Cuồng bạo chân khí theo mỗi chu thiên vận chuyển làm quanh thân toả ra từng luồng nhiệt khí. Vương Phong lúc trước mỗi lần thổ nạp đều chỉ vận hành ba chu thiên, nhưng hiện tại chân khí biến dị, không chịu theo sự khống chế, tự hành vận hành chín chu thiên sau đó mới từ từ ngừng lại.
Vương Phong đứng dậy, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, trước kia phải động tâm niệm chân khí mới tự lưu chuyển, hiện tại hắn đã đình chỉ thổ nạp, nhưng vẫn cảm nhận được chân khí thong thả lưu động với tốc độ cực chậm. Đây chẳng phải là thành tùy thời tùy chỗ đều như đang luyện công sao. Vương Phong có điểm đắc ý.Bất quá hắn vẫn không có quên thử thí nghiệm xem chân khí của mình rốt cuộc có tác dụng trong chiến đấu hay không, nghĩ vậy liền tìm một gốc cây to bằng miệng bát, rút đao ra khỏi vỏ, vận khởi chân khí đẩy vào thân đao, hết sức chém thẳng vào gốc cây.
“Răng rắc” một tiếng, thân cây liền đứt làm hai đoạn đổ gục xuống. Nhưng cổ tay của Vương Phong cũng bị phản chấn đến run lên.
Tuy rằng uy lực không có bao nhiêu, nhưng Vương Phong vẫn cảm giác được so với trước kia cao minh hơn rất nhiều. Dĩ vãng, một thân cây như vậy, muốn dùng bội đao chém đứt, ít nhất phải cần bốn đao.
Vương Phong hiểu được, hắn rốt cuộc cũng tìm được phương pháp tu luyện cho riêng mình.
Luyện tập một hồi lâu Vương Phong mới trở lại doanh trướng, chợt nghe tiếng kèn tập hợp.
Trong trận chiến kế tiếp, Vương Phong dùng chân khí vận chuyển vào thanh đao giết được ba tên binh lính Khiết Đan. Nhưng đùi phải của hắn cũng trúng một mũi tên, trận chiến kết thúc Đỗ Khai phải cõng hắn về doanh địa.
Vết thương nhỏ nhoi ấy đối với Vương Phong mà nói đã không còn là gì đáng lo , chân khí tự nhiên vận hành, vết thương đau nhức trên cơ thể cũng từ từ rút lui. Cho dù hắn không cố ý, nhưng chân khí rất nhanh tự động vận hành lưu thông toàn bộ máu huyết trong cơ thể, hiệu quả thật sự bất khả tư nghị, ngắn ngủn chỉ hai canh giờ, miệng vết thương đã thu nhỏ lại bắt đầu mọc da non.
Ngay khi Vương Phong nhẹ nhàng bước ra khỏi doanh trướng, ánh mắt tất cả mọi người lại một lần nữa trợn tròn.
Sau khi hỗ trợ xử lý tốt cho hầu hết các bệnh nhân, mọi người đối với y thuật của hắn chỉ còn nước cúi đầu bội phục. Kỳ thật trong những lúc trị liệu hắn đều len lén vận hành chân khí để hỗ trợ. Chẳng những đối với chính bản thân có lợi, hơn nữa đối với trị bệnh cứu người thì hiệu quả cũng vô cùng kì diệu.
Nhân lúc chữa thương cho mọi người, còn có thể lợi dụng thời gian đó rèn luyện chân khí, thật sự là nhất cử lưỡng tiện.
Từ đó, Vương Phong tu luyện nội lực không chút gián đoạn.
Trên chiến trường chém giết một thời gian, vài đao chiêu mà Đỗ Khai dạy cho hắn, đã càng ngày càng cảm thấy được không còn thực dụng.
Vương Phong có thể nên gọi là một sát nhân thiên tài! Căn cứ những kinh nghiệm thực tế trên chiến trường chém giết, cùng kết hợp với những chiêu số của mọi người, không ngừng trao đổi, cuối cùng hắn đã nghiên cứu ra một bộ đao pháp vô cùng quỉ dị.
Đao pháp chỉ có chín chiêu, chín chiêu thức vô cùng quỉ dị. Người thấy Vương Phong sử đao, đáy lòng người nào cũng có cảm giác là tuyệt đối không nên trêu chọc người này. Bởi vì quá mức thê lương, chiêu thức khi phát ra sát khí tràn ngập, trong vòng một trượng căn bản không người nào có thể sống sót. Cho nên mọi người đặt cho đao pháp này của Vương Phong một cái tên -- Tuyệt đao.
Một năm rất nhanh trôi qua, Vương Phong cũng không biết võ công của mình cao thấp như thế nào , dù sao hằng ngày cùng với đám bằng hữu luận bàn đã không còn tìm được địch thủ . Hơn nữa đại đa số chiến hữu đã không muốn cùng Vương Phong luận bàn .
Một chiến hữu của hắn đã nói:
- Cảm giác khi cùng Vương Phong đối chiến rất khủng bố , khi Vương Phong muốn tìm ta luận bàn, ta chỉ có nghĩ đến thôi đã phát run cả người. Đối diện với hắn căn bản ngay cả đao cũng không dám rút ra.
