Ánh sáng hiện lên, một đạo quang mang chói mắt chiếu thẳng vào mặt, Vương Phong vội vàng nhắm nghiền hai mắt.
Vận khí hộ thân, cảm giác đuợc Bạch Tuyết vẫn ngay tại bên cạnh mình. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì dưới chân trống rỗng không có chỗ đặt chân. Cứ như vậy bay lên không trung.
Thoáng sau, “bịch bịch” hai tiếng, Vương Phong cùng Bạch Tuyết rớt xuống mặt đất.
Cố lấy bình tĩnh, Vương Phong mở mắt ra, chung quanh sương trắng cuộn mênh mông . Trong phạm vi ba thước không thể nhìn thấy bất cứ cái gì. Nhưng Vương Phong cảm giác được hiện tại chung quanh có một nhóm người.
Thình lình nghe một tiếng:
- Mọi người cẩn thận, tà ác ma thú sắp xuất hiện.
Vương Phong phát buồn bực, cái gì ma thú? Cảm giác được Bạch Tuyết cách mình không xa, vội vàng kêu lên:
- Bạch Tuyết, lại đây.
“Sưu” một tiếng, Vương Phong nghe được một luồng kình phong bắn tới, theo phản xạ cánh tay trái liền vung ra cản.
“Đinh”, một mũi kình tiễn bắn trúng khối hàn thiết trên cánh tay trái rơi xuống đất, kình lực từ mũi tên làm cánh tay trái Vương Phong hơi bật lại, hắn không khỏi bật giọng nói:
- Tiễn pháp hay lắm
Lại sợ có chuyện hiểu lầm xảy ra, vội kêu lên:
- Dừng tay!
Người ở phía ngoài chợt bàng hoàng ngây người, Bạch Tuyết cũng đi đến bên cạnh Vương Phong nằm rạp xuống.
Âm thanh du dương của một nữ nhân vang lên:
- Hỡi làn gió tao nhã, xin hãy xua tan đám sương mù trước mặt, hãy để cho thế giới nguyên hình hiện ra! Hãy xua tan!
Lập tức một luồng gió trong mát lướt qua, đám sương mù đang vờn quanh bên người dần dần bị xua tan. Lộ ra vài bóng người.
Mỗi người đều trong trạng thái giương cung bạt kiếm, đề phòng vạn phần. Vương Phong vừa thấy, cũng không khỏi đề cao cảnh giác.
Song phương thấy rõ mặt nhau, Vương Phong không khỏi chấn động. Nhóm người kia không ngờ không phải những người thường, mỗi người đều tóc vàng mắt xanh, hai cái đó không giống như nhân loại, Vương Phong chưa bao giờ thấy qua, không khỏi quát lên:
- Các ngươi là yêu nhân phương nào?
Nhóm người bên kia cũng rất kỳ quái, vốn tưởng rằng trong đám sương mù là gọi về một ma thú, nhưng lại là một người, hơn nữa tóc đen con ngươi cũng màu đen, chưa bao giờ thấy qua, chẳng lẽ là Ma tộc?
Một gã cầm kiếm vội vàng kêu lên:
- Chiến đấu đội hình!
Kỳ thật lời này dư thừa, vừa nhìn thấy Vương Phong, đám đồng bạn của hắn đã tự giác hình thành chiến đấu đội hình che chắn cho nhau.
Một quái vật tai dài màu xanh biếc giương căng dây cung, “băng” một tiếng, một mũi kình tiễn nhắm thẳng Vương Phong bắn đến.
Vương Phong sớm có phòng bị, bàn tay chớp lên, mũi tên còn cách đầu vai hắn hai tấc, tay trái của Vương Phong đã tóm gọn một cách dễ dàng.
Thấy đồng bọn vừa buông tên, một võ sĩ cầm kiếm vọt lên trước , huy kiếm chém tới.
Nhìn dáng vẻ của hắn, khí thế trầm ổn, chiêu thức hữu lực, nhưng sơ hở thật sự quá nhiều, Vương Phong mỉm cười, tay trái chém ra, khối hàn thiết trên tay trái thật mạnh nện vào bụng tên võ sĩ, gã võ sĩ không khỏi thống khổ gập cả người xuống, chờ hắn ngẩng đầu lên, mũi tên vừa bắt được trong tay Vương Phong đã kề trên cổ hắn.
