả hai cùng chết tại trong nhà lao.
Mẫu thân trước khi chết, còn nói với Vương Phong một câu:“Hài tử, con đường sau này phải dựa vào chính ngươi!.”.
Vương Phong lúc ấy mười lăm tuổi, sau khi cha mẹ qua đời, bị áp giải tới biên quan, cứ như thế gia nhập Lang quân.
Vốn ý của quận thủ là bí mật xử tử Vương Phong, nhưng quận thủ phu nhân lại càng ác độc, sau khi suy nghĩ liền lệnh đem Vương Phong sung quân tới biên cương gia nhập tù phạm doanh vốn còn gọi là “Tử vong doanh”.
Quận thủ phu nhân cũng có chút bối cảnh, vốn là con gái của Binh Bộ Thượng Thư, cho nên còn thông qua mối quan hệ với quân đội, cố ý dặn dò biên quan Thống soái, tuyệt đối không được cho Vương Phong lên chức, bất kỳ trận chiến nào cũng phải bắt hắn tham gia và đi đầu, cho đến chết mới thôi.
Biên quan Thống soái cũng không thể vì một tù nhân mà đắc tội với cấp trên, hơn nữa đại soái luôn luôn đối với đám người trong tù phạm doanh căm thù đến tận xương tuỷ.
Cho nên, Vương Phong cứ như vậy trở thành một gã tiểu binh trong Lang quân quân doanh vĩnh viễn không được thăng chức.
Vương Phong thật dài thở một hơi, vứt bỏ những hồi tuởng đáng ghét trong đầu, bắt đầu thổ nạp của ngày hôm nay.
Từ khi Vương Phong mới năm tuổi, lúc hắn bắt đầu học y thuật, phụ thân hắn đã dạy cho hắn một bộ phương pháp thổ nạp, lúc ấy cũng không có nói cho hắn đó là phương pháp gì, chỉ nói là cường thân kiện thể , còn nói có thể phối hợp với y thuật để châm cứu trị bệnh cứu người. Vương Phong lúc ấy cũng không hiểu, phụ thân dạy thì hắn học. Tới khi hắn gia nhập Lang quân mới phát hiện, không ngờ đây là pháp bảo để cứu mạng.
Mỗi lần trong thân thể nhiệt khí theo kinh mạch tuần hoàn một vòng, thân thể liền đặc biệt thoải mái. Hơn nữa những vết thương trên người cũng mau lành hơn. Nếu đem luồng nhiệt khí này dừng lại bộ vị nào bị thương, cơ hồ ngay cả đau đớn cũng có thể từ từ tiêu trừ. Còn có một điều thần kỳ công hiệu, ngay cả là tâm linh và trí tuệ cũng càng ngày càng linh mẫn. Điều này đã giúp hắn vượt qua rất nhiều tình huống nguy hiểm.
Vương Phong kỳ thật từ nhỏ lập chí học y , bởi vì hắn chứng kiến được gương mặt hạnh phúc và hưng phấn của những nguời bệnh sau khi được phụ thân mình trị liệu. Cho nên chí hướng của hắn chính là làm một thầy thuốc tốt giống như phụ thân hắn.
Cho nên ngay khi phụ thân dạy cho hắn phương pháp thổ nạp kia, biết phương pháp này có thể trị bệnh cứu người, hắn học không chút nào do dự , hơn nữa học rất chuyên tâm. Đồng thời, từ đó Vương Phong cũng được phụ thân hắn truyền dạy cho không ít tri thức về y thuật.
Đến khi gia nhập Lang quân hắn mới phát hiện, những cái mình đã học có bao nhiêu tác dụng.
Lang quân vừa đánh xong một trận, có mấy người đã được quân y xác nhận hết cách cứu chữa, đầy người máu me bị vứt sang một bên. Mới bị áp giải đến Lang quân đại doanh, Vương Phong lúc ấy tâm địa vẫn còn đơn thuần, chứng kiến có người bị thương tích, trái tim trắc ẩn nổi lên, nhịn không được hướng một vị quân y xin thuốc để cứu người, kết quả bị vị quân y một cước đá bay.
Một vị trung niên đại thúc trên ngực còn rõ vết thương lớn do bị đao chém đang nằm chờ chết, nhìn thấy bộ dáng của hắn, liền nhìn hắn cười cười, khuyên hắn không cần phí sức. Nhưng Vương Phong không biết trời cao đất rộng, vẫn muốn đi xin thuốc, một vài quân lính phải kéo hắn lại.
Chém giết trên sa trường, sát phạt cùng tử thi nơi nào không có, cho nên tại trong Lang quân, người chết là chuyện rất thường tình . Đối với loại bị thương nặng mà nói, con đường duy nhất chỉ là chờ chết , người bên ngoài có thấy cũng không thể trách. Có điều chứng kiến tấm lòng vẫn còn lương thiện đơn sơ mộc mạc của tiểu tử này, vài người hảo tâm cũng kịp kéo hắn lại.