Trong quân doanh đã không còn ai bồi hắn luyện đao, Vương Phong lại tìm kiếm và khắc phục nhược điểm của đao pháp trong thực chiến trên sa trường, càng ngày càng không ngừng cải tiến.
Ngẫu nhiên có lúc rảnh rỗi, Vương Phong cũng dạy lại một vài chiêu số trong đao pháp của mình cho đồng đội, không biết vì sao, rất nhiều người học đều không thể phát huy được hết cái uy lực của nó, mà còn mỗi người một kiểu không hề giống nhau. Vương Phong cũng không hiểu vì cái gì. Thẳng đến gần về sau hắn mới hiểu được, muốn sử dụng được dù chỉ một chiêu đao pháp của hắn, nhất định phải có cường đại sát khí.
Đỗ Khai tuy rằng lớn hơn Vương Phong mười mấy tuổi, bản thân cũng là một nhân vật võ lâm, nhưng hiện tại cũng đã không phải là đối thủ của Vương Phong, ngược lại còn từ Vương Phong học được không ít chiêu thức bảo mệnh, cũng bởi vì thế mới giết chết được Hô Tất.
Không biết từ lúc nào, mọi người đã không còn gọi cái tên Vương Phong. Những tù phạm dưới sự chỉ đạo trong chiến đấu của hắn đã dần dần trở lên đoàn kết, trở thành một đoàn thể vô cùng tinh nhuệ.
Càng ngày, những tù phạm còn sống sót sau mỗi trận chiến cơ hồ mỗi người đều có thực lực cường đại, và những người này đã hợp lại thành “Lang quân” của hiện tại.
Cách xưng hô với Vương Phong cũng từ đó thay đổi, tuy rằng hắn còn là một tiểu binh trẻ tuổi, nhưng tất cả mọi người đều tôn xưng hắn hai tiếng: - Lão đại.
Từ đó sự đãi ngộ của lão đại cũng thay đổi khác trước, được ở một mình một lều trại, một phạm vi riêng biệt, thậm chí có đôi khi ngay cả Đại tướng quân cũng không thể tuỳ tiện chỉ huy một vài tù phạm cứng đầu hoặc đang có huynh đệ bỏ mạng, nhưng Vương Phong chỉ một câu, tất cả đều ngoan ngoãn như tử tôn của hắn.
Năm trước, năm nghìn tinh kỵ Dũng sĩ vệ của Khiết Đan vốn không có để Lang quân vào mắt, Vương Phong âm thầm chỉ huy, cơ hồ cứng đối cứng đã một trận tiêu diệt toàn quân Dũng sĩ vệ, từ đó về sau Lang quân thanh danh đại chấn. Rồi sau đó trong những trận tác chiến, không có quân đội nào dám trực tiếp đối diện với Lang quân cũng không dám đánh vào doanh địa Lang quân. Có khi ngẫu nhiên đánh lén cũng sẽ bị Vương Phong đang canh gác phát hiện, cho rằng Lang quân đại doanh vốn dĩ phòng thủ kiên cố.
Hôm nay, Vương Phong lại đứng ở doanh môn. Mỗi lần tại doanh môn canh gác, Vương Phong đều nhân cơ hội tu luyện nội lực, đồng thời rèn luyện cảnh giác của mình. Rất nhiều lần đều là do hắn cảnh giác tốt mà tránh khỏi họa sát thân.
Phương thức tu luyện đặc thù của Vương Phong không có người nào có thể tưởng tượng nổi, bởi vì người khác căn bản không thể nghĩ được, một người không cần ngồi xuống xếp bằng mà vẫn có thể thổ nạp luyện tập nội công . Cho nên mọi người đều nghĩ và cho là Vương Phong thích canh gác.
Trải qua năm năm không ngừng luyện tập, Vương Phong cũng không biết chân khí nội lực của mình hiện tại biến thành bộ dáng gì nữa, nhưng dưới những tình huống bình thường, cho dù Vương Phong không vận công, trong ba mươi trượng vuông, chỉ cần gió thổi cỏ lay đều khó thoát khỏi tri giác của Vương Phong.
Nghĩ đến còn có một tháng nữa là sẽ có thể thoát ly quân đội, hồi hương báo thù, Vương Phong vẫn là không kìm chế được sự hưng phấn.
Ngẫm lại kiếp sống trong quân đội năm năm qua của mình, Vương Phong ngoại trừ học được một thân võ công, y thuật tinh tiến, kinh nghiệm chiến đấu, điều binh khiển mã, còn lại cũng chẳng học thêm được cái gì.
Nhưng thật ra ngay cả chính bản thân Vương Phong cũng không biết, năm năm gian khổ tôi luyện này, đã xây dựng lên cho hắn được tính cách luôn luôn kiên nhẫn, ý chí càng ngày càng kiên định, đầy ngập tự tin làm lão đại của bốn ngàn Lang quân, cái hắn đoạt được đã quá vượt xa sự tưỏng tượng của hắn. Ít nhất, huyết tinh sa truờng với giết chóc, chém giết không ngừng đã bồi dưõng ra cho hắn có được sát khí khủng bố, ngay cả binh lính trong Lang quân vốn nổi danh bữu hãn cũng không dám ở trước mặt hắn lớn tiếng nói chuyện, không cần phải nói đến những nhân vật võ lâm bình thường.