Vương Phong lại hét lớn một tiếng:
- Dừng tay!
Một nữ tử mặc trang phục kỳ quái vội vàng nói:
- Buông đồng bạn của ta ra!
Trong tay nàng cầm một cây đoản côn trông rất kỳ quái. Mặt trên khảm không ít trang sức quái lạ, nếu dùng để công địch thì lực đạo quá nhẹ, gọi nó là tề mi côn thì lại quá ngắn.
Vương Phong ngó ngó đám người, thu lại mũi tên, gã võ sĩ vội vàng lui về trong đội ngũ.
Mọi người thấy hắn không có thương tổn gã đồng bạn, đều thở nhẹ nhõm một hơi, tuy còn đề phòng nhưng địch ý song phương đều giảm bớt một ít.
Nữ tử mặc trang phục kỳ quái hỏi:
- Ngươi không phải là Ma tộc?
Vương Phong ngạc nhiên nói:
- Cái gì Ma tộc?
Quái vật tai dài mở miệng nói:
- Hắn không phải là người của Ma tộc, Ma tộc mái tóc màu tím con ngươi màu bạc, hắn không phải.
Thanh âm dễ nghe vô cùng êm tai.
Vương Phong há hốc mồm, quái vật kia chẳng những có thể giương cung bắn tên, còn có thể nói chuyện, hắn vội hỏi:
- Ngươi là yêu quái gì, sao có thể nói chuyện?
- Ta không phải yêu quái, kỳ quái , mà ngươi là quái vật ở đâu tới, tự dưng lại xuất hiện trong ma pháp trận đã được tà ác pháp sư triệu hoán về, ngay cả tinh linh cũng không nhận thức ra ?
Thanh âm êm tai du dương, tựa như tiếng nói của một nữ nhân.
Vương Phong không khỏi đánh giá một chút, tinh linh này bộ mặt nhu mì xinh đẹp, dáng người lả lướt , hơn nữa thanh âm dễ nghe êm tai, nhưng có điều không giống như nữ tử. Chỉ vì ngang đầu mọc ra hai cái tai nhọn, làm cho Vương Phong đầu tiên cho rằng là một yêu quái.
Vương Phong kỳ quái nói:
- Cái gì ma pháp trận, ta không biết., các ngươi đột nhiên xuất hiện, đến tột cùng là muốn làm gì?
Mọi người nghe xong, mỗi người đều nhíu mày, đây là… chuyện gì đã xảy ra?
Vương Phong thấy địch ý của đám người đã tiêu tan, hắn cũng hoang mang, hơn nữa cũng muốn biết tại sao sự tình lại thế này, nhân tiện nói:
- Như vậy đi, chúng ta ngồi xuống đem sự tình nói rõ ràng, không cần phải đề phòng nhau như vậy.
Quẳng lại mũi tên cho tinh linh, nói:
- Tiễn pháp của ngươi không tồi.
Tinh linh tiểu thư nhìn hắn mỉm cười nói:
- Đáng tiếc bắn không thể trúng ngươi.
Hai bên đều nở nụ cười, địch ý toàn bộ tiêu tan.
Mọi người thu hồi vũ khí, tiến lại gần nhau, Vương Phong nhìn một vòng chung quanh, đột nhiên phát hiện mình đã không còn ở tại nơi vừa rồi hái thuốc, trong lòng buồn bực, một bụng băn khoăn, cúi đầu vuốt ve bộ lông của Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết đứng dậy, vừa rồi nó luôn luôn nằm sấp sau lưng Vương Phong cho nên tất cả mọi người không có nhìn thấy, lúc này vừa thấy, “vù vù lách cách” ai nấy vội vàng rút vũ khí, một gã võ sĩ hô to:
- Ma thú! Mau ..mau đề phòng nó tấn công.
Vương Phong thấy thế, không khỏi buồn cười, vội nói:
- Không cần hiểu lầm, nó tên là Bạch Tuyết, do ta nuôi, mọi người không cần khẩn trương.
Mọi người lúc này mới từ từ thu hồi vũ khí.
