Ngộ Tâm đại sư quay đầu hỏi Đỗ Khai:
- Đỗ Khai, lão đại của các ngươi nói chuyện có giữ lời không?
Tuy rằng cảm thấy có điểm mất hứng, Đỗ Khai vẫn trả lời:
- Lão đại luôn luôn nói chuyện giữ lời.
Ngộ Tâm cũng hiểu được nên có chút ngượng ngùng, lẩm bẩm:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Quay đầu lại hỏi Thanh Phong đạo trường:
- Đạo trưởng, Cực Địa Hàn Thiết kia thật sự không thể luyện chú tan chảy được sao?
Đạo trưởng nói:
- Ngươi cũng không phải không biết, chỉ sợ sau này Vương Phong biết mình mắc mưu, có thể hay không sẽ thẹn quá hoá giận?
Bên cạnh một binh lính trong Lang quân vốn là đệ tử phái Nga Mi xen vào nói:
- Sư tổ, lão đại của chúng ta cho tới bây giờ nói một không hai.
Gã đệ tử này có chút khinh thường hành động của sư môn, lại nghe bọn họ còn hoài nghi lão đại Vương Phong, nhịn không được mới xen vào.
Thanh Phong cũng bực mình nói:
- Chỉ hy vọng như thế.
Mọi người cùng đồng hành rời đi.
************
Từ đó trong giang hồ cũng không có ai nghe nói có vị kì nhân nào tên gọi Vương Phong xuất hiện, nhưng chốn giang hồ đột nhiên gia tăng mấy ngàn hào khách với Tuyệt đao đao pháp kì dị, chỉ cần một nơi lên tiếng, tất cả mọi người cho dù ở nơi đâu cũng đều tìm đến nhau tương trợ , trên giang hồ bỗng nhiên hình thành một lực lượng cường đại không thể khinh thường.
Một năm sau.
Ở cực tây, trong một khu rừng rậm nguyên thuỷ, dây lá che khuất mặt trời. Trên mặt đất rêu xanh mọc dày thành tầng tầng lớp thảm, nơi nơi khắp chỗ, cây cao khe sâu các loại chim bay cá nhảy. Một mảnh tràn ngập hơi thở nguyên thủy hoang dã.
Lãng đãng trong rừng rậm thỉnh thoảng xuất hiện đủ các loại chướng khí với màu sắc khác nhau, người không biết nếu không cẩn thận vô tình đi vào, chắc chắn sẽ bị kịch độc làm tan rã không còn một mảnh. Những chướng khí này đã ngăn cách rừng rậm cùng bên ngoài thành hai khoảng thiên địa hoàn toàn khác biệt.
Thời gian vào giữa trưa, rừng rậm đang chìm đắm trong yên tĩnh đột nhiên “rầm” một tiếng, một đám cỏ cây chằng chịt bị phạt thẳng một đường, lộ ra một khe nhỏ có thể cho người đi qua.
Lúc này cũng là thời điểm chướng khí trong rừng rậm yếu nhất, nhưng có như thế, nơi thâm sơn cùng cốc này đột nhiên xuất hiện dấu vết con người, cũng là một chuyện vô cùng kỳ quái.
Theo khe nhỏ, rốt cục cũng thấy một bóng người từ trong đi ra.
Cầm trong tay một thanh khảm đao đang phạt đám dây leo chằng chịt, sau lưng đeo một túi da thật lớn, trên cánh tay trái quấn mấy vòng một lớp da thú gồ lên thành một cục lớn, toàn thân trang phục nhìn qua liền biết là một lữ hành dày đây mai đó, dưới chân một đôi giày da, nhìn sắc mặt phong trần có thể biết được lữ hành này đã bôn ba được một thời gian không ngắn.
Tuổi bất quá trên dưới hai mươi, vẻ mặt không dấu đuợc nét kiên nghị. Nhìn đám cây cối đan xen phía trước, khảm đao trong tay hắn lại vung lên mở đường.
Hắn không phải là Vương Phong đó sao? Như thế nào xuất hiện tại nơi hoang dã này?
Chỉ một lát sau, một mảng rừng rậm chằng chịt trước mặt đã bị Vương Phong khai lộ ra một con đường nhỏ.
Bước ra đám dây leo chằng chịt, liền đi vào một gò đất, róc rách còn có dòng nước nhỏ chảy qua.
Vương Phong rất hài lòng hình thế nơi này, đã qua phạm vi nhiều chướng khí, lại có khe nước nhỏ, thật sự là một chỗ có thể cắm trại tuyệt vời.
Cởi túi da trên lưng xuống, mở ra, bên trong là những trang bị để dựng lều, Vương Phong chọn một chỗ khá bằng phẳng cạnh khe nước rất nhanh dựng thành một chiếc lều nhỏ. Đi lòng vòng xung quanh tìm vài nhánh củi khô, nhòm lên đống lửa, lại lấy một bộ cung tiễn nhỏ từ trong túi da, loáng cái biến mất trong rừng rậm.
Chỉ chốc lát, Vương Phong mang theo xác một con lợn rừng về căn lều nhỏ , hứng thú lột da rửa sạch sẽ, sau đó lấy một thanh củi nhỏ dài xuyên qua, ung dung ngồi nướng. Thỉnh thoảng rắc rắc lên một chút gia vị trong gói nhỏ mang theo.
Mùi thịt nướng từ từ lan rộng ra, cảm thấy đã chín, liền cắt chiếc chân sau nhàn nhã ngồi nhấm nháp thưởng thức.
Nhìn hành động thuần thục của hắn, hiển nhiên cuộc sống như vậy đã trải qua thời gian không ngắn.
Sau khi ăn xong Vương Phong thích ý nằm trong lều, bắt đầu tiến hành thổ nạp.
Hiện tại khi thổ nạp hắn căn bản không thèm để ý đến đang ở tư thế hay động tác gì, thổ nạp chẳng khác gì hắn hít thở bình thường. Có lẽ hắn căn bản là không có đình chỉ thổ nạp.
Đưa tay nhìn cái bọc da nhỏ quấn trên cánh tay trái, Vương Phong không khỏi cười khổ.
Bên trong này chính là khối Cực Địa Hàn Thiết mà Thanh Phong đã đưa cho hắn. Một năm qua, Vương Phong từng đi khắp đại giang nam bắc, nơi nơi tìm kiếm những luyện chú sư nổi tiếng có tay nghề giỏi, nhưng liên tiếp một lần lại một lần thất vọng. Trừ bỏ học được một bụng đầy dẫy những phương pháp kinh nghiệm tri thức về luyện chú, cơ hồ không hề có cách nào làm tan chảy nổi Cực Địa Hàn Thiết.
Trong lòng không khỏi có cảm giác bị mắc mưu lừa gạt. Có khi muốn xông thẳng lên núi Nga Mi tìm Thanh Phong lý luận một phen, nhưng rồi lại bỏ qua.
Vương Phong đã thật lâu không có đi qua những thành thị lớn , trên cơ bản đều tiêu dao ở những nơi rất thưa người.
Một năm qua, Vương Phong nghe được không ít những sự kiện về các huynh đệ trong Lang quân, mỗi người đều không hổ danh là những anh hùng hảo hán. Vương Phong cũng không muốn cùng bọn họ tiếp xúc để tránh phát sinh sự tình ngoài ý muốn.
Rốt cục có một lần tại một sơn thôn hẻo lánh, Vương Phong thi triển diệu thủ hồi xuân cứu một lão giả bị bệnh nặng, lão giả kiến thức rộng rãi, lúc bái tạ ơn cứu mạng bất chợt nhận ra Cực Địa Hàn Thiết lúc ấy Vương Phong vô tình để lộ ra.
Vương Phong vừa mừng vừa sợ, vội hỏi có thể có biện pháp nào rèn luyện hay không. Lão giả lắc đầu nói, Cực Địa Hàn Thiết này vốn chính là thiên địa chí bảo, không có lò lửa nào có thể luyện hóa nó, chỉ có tam muội chân hỏa luyện thành trong nội thể mới có thể luyện hóa. Vương Phong cũng từ đó mới bỏ đi ý tưởng tìm luyện chú sư luyện hoá.
Từ đó Vương Phong vẫn buộc nó trên cánh tay của mình, không ngừng thúc đẩy nội lực đưa vào, ý đồ muốn luyện hóa khối hàn thiết. Sau khi Vương Phong báo thù, cuộc sống đã không còn mục tiêu, lần này đám người Thanh Phong đã vô tình khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn, quyết tâm phải đem khối hàn thiết này luyện thành một thanh tuyệt thế thần binh -- Hàn Thiết đao.