Một tháng cuối cùng rất nhanh sắp trôi qua, Vương Phong đã không chỉ một nghĩ đến cảnh tượng ở trên mảnh đất quê hương giết chết cừu nhân bằng phương thức thống khổ nhất báo thù cho cha mẹ. Nghĩ đến đây, khoé miệng Vương Phong hé ra nụ cười lạnh lẽo, nếu có người xa lạ nào nhìn thấy khuôn mặt hắn lúc này chỉ sợ trái tim lập tức đóng băng.
Đỗ Khai hết thảy đứng từ xa nhìn rõ biến hoá trên khuôn mặt của hắn, trầm ngâm cũng không nói gì.
Cũng kỳ quái , đại quân Khiết Đan trong một tháng này cũng không có tấn công lần nào, giống như đang chờ đợi một điều gì đó.
Rốt cục, một tháng trôi qua, ngày Lang quân được giải phóng đã tới.
Biên quan Thống soái đối với đội quân bưu hãn dũng mãnh này cũng vừa mừng vừa giận, vui mừng chính là, chi quân đội này chưa từng bại bao giờ, rất nhiều đại soái thân tín chỉ là tới lãnh đạo tràng chiến vài lần, đều có thể được thăng cấp liên tục. Giận chính là, chi quân đội này cho tới bây giờ vẫn không có toàn tâm toàn ý nghe mệnh lệnh của mình.
Đội quân này thực sự làm cho người ta đau đầu, bất quá mấy năm càng về sau tựa như thu liễm rất nhiều, không có làm ra nhiều đại họa gì như những lúc đầu.
Rốt cục phải giải tán, thật cũng là cắt đi một khối tâm bệnh.
Vương Phong đứng ở trong đám binh lính , chờ lĩnh thủ lệnh hồi hương.
Rốt cục cũng có thể rời khỏi tù phạm doanh, rốt cục đã có thể trở về báo thù rửa hận .
Vương Phong lấy được hồi hương thủ lệnh, trở lại lều của mình. Bởi vì không có quần áo gì khác, cho nên vẫn chỉ mặc bộ quân trang, chỉ là cởi ra hộ thân khôi giáp bỏ lại. Thu thập đồ đạc được một bọc nhỏ. Kỳ thật cũng không có vật gì quan trọng.
Lại nhìn quanh quân doanh một lần nữa, giống như muốn đem hình ảnh cuộc sống nơi này chôn sâu trong ánh mắt. Trông về phương xa phía quân doanh của binh lính Khiết Đan, một lúc lâu mới cất bước thẳng hướng đi về quan nội.
Trên đường hướng về quan nội cơ bản không có bị kiểm tra gắt gao, tựa như bọn binh lính cũng có phần chiếu cố, cũng chẳng dại gì trêu chọc đám người mà trên tay ai cũng đã tứng tiễn đưa đến hàng trăm nhân mạng , nên tạo mọi thủ tục thuận lợi cho qua.
Sắc trời còn sớm, Vương Phong quyết định chạy đi.
Ra khỏi thành không bao lâu, Vương Phong từ xa đã thấy một đám người quen.
Trên quan đạo đứng một đội người, đầu lĩnh đúng là huynh đệ Đỗ Khai trong Lang quân.
Đỗ Khai xa xa nhìn thấy Vương Phong, liền chạy lại. Hô lên:
- Lão đại!
Vương Phong ngạc nhiên nói:
- Đỗ đại ca, ngươi vẫn chưa đi sao?
- Chờ ngươi, chúng ta cùng đi.
Đi đến gần đám người, tất cả không hẹn cùng hô lên:
- Lão đại!
Vương Phong đáp lễ nói:
- Mọi người vẫn tốt chứ, như thế nào đều không đi?
Đỗ Khai cười nói:
- Tất cả mọi người đang đợi lão đại ngươi rồi cùng đi.
- Như thế nào lại lưu luyến đến vậy?
Vương Phong thực sự cảm động, dù sao cũng là chiến hữu nhiều năm. Những người này đều là những người thân cận của Vương Phong , mọi người đã từng luận bàn tương đối nhiều lần.
Đi một quãng, trên quan đạo bầu trời đã tối đen, dù sao bọn họ cũng có thói quen cắm trại ngoài trời, có người đã chuẩn bị hết thảy, mọi người vây quanh nhóm lửa cùng nhau sôi nổi nói chuyện.
Đỗ Khai hỏi Vương Phong:
- Lão đại, ngươi sau khi về nhà sẽ làm gì?
Không chút nghĩ ngợi, Vương Phong trả lời:
- Báo thù, giết cả nhà tên cẩu quan Quận Thủ.
- Sau khi báo thù xong thì sao?
Đỗ Khai lại hỏi tiếp.
Vương Phong nhất thời không trả lời, lúc lâu sau mới nói:
- Điều này bản thân ta chưa nghĩ tới, có lẽ học Đỗ đại ca ngươi bước chân vào giang hồ.
