[Boom Tết] Công Chúa Cầu Thân - Chương 23 (Full)
Công chúa cầu thân
Tác giả: Chanh Tươi
Ngưá»i dịch: qiuhe & Yuuri
Nguồn : Vnthuquan. net
Công chúa cầu thân là tác phẩm văn há»c mạng cá»§a tác giả Chanh Tươi được đăng trên web http://www.jjwxc.net/ và đã được nhà xuất bản Trùng Khánh phát hà nh và o 24-12-2008.
Và i lá»i cá»§a tác giả.
Muốn xem kiểu nhân váºt nữ lạnh nhạt, thoát tục Ä‘i ra cá»a má»i rẽ trái.
Muốn xem kiểu nhân váºt nữ có mối thù sâu Ä‘áºm Ä‘i ra cá»a má»i rẽ phải.
Nhân váºt nữ trong truyện nà y trước khi quay vá» quá khứ: thứ nhất chưa bị chồng phản bá»™i; thứ hai chưa bị n tên con trai đá cho nên vẫn trà n đầy mÆ¡ ước cá»§a má»™t cô bé vá» tình yêu, và rất háo sắc.
Nhân váºt nữ trong truyện nà y trước khi quay vá» quá khứ má»›i chỉ 19 tuổi nên cô ấy không trưởng thà nh cho lắm, lá»i nói và hà nh động cÅ©ng rất ngây thÆ¡.
Nhân váºt nữ trong truyện đã là m 1 chuyện không thể gá»i là "việc thiện", nên việc quay trở lại quá khứ chỉ là phần thưởng mà thần tiên ban cho cô, do đó mà cô đã có chuẩn bị tâm lÃ, sau khi quay trở lại quá khứ không há» buồn khổ mà rất phấn khÃch, xúc động, và có má»™t chút Ä‘iên rồ....
Nhân váºt nữ trong truyện quay vá» quá khứ vá»›i thái độ vui chÆ¡i nên xin đừng đòi há»i ở nhân váºt chÃnh có tình cảm nghiêm túc, sâu sắc vá»›i nhân váºt nam.
ÄÆ°á»£c rồi, việc giá»›i thiệu kết thúc ở đây. Nếu bạn thÃch Ä‘á»c truyện hà i ước thì má»i tiếp tục.
Chương 1
Lại là má»™t ngà y nóng đến phát Ä‘iên. Bên ngoà i phòng, mặt trá»i chiếu thẳng xuống, đốt cháy mặt đưá»ng nhá»±a khiến má»™t lá»›p hÆ¡i nước bốc lên. Nhìn qua là n hÆ¡i nước ta cảm thấy mắt đất cÅ©ng có phần bị vặn cong.
Xe buýt số 745 cháºm rì rì từ xa Ä‘i đến là m cho đám ngưá»i Ä‘ang đứng trong bóng râm đợi xe tức thì tụ táºp lại. Má»™t bóng hình gầy yếu xông lên phÃa trên, cuối cùng cÅ©ng chiếm được vị trà đầu tiên. Bám chặt lan can bằng sắt ở hai bên, cô chống chá»i lại sức ép cá»§a những ngưá»i Ä‘ang đùn đẩy nhau ở phÃa sau, có chết cÅ©ng không rá»i bá» vị trà mà mất bao công sức má»›i chen lên được.
"Äịnh tranh già nh? Xá»i!" Phùng Trần Sở Dương bÄ©u môi.
Trong khi Phùng Trần Sở Dương cá»§a chúng ta Ä‘ang đắc ý thì má»™t bóng hình gầy gò đột nhiên chui qua cánh tay cá»§a cô chen lên trên. Äầu óc chưa kịp có phản ứng Sở Dương đã xông lên phÃa trước, tóm chặt lấy đứa bé kéo ra sau lưng. "Con cừu con, dám tranh vá»›i ta à ." Sở Dương phẫn ná»™ nghÄ©.
Lúc nà y, sau khi Sở Dương kéo cáºu bé ra sau lưng mình,má»™t cảnh tượng là m ngưá»i kinh ngạc xuất hiện: má»™t chiếc ô tô không biết từ đâu quẹt qua má»™t bên váy cá»§a Sở Dương rồi lao Ä‘i.
Cáºu bé ngây ra. Sở Dương ngây ra. Má»i ngưá»i đứng đằng sau cÅ©ng ngây ra nốt.
Một lúc sau...
"Trá»i Æ¡i, nguy hiểm quá." ngưá»i qua đưá»ng thứ nhất nói.
"Äúng đấy, may mà có cô gái nà y nếu không thì đứa bé tiêu rôi." ngưá»i qua đưá»ng thứ hai nói.
"Cô gái, tốt lắm!" ngưá»i qua đưá»ng thứ ba hét lên. Tiếp theo đó là tiếng vá»— tay ầm Ä© cá»§a những ngưá»i đứng đằng sau.
Sở Dương đứng đấy, đỠmặt "Sao mình lại biến thà nh anh hùng thế nà y?".
Phùng Trần Sở Dương, nữ, 19 tuổi, là ngưá»i Trung Quốc chÃnh gốc nhưng tại sao lại có cái tên bốn chữ như thế? Nói ra thì dà i lắm: Phùng thì khá»i phải nói, là há» cá»§a bố; còn Trần là há» cá»§a mẹ. Tháºt ra gá»i là "Phùng Trần" cÅ©ng được rồi nhưng bà cá»§a cô lại không đồng ý.
  
"Dựa và o đâu mà hỠcủa con dâu thêm và o được mà hỠcủa bà nội lại không thể ? Thêm và o!"
Thế là "Phùng Trần" biến thà nh "Phùng Trần Sở". Dù sao cũng là một cái tên. Nhưng lúc đó bà ngoại của cô lại có ý kiến: "HỠcủa bà nội thêm và o rồi còn tôi thì địa vị thấp chứ gì? HỠcủa tôi thì sao?"
Bố cá»§a Sở Dương thấy mẹ vợ tức giáºn bèn cắn răng: "Thêm và o!".
Và thế là có cái tên "Phùng Trần Sở Dương".
Buổi tối, Phùng Trần Sở Dương nằm trên giưá»ng, vừa chá»›p mắt má»™t cái đột nhiên nhìn thấy má»™t luồng sáng từ từ thà nh hình ở bên cạnh giưá»ng. Hình ảnh cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông dần hiện lên...
...
"Mình Ä‘ang nằm mÆ¡, Ä‘ang nằm mÆ¡." Cô lầm rầm nói rồi láºt ngưá»i lại, nhắm chặt mắt.
"Äúng là má»™t con đà điểu!" Äinh tiểu tiên có phần dở khóc dở cưá»i than thầm.
"Äừng có đà điểu nữa, dáºy Ä‘i, ngươi không phải nằm mÆ¡."
Sở Dương quay ngưá»i lại, nhìn hình ảnh hư ảo hiện lên cạnh giưá»ng và o ná»a đêm, dụi mắt, rồi lại dụi mắt. Cuối cùng vẫn không dám tin và o mắt mình, bèn tá»± tát mình má»™t cái - tất nhiên là tát nhẹ thôi- rồi...
"Aaaaaaaaaa...."
Má»™t tiếng thét phá vỡ sá»± yên tÄ©nh lúc ná»a đêm.
"Trá»i Æ¡i, ngươi đừng hét nữa!" Äinh tiểu tiên bịt chặt tai, không dám tin cô gái trước mắt mình lại có thể phát ra âm thanh sắc đến như thế. CÅ©ng may mà ông đã chuẩn bị từ trước (phong toả kết giá»›i xung quanh căn phòng nà y) nếu không, chỉ dá»±a và o cái giá»ng nà y, sợ rằng trong vòng mưá»i dặm không ai có thể tiếp tục ngá»§ nữa.
"Ông ông ông......ông là ......là là là ......là ngưá»i hay là ma?". Phùng Trần Sở Dương bình thưá»ng lanh lợi là thế váºy mà giá» lại lắp bắp như thể ăn phải Ä‘uôi lợn.
"Äá»u không phải. Ta là Äinh tiểu tiên."
"Cái......cái gì Äình tiểu tiên? Ông đến chá»— tôi......tôi tôi......là m là m là m cái gì?"
"Vì đứa bé mà nhà ngươi cứu lúc sáng là em trai ta nên ta đến để thay nó báo ơn."
"Báo Æ¡n?" Phùng Trần Sở Dương đúng là gan lá»›n, nghe đến đây bèn tá»± động Ä‘em những từ ngữ quan trá»ng lá»c ra, tá»± nhiên không còn thấy sợ nữa. "Äứa bé cứu lúc sáng? Là đứa bé mà bản thân mình không cẩn tháºn "cứu" được?". NghÄ© đến đây mắt cá»§a Sở Dương bắt đầu sáng lên.
"Ông định báo Æ¡n như thế nà o?", Sở Dương há»i.
"Ta có thể thoả mãn má»™t nguyện vá»ng cá»§a nhà ngươi.", tiểu tiên nói.
"Nguyện vá»ng nà o cÅ©ng được?" Sở Dương có má»™t chút không dám tin việc tốt như thế nà y lại rÆ¡i xuống đầu mình
Äinh tiểu tiên gáºt đầu. Sở Dương sau ba phút yên lặng, hùng hổ nói: "Tôi muốn quay vá» cổ đại chÆ¡i."
Mấy năm gần đây rất thịnh hà nh quay vá» quá khứ. ChÃn mươi chÃn phần trăm là từ hiện đại quay vá» cổ đại. Những cái khác thì không nói nhưng có sách (tiểu thuyết quay vá» quá khứ) có đến vạn tám nghìn lượt ngưá»i Ä‘á»c. Äừng vá»™i lè lưỡi. Äây chỉ là con số thống kê cá»§a Trung Quốc (không kể đến ngưá»i ngước ngoà i). Xem raquay vá» quá khứ có thể giải quyết không Ãt vấn đỠdân số cá»§a Trung Quốc.