Kết quả, ngay lúc đó hắn tuôn ra một câu:“Hắn còn cứu được.”, lập tức mọi người đều xúm lại.
Có thể vị đại thúc này quan hệ với mọi người cũng không tệ, cho nên rất nhiều người quan tâm. Mọi người liền xúm lại hỏi, phải làm thế nào cứu hắn.
Vương Phong nghĩ nghĩ một hồi, sau đó hướng tên sai dịch đang đứng gần yêu cầu hắn đưa lại bọc hành lý của mình. Vốn sai dịch không muốn trả lại , nhưng bị một đám người như sài lang hổ báo xông tới mới phát hiện không ổn, nguyên bản muốn tham ô chút tài vật của phạm nhân mới đến, hiện tại xem ra cũng không được , cũng may bọc hành lý của Vương Phong không phải lớn, chỉ là một cái bọc nhỏ, nghĩ xuôi cũng liền đem ra.
Dưới những ánh mắt chăm chăm nhìn vào, Vương Phong từ trong bọc hành lý lấy ra một bộ kim châm, cũng không cần dùng thuốc, trực tiếp vạch áo lộ ra chỗ vết thương trên ngực vị đại thúc, đồng thời dùng kim châm cắm lên một vài huyệt vị quanh miệng vết thương. Trong lúc hạ kim châm, lại len lén truyền thêm vào một ít vô danh chân khí mà từ nhỏ hắn đã luyện tập, cũng không bao lâu, trên khuôn mặt tái mét của vị đại thúc đã khởi lên chút sắc hồng. Những người có kinh nghiệm liền có thể thấy được, tính mạng của hắn đã được kéo lại từ cổng quỷ môn quan.
Trải qua lần đó. Một ngoại lệ khác hẳn mọi khi dành cho những người mới gia nhập Lang quân, tiểu tử Vương Phong được ưu ái đặc quyền không cần phải làm những công việc tạp dịch vất vả, chỉ cần mỗi ngày phụ trách chăm sóc cho những người bệnh. Nửa tháng sau, vị đại thúc kia đã có thể rời giường đi lại, liền xin phép mang Vương Phong về tiểu đội của mình. Lúc này Vương Phong mới biết được, vị đại thúc đó tên gọi Đỗ Khai, là một tiểu đội trưởng trong Lang quân dưới tay có hơn năm mươi nhân thủ. Từ đó về sau Vương Phong chính thức là một thành viên trong tiểu đội này.
Trời đã dần tối, Vương Phong cũng đã lưu chuyển vô danh chân khí được ba chu thiên.
Loại chân khí này vốn có rất nhiều công dụng đặc biệt. Có thể hỗ trợ cho thầy thuốc trị bệnh cứu người, có thể làm cho tâm tư sáng suốt mẫn tuệ …v.v. Có điều trong năm năm qua dường như có một chút biến hóa. Đơn giản là trong năm năm qua, những cái mà Vương Phong đối diện, chứng kiến, nghe thấy, suy nghĩ, lại không có chút nào làm cho hắn có thể thanh tĩnh bình thản.
Hiện tại trong lòng Vương Phong mỗi ngày chỉ quanh đi quẩn lại với những ý tưởng: Liều mạng tu luyện, chém giết cùng với phải làm như thế nào để có thể sống sót.
Ý nghĩ của Vương Phong lại từ từ chìm vào hồi ức.
Vừa mới gia nhập Lang quân đại doanh, vì có sự chiếu cố của Đỗ Khai, cuộc sống coi như cũng không quá hà khắc, những thành viên trong tiểu đội cũng không chút nào khi dễ hắn.
Nguyên nhân chủ yếu là, y thuật của hắn có thể khởi tử hồi sinh.
Quân y trong Lang quân vốn đã không có nhiều, hơn nữa trong tất cả các đại doanh thì quân y của Lang quân là kém cỏi nhất . Đột nhiên xuất hiện một tiểu lang y với y thuật cao minh, mọi người đương nhiên phải giữ gìn, dù sao điều này cũng có chút tương quan với tánh mạng của mình.
Trận đầu đại chiến sau khi Vương Phong gia nhập quân doanh mới được nửa tháng. Trong nửa tháng , vết thương của Đỗ Khai được Vương Phong tận tình chăm sóc , sau khi khỏi hẳn, Vương Phong nghiễm nhiên trở thành một tiểu thân binh bên cạnh Đỗ Khai.
Vương Phong không có binh khí, Đỗ Khai cho hắn tự chọn lấy một thanh đao, dạy hắn mấy chiêu đao pháp đơn giản.Những trận chiến sau đó cũng dẫn hắn ra trận.