Lời này vừa nói xong, Vương Phong phát hiện trong ánh mắt của mọi người nhìn hắn đều hiện lên một loại đặc thù quang mang, vội hỏi :
- Các ngươi làm sao vậy?
Một hán tử vốn là đệ tử phái Nga Mi nói:
- Không có gì. Lão đại chúng ta có thể hay không luận bàn một lần nữa?
Vương Phong rất kỳ quái, hỏi:
- Tại sao lại đột nhiên có hứng thú này , hai năm nay ta tìm các ngươi luận bàn, các ngươi ai cũng chối từ , hôm nay như thế nào lại có hứng thú.
Người nọ lúng túng nói:
- Chúng ta muốn biết võ công của lão đại hiện tại rốt cuộc như thế nào.
Vương Phong chợt nói:
- A.., thì ra là thế, một mình ngươi sao?
- Không phải một mình ta, mà là tất cả chúng ta.
Đỗ Khai cũng tiếp lời, hỏi lại Vương Phong:
- Thế nào, lão đại? Dám không?
Vương Phong vừa nghe, hào khí liền nổi dậy. Ha ha cười nói:
- Tốt, các ngươi cũng đều hảo thủ giang hồ, cũng để cho ta nhìn xem, võ công của ta hiện tại đến tột cùng có thể xếp ở vị trí nào.
Thấy mọi người đã đều rút binh khí, Vương Phong nói:
- Đao kiếm không có mắt, ta dùng đao sợ rằng thu tay không kịp, dùng cây củi này làm đao vậy.
Nói xong hất một thanh củi dưới chân cầm trên tay, đi đến chỗ trống.
Nếu là một nhân vật võ lâm, Vương Phong làm như vậy tuyệt đối là vũ nhục đối thủ, chẳng những không dùng binh khí, lại còn dùng một thanh củi, một mình đấu với năm sáu chục người. Nhưng những người này cũng biết sự lợi hại của Vương Phong, cho nên cũng không nghĩ ngợi gì đến điều này, đều nhảy đến quây tròn xung quanh Vương Phong thành một vòng lớn.
Từ lúc đám người Đỗ Khai nói muốn luận bàn, Vương Phong đã cảm giác được, tại một chỗ bí mật không xa có một số người đang lén nhìn trộm, những người này khí tức thân thủ cao minh, Vương Phong cũng không có nói toạc ra. Đồng thời cũng mơ hồ đoán được, hành động của đám người Đỗ Khai cùng những người đang nhìn trộm có liên quan.
Vương Phong không nói ra, dù sao Đỗ Khai vẫn là huynh đệ bao lần sinh tử bên cạnh Vương Phong, hắn tin tưởng Đỗ Khai sẽ không hại chính mình.
Thấy mọi người đã vây quanh thành một vòng kín, Vương Phong hỏi:
- Chuẩn bị xong chưa?
Thấy mọi người gật đầu, Vương Phong nói:
- Hôm nay cho các ngươi kiến thức một chút sự lợi hại của lão đại ta.! Sát...
Một tiếng “sát” vừa phát ra, Vương Phong lập tức tựa như thay đổi thành một người khác hẳn, thanh củi trong tay chém ra, một luồng áp lực khổng lồ bao chùm toàn bộ đám người.
Tất cả mọi người ở đây trước kia đều là giang hồ hào khách, sau khi gia nhập Lang quân trải qua sinh tử chém giết trên chiến trường càng tích lũy thêm được vô số kinh nghiệm, ngay cả khi cùng năm nghìn Dũng sĩ vệ đối chiến cũng không có thấy mọi người khẩn trương như bây giờ.
Thấy Vương Phong giống như hóa thành một cơn bạo phong thổi tới, mỗi chỗ đi qua là một tiếng thét dài vang lên, thanh củi trong tay hắn dường như là một thanh bảo đao, sử dụng đúng là đao chiêu.
Nội lực của Vương Phong như thuỷ triều phát ra, thanh củi trong tay lúc này tựa hồ được đúc từ sắt thép, va chạm với những binh khí khác phát ra tiếng kêu như kim thiết. Nhưng chẳng có binh khí của người nào có thể va chạm được với thanh củi trong tay Vương Phong lần thứ hai. Binh khí chỉ vừa chạm, thanh củi trong tay Vương Phong đã dọc theo công kích, đối thủ cơ hồ chưa kịp phản ứng gì đã bị trúng chiêu.
Bộ vị trúng chiêu không phải cổ họng, chính là chính là vùng trái tim. Cũng may là Vương Phong hạ thủ lưu tình, thanh củi chỉ vừa đụng tới da thịt liền lập tức dừng lại, bằng không với nội lực như thuỷ triều của Vương Phong, mọi người không chết cũng phải toác da thịt chấn thương.
Tiếng la thét bị trúng chiêu liên tục vang trong tai mọi người, hầu hết đã nằm rạp cả xuống đất. Còn sót lại vài người như Đỗ Khai cũng đang đau khổ chống đỡ, nhưng chỉ một thoáng sau, chưa tới mười cái chớp mắt, ngay cả mấy người Đỗ Khai còn lại cũng bị thanh củi đánh văng binh khí, không ai có thể tránh thoát.