Tới một gò đất, trung ương gò đất có một tòa kiến trúc kỳ quái, chung quanh một mảnh cháy đen, còn có rất nhiều đồ vật bị đốt cháy sém. Vương Phong ở trên chiến trường nhiều năm, liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là tình trạng của những thi thể bị đốt cháy. Quần áo trên thân thể vài người phía trước vẫn còn vết tổn hại, giống như vừa mới trải qua một hồi đả đấu, Vương Phong trong lòng tuy rất kỳ quái, cũng không có nói ra, cùng với mọi người tiến vào toà kiến trúc.
Kiến trúc bên ngoài hình thù đã kỳ quái, bên trong bài trí cũng vô cùng kỳ lạ, không có thông cửa gỗ hay cửa sổ như thông thường, xem ra cửa vào hình như làm bằng đá , bàn ghế bên trong cũng đều là những bộ dạng kỳ quái.
Mọi người ngồi xuống, Vương Phong cũng thư thản ngồi trên đầu giường, Bạch Tuyết luồn dưới chân hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vương Phong lúc này mới ngập ngừng hỏi:
- Các ngươi là là... cái gì...
Đột nhiên nghĩ đến nói “yêu quái gì” có thể không tốt lắm, nhất thời không biết nói sao cho phải.
Nữ tinh linh nghe hắn hỏi, liền nói:
- Ta là Lâm Đạt của tinh linh tộc. Lâm Đạt ~ Hán Mễ Nhĩ, ngươi có thể gọi ta Lâm Đạt.
Võ sĩ cũng nói tiếp:
- Ta là kiếm sĩ Tra Khắc ~ Đạt Khắc Tư, ngươi gọi ta Tra Khắc là được.
- Ta là ma pháp sư Yêu Toa ~ Phỉ Nại Đức
Cô gái mặc trang phục kỳ quái giới thiệu chính mình.
Một gã lùn ngẩng cổ nói:
- Ta là Tư Nặc thuộc ải nhân tộc.
Nhóm người đều tự giới thiệu một lần, sau đó cùng nhìn Vương Phong.
Vương Phong nói:
- Ta tên Vương Phong, đây là Bạch Tuyết.
Mọi người kỳ quái, Yêu Toa hỏi:
- Vậy ngươi họ gì?
Vương Phong cũng kinh ngạc nói:
- Ta họ Vương đó thôi, điều này mà còn hỏi sao.
- Vậy ngươi phải kêu là Phong ~ Vương mới đúng, như thế nào họ lại đặt trước tên.
Vương Phong nhíu mày nghĩ:
- Tới cái địa phương quỉ quái nào thế này , tên họ cũng gọi khác người.
Trong miệng vẫn nói:
- Cứ gọi ta là Vương Phong đi, ta quen nghe như vậy.
Yêu Toa là nữ tử khá hoạt bát, Vương Phong đã nhìn ra, chỉ thấy nàng lập tức gật đầu, ngọt ngào nói:
- Được được, ta gọi ngươi Vương Phong.
Sau đó lại hỏi:
- Ngươi thuộc tộc nào?
Vương Phong nhíu mày, vẫn trả lời:
- Ta .., ta là người.
Sau đó lại hỏi:
- Đây là địa phương gì vậy?
Tra Khắc lanh mồm lanh miệng đáp:
- Nơi này chính là Ám Tinh Cốc nổi tiếng của tà ác pháp sư Lạp Bỉ Đặc.
Vương Phong cảm thấy đầu như nổ tung ra, cái gì tà ác pháp sư, cái gì ma pháp trận, cái gì Ma tộc, kỳ quái tinh linh, kỳ quái ải nhân, hết thảy đều kỳ quái, giống như không phải ở thế giới của hắn. Nhưng nhiều năm sống kiếp quân lữ khiến cho hắn biết, càng rơi vào những chỗ kỳ quái, càng phải bảo trì tâm niệm thanh tỉnh, đầu tiên cần là phải làm cho rõ ràng tình huống hiện tại cùng với tại sao mình lại ở chỗ này.
Vương Phong nhìn Tra Khắc bình tĩnh hỏi:
- Nơi này là thuộc quốc gia nào?