Lần đầu tiên ra trận Vương Phong ngây ngốc với cảnh chém giết, huyết tinh sa trường làm cho hắn cơ hồ quên mất chính mình đang đứng ở nơi đâu.
Đỗ Khai cũng nhìn thấu điểm này, đối với một thiếu niên mà nói, lần đầu tiên ra chiến trường, có biểu hiện như vậy cũng là điều bình thường, cũng giống như hắn lần đầu tiên giết người.
Cho nên Đỗ Khai nhìn sang hắn nói : “Nếu còn biết suy nghĩ, phải nghĩ cách giữ lấy cái mạng để mai sau báo thù!”.
Có lẽ những lời này đã phát huy tác dụng. Lần đầu tiên ra chiến trường, hành động của Vương Phong làm cho ngay cả Đỗ Khai cũng rùng mình sợ hãi.
Đỗ Khai là lãng tử bước một chân vào giang hồ, bởi vì đắc tội với bọn quyền quý mà bị đưa đến nơi này, trên giang hồ vào sinh ra tử , có cảnh sát máu nào hắn chưa từng thấy qua. Nhưng nhìn khuôn mặt hung lệ của Vương Phong lúc bổ thanh đao chém nát đầu đối thủ , Đỗ Khai tức thì cảm giác kinh và sợ.
Tiểu tử này rốt cuộc là người như thế nào, sao thủ đoạn ác độc đến như vậy?
Trận chiến đầu tiên , Vương Phong cũng bị thương, bất quá vết thương chỉ ở bả vai không có gì trở ngại. Nói đến vết thương này, chính là do Vương Phong cố ý hứng chịu, nếu ngang nhiên đấu , Vương Phong nhất định không phải là đối thủ. Nhưng có lẽ Vương Phong bẩm sinh chính là sát tinh chuyển thế, hắn cư nhiên lợi dụng đưa đầu vai của mình hứng lấy một đao của đối thủ, thừa cơ thanh đao còn dích chặt vào vết thương nhanh như chớp chặt đứt hai chân đối phương.
Đã bị mất đôi chân ngã nằm dưới đất, đối thủ còn bị Vương Phong trái một đao phải một đao chém nát nhừ toàn thân. Cho mãi đến khi Đỗ Khai chạy tới kéo lại, Vương Phong mới thôi.
Khi về đến đại doanh , tâm trí của Vương Phong cũng không hề bình tĩnh trở lại. Lời nói của Đỗ Khai làm cho hắn nghĩ được con đường mình phải đi.
Trở lại doanh địa, chuyện thứ nhất, Vương Phong tìm Đỗ Khai, yêu cầu muốn bái sư học nghệ.
Đỗ Khai không có đáp ứng làm sư phụ hắn, chỉ nói có thể dạy hắn một ít tiểu xảo. Vương Phong đành đáp ứng.
Từ đó, chỉ một thời gian ngắn, Vương Phong ngày đêm khổ luyện. Thẳng đến khi trong một trận trên chiến trường Vương Phong bị chấn thương đến hộc máu phải nâng trở về.
Đỗ Khai cũng quan tâm đến thương thế của Vương Phong, lúc chăm sóc cho Vương Phong hắn hỏi tình hình lúc Vương Phong cùng đối thủ so chiêu, sau khi nghe Vương Phong thuật lại hắn liền nói:“Không phải chiêu số của ngươi kém, mà là nội lực của ngươi không bằng người ta, điều này không cần để trong lòng.” Đỗ Khai là tu luyện ngoại gia công phu , cho nên đối với nội thương cũng không hiểu biết sâu sắc.
Nhưng Vương Phong vốn am hiểu y thuật cao minh, vết thương tuy không để trong lòng, nhưng là nghe được nội lực của mình không bằng người, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Từ nhỏ đã quen với phương pháp thổ nạp, đó có phải là rèn luyện nội lực hay không? Vương Phong suy nghĩ một hồi, sau đó tĩnh tâm bắt đầu thổ nạp.
Trước kia đối với phương pháp thổ nạp này hắn cũng không nhận thức được hết tất cả hiệu dụng của nó, chỉ cảm thấy phương pháp có thể trợ giúp cho khi châm cứu và đôi lúc thanh thản đầu óc. Hiện tại dưới tình huống bản thân bị nội thương, sau khi bắt đầu thổ nạp một vòng, toàn thân liền có cảm giác thoải mái không nói lên lời, những đau đớn âm ỉ ở ngực và bụng cũng theo sự hô hấp mà dần dần bình ổn.
Từ nhỏ đã luyện đến thuần thục , cho nên đến bây giờ những lúc giơ tay nhấc chân cũng có thể tiến hành thổ nạp, hoàn toàn không bị hạn chế bởi hành động. Sau một chu thiên thổ nạp, Vương Phong phát hiện trọng thương trên người đã có chuyển biến tốt đẹp rất nhiều. Vì thế tiếp tục thổ nạp.