Vương Phong đột nhiên mắng:
- Đứng lên, uổng cho bọn ngươi ở trong Lang quân mấy năm nay, vì sao không lập trận phối hợp? Đến đây tiếp một lần nữa!
Mọi người đứng dậy, thu thập lại binh khí, nhanh như chớp đã thành lập một đội hình.
Đỗ Khai ở giữa chỉ huy, quát to một tiếng:
- Dàn thành bảy hàng.
Mọi người lập tức dựa theo mệnh lệnh xếp thành hàng, như sóng cuốn phóng tới Vương Phong.
Vương Phong lần này cũng không ngạch kháng, lắc mình tránh đi đội hình mũi nhọn, chuyển sang một bên.
Mọi người đã quen thuộc trận pháp, có người phụ trách công kích, có người phụ trách phòng thủ, hành động của Vương Phong cùng bị cản trở không ít. Chỉ có thể không ngừng đón đỡ, ngẫu nhiên tranh thủ thời gian phản kích một hai chiêu.
Thanh củi trong tay Vương Phong dường như có mắt, mỗi lần phản kích là một người trúng chiêu rời khỏi đội hình. Mặc kệ mọi người như thế nào ăn ý, thân pháp cao minh, vẫn luôn có người không thể tránh khỏi một chiêu đao hắn tung ra.
Thời gian khoảng bữa cơm trôi qua, số còn đứng chỉ sót lại mười mấy người.
Đỗ Khai thấy thế đành cất tiếng thu trận dừng lại. Vương Phong đã nhảy ra ngoài, mọi người vẫn thở hồng hộc đứng tại chỗ, trận luận bàn này dường như so với chân chính trên chiến trường chém giết còn mệt hơn.
Lại nhìn Vương Phong, mặt không hề đỏ, hơi thở không chút nào gấp, mỉm cười nhìn mọi người. Nhìn một lát, nói:
- Như thế nào, chịu thua rồi chứ?
Đỗ Khai lắc đầu cười khổ nói:
- Lão Đại, ta thật sự khâm phục ngươi . Nguyên tưởng rằng, chúng ta nhiều người như vậy, võ công của mỗi người lại đều không phải bình thường, trong khi đó đao pháp của ngươi chúng ta đều quen thuộc, tưởng dù gì cũng phải cầm cự được một lúc lâu. Nhưng không có nghĩ đến, ngươi hiện tại lợi hại đến như vậy, đa tạ lão đại ngươi đã xuống tay lưu tình.
Vương Phong cũng cười nói:
- Ta cũng không biết hiện tại võ công của ta ở trên giang hồ được xếp vào cái thứ hạng gì, vừa lúc mượn cơ hội luận bàn với các ngươi thử nghiệm một chút.
Nói xong liền quẳng thanh củi vào trong đống lửa, đi tới cùng mọi người ngồi quây lại.
Nhìn mọi người, Vương Phong hướng Đỗ Khai nói:
- Đỗ đại ca, có lời gì cứ nói ra, không cần che lấp, huynh đệ chúng ta cũng không cần khách khí như vậy. Còn nữa, gọi luôn cả đám bằng hữu đang ẩn nấp đằng xa kia của ngươi lại đây.
Những lời này Vương Phong dùng nội lực truyền vào thanh âm phát ra, tin tưởng đám người kia đã nghe được.
Đỗ Khai dồn dập mặt đỏ nói:
- Lão đại, này...
Từ xa xa cũng truyền đến một thanh âm to lớn trầm tĩnh:
- Vương tiểu thí chủ thật sự là hiểu biết thông minh, chúng ta đành xin mạo muội vậy.
Theo tiếng nói, trong bóng tối đi tới vài bóng người. Người đi đầu râu dài phất phơ, hai hàng lông mi một màu bạc trắng, trên đầu bóng loáng không một sợi tóc, nhìn phục sức hẳn là một vị hòa thượng.
Đến gần, đám người Đỗ Khai vội vàng đứng dậy nghênh đón. Vương Phong cũng đứng lên, bởi vì hòa thượng đi tới này tuổi tác không nhỏ, bộ dáng đẩy vẻ tiên phong đạo cốt, xem ra, phỏng chừng là trưởng bối trong sư môn của Đỗ Khai , bởi vậy Vương Phong cũng thành tâm tôn kính, đứng dậy đón chào.
Đỗ Khai chạy tới cúi đầu chào vị hoà thượng và những người đang đi phía sau lão, quay lại nhìn Vương Phong nói:
- Lão đại, đây là sư tổ của ta, cũng là chưởng môn nhân hiện tại của phái Thiếu Lâm - Ngộ Tâm đại sư. Những vị này cũng đều là Bắc Đẩu của võ lâm, vị này chính là Nga Mi - Thanh Phong đạo trường, hiện tại đang chấp chưởng phái Nga Mi. Vị này chính là Kim Long trang trang chủ đỉnh đỉnh nổi danh trên giang hồ, bọn họ tìm ngươi là có một chút sự tình cần nói chuyện.