"ÄÆ°á»£c.", Äinh tiểu tiên rất dứt khoát đáp lại. "Những nhà ngươi có thuá»™c thÆ¡ Ä‘á»i ÄÆ°á»ng, Ä‘á»i Tống không? Ãt nhất cÅ©ng phải biết má»™t trăm tám mươi bà i, trong bất kì trượng hợp nà o cÅ©ng có thể ngâm và i câu biểu thị phong phạm cá»§a tà i nữ.", Äinh tiểu tiên cưá»i há»i.
Sở Dương lắc đầu. Cô há»c khối tá»± nhiên, vì đối phó kì thi đại há»c má»›i há»c và i bà i, nhưng vừa ra khá»i trưá»ng thi liá»n trả lại thầy cô rồi. Bây giá» chỉ nhá»› và i câu đại loại như: "đầu giưá»ng ánh trăng rá»i, ngỡ mặt đất phá»§ sương"...
Nụ cưá»i trên mặt Äinh tiểu tiên nhạt Ä‘i.
"Thế ngươi biết hát các bà i hát thịnh hà nh. Äúng lúc, đúng cảnh cÅ©ng có thể bà y tá» tình cà m chắc không có vấn đỠgì chứ?"
Lắc đầu. Äây là vấn đỠdi truyá»n. Cả gia đình 3 ngưá»i nhà cô gá»™p lại má»›i nhá»› được 5 tiết tấu.
Nụ cưá»i trên mặt Äinh tiểu tiên mất Ä‘i.
  
"Thế còn nhạc cụ? Gẩy đà n, đà n tranh hay thổi tiêu gì gì đó, Ãt nhất cÅ©ng phải biết chÆ¡i guitar chứ?"
Lắc đầu.
"Thế ngươi có biết múa không? Không cần biết là ba-lê hay múa dân tộc cũng được."
Lắc đầu.
"Lịch sá» há»c có tốt không?"
Lắc đầu.
"Có Ä‘á»c thuá»™c các tác phẩm kinh Ä‘iển như: "Hông Lâu Má»™ng", "Thá»§y Há»"... không?"
Lắc đầu.
"Có biết kinh doanh, binh pháp, nấu ăn không?", Äinh tiểu tiên vẫn không từ bá» hi vá»ng.
Vẫn lắc đầu. Theo số lần lắc đầu cá»§a Sở Dương, sắc mặt cá»§a Äinh tiểu dần biến thà nh mà u đêm Ä‘en bên ngoà i.
"Thế ngươi rút cục biết cái gì? Nhà ngươi mất không mưá»i mấy năm Ä‘i há»c à ? Cái gì cÅ©ng không biết, nhà ngươi quay cái Ä‘Ãt!"
Äinh tiểu tiên ná»— lá»±c khống chế bản thân không Ä‘i bóp cổ Sở Dương. Ngưá»i tu hà nh kiêng tức giáºn. "Tá»™i lá»—i, tá»™i lá»—i. Là m thế nà o mà ngay cả từ không nhã "Ä‘Ãt" cÅ©ng nói ra được đây?", Äinh tiểu tiên nghÄ© thầm.
Sở Dương vẫn mang một bộ mặt vô tội nhìn tiểu tiên.
Äinh tiểu tiên hÃt thở và i cái, khó khăn lắm má»›i kiá»m chế được giáºn dữ. Sau khi khôi phục thần thái tiên gia má»›i lãnh đạm nói: "Xem ra chỉ có thể cho nhà ngươiquay vá» nÆ¡i ăn uống đến chết mà không buồn phiá»n. Ngươi chuẩn bị xong chưa?"
"Äợi má»™t chút!" Spá» Dương hét. "Tôi phải Ä‘i chuẩn bị má»™t chút. Phải mang rất nhiá»u đồ, và dụ như bách khoa toà n thư hay Ãt nhất cÅ©ng phải mang Ä‘i trăm cái báºt lá»a."
Chuẩn bị má»™t chút? Äinh tiểu tiên nghe xong "má»™t chút" bèn nổi cÆ¡n giáºn. Thá»±c ra tiểu tiên lúc nãy há»i chỉ đơn thuần là lịch sá»±, chứ căn bản không nghÄ© đến cho Sở Dương Ä‘i chuẩn bị cái gì.
"Ngươi chuẩn bị cái Ä‘Ãt. Äem được linh hồn ngươi quay vá» quá khứ đã là tốt lắm rồi." Äinh tiểu tiên gà o lên.
Sở Dương dần mất Ä‘i ý thức, chỉ còn lá»i cá»§a tiểu tiên bay bổng bên tai.
"Ngươi nhá»› lấy, khi ngươi muốn quay trở lại, chỉ cần... ta sẽ nhà ngươi quay lại thá»i Ä‘iểm nà y để tiếp tục cuá»™c sống hiện tại. Những ngươi phải nhá»› rõ, ngươi chỉ có thể gá»i ta má»™t lần duy nhất......"
|