Trong thoáng chốc chợt liên tưởng tới một vài sự tình, loại thổ nạp phương pháp này chủ yếu là hỗ trợ cho quá trình châm cứu. Ngày thường tĩnh tâm dưỡng khí, những lúc châm cứu trị bệnh vẫn thường rót kèm một chút chân khí, đây chẳng lẽ không phải chính là cái mà người ta thường gọi là nội lực hoặc là chân khí đó sao.
Khi châm cứu trị bệnh có thể phát ra, vậy khi chiến đấu có phải hay không cũng có thể phát ra?
Nghĩ đến đây, không khỏi hưng phấn vạn phần. Chỉ hận không thể lập tức thử xem. Bất quá trên người vẫn còn thương tích, quyết không thể dễ dàng biến hoá phương thức vận khí, điểm ấy Vương Phong rất rõ ràng . Cho nên toàn tâm toàn ý tập trung vào chữa thương.
Sáng sớm hôm sau, Vương Phong bước ra khỏi doanh trướng. Hắn đột nhiên xuất hiện làm cho mọi người nghẹn họng nhìn trân trối. Ngày hôm qua thương thế của hắn tất cả mọi người đều thấy, tù phạm doanh đại bộ phận mọi người là nhân vật võ lâm, đối với nội thương kiến thức vô cùng rộng rãi. Vết thương của Vương Phong tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng như thế nào cũng phải nằm mười ngày nửa tháng . Bây giờ chứng kiến hắn như long tinh hổ tuớng đi ra, đều lắp bắp kinh hãi.
Đỗ Khai hôm qua trực tiếp chiếu cố Vương Phong , nghe tin liền chạy nhanh tới xem xét, Vương Phong cũng không có nhiều lời, chỉ nói mình có y thuật gia truyền cùng với dược vật hỗ trợ nên mới nhanh chóng bình phục. Mọi người cũng tin là thật.
Thời gian sau đó Vương Phong bắt đầu thăm dò lãnh giáo mọi người về vấn đề nội lực, chân khí . Vương Phong đã cứu chữa trị thương cho rất nhiều người, mọi người cũng chỉ điểm cho hắn một số kĩ xảo, chiêu số và những kinh nghiệm chiến trường, nhưng rất ít người đàm luận hay chỉ điểm cho hắn về chân khí.
Vài lần về sau, Vương Phong hiểu được , chân khí hầu hết là những bí kĩ gia truyền hoặc của riêng sư môn, quyết không thể dễ dàng dạy cho người khác, bởi vậy cũng khiến hắn dẹp bỏ những ý niệm học hỏi phương pháp của mọi nguời trong đầu.
Chỉ có thể trông cậy vào chính mình, Vương Phong bắt đầu tìm cách tạo một phương pháp cho riêng mình.
Trước kia khi châm cứu , chủ yếu là vận khí đến đầu ngón tay, thông qua kim châm chuyển chân khí vào trong cơ thể người bệnh, nhưng lúc ấy chân khí vận chuyển chậm rãi thong thả, hiện tại muốn phát ra nhanh hơn, nhất định có khó khăn.
Đầu tiên là thử vận chuyển trong chính kinh mạch của mình. Dĩ vãng mỗi lần thổ nạp, dòng nhiệt khí trong cơ thể đều chậm rãi lưu động, hiện tại đơn giản muốn nó lưu chuyển nhanh hơn, vẫn là không dễ dàng thực hiện.
Sau khi thử hơn mười lần phương pháp biến hoá khác nhau nhưng không có hiệu quả, Vương Phong có điểm buồn bực. Trong lòng lại nghĩ tới huyết cừu, không khỏi lửa giận tràn ngực, nói đến cũng lạ, trong cơ thể dòng nhiệt khí vẫn đang thong thả lưu động, dưới cơn giận đột nhiên bộc phát, không ngờ cấp tốc chuyển động.
Theo lộ tuyến quen thuộc, cỗ nhiệt lưu nhanh chóng vận chuyển một vòng trong cơ thể, hoàn thành một chu thiên, lúc truớc muốn vận hành một chu thiên thường phải cần đến thời gian một canh giờ, hiện tại chỉ chốc lát liền hoàn thành. Nguyên bản dòng nhiệt lưu ôn hoà mang lại cảm giác nhẹ nhàng bình thản, hiện tại lại biến thành cuồng bạo sôi trào. Có thể là do tác dụng của lửa giận, nghiễm nhiên làm thuộc tính của chân khí bị đổi ngược hoàn toàn.
Chân khí nguyên bản vốn đã không có tên, hiện tại càng không biết nên gọi là gì.