Vương Phong vẻ mặt nghi hoặc, nói:
- Không dám làm phiền đại giá các vị, không biết các vị tôn trưởng tìm ta có chuyện gì?
Ngộ Tâm đại sư nghiêm mặt nói:
- Không dám, tiểu thí chủ chấn phục tam quân, lại dẫn dắt Lang quân làm cho giặc Khiết Đan kinh hồn táng đảm, uy thế như vậy, làm chúng ta đều hâm mộ không thôi! Chúng ta lần này mạo muội mà đến, thật sự là có chút khó mở miệng.
Nguyên lai ngày đó sau khi Đỗ Khai một mình giết chết Hô Tất, liền viết thư cấp báo sư môn, báo cáo toàn bộ sự tình câu chuyện, đồng thời cũng đem sự việc về Vương Phong miêu tả một lượt.
Hô Tất vốn là cao thủ, bởi vậy sau khi Thiếu Lâm nhận được tin tức liền vô cùng cao hứng, nhưng đọc đến đoạn kể về Vương Phong lại không khỏi trăn trở lo lắng, nếu Vương Phong lợi hại đúng như lời Đỗ Khai miêu tả, vậy nếu để hắn bước chân vào giang hồ, với bản tính đa sát của hắn, chẳng phải giang hồ sẽ rơi vào một trận đại kiếp sao.
Thiếu Lâm vội vàng liên hệ với Nga Mi cùng với một vài cao thủ nổi danh trên giang hồ, tụ tập sau đó thương lượng về chuyện của Vương Phong. Tất cả mọi người vừa kinh vừa sợ, lại có một chút không tin, bởi vậy nhân cơ hội Vương Phong trên đường trở về, an bài tỷ thí lần này.
Bọn họ an bài cho các đệ tử vừa mới được giải phóng trong Lang quân tập trung một chỗ, đích thân thử nghiệm võ công của bọn chúng. Kết quả thí nghiệm làm cho bọn họ chấn động. Gã đệ tử kém cõi nhất trong đó thậm chí cũng có thể cùng với một trong các vị chưởng môn nhân so đấu trăm chiêu bất bại. Điều này khiến mọi người vừa mừng vừa sợ, kinh sợ chính là võ công của mỗi binh lính trong Lang quân cao đến như thế, vậy Vương Phong kia cao đến như thế nào. Còn mừng chính là các môn phái lại có thêm một đám đệ tử thực lực vô cùng mạnh.
Lo lắng như vậy, mọi người quyết định vẫn là trước hết xem qua một chút võ công của Vương Phong.
Lúc nhìn thấy Vương Phong chỉ dùng một thanh củi đánh bại bốn - năm mươi cao thủ, mọi người cơ hồ không tin vào những gì nhìn thấy. Cho đến khi Vương Phong nói ra hành tung, mọi người đành phải đi ra gặp hắn.
Vương Phong sau khi nghe vị hoà thượng nói là khó mở miệng, trong lòng cũng không hiểu thật ra ý định của bọn họ là gì, cũng không lên tiếng mà yên lặng chờ bọn họ nói ra.
Quả nhiên Ngộ Tâm đại sư nhìn nét mặt hắn một hồi, rồi ấp a ấp úng cũng nói ra:
- Vương tiểu thí chủ, chúng ta cũng biết yêu cầu này không hợp lý, nhưng vẫn phải nói ra, hy vọng ngươi có thể thông cảm cho.
Vương Phong thầm nghĩ, bọn người này đã biết là vô lý sao lại cố tình đến . Quay đầu nhìn mặt từng người bọn Đỗ Khai, rồi lạnh lùng hỏi:
- Yêu cầu gì?
Ngộ Tâm đại sư mặt đỏ nói:
- Có thể hay không….. tiểu thí chủ về sau này… không khai sát giới?
Vương Phong giận dữ, nói:
- Ta mang huyết cừu giết cha mẹ trong người, mỗi ngày đăm chiêu chính là phải làm như thế nào để nghiền xương thành tro cả nhà cừu nhân, có thể nào không khai sát giới, đại sư xin thứ cho, tại hạ không thể đáp ứng.
Nhìn sắc mặt giận dữ của Vương Phong, đám người Đỗ Khai cảm thấy bồn chồn không thôi. Võ công cùng tính tình của Vương Phong bọn họ đều rất rõ ràng, lúc này chỉ cần một lời nữa không hợp, Vương Phong có thể sẽ đại khai sát giới, cho nên vội vàng đi ra nói:
- Sư tổ, tâm nguyện của lão đại mấy năm nay chính là báo thù rửa hận, không cho hắn giết người là hơi quá đáng.
Ngộ Tâm trong lòng cũng biết có chút quá phận, vội hỏi:
- Việc báo thù tất nhiên không dám ngăn trở, lão nạp muốn nói là tiểu thí chủ sau khi báo thù xong, có thể không khai sát giới được không?
Vương Phong lạnh lùng nói:
- Nếu có người vũ nhục ta, ta cũng không thể giết hắn sao? Ta tuổi trẻ khí thịnh, cũng không có cái tâm tu dưỡng tốt như vậy. Chư vị có thể cam đoan với ta, sau này sẽ không có bất luận kẻ nào trêu chọc ta sao?