Đám người Yêu Toa cũng kỳ quái nhìn Vương Phong, thấy vẻ mặt Vương Phong đúng là có vẻ không biết, màu tóc thì đen nhánh kỳ dị, cái gì cũng không biết không hiểu, nếu không phải thấy hắn dễ dàng bắt được mũi tên của Lâm Đạt, chế phục Tra Khắc dễ dàng, phỏng chừng sớm đã túm cổ hắn mà tra khảo.Vẫn là Lâm Đạt nói:
- Nơi này là phạm vi thuộc Thiên Long đế quốc.
Vương Phong nghe xong, vẻ mặt mơ hồ, vẻ như vẫn không rõ ràng lắm. Lại hỏi:
- Vậy các ngươi có biết nước Trung Hoa ở nơi nào không?
Tất cả mọi người lắc đầu, Yêu Toa lại nói:
- Cái gì Trung Hoa, chưa từng nghe nói.
Lâm Đạt đột nhiên nói:
- Ta hiểu được.
Mọi người ánh mắt đều tập trung nhìn lại Lâm Đạt.
Lâm Đạt trầm ngâm suy nghĩ một lát, bắt đầu giảng giải.
Nguyên lai đám người Lâm Đạt là một đội mạo hiểm nổi tiếng, lần này tiếp thu nhiệm vụ tiêu diệt tà ác pháp sư Lạp Bỉ Đặc.
Lạp Bỉ Đặc sở dĩ được xưng là tà ác, chủ yếu là bởi vì hắn thường xuyên dùng một số người sống hoặc tinh linh làm thí nghiệm hắc ám ma pháp, điều này đã kích khởi sự phẫn nộ của dân chúng, nên phải chạy trốn tới Ám Tinh cốc. Hắn đồng thời còn là một Triệu Hoán Sư, triệu hoán về không ít cương thi để bảo vệ chính mình, khi đám người Lâm Đạt xông vào. Cương thi đều bị giết sạch , Lạp Bỉ Đặc không còn cách nào, đành phải hao hết toàn lực xuất ra chung cực triệu hoán ma pháp, triệu hoán những ma thú từ hắc ám ma giới đến trong ma pháp trận của hắn, pháp thuật này cho dù là Lạp Bỉ Đặc cả đời cũng chỉ có thể gọi về một lần, cho nên không đến lúc tối hậu hắn cũng không dám dùng. Lần này vừa triệu hoán xong, Lạp Bỉ Đặc ma lực cũng bị tiêu hao hết mà bỏ mình. Nhưng triệu hoán trận đã khởi động, sau khi ma pháp trận hoàn thành triệu hoán, liền chứng kiến Vương Phong cùng với Bạch Tuyết tại trong trận, bởi vậy mới hoài nghi Vương Phong là Ma tộc.
Vương Phong nghe đến đó đã hiểu được một chút, mình là bị cái gì.. pháp sư triệu hoán tới, bất quá nghe bọn hắn nói, ma trận này là triệu hoán ma thú , tại sao lại là mình chứ? Cúi đầu đột nhiên thấy Bạch Tuyết đang nằm rạp dưới chân, bỗng nhiên hiểu được. Nguyên nhân chính là do Bạch Tuyết đầu sỏ này mà ra. Lấy năng lực của Bạch Tuyết, phỏng chừng dễ dàng có thể giết chết Tra Khắc, mặt khác những nguời còn lại, lấy tốc độ của Bạch Tuyết cũng có thể thoải mái giải quyết, gọi nó là ma thú cũng không quá đáng.
Tạm thời tiếp nhận cách gọi này, lại hỏi:
- Cho dù là như vậy, người có thể nói cho ta biết, cái gọi là triệu hoán ma pháp trận là cái gì, sao nó có thể đem một người từ một địa phương xa lạ tới nơi này?
Lâm Đạt nói:
- Ở đây am hiểu về triệu hoán ma pháp chỉ có Yêu Toa, Yêu Toa ngươi nói đi!
Yêu Toa giải thích nói:
- Ta cũng không tinh thông về triệu hoán ma pháp trận, bất quá nói đơn giản, chính là lợi dụng ma pháp lực làm cho không gian vặn vẹo, đem một cái gì đó ở một không gian nào đó chuyển dời đến một không gian khác.
Vương Phong nghe nói vậy thật sự cảm thấy ngạc nhiên:
- Ma pháp lực, đó là cái thứ gì? Lợi hại vậy sao?
