
12-02-2010, 11:22 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Nov 2009
Đến từ: Hoa Kỳ
Bài gởi: 1,454
Thời gian online: 413061
Thanks: 2
Thanked 81 Times in 23 Posts
|
|
Trang 37
-------------------------------
1 tuần sau
- Cindy! Sao em không đeo?
- Đeo gì cơ ạ?_nó hỏi
- Sợi dây chuyền anh tặng.
Joe đột ngột nhắc đến sợi dây khiến nó lúng túng...
- Em...em...
Nó ngước nhìn Phong. Anh hiểu ý nên lẳng lặng ra khỏi phòng.
- Em ...nghĩ sao? _ Joe ấp úng, đôi tai dần chuyển sang đỏ lựng.
- Em...
- Là anh chàng đó à?
- Dạ?
- Người được đính kèm biểu tượng sweet heart trong friendlist của em?
- Anh...sao anh biết?
- Anh xin lỗi...
- Anh **** pass hòm thư của em?
Joe không nói gì mà chỉ gật đầu. Nó cũng không nói thêm gì nữa.
.......................
- Anh còn cơ hội không?
- Joe à...em...em không biết...
- Anh hiểu...anh chờ được...
- Em xin lỗi...
- Anh hiểu mà.
Ánh mắt chân thành của Joe làm nó thấy tim nó như bị đè nặng, cảm giác day dứt không yên khiến nó thấy khó chịu, thực sự nó không biết phải làm sao nữa...
----------------------------------------
Bữa tối diễn ra trong không khí căng thẳng hết sức. Phong và nó đều không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn, lặng lẽ dọn dẹp...
Đột nhiên Phong lên tiếng khi nó đang thu hồi nốt số bát đĩa để cho vào bồn rửa:
- Mai anh sẽ về nước... Đã book vé máy bay rồi. Chuyến 9h sáng.
- Uh..uhm...vậy à?
- Em có ra sân bay tiễn anh không?
- Chắc không được đâu anh, mai em vào thăm Joe.
- Uhm...vậy cũng tốt..
Anh không nói gì nữa mà lặng lẽ bước lên lầu. Nó cắn răng nhưng nước mắt vẫn rơi xuống những chiếc bát trong bồn rửa tạo nên những tiếng lách tách buồn bã...
Sáng hôm sau như thường lệ nó vào thăm Joe. Đến nơi thì thấy Joe và Jen đang thu dọn đồ đạc. Nó ngạc nhiên hỏi:
- Hai người làm gì vậy?
- Xuất viện! Bộ ở mãi trong này sao?_ Joe cười toe.
- Thế mà không báo cho em. Vào muộn một tí thì chắc giờ đang đứng trơ ra trong cái phòng này mà chả hiểu gì rồi..._ nó nói giọng trách móc.
- Rồi mà, anh xin lỗi. Mà...anh chàng kia đâu rồi? Sao hôm nay không vào cùng em?_ Joe hỏi.
- Anh ấy...hôm nay anh ấy về Việt Nam_ nó chùng giọng.
- Vậy sao?
- Vâng.
Nó nói, giọng run run, mặt cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng tim nó đã lách tách tiếng vỡ...
- Em không giữ cậu ấy lại sao?
- Em không thể...Phong có cuộc sống riêng của anh ấy..Em đã lựa chọn bước ra thì không thể khuấy động một lần nữa đáng lẽ ra phải yên bình của anh ấy...
- Em sai rồi Cindy..._ Joe ngắt lời nó.
- Sao? _ nó tròn mắt nhìn Joe, thực sự không hiểu anh đang nói gì.
- Em đã sai. Em để cậu ấy đi đâu phải là đã trả lại cuộc sống yên bình cho cậu ấy! Cuộc sống của cậu ấy...sẽ "yên bình" một cách trọn vẹn chỉ khi có em trong đó thôi. Em rời bỏ cậu ấy, vô tình đã lại một lần nữa làm cậu ấy tổn thương rồi...
- Em...em...
- Cậu ấy đi chuyến mấy giờ?
- 9h.
- Bây giờ là 8h5', vẫn kịp đấy_ Joe mỉm cười.
- Hử?
- Còn hử hả gì nữa, đi mau đi._ Joe khoát tay.
Nó lưỡng lự một lúc, rồi chạy như bay ra khỏi phòng, còn không chào Joe và Jen câu nào nữa. Nó đã quyết định rồi, nó không thể rời xa anh một lần nữa, không thể để tuột mất anh thêm một lần nào nữa...Nó gọi taxi, cuống quýt nói:
- Sân bay...sân bay...
Nhanh lên bác tài ơi...
-------------------------
- Anh hai, sao anh lại để Cindy đi tìm anh ta?
Joe chỉ mỉm cười không nói gì.
- Anh hai...
-.............
- Em thật không thể hiểu nổi anh nữa.
- Jen à...anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ mệt mỏi của cô ấy nữa. Anh muốn thấy cô ấy lúc nào cũng tươi cười...ngọc trai thì phải ở đúng chỗ của ngọc trai thì mới sáng bong được,Jen ạ!
--------------------------
Sân bay đông nghịt người, biết tìm anh thế nào đây?
Nó hùng hục chạy như một con điên giữa sân bay, mồm lẩm bẩm bài hát " The wind of the love" . Lúc này mà vẫn còn tâm trạng để hát thì thật không thể hiểu nổi nó là thể loại người gì nữa =.=". Đã hát đi hát lại nhiều lần lắm rồi mà nó vẫn không tìm thấy anh. Nó rướn người nhảy như con choi choi giữa dòng người đông đúc để có thể nhìn thấy cái dáng dong dỏng cao quen thuộc....thất vọng não nề....
Đưa tay lên xem đồng hồ, 9h5' rồi...máy bay cất cánh rồi...Chẳng lẽ số phận quyết không thể cho nó thêm một cơ hội hay sao? Nó biết, dù có thể nó sẽ gặp lại anh ở Việt Nam, nó cũng không thể tự cho mình cơ hội nữa...Nếu không phải lần này...thì sẽ là...không bao giờ...
"......
.........Now or never.......
........................."
Câu cuối cùng của bài hát bật ra khỏi cổ họng nó, nghẹn đắng! Now or never....
Nó thất thểu đi ra khỏi sân bay, gió từng đợt táp vào mặt, lạnh buốt! Như vậy...có nghĩa là...NEVER!
|