Vẫn đứng im lặng ở một bên, Thanh Phong đạo trường lúc này mới mở miệng nói:
- Không biết tiểu thí chủ sử dụng binh khí gì?
Vương Phong nói:
- Ta dùng đao.
Thanh Phong lại nói:
- Chúng ta cũng không yêu cầu nhiều, yêu cầu thí chủ chỉ dùng một thanh đao duy nhất giết người?
- Chỉ giáo cho?
- Ta sẽ đưa cho tiểu thí chủ một thanh tuyệt thế bảo đao, tiểu thí chủ đáp ứng chúng ta, chỉ dùng thanh đao này giết người.
Thanh Phong đáp.
Vương Phong xoa mũi nói:
- Có chuyện tốt như thế sao, ta không tin.
Thanh Phong từ trong túi ở sau lưng lấy ra một cái bọc đưa cho Vương Phong, ý bảo hắn mở ra.
Vương Phong theo lời mở ra, bên trong là một khối kim chúc đen nhánh. Sờ qua khối kim chúc, Vương Phong lập tức phát hiện, khối kim chúc này không giống sắt thép bình thường, so với sắt thép phải cứng hơn mấy lần, dùng nó để chế tạo binh khí, tuyệt đối sẽ được một thanh thần binh lợi khí.
Vương Phong nghi hoặc nhìn về phía Thanh Phong, Thanh Phong nói:
- Tin tưởng thí chủ cũng nhìn ra, dùng khối Địa Cực Hàn Thiết này chế tạo binh khí, nhất định là một thanh tuyệt thế thần binh , tặng cho ngươi. Chỉ hy vọng ngươi khi nào có thể đúc nó thành đao thì mới giết người.
Vương Phong suy tư một lát, lại hỏi:
- Ta không giết người, có thể, nhưng nếu như có người quấy rầy ta, thì tính sao?
Ngộ Tâm đại sư nói:
- Thí chủ chớ lo lắng, ta sẽ đưa cho ngươi một khối Thiếu Lâm thiết bài, hành đạo thiên hạ, người giang hồ nhiều ít sẽ phải nể mặt ngươi. Huống hồ ngươi có rất nhiều huynh đệ thủ hạ Lang quân này, có người nào dám vuốt râu hùm.
Vương Phong nhìn thẳng Ngộ Tâm đại sư, nói :
- Nếu ta không đồng ý, bây giờ sẽ như thế nào?
Ngộ Tâm đại sư nhìn Vương Phong, chậm rãi nói:
- Chúng ta cũng chỉ có thể tập hợp sức lực mọi người, không từ thủ đoạn, làm sao phải giết bằng được ngươi mới thôi.
- Vậy các ngươi không sợ người trong thiên hạ nhạo báng sao? Huống chi lương tâm của các ngươi để đi đâu?
Thanh Phong cũng nói:
- Chúng ta cũng chỉ vì sự an bình của võ lâm, không thể không làm một số việc đuối lý . Sau khi ngươi chết, chúng ta cũng tức khắc tự sát đi cùng ngươi xuống dưới cửu tuyền.
Mấy người bọn Đỗ Khai vội vàng nói:
- Sư tổ không thể, lão đại không thể, cần gì phải lưỡng bại câu thương như vậy!
Tình thế trước mắt làm cả đám bọn Đỗ Khai vô cùng khó xử, một bên là lão đại, một bên là sư môn, thật không biết phải làm gì cho đúng.
Vương Phong lại ngoài dự đoán mọi người, lộ ra một chút mỉm cười, nói:
- Muốn ta đáp ứng cũng được, bất quá trước tiên phải đáp ứng ta hai điều kiện, nếu không, không cần bàn nữa.
Thanh Phong vội hỏi:
- Thí chủ, xin cứ nói!
- Điều kiện thứ nhất, huyết cừu sâu như biển của ta, ta phải lập tức đi báo, giết bọn chúng không hạn chế trong điều kiện đã đặt ra.
- Có thể, cái này chúng ta đáp ứng.
- Điều kiện thứ hai, những vị huynh đệ này của ta trước kia có thể đã từng phạm sai lầm, có người đã bị trục xuất sư môn, hãy nghĩ tới mấy năm qua bọn họ từng giết giặc trên sa trường lập không ít công lao, chấp thuận cho bọn họ một lần nữa trở lại sư môn.
Đám người Đỗ Khai vừa nghe, trong lòng dâng lên một loại tình cảm cảm kích không lời nào có thể diễn tả được. Vương Phong nhìn bọn họ, cười nói:
- Các ngươi trở lại sư môn cần phải luyện công cho tốt, nói không chừng, ngày nào đó ta lại đi tìm các ngươi luận bàn đó.
Mọi người nghe từ luận bàn thoáng giật thót người, Đỗ Khai vội nói:
- Thôi thôi , nào dám cùng ngươi luận bàn nữa, đối diện với thanh củi khô của ngươi mà áp lực còn lớn thế nữa là!
Nói xong mọi người cười vang.