Có mục tiêu Vương Phong từ đó tiêu dao khắp nơi cứu người ...song song với việc đó, y thuật của hắn lại ngày càng cao minh, hơn nữa nội lực thúc đẩy trong lúc chữa thương cũng ngày càng hiệu quả hơn, nhanh hơn. Một số người mắc bệnh không có thuốc chữa, nhưng gặp Vương Phong lại được hắn chữa khỏi một cách dễ dàng, quá trình tiêu dao, không ít người đã được hắn cứu mạng.
Lần đi tới khu rừng rậm này, cũng là bởi vì nghe nói tại những nơi rừng rậm không dấu chân người có chướng khí kịch độc bao phủ, những nơi đó trái lại sẽ có thể sản sinh ra những trân quý dược liệu có thể sinh da đắp thịt, bởi vậy quyết định tiến vào tìm kiếm.
Vương Phong du lịch thiên hạ, cuộc sống như vậy đã trở thành thói quen, cho nên tùy thân mang theo một ít dụng cụ làm lều trại, vừa lúc này ở trong rừng rậm dùng tới.
Một đêm trôi qua, Vương Phong cũng không sốt ruột tìm kiếm, ngược lại ở chung quanh quan sát một hồi lâu.
Khu rừng rậm đã nhiều năm không dấu chân người , chủ yếu vẫn là bởi vì do nhiều nơi ở trên không trôi nổi những luồng kịch độc chướng khí, nghe nói dính vào da lập tức sẽ làm da thịt thối rữa, không có thuốc nào chửa được. Vương Phong dựa vào công lực thâm hậu của mình, hình thành bên ngoài thân thể một chiếc lồng kình khí dày nửa thước bao phủ, một đường vượt mọi chông gai tiến vào tới đây.
Nhiều năm hoang dã nơi này nghiễm nhiên trở thành một nơi vui chơi của đầy những chim quý thú lạ , các loại dược thảo với đủ hình thù kì dị sức sinh trưởng vô cùng cường đại, tùy tiện nhìn vài cọng đều so với bên ngoài cao hơn mấy lần. Ít nhất là trước đây hắn chưa từng nghe và thấy qua.
Mãnh thú cũng có không ít, nhưng Vương Phong tài cao gan lớn, chỉ với thanh khảm đao nơi tay, cho dù là một đám dã thú. Cũng chỉ có thể trở thành thực vật trong bụng của hắn.
Ở bên cạnh khe nước vài ngày, Vương Phong thu thập xung quanh không ít dược liệu trân quý, nhìn chung quanh đã không còn gì đáng giá, vì thế Vương Phong thu thập hành lý hướng sâu bên trong khu rừng tiến vào.
Đi được hai ngày, rốt cục tiến vào một nơi vô cùng kỳ quái.
Nơi đây vốn là một mảng rừng rậm nguyên thủy nơi nơi cây cối dây leo chằng chịt, lại đột nhiên xuất hiện một khối lõm vào , kỳ quái hơn nữa chính là, khối lõm to lớn này tuyệt đối không có một gốc cây ngọn cỏ. Bề mặt trụi lủi lộ ra như một cái lòng trảo. Cũng khó trách , lâu như vậy không có thực vật sinh trưởng nên mặt đất cứng rắn tựa như đá hoa cương.
Vương Phong còn phát hiện thêm một vấn đề.
Chỗ lõm vào là một hình tròn như vẽ, trên mặt đất vô số đường nứt đan xen hình thành một đồ án vô cùng kì dị. Toàn bộ kéo rộng ra phạm vi gần hai dặm vuông, liếc mắt một cái có thể từ đầu bên này nhìn thấy đầu bên kia.
Bên trong phương viên khối lõm khổng lồ này cũng không phải là không có một ngọn cây cỏ, lấy nhãn lực của Vương Phong, đã phát hiện tại chính giữa trung tâm khối lõm lộ ra một mảng bùn lầy, chính giữa mảng bùn lầy có duy nhất một cây thực vật sinh trưởng.
Dựa vào kinh nghiệm hái thuốc, Vương Phong lập tức kết luận, đó là một gốc thiên địa kì trân.
Nghĩ đến đây, Vương Phong không khỏi hưng phấn vội nhảy xuống khu đất lõm , chạy thẳng tới trung tâm.
Đến gần trung tâm khối đất lõm, Vương Phong thấy rõ, đó là một gốc cây quả có màu sắc rực như lửa đỏ. Kêu nó là cây quả có điểm hơi quá, cây có quả thì đúng. Nhưng cả cây chỉ có một trái duy nhất, trái cây màu hồng hồng, trông rất quái dị.
Vương Phong càng nhìn càng hưng phấn, hình dạng của trái cây màu hồng này, càng nhìn càng giống như vạn năm chu quả mà trong y thư đã viết. Xem ra tại nơi hoang dã này, bởi vì không có con người tác động vào, lực lượng thần kì của thiên nhiên cũng dưỡng dục ra không ít thiên tài địa bảo.
Theo hình dạng của trái cây kia, hắn biết, trái cây sắp chín.
Nhìn nhìn một vòng xung quanh, không thấy có dấu hiệu nào khác thường.
Vương Phong quay đầu nhìn lại, đúng lúc này chu quả chuyển giai đoạn. Chỉ thấy nháy mắt, chu quả đã từ màu hồng chuyển sang màu tím, Vương Phong một bước vọt tới, lướt một cái cầm gọn chu quả vào trong tay.
Thời cơ “vạn năm chu quả” thành thục rất nhanh sẽ trôi qua, Vương Phong biết rõ điều này, lập tức vung đao đào xuống gốc cây, bùn đất được bới ra, bên dưới gốc cây lộ ra một đoạn rễ cây mỏng manh như nhánh cỏ.
Đột nhiên tâm sinh cảnh báo, thanh đao trong tay theo phản xạ chém ra,“ đinh” một tiếng, một chùm tia lửa do va chạm loé ra, một đạo bóng xám thoắt cái đã biến mất.
Lấy thị lực của Vương Phong, lập tức nhìn ra bộ dáng của đạo bóng xám này.
Bóng xám chính là một đầu dị chủng dã lang, mỗi ngày nó đều canh giữ bên cạnh cây chu quả, thân mình của nó cũng thần quái vô cùng, trực giác của dã thú cho nó biết, người trước mắt vô cùng nguy hiểm. Tuy rằng đã thủ hộ cây này rất nhiều năm, nếm qua không ít mưu toan cùng bạo lực của đám dã thú khác đến cướp, nhưng chưa hề có dã thú nào có thể tránh thoát nó bất thình lình tập kích.
Dã lang bị một kích bắn ngược lại, nó cũng không nổi giận, xoay người tiếp tục xông tới Vương Phong công kích. Vừa rồi đao của Vương Phong chém ra bị móng vuốt của nó chặn lại, lần này Vương Phong nhìn rất rõ ràng, lợi trảo của con dã lang này dài chừng nửa thước. Súc sinh này cũng có chút đạo hạnh , dám dùng cơ thể chặn đao của Vương Phong, bất quá mặc dù không có bị chặt đứt lợi trảo, cũng ăn không ít đau khổ.
Thân đao của Vương Phong vừa rời ra dã lang đã lập tức công kích lần thứ hai, lần này hắn xoay tay dùng sống đao phạt thẳng một đường vào cổ dã lang. Dã lang rú lên một tiếng văng ra xa. Nhưng lại xoay người lao tới Vương Phong.
Vương Phong nhanh chóng bảo vệ toàn thân, mỗi lần dã lang sáp tới đều bị hắn đánh bật về, đồng thời cũng cảm thấy bội phục ý chí chiến đấu của dã lang, có điểm tỉnh táo cùng kiên trì.
Dã lang cũng nhận thức được sự lợi hại của Vương Phong, nhưng lại không cam lòng để chu quả mà mình đã thủ hộ nhiều năm rơi vào tay nhân loại này, không ngừng gầm gừ đứng cách ngoài một trượng nhìn Vương Phong.
Vương Phong cũng cảm thấy thú vị, đứng đối diện nhìn nó. Một người một thú, cứ như vậy giằng co .
Sau một lúc lâu, Vương Phong nói:
- Thiên tài địa bảo tất có linh thú thủ hộ, ngươi chắc là linh thú thủ hộ gốc vạn năm chu quả này?
Nghĩ nghĩ thêm một lúc, sát khí trong người liền cuồn cuộn bức ra át thẳng đến hướng dã lang. Linh thú cũng dần dần cảm thấy bất an, thân hình liền lập tức lui về sau bảy tám bước dài.
Vương Phong nhìn dã lang nói:
- Thiên tài địa bảo, chỉ có người có đức mới có thể hưỏng. Ngươi chắc đã thủ hộ ở đây nhiều năm.
Linh thú đối mặt với áp lực cực lớn của hắn, ô ô kêu vài tiếng, rồi chậm rãi gật gật đầu.
Vương Phong thấy thế, trong lòng liền hiểu linh thú có thể nghe và hiểu tiếng người, càng thấy thêm thích, tiếp tục nói:
- Ta biết ngươi thủ hộ nhiều năm, không cam lòng bị người khác đoạt đi, cho nên ta cũng không tranh của ngươi làm gì. Chu quả này cho ngươi, ta chỉ lấy rể cây.
Thấy dã lang có vẻ còn không cam lòng, Vương Phong lại tăng áp lực:
- Ta tuy rằng đã đáp ứng người khác không khai sát giới giết người, nhưng chưa từng đáp ứng không giết dã thú, nếu ngươi dám không đồng ý, ta nhất định bầm thây ngươi thành vạn đoạn.
Trong mắt sát khí càng lúc càng nồng đậm, dã lang cũng nhịn không được run lên, đành phải gật đầu.
Nhẹ nhàng ném chu quả về hướng dã lang, chu quả lập tức giống như một tia chớp bắn thẳng vào miệng dã lang. Vương Phong lại đem toàn bộ rễ cây nhét vào trong miệng. Một người một lang, đều bắt đầu thổ nạp, hấp thu linh khí luyện hoá thiên địa chi bảo.
Vạn năm chu quả trân quý vô cùng, bồi da đắp xương, người luyện võ ăn vào, công lực sẽ tăng lên bằng hai mươi năm khổ luyện, nhưng cái đó cũng không có đặt ở trong mắt Vương Phong. Rễ cây chu quả mới chính thức là dược liệu trân quý hiếm có, tuy rằng không có công hiệu tăng tiến như chu quả, nhưng rễ cây vốn là ngọn nguồn cung cấp tinh khí nuôi chu quả, là nguồn sinh khí, đối với Vương Phong mà nói đúng là so với chu quả trân quý hơn nhiều.
Ngay khi Vương Phong đem rễ cây luyện hóa, chân khí lưu hành trong kinh mạch bắt đầu vận chuyển vô cùng nhanh chóng, mật độ càng lúc càng nồng đậm hơn, công hiệu mỗi lần thổ nạp so với ngày thường lớn hơn không biết bao nhiêu lần, chỉ vì trong cơ thể hấp thu sinh khí chi nguyên của vạn năm chu quả.
Dã lang chịu chu quả ảnh hưởng lại khá lớn, nguyên bản bộ lông màu xám đã chậm rãi chuyển sang một màu trắng tinh. Móng vuốt dài đến nửa thước cùng với răng nanh từ từ thu ngắn lại, thân thể cũng rút ngắn nhỏ đi rất nhiều, trông giống như một con chó vô cùng đáng yêu.
Dã lang điều tức vừa xong, lập tức xoay về hướng Vương Phong nhe nanh táp móng vuốt một cái thật mạnh thẳng cổ hắn, có thể lúc này là lúc nó cần báo mối thù Vương Phong vừa rồi áp chế nó.
Vương Phong cầm trong tay khảm đao, bất động như núi, chờ móng vuốt của dã lang đến gần thân thể, quỷ mỵ đao ảnh đột nhiên chớp động đã đập vào cổ dã lang. May mắn Vương Phong chỉ dùng sống dao, dã lang không đến mức chết. Nhưng vẫn bị bắn văng ra ngoài.
Dã lang đã dùng qua chu quả quả nhiên khác hẳn trước kia, thân hình vừa bắn ra xa lập tức xoay người tiếp tục đánh tới.
