Hai mắt Phương Dật hơi nheo lại, quay đầu nhìn, chỉ thấy cách khoảng hai ba thước, ba gã thiếu niên khoảng mười một, mười hai tuổi nhìn chằm chằm Phương Dật với vẻ mặt khinh bỉ, mà kẻ lên tiếng, là người đứng chính giữa ba người – Ngô Phàm.
Đồng dạng là ngoại môn đệ tử, đồng dạng là cô nhi, nhưng thân thể Ngô Phàm so với Phương Dật thì cường tráng hơn nhiều, từ lời của hắn không khó nghe ra hảo cảm của hắn đối với Vũ San.
Người trên Thần Châu đại địa đều phát dục sớm, mười bốn tuổi liền trưởng thành, mười ba, mười bốn tuổi cưới vợ là bình thường.
Phương dật thong thả tiêu sái đến bên cạnh Ngô Phàm, đột nhiên cả kinh nói: “Quần ngươi bị rớt!”
Nghe lời Phương Dật nói, Ngô Phàm theo bản năng cúi đầu, quần của hắn vẫn bình yên vô sự
Ngô Phàm ngẩng đầu, đang muốn cười nhạo Phương Dật, lúc này, hai tay Phương Dật nhanh chóng bay ra, thừa dịp Ngô Phàm chưa kịp phản ứng, “bá” một tiếng, tụt rớt cái quần vải bố của Ngô Phàm!
Nếu không áo của Ngô Phàm hơi dài một chút, hôm nay Ngô Phàm đã hoàn toàn hỏng mất.
Phương Dật vội vàng kéo Vũ San chạy nhanh vào trong đám người, đồng thời còn truyền đến một tiếng cười to: “Bây giờ thì có rớt không?”
Đến lúc Ngô Phàm kịp phản ứng, Phương Dật và Vũ San đã vô tung vô tích!
Vì tránh né Ngô Phàm, Phương Dật không thể không chui vào trong đám người hỗn loạn. Chỉ nhìn về phía sau, cánh tay Phương Dật đánh lên hai cái gì đó mềm nhũn, Phương Dật không khỏi sửng sốt một chút. Ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng “Ai u”, Phương Dật lập tức dừng cước bộ nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một nữ hài tuổi xấp xỉ Phương Dật, thân mang hoa phục tơ lụa màu thủy lam té trên mặt đất, nữ hài da thịt nõn nà, mặt tựa bạch ngọc, nhìn qua đã thấy là một mỹ nhân. Một trận gió lướt qua, xốc lên vài sợi tóc đen trước mặt cô gái, lúc này Phương Dật mới nhìn thấy đôi mắt cô gái ảm đạm vô thần!
“Người mù? Thật đáng tiếc!” Phương Dật phản ứng trước tiên, thoáng một chút sửng sốt xong, Phương Dật vội vàng nói: “Thực xin lỗi! Ta không cố ý!”
Nói xong, Phương Dật liền muốn tiến lên nâng cô bé dậy, vừa mới bước ra nửa bước, Phương Dật liền bị một gã tráng hán ngăn cản, đại hán căm tức nhìn Phương Dật: “Tiểu tử, muốn chết sao? Dám chạm vào tiểu thư nhà ta?”
Phương Dật nhướng mày, tuy rằng hắn sống ở Thần Châu đại địa mười hai năm, nhưng mười hai năm này hắn vẫn chưa chân chính tiếp xúc với thế giới này, đối với xã hội phong kiến phân biệt đẳng cấp sâu sắc này, trong nhất thời Phương Dật không thể tiếp thụ, dù sao, hắn đến từ hiện đại!