Mọi người cũng đều hiểu được, Vương Phong có thể là người ở thế giới khác hẳn họ, đối với ma pháp không hề có chút nhận thức, cho nên cũng không ngạc nhiên. Yêu Toa nghĩ nghĩ, nói:
- Ai .., ta nhất thời cũng không biết giải thích thế nào cho ngươi hiểu, để ta cho ngươi chứng kiến thử xem.
Giơ tay đặt lên ma pháp trượng, chính là cái gậy ngắn trang sức kỳ dị mà Vương Phong lúc đầu nhìn thấy, niệm ra một đoạn chú ngữ:
- Hỡi cuồng bạo phong nguyên tố, nghe theo chỉ huy của ta, hóa thành lưỡi dao sắc bén, sát thương địch nhân trước mặt của ta, phong chi nhận!”.
Chú ngữ niệm xong, Vương Phong lập tức cảm thấy trước ngực có một cỗ kình phong đánh thẳng đến, nhưng kình lực của mũi gió không lớn, hắn nhẹ vận chân khí bảo vệ toàn thân, không tránh không né,“Phốc” một tiếng, mũi gió đánh trúng người Vương Phong lập tức tan biến.
Bị một kích, nhưng trong lòng thầm hiểu, tiểu cô nương nhìn như vẻ nũng nịu này võ công quả không tồi, không ngờ có thể đứng yên bất động tạo thành kình khí cách không đả thương người, thật là không đơn giản. Ngay cả mình cũng không thể đứng yên phát ra được kình khí như vậy, phát kình khí thành mũi nhọn cách không đả thương người. Nhất thời hắn trầm tư, đắm chìm trong nghiên cứu võ học.
Mọi người thấy hắn ngơ ngác, lại thấy hắn trúng một mũi phong nhận vẫn không có gì khác người bình thường, cũng không khỏi hoảng sợ. Yêu Toa tuy rằng mảnh mai, nhưng từ nhỏ đã tu tập ma pháp, hiện giờ đã là sơ cấp ma pháp sư, ở Thiên Long đế quốc, còn tuổi nhỏ như nàng mà đã có được danh hiệu ma pháp sư chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, tuy rằng chỉ là một cái phong nhận nho nhỏ, nhưng kình lực ẩn chứa trong đó ngay cả Tra Khắc cũng không dám trực tiếp đón đỡ, chỉ có thể tránh né, đám cương thi quái vật trong Ám Tinh cốc này, đại bộ phận đều là do bị ma pháp của Yêu Toa tiêu diệt , Tra Khắc, Lâm Đạt chỉ giết được một bộ phận nhỏ, ải nhân thì phụ trách bảo hộ cho ma pháp sư, căn bản là không có ra tay, Yêu Toa bởi vì thực lực xuất chúng, cho nên tất cả mọi người mơ hồ đều coi nàng là ngưòi cầm đầu. Nay mắt thấy quái vật Vương Phong này chẳng thèm né tránh, bình thản tiếp nhận một kích, biểu hiện lại chẳng có gì là đau đớn hay nhíu này , tất cả mọi người đều thầm nghĩ, may mắn đã không có cùng Vương Phong xảy ra xung đột.
Thấy hắn không nói lời nào, mọi người cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, ngơ ngác nhìn hắn.
Qua một hồi lâu, Vương Phong trong lòng vẻ như đã hiểu được cái gì, liền nhìn Yêu Toa nói:
- Yêu Toa, công phu của ngươi không tồi, không nghĩ là có thể phát kình khí đả thương người, bất quá uy lực không đủ, cần tăng mạnh.
Yêu Toa nghe hắn nói công phu của mình không tồi, liền nhịn không được sặc cười , lại nghe hắn nói câu tiếp theo, không thể không cảm thấy khôi hài, hỏi:
- Như thế nào tăng mạnh uy lực?
Lúc này mọi người cũng nhịn không được bật cười lớn.
Vương Phong buồn bực nói:
- Có gì mà cười?
Lâm Đạt chậm rãi nhịn cười, nhìn Vương Phong nói:
- Yêu Toa là một ma pháp sư, như thế nào lại nói là công phu, ha ha ha ha.
Vương Phong nghi hoặc nói:
- Không phải công phu sao, như thế nào phát ra được kình khí?
Yêu Toa giải thích:
- Đó là lợi dụng ma pháp lực khống chế phong nguyên tố tạo ra một cái phong nhận, khác hẳn so với công phu, bất quá tạo thành thương tổn thì giống nhau . Ngươi nói xem, làm thế nào để tăng uy lực?
Vương Phong vẫn không rõ ma pháp là như thế nào, nhưng vẫn trả lời:
- Phong nhận của ngươi có mặt công kích khá rộng, lực lượng không đủ tập trung, nếu như có thể biến nó nhỏ đi một chút, tập trung hết lực lượng vào đầu mũi, chẳng những tốc độ có thể nhanh hơn, thương tổn cũng có thể gia tăng.
Yêu Toa nghe xong, bĩu môi nói:
- Đạo lý đơn giản như vậy người nào mà không biết, nhưng làm làm sao được.
Tuy nói vậy nhưng trong lòng cũng cân nhắc, người này nói rất đúng, đạo lý không hề sai, âm thầm lo lắng phải làm như thế nào cải tạo phong nhận.
Lâm Đạt hứng thú nhìn Vương Phong, hỏi hắn:
- Chức nghiệp của ngươi là gì?
Vương Phong lại ngơ ngác, Lâm Đạt liền giải thích:
- Chính là ngươi chuyên môn làm nghề gì? Tỷ như ta là cung tiễn thủ, Tra Khắc là võ sĩ, Yêu Toa là ma pháp sư, Tư Nặc là ải nhân võ sĩ, ngươi làm cái gì?
Vương Phong a một tiếng, trả lời:
- Ta là thầy thuốc!
- Thầy thuốc, thầy thuốc là cái gì?
- Chính là chữa bệnh cứu người đó.
- A…, ngươi là thần thánh hệ ma pháp sư sao, như thế nào lại không hiểu ma pháp.
Vương Phong lại nhức đầu , ma pháp sư còn phân thần thánh với cả không thần thánh , hắn nói:
- Ta không dùng ma pháp, ta dùng thảo dược để chữa bệnh.
- Thảo dược, thảo dược là cái gì? Ngươi không cần ma pháp mà có thể chữa bệnh sao?
Vương Phong chưa bao giờ nghĩ tới, thế giới này lại còn không có khái niệm thầy thuốc cùng thảo dược, nhất thời cũng không biết nên như thế nào giải thích.
Yêu Toa truy vấn:
- Ngươi rốt cuộc là làm cái gì, nhìn ngươi mang theo đao, ngươi cũng là võ sĩ phải không?
Vương Phong nghĩ đến lời hứa không giết người, lắc đầu nói:
- Ta không phải là võ sĩ, ta là... ai da... người chuyên bảo dưõng các loại binh khí. Binh khí bảo dưõng sư!
Cái khó ló cái khôn, hắn tự định cho mình một cái chức nghiệp. Trong lòng nghĩ thầm:
- Kế tiếp vấn đề nhất định là, cái gì là binh khí bảo dưỡng sư đây?
- Cái gì là binh khí bảo dưỡng sư?
- Chính là người chuyên tu sửa các loại binh khí, sửa sang lại binh khí đó.
Vừa nói như vậy, tất cả mọi người cùng hiểu được . Lâm Đạt vẫn thêm vào một câu:
- Vậy ngươi đến tột cùng có thể chữa bệnh được không?
Vương Phong vội hỏi:
- Không phải là không thể, nhưng nơi này cùng với nơi của ta cách thức không giống nhau.
Tư Nặc xen vào nói:
- Ải nhân tộc chúng ta luôn có những luyện chú đại sư, tạo ra những binh khí nổi tiếng khắp thiên hạ, ngươi bảo dưỡng, chữa trị được thật sao?
Vương Phong nhìn thanh kiếm của Tra Khắc cùng với cây búa trong tay Tư Nặc, gật đầu nói:
- Hẳn là có thể.
Tra Khắc đưa thanh kiếm cho Vương Phong, nói:
- Ngươi đánh giá thanh kiếm này của ta xem.
Vương Phong cầm lấy thanh kiếm, một năm qua hắn không ngừng đi tìm kiếm những luỵên chú sư nổi danh, cũng đã học được không ít tri thức về phương diện đúc kiếm.
