Trong khi Hi Bình đến, Hoàng Dương cùng Đỗ thanh Phong đã trở về được một lúc rồi.
Nhìn thấy Hi Bình đến, Vương ngọc Phân trợn mắt hung tợn nhìn y, nói:
- Ngươi làm gì ở đâu mà lâu thế? Không biết bây giờ là ban ngày sao?
Hi Bình không dám nhìn nàng, lại hướng sang Hoàng Dương nói:
- Ơ! Lão già (hay Cha già), ngươi đã trở lại, ngươi có thấy người yêu mới hay không. Nghe nói nàng cũng đi vào Đại địa minh rồi? Như thế nào, nàng không trở về cùng ngươi à?
Tiểu tử này, có tình di chuyển sự chú ý của mọi người, để cho chuyện của Vương Ngọc Phân không bị mọi người để ý, y cũng lại không cần trả lời nữa.
Nhưng mà Vương ngọc Phân tịch không định buông tha y, tiếp tục truy hỏi:
- Ngươi cùng Thi Nhân ở chỗ đó làm gì?
Ôi a! Nữ nhân này, như thế chưa đủ loạn lung tung ? Hi Bình gãi gãi đầu, ngồi xuống ghế , cười nói: "Cô nam quả nữ ở cùng trong một phòng lâu như vậy, nàng nói xem còn có thể làm gì?"
Mẹ nó, thoát rồi!
Vương ngọc Phân mặt đỏ lên, Đỗ thanh phong vội la lên: "Ngươi nói là ngươi cùng Độc cô Thi cái gì rồi?
Hi Bình thản nhiên thừa nhận: "Ái chà! Cũng là nhạc phụ thông minh."
Đỗ thanh Phong thở dài: "Ta thông minh, ngươi lại làm cho không đủ thông minh rồi. Độc cô Thi là con dâu của Từ Phiêu Nhiên, xong ngươi lại cùng nàng làm ra chuyện thế này? Sau khi y trở về, chẳng biết sẽ đối với ngươi thế nào đây? Ài! Lần trước từ Địa ngục môn trở về, hắn đã quyết liệt với chúng ta lắm rồi, giờ đây ngươi làm ra việc này, khẳ năng lại phải binh nhung tương kiến rồi."
Hi Bình nói: "Lão tử sợ y sao?"
Vấn đề này không phải sợ hay không sợ, mà là vấn đề đạo đức. Độc cô Thi dù sao cũng là vợ của y, ngươi lại không sợ người khác nói ngươi? Cho dù ngươi không thèm để ý người khác nói ngươi như thế nào, ngươi kêu một người vợ người ta là sao đối mặt với những lời chỉ trích xung quanh chứ?
Hi Bình đưa mắt nhìn Hoàng Dương, chậm rãi nói: "Cha! Rất nhiều chuyện không đạo đức, ta nhi tử ngươi đều làm, cũng không sợ làm thêm một lần. Ta mặc kệ người khác nói thế nào, chỉ cần không để ta nghe thấy mọi người đều vô sự. Nếu để ta nghe thấy có người nói sấu Thi Nhân nử lời, ta sẽ đấm vỡ mồm hắn. Thi Nhân từ bây giờ đã là thê tử của ta, với Từ gia không có gì quan hệ. Nếu có người không phục, dù cho kiếm đến Hoàng hi Bình ta, ta đều tiếp được toàn bộ. Mẹ nó, đạo đức cái gì, lão tử đúng là đạo đức!"
Mọi người kinh dị đưa mắt nhìn y, người này quả nhiên là một thằng điên.
Đỗ thanh Phong lắc lắc đầu nói: "Chúng ta quản không nổi ngươi rồi, việc đến rồi phân giải, cũng chỉ còn cách đứng ở bên ngươi rồi. Ngươi luôn mang đến phiền toái cho chúng ta."
Hi Bình cười nói: "Nhạc phụ, ta lại biết ngươi đối với ta rất tốt, đến lúc đó ta kêu Tư Tư sinh cho ngươi một ngoại tôn. Để cho lão nhân gia người những năm sau này, cuộc sống không còn tĩnh mịch như vậy nữa."
Những lời này xem như hơi vỗ *** ngựa! Bất quá, thật sự không thể nào cao minh hơn.
Đỗ thanh Phong cũng cười rồi mắng: "Tiểu tử, ta còn chưa già đến mức không biết phải trái thế nào, ngươi nói sớm quá rồi.
"Không còn sớm, qua mấy tháng là sinh ra rồi, ha ha!" Hi Bình nở nụ cười đến là đắc ý.
Vương ngọc Phân thật sự coi không nổi nữa, giận dữ nói: "Những lời nói thế này mà ngươi cũng đường hoàng lớn tiếng, tiểu tử chết bầm ngươi!"
Xuân yến nói: "Muội muội, Y lại là người như thế này, nhưng không phải là do ta dