
12-02-2010, 11:21 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Nov 2009
Đến từ: Hoa Kỳ
Bài gởi: 1,454
Thời gian online: 413061
Thanks: 2
Thanked 81 Times in 23 Posts
|
|
Trang 36
................Anh yêu em...................
Hãy để anh được ở cạnh em, được không cô bé?
P/S: Anh cứ tặng dây chuyền trước nhé. Sau này, anh sẽ tặng...nhẫn nếu em muốn ^^.
KT: Joe"
....................................
- Zin! Em sao vậy?
Tiếng Phong văng vẳng bên tai khiến nó giật mình. Nó đã khuỵu hẳn xuống từ lúc nào.
Lá thư ngắn của Joe làm cho nó cảm thấy mình là người có lỗi...Nhưng là lỗi gì thì nó cũng không rõ...Phải chăng...lỗi của nó...là ...không thể yêu anh?...Giá như có thể sở hữư trái tim mình một cách toàn diện...Giá như có thể tìm thấy mình trong những giấc mơ...
-------------------------------
Mệt mỏi thả mình xuống ghế sô pha trong phòng khách, nó chẳng buồn bật điện lên dù trong nhà nó tối mù.
- Sao em không bật điện lên? _ Phong hỏi.
Giờ nó mới nhớ ra sự có mặt của anh. Chuyện của Joe làm nó gần như quên bẵng mất cuộc hội ngộ của nó và anh. Nó hỏi, tỏ vẻ lãnh đạm:
- Anh sang đây làm gì?
- Tìm em?
- Tìm em làm gì? _ Nó gắt lên_ Chẳng phải em và anh đã nói rõ rồi sao?
Zin...2 năm trôi qua rồi....anh vẫn tưởng rằng sự quay vòng của trái đất sẽ đưa em trở lại bên cạnh anh...nhưng anh đã lầm, và anh thì không thể chịu đựng nổi nữa. Anh yêu em! Anh không muốn cứ phải tự dối gạt chính mình mãi.
- Híp thế nào rồi? _ nó hỏi một câu chẳng mấy liên quan.
Phong im lặng, chắc anh thất vọng vì nó có vẻ chẳng mấy động lòng . Anh nói:
- Vẫn khoẻ! Cô ấy nói anh sang New York tìm em..
- Ra vậy...
Nó đứng dậy đi lên phòng nó ở tầng hai.
- Tầng 3 còn một phòng nữa. Anh lên đó ngủ.
- Zin! Nghe anh nói đã, không phải vì My nói mà anh...
- Không sao! _ Nó ngắt lời anh rồi tiếp tục bước tiếp.
Nó biết rằng thực sự Phong sang đây là vì nó. Nó thừa nhận rằng cái gọi là lòng của nó đã mềm nhũn ra khi anh ôm nó vào lòng, khi anh nói rằng anh đã sắp không thể đứng vững nổi khi nó vẫn không chịu quay về, khi hơi thở ấm nóng của anh phả không ngừng vào gáy nó. Nó thực sự muốn hét lên để anh biết rằng nó đã hạnh phúc đến thế nào khi anh đang ở đây, thực sự rất muốn...Nhưng...lúc này, Joe cần nó hơn anh!
-----------------------------
Đã một tuần trôi qua, Joe vẫn chưa có dấu hiệu muốn tỉnh dậy. Jen thì gần như chuyển hẳn vào bệnh viện, chỉ về nhà ngày một lần để tắm rửa và ăn uống. Cô bạn thường ngày vẫn tươi tắn là vậy mà giờ trông ủ rũ và thiếu sức sống. ThiếuJoe, Jen gầy đi trông thấy, đến nỗi nó phải gắt lên:
- Jen! Cậu gầy quá. Cậu về nhà ngủ một giấc đi. Mình sẽ ở đây với anh Joe.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết! Cậu về nhà đi. Nếu không anh ấy có tỉnh dậy cũng sẽ không nhận ra cậu đâu.
- Vậy...cảm ơn...
- Uhm, về ngay không thì bảo? _ nó nạt.
- Cảm ơn...
Cánh cửa phòng bệnh khép lại, tiếng bước chân của Jen nhỏ dần rồi im hẳn. Nó nhìn Joe, đôi mắt nhắm nghiền, làn da nhợt nhạt của anh làm nó thấy quặn thắt. Xiết nhẹ tay anh, nó khẽ nói:
- Em xin lỗi, Joey...
Nước mắt liên tục trào ra. Một chiếc khăn giấy khẽ chạm vào đuôi mắt nó khiến nó giật mình.
- Để anh lau nước mắt cho em, có được không?
Nó ngỡ ngàng nhìn anh một lúc lâu, rồi khẽ gỡ chiếc khăn giấy ra khỏi tay anh, thì thầm:
- Em tự làm được. Anh cứ về nhà trước đi...
- Anh muốn ở lại cùng em.
- Không cần đâu, thật đấy. Chìa khoá em để ở dưới chậu bách hợp trước cửa ấy.
- Vậy, anh về nhé. Tối anh sẽ mang cơm vào cho em.
- Cảm ơn anh.
Phong đi rồi, nó khẽ thở dài. Tại sao thói đời trớ trêu, chẳng thể nào cho nó một cơ hội trọn vẹn? Tại sao cứ phải hành hạ nó, tại sao lại để mọi người phải tổn thương vì nó? Tại sao...
Những ngón tay của Joe đang nằm trong tay nó khẽ cựa quậy. Nó vội ngẩng lên nhìn. Joe dần dần mở mắt một cách khó nhọc.
- Cindy...
- Anh tỉnh rồi...tỉnh rồi....Bác sĩ! Bác sĩ...
---------------------------------
Chẳng thể nào tả nổi niềm vui khôn xiết của nó và Jen. Lúc tận mắt nhìn thấy Joe đã tỉnh, Jen đã nhảy cẫng lên ôm chầm lấy nó, nước mắt tèm lem mà không nói nên lời.
Joe tuy đã tỉnh nhưng bác sĩ nói phải nằm viện thêm để tiện theo dõi. Phong vẫn đều đặn theo nó vào thăm Joe dù nó nói là không cần thiết. Anh tuyệt nhiên không hỏi nó Joe là ai và nó thầm cảm ơn anh vì điều đó. Thật khó có thể nói rõ cho anh mối quan hệ giữa nó và Joe, hơn nữa nó cũng không muốn nói. Joe với nó không phải là một người bạn bình thường mà là một người bạn đặc biệt, nó coi Joe như một ông anh trai thực sự, còn nó đối với Joe thì... Có lẽ Phong cũng đã lờ mờ đoán ra tình cảm của Joe dành cho nó...
|