Kiếm của Tra Khắc là thanh đạt kiếm tiêu chuẩn tiêu biểu của những võ sĩ, Vương Phong đưa ngón tay búng lên mũi kiếm một cái, mở miệng nói:
- Kiếm của ngươi không thể được gọi là thanh kiếm tốt, chất liệu chỉ là thép thường, dùng thép tinh luyện tôi lưỡi kiếm, lưỡi kiếm tuy rằng sắc bén, nhưng vì không phải là thép tinh luyện đến nơi đến chốn, rất kém.
Ải nhân cũng đem cây búa đưa qua, Vương Phong nhìn nhìn, bình luận nói:
- Cây búa này chỉ dùng một loại thép tinh luyện đúc mà thành, cả vật thể liền một khối, lưỡi búa được mài dũa, theo tài liệu mà nói, so với kiếm của Tra Khắc tốt hơn rất nhiều.
Tra Khắc tỏ vẻ không phục, Vương Phong nói:
- Vậy ngươi dùng kiếm của ngươi chém hết sức vào búa của Tư Nặc một cáí thử xem.
Tra Khắc hét lớn:
- Kiếm của ta nhất định là gẫy rồi, búa của hắn liền một khối dầy như thế kia mà.
- Vậy ngươi dùng kiếm của ngươi chém vào đao của ta xem
Vương Phong rút khảm đao, cầm ngửa lưỡi đao giơ lên.
Thanh đao của Vương Phong hình thức thật khó nhìn, thân đao một màu đen xì, chuôi đao thì được lẹp bằng hai khối gỗ nhỏ, thật sự không hợp nhãn chút nào.
Tra Khắc giương thanh võ sĩ kiếm, dùng sức chém thẳng xuống, “cheng” một tiếng vang nhỏ, Tra Khắc chỉ cảm thấy trên tay nhất thời nhẹ hẫng, thanh kiếm của hắn gẫy đôi rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu leng keng.
Mọi người ngơ ngác nhìn Vương Phong, như thế nào cũng không nghĩ ra, thanh đao đen xì này cư nhiên là một thanh bảo đao.
Phải biết rằng mặc dù là một thanh võ sĩ kiếm bình thường, Tra Khắc cũng phải tới tận kinh đô bỏ ra một trăm mai kim tệ mua tinh phẩm tài liệu sau đó nhờ ải nhân tộc luyện chế, ngay cả những thanh tinh phẩm kiếm của ải nhân tộc cũng không nhất định có thể dễ dàng chặt đứt được nó, trừ phi là loại thần khí trong truyền thuyết mới có thể sắc bén như vậy.
Tra Khắc há hốc miệng, không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Vương Phong thấy thế, hỏi hắn:
- Ngươi thích thanh đao này không?
Thấy Tra Khắc gật đầu, Vương Phong quay ngược tay cầm chuôi khảm đao đưa cho Tra Khắc, nói:
- Thanh đao này tuy rằng trông không được hợp nhãn cho lắm, nhưng là tinh phẩm đã qua tinh luyện nhiều lần, chính là dùng bách luyện tinh cương tạo thành, so với kiếm của ngươi thì tốt hơn rất nhiều, tặng cho ngươi đó.
Sắc mặt Tra Khắc đột nhiên biến đổi tựa như vừa vớ được bánh nướng từ trên trời rớt xuống, vội vàng cầm lấy thanh khảm đao, ôm chặt vào trong ngực, như sợ Vương Phong đổi ý.
Ải nhân Tư Nặc đột nhiên nói:
- Vương Phong, ta thành tâm mời ngươi đến ải nhân tộc của chúng ta gặp một người?
Vương Phong khó hiểu, ải nhân liền giải thích:
- Là chú kiếm đại sư trong ải nhân tộc chúng ta - Tạp Đặc đại sư, hắn gặp ngươi nhất định sẽ rất cao hứng.
Vương Phong vừa nghe là chú kiếm đại sư, trong lòng một tia hy vọng lại nhóm lên, gật đầu nói:
- Tốt, có cơ hội ta nhất định đi gặp Tạp Đặc đại sư.
Lâm Đạt lúc này nhảy ra nói:
- Vương Phong, ngươi không công bình chút nào, mỗi người đều có chỗ tốt như vậy, như thế nào bỏ quên ta?