“Trầm Tráng! Bỏ đi, đây không phải là lỗi của mình hắn, hơn nữa ta cũng không có việc gì.” Khuôn mặt mịn màng của nữ hài kia cười nổi lên hai đóa hồng vân, dưới sự nâng đỡ của một đại hán khác, chậm rãi đứng lên. Bên trong lời nói của nàng lại lộ ra một loại uy nghiêm làm cho người ta khó có thể kháng cự, việc này với một cô gái mười một, mười hai tuổi thật không dễ dàng!
Trầm Tráng hừ lạnh một tiếng, lui về bên cạnh cô gái, loại hàm dưỡng này của nữ hài, rõ ràng là tiểu thư xuất thân từ thế gia đại tộc!
Cô gái tựa hồ cảm ứng được, quay đầu qua, hai tròng mắt trống rỗng hướng về phía Phương Dật, lạnh nhạt nói: “Ta là Trầm Vô Tích, hộ vệ không hiểu chuyện, thứ lỗi.”
Nói xong, Trầm Vô Tích liền xoay người, ở dưới sự bảo vệ của đám hộ vệ đi ra.
“Trầm Vô Tích!” Phương Dật thầm ghi nhớ cái tên này, thật đúng là một nữ hài khác thường, không cần nhìn cũng biết Phương Dật ở đâu, đây hẳn là hồn lực!
Khí thế nói chuyện của nàng, tác phong xử sự, còn thái độ bình dị gần gũi kia đều làm Phương Dật sinh ra hảo cảm với nàng, hơn nữ, cô gái này thật xinh đẹp!
Phương Dật thầm nghĩ: “Tiểu nha đầu này thật đúng là phát dục sớm!”
Bất giác, Phương Dật lại nghĩ đến cái chạm trong nhát mắt kia…
“Hừ!” Dương Vũ San đột nhiên nổi giận đùng đung, hừ một tiếng, cũng không quản Phương Dật, tự mình đi về phía trước.
Phương Dật gãi gãi đầu, khó hiểu nhìn bóng dáng Vũ San, cũng đuổi theo.
Khảo hạch vẫn hừng hực khí thế tiến hành, một phen va chạm nho nhỏ vẫn chưa sinh ra ảnh hưởng với khảo hạch.
Yêu cầu tuyển nhận đệ tử của ngũ tông cực kỳ nghiêm khắc, trong một ngàn người, trúng được một người đã là rất tốt. Bất quá, phương pháp khảo hạch cũng rất đơn giản: Vòng thứ nhất, chỉ cần đưa tay chạm vào trắc linh thạch, trắc ra một chút linh lực là được, bởi vì trong nhân thể linh nguyên tự sinh ra trong một khắc này tự động thức tỉnh. Mà vòng hai, chính là dùng trắc hồn thạch khảo hạch hồn lực, thông qua lưỡng hạng khảo hạch, liền có thể tự do lựa chọn tông phái mình thích mà gia nhập.
Trắc linh thạch và trắc hồn thạch đều là pháp bảo Luyện Tông luyện chế ra mấy ngàn năm trước, có tác dụng vô cùng trọng yếu trong việc thu đệ tử của ngũ tông.
Quảng trường tuy rất đông, nhưng quá trình khảo hạch lại đơn giản nên không lâu sau liền đến phiên Phương Dật và Dương Vũ San.
“Ca ca nghĩ muốn gia nhập tông phái nào?” Vũ San kéo cánh tay Phương Dật khờ dại nói.
“Nếu như có thể thông qua khảo hạch, ta muốn gia nhập Họa Tông!” Hai mắt Phương Dật hiện lên một chút tinh quang, đó là hỏa diễm báo thù!
“Vũ San lại muốn gia nhập Luyện Tông! Dù sao ta lớn lên ở Luyện Tông!” Vũ San có chút mất mát, nếu Phương Dật gia nhập Họa Tông, Vũ San không được ở gần Phương Dật nữa. Trải qua tám năm ở chung, Phương Dật với sự thành thục của mình có thể gây cho Vũ San một loại cảm giác an toàn, làm cho Vũ San có chút không muốn ly khai hắn. Tiếp đó, Vũ San lại thực kiên định nói: “Ca ca nhất định có thể thông qua!”