Thanh Phong nói:
- Điều kiện này không cần ngươi nói chúng ta cũng nghe theo , bọn họ hiện tại võ công đã tiến nhanh, đúng là những anh tài để chấn hưng sư môn, chúng ta sao có thể làm ngơ chứ.
Thấy Vương Phong đã đáp ứng, cả đoàn người trong lòng đều như buông đi một tảng đá lớn.
Thanh Phong lại thoải mái, quay sang phân phó gã đệ tử một tiếng, nhìn Vương Phong nói:
- Chúng ta biết ngươi sốt ruột báo thù, cho nên tự chủ trương, giúp ngươi mang cả nhà cừu nhân của ngươi cùng tới đây, chờ ngươi tự tay xử trí.
Vương Phong vừa nghe, hai nắm tay căng lại, vội hỏi:
- Ở nơi nào?
Chỉ thấy vài gã đệ tử lôi ra hai bóng người, Vương Phong tiến lại gần, quả nhiên chính là hai vợ chồng tên Quận Thủ đã hủy diệt gia gia đình hắn.
Có thể ngày thường làm ác quá nhiều, vợ chồng quận thủ đến giờ không còn một mụn con cái, chỉ có hai vợ chồng.
Nhìn cừu nhân giết phụ mẫu ngay tại trước mặt, trên mặt Vương Phong không hề có nét giận dữ, ngược lại chỉ có nụ cười vô cùng âm lãnh.
Thuận tay chụp một thanh đao đang cắm trên lưng của nguời đứng gần bên cạnh, chậm rãi bước về phía vợ chồng quận thủ.
Người đứng gần bên cạnh chính là Kim Long trang chủ, hắn căn bản không hài lòng về hành động của tên tiểu bối này. Nhưng Vương Phong rút đao thật sự làm hắn hoảng sợ. Ngày thường chưa bao giờ có người ngoài nào có thể chạm tay được vào thanh bảo đao của hắn, mặc dù có chút xuất kỳ bất ý, nhưng Kim Long trang chủ lúc này tuyệt đối như không thể tin vào thân thủ Vương Phong vừa thể hiện. Nhịn không được nhìn sang Thanh Phong đạo trưởng với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Mang theo ánh mắt nghi hoặc, nhìn về phía Thanh Phong, lại phát hiện Thanh Phong cúng đang đồng dạng hoảng sợ nhìn mình, hai người không hẹn mà cùng thoáng rùng mình.
Hai người vẫn còn chìm đắm suy tư, thình lình nghe một trận kêu rên thảm thiết. Nhìn sang hướng đó, chứng kiến cảnh tượng lúc này, càng làm cho hai người nhịn không được biến sắc mặt.
Vương Phong thủ pháp nhanh như chớp dùng thanh đao lóc toàn bộ một lớp da thịt mỏng trên cơ thể hai vợ chồng quận thủ. Lộ ra thị non bên trong và đầm đìa máu chảy. Lúc này chỉ còn trông như hai khối thịt lớn.
Hai khối thịt dãy dụa trên mặt đất đầy bụi bậm, tiếng la thét thống khổ không chịu nổi. Vương Phong cũng đã dừng tay, đứng lắng nghe hai người kêu rên.
Quận thủ phu nhân đã hôn mê , nhưng Vương Phong lại kích thích huyệt đạo làm cho tỉnh lại, tiếp tục kêu rên.
Tiếng kêu rên chỉ trong chốc lát, đã có người chịu không nổi , vội vàng tiến lên muốn kết thúc tánh mạng của vợ chồng quận thủ, bị Vương Phong hừ lạnh một tiếng, lại đành lui xuống.
Quận thủ vợ chồng kêu rên suốt một đêm, rốt cục cũng tắt thở. Một đêm này đại bộ phận mọi người không có ngủ . Lang quân huynh đệ còn hoàn hảo, dù gì trường hợp tương tự gần như thế cũng đã thấy nhiều rồi. Nhưng Ngộ Tâm cùng với đám người Phong Thanh thì suốt đêm không ngừng nôn mửa, mật xanh mật vàng không ngừng phun ra đến hết mới thôi. Cuối cùng phải chạy thật xa một đoạn đến khi không còn nghe được thanh âm kêu rên mới ngứng lại. Sau trận này, suốt một năm không dám nhìn thấy máu.
Thấy vợ chồng quận thủ đã chết, Vương Phong lại vung đao như gió, băm nát thi thể hai người thành ngàn vạn khối, đến khi nát như tương mới dừng tay.
Quay lại nhìn mọi người, thu thập Địa Cực Hàn Thiết, cầm thanh đao trong tay đưa trả lại Kim Long trang chủ, khen:
- Hảo đao!
Nói xong xoay người ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, hô:
- Huyết cừu đã báo, không giết người thì đã sao! Ha ha ha ha!
Hướng mọi người chắp tay, thân hình phóng vụt đi, thoáng chớp mắt đã mất hút phía chân trời.
Kim Long trang chủ nhìn thanh đao trong tay, đột nhiên chứng kiến một đường máu còn đọng chưa khô, nhịn không được lại nghiêng đầu nôn mửa, từ nay về sau quyết không động đến thanh đao này một lần nào nữa.