Vương Phong lần này không dùng sống dao, chuyển dùng đao phong, lại một đao, chỉ nghe tiếng gió rít lên, đao phong đã bổ vào thân thể dã lang. Dã lang trên người không có nửa điểm vết máu, khảm đao của Vương Phong không ngờ không thể gây thương tổn cho dã lang.
Dã lang lại kiêu ngạo, giương nanh múa vuốt, nhắm tay trái Vương Phong táp tới.
Vương Phong giận dữ, vận khí chuyển vào thân đao, thân hình quỷ mị vừa động, đao phong lại bổ mạnh vào thân thể dã lang, nội lực nơi nơi, trên thân thể dã lang đã thấy một vết thương đầm đìa máu.
Dã lang kêu rên một tiếng, nằm im một bên. Vương Phong sát khí kinh thiên động địa bước tới, dã lang lần này không dám đứng dậy, đưa miệng liếm liếm vết thương, móng vuốt hai chi trước run run rụt vào. Cuối cùng nó đã biết, sát tinh trước mặt này có bao nhiêu lợi hại.
Vương Phong tâm ý muốn thu phục dã lang, lần này ra vẻ không cho nó lưu đường sống, khí thế cường đại áp tới làm dã lang không dám có ý niệm phản kháng trong đầu. Sau khi ăn chu quả, da thịt toàn thân của dã lang đã rắn chắc như sắt thép, nhưng vẫn ngăn không được một đao đã được Vương Phong chuyển vào chân khí, dã lang tâm phục khẩu phục . Cái đầu trắng như tuyết không ngừng ngẩng lên rạp xuống sát mặt đất, hy vọng Vương Phong buông tha nó.
Vương Phong thu hồi sát khí, dã lang mới dám bò lên, chậm rãi đi tới cạnh bên Vương Phong. Đối với một người có thể dễ dàng giết chết mình, nó thật sự không dám lại có chút dị tâm .
Vương Phong đưa tay sờ sờ cái đầu trắng như tuyết, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên bên cạnh miệng vết thương, đưa vào một cỗ chân khí, miệng vết thương dần dần se lại, lúc sau từ từ mọc da non, đảo mắt đã hồi phục như lúc ban đầu.
Dã lang vươn đầu lưỡi liếm liếm tay Vương Phong, Vương Phong sờ sờ bộ lông của nó, nói:
- Về sau ngươi đi theo ta, người mà ta không thể giết thì mi thay ta giết.
Nhìn dã lang nằm phục dưới chân, còn nói:
- Về sau ta gọi ngươi là Bạch Tuyết, ngươi thấy thế nào?
Dã lang lập tức ô ô đáp ứng, liên tục gật đầu.
Vương Phong lập tức sửa sang đồ vật, hô lên:
- Bạch Tuyết, chúng ta đi!
Một người một thú chuẩn bị rời đi.
Bỗng dưng, toàn bộ khối lõm đột nhiên xuất hiện một trận dao động, những cái khe phát ra màu sắc rực rỡ quang mang, nháy mắt bao phủ toàn bộ khu đất lõm.
Toàn bộ mặt đất khối lõm từ từ dâng lên xoay tròn, một khe lốc xoáy xuất hiện duới chân Bạch Tuyết, sức hút mãnh liệt của lốc xoáy từ từ hút nó vào trong. Bạch Tuyết ô ô kêu to, ánh mắt cầu cứu nhìn Vương Phong, Vương Phong không chút nghĩ ngợi, duỗi tay ra giữ chặt chân trước của Bạch Tuyết cố lôi nó lại. Đã thấy lốc xoáy từ từ mở rộng, ngay cả Vương Phong cũng bị hút theo vào.
Vương Phong vội thúc giục nội lực muốn nhảy ra, nhưng lốc xoáy giống như có một cổ hấp lực vô cùng vô tận, mạnh mẽ hút hắn vào trong. Đảo mắt đã mất hút trong khe nứt.
Quang mang vừa phát sáng cũng dần dần tối sầm xuống, nguyên lai mặt đất vốn cứng rắn như đá hoa cương lúc này dập nát thành một vũng lầy lớn, ầm vang một tiếng, cả bầu trời mây lướt chuyển màu như cọ rửa cả khu đất, thoáng cái trời trong gió mát, chỉ thấy một thảm cỏ xanh mướt một màu, không còn bất kỳ dấu vết nào của Vương Phong cùng Bạch Tuyết.