Vương Phong lại khó hiểu. Lâm Đạt liền nhanh miệng nói:
- Ngươi chỉ cho Yêu Toa đề cao uy lực của phong nhận, tặng bảo đao cho Tra Khắc, vì Tư Nặc mà đi gặp Tạp Đặc đại sư giám định định binh khí và nhận xét kỹ thuật luyện chú, coi như ngươi đã thay hắn hoàn một nhiệm vụ lớn, còn ta một chút ưu đãi cũng không có, ngươi phải bồi thường ta.
Vương Phong giờ mới hiểu được, mình đang bị Yêu Toa đùa giỡn . Quay đầu nhìn Yêu Toa, thấy nàng đang cười trộm, trên vẻ mặt dương dương đắc ý, rồi lại lộ ra một chút đáng yêu, làm cho Vương Phong thật sự muốn nổi nóng cũng không được.
Thấy Vương Phong nhìn qua, Yêu Toa đứng lên, bắt đầu niệm chú chú ngữ, theo chú ngữ một đạo phong nhận được hình thành, đạo phong nhận nhanh như tia chớp đánh thẳng xuống mặt đất, mặt đất bị cắt ra như miếng đậu hủ, đường cắt tạo thành một vết sâu hoắm. So với tia phong nhận vừa tập kích Vương Phong khác nhau rất lớn, uy lực tăng cường chí ít cũng phải vài lần.
Yêu Toa ngọt ngào nói:
- Cám ơn ngươi, Vương Phong. Bất quá ngươi chuẩn bị tặng cho Lâm Đạt tỷ tỷ cái gì thế?
Vương Phong thật sự hồ đồ ngơ ngác, thấy Yêu Toa muốn thay Lâm Đạt đòi chỗ tốt, Vương Phong thật sự không biết nên làm thế nào cho phải. Đành phải buông tay nói:
- Vậy ngươi muốn cái gì?
Trông bộ dáng của hắn lúc này vô cùng nhúm nhó, kiểu như mặc cho người xâm lược.
Đi vào dị giới Vương Phong chưa từng hiển lộ ra sát khí, mọi người đều không biết Vương Phong nông sâu thế nào, cho nên đối với hắn tự nhiên trêu đùa. Vương Phong cũng không để ý, ngược lại cảm thấy thích thú loại cảm giác này.
Lâm Đạt nghiêm túc nói:
- Ta muốn mời ngươi gia nhập đoàn chúng ta, cùng nhau mạo hiểm.
Vương Phong nghe xong vội nói:
- Không được rồi, ta còn phải quay về thế giới của ta, như thế nào cùng các ngươi mạo hiểm?
Yêu Toa cũng hiểu dụng ý của Lâm Đạt, hỏi ngược lại hắn:
- Ngươi làm sao trở về? Tà ác pháp sư đã bị chúng ta tiêu diệt , ma pháp trận cũng đã biến mất, hiện giờ chẳng có ai biết cách làm cho ngươi trở về cả.
Thấy mọi người đều gật đầu, Vương Phong quay đầu nhìn nhìn Bạch Tuyết, Bạch Tuyết kêu ô ô vài tiếng rúc sát dưới chân hắn. Vương Phong cẩn thận suy nghĩ tình cảnh trước mắt, nếu đúng như lời bọn họ , mình quả thật là trở về không được rồi.
Lâm Đạt mục đích là muốn hắn lưu lại và gia nhập, người này thực lực quá phi phàm, dễ dàng bắt gọn mũi tên của mình, chế phục Tra Khắc, nói mấy câu khiến cho ma pháp của Yêu Toa uy lực đại tăng, thật là một bảo bối. Ở lại đoàn thể của mình, làm sao còn phải lo lắng lấy không được đồ trong bảo khố.
Nhìn Vương Phong suy tư, Lâm Đạt lại nói thêm:
- Dù sao hiện tại cũng không có biện pháp lập tức quay trở lại, gia nhập đội chúng ta, nói không chừng có thể sau này có thể tìm được biện pháp trở về. Tới bây giờ đội ngũ của chúng ta chưa có ai chính thức là thủ lĩnh, mọi người ai cũng không phục nhau, vừa vặn ngươi có thể phục chúng, làm thủ lĩnh của chúng ta được không?