Trong tám năm, những gì Phương Dật biểu hiện ra ngoài đều khiến cho Vũ San có một loại sùng bái mù quán với hắn!
Nhún vai, Phương Dật thầm nghĩ: “Chỉ hy vọng như thế!”
Trong lúc nói chuyện, hai người theo dòng người tiếp thụ trắc thí đi vào tận cùng tòa đại điện trong quảng trường.
Trong đại điện đứng đầy người đến tham gia khảo hạch, năm tên lão giả biểu tình lạnh lùng phân biệt ngồi ở ngũ khối tảng đá được mài bóng loáng và được san bằng, xem ra năm tảng đá kia chính là trắc linh thạch, năm tên lão giả đó là giám khảo đến từ ngũ tông.
Đột nhiên, ánh mắt Phương Dật bị nhất thủ thi trên vách tường đại điện hấp dẫn:
Âm dương song dịch tam tuyệt bút
Thất lôi hoàn bội trúc thiên đỉnh
Vạn độc thị huyết tuyết hồn tiêu
Bát hoang tỏa tâm quỷ kiến sầu!
Tuy rằng Phương Dật lần đầu tiên đến đại điện này, nhưng sinh sống tám năm trong Luyện Tông, ý tứ của bài thơ hắn cũng biết một chút.
Hai câu trước nói về tổ sư khai sơn Luyện Tông, được xưng là Luyện Linh Hư Không Linh Quân ( tôn xưng với linh cấp cường giả ), đã luyện chế ra lục kiện chí bảo. Câu thứ ba nói về Ma Môn đệ nhất Nhâm Thánh Chủ, được xưng là Quỷ Linh Tiêu Vô Hận, đã luyện chế ra Ma Môn tam kiện chí bảo. Tiêu Vô Hận từng là đệ tử của Hư Không Linh Quân, coi như là một phần của Luyện Tông, chí bảo hắn luyện chế ra được viết trên bài thơ cũng không có gì đáng trách.
Về câu cuối, đây mới đáng nói!
Trước khi ngũ tông chưa thống nhất Thần Châu đại điện, “Bát Hoang Tỏa Tâm Kiếm Trận” đã danh dương thiên hạ, cuối cùng, Hư Không Linh Quân lấy tứ kiện chí bảo từ tứ tông kia đổi được kiếm trận. Hư Không Linh Quân dùng tinh lực cả đời mới làm cho kiếm trận này đạt đến cảnh giới hoàn mỹ. Sau này kiếm trận trở thành vương bài che chở cho Luyện Tâm Đảo, đến tận ngày nay, vẫn không ai có thể phá được trận này. Toàn bộ Thần Châu đại địa, chỉ có kiếm trận này là không thuộc về năm loại tu luyện Cầm Kỳ Thư Họa Luyện thôi, được xưng là “Thượng cổ di trận”!
Sau lần giao dịch đó, tứ tông bắt đầu dùng linh thuật bí tịch hoặc tài liệu trân quý của họ tiến hành trao đổi, bởi Luyện Khí cùng Luyện Đan của Luyện Tông độc bá Thần Châu, bởi vậy, Luyện Tông có thể bảo trì địa vị trung lập siêu nhiên của mình.
Tục ngũ có nói, thà đắc tội tứ tông chứ đừng đắc tội Luyện Tông! Người ta tùy tiện tung ra một kiện pháp bảo cũng đủ cho đệ tử tứ tông đuổi giết ngươi cả đời!
“Ca ca! Đến chúng ta!” Dương Vũ San khẽ gọi.
Phương Dật đang lầm vào trầm tư lập tức bị thức tỉnh, cười cười với Dương Vũ San, Phương Dật liền đi đến bên cạnh Dương Vũ San, đến trước khối trắc linh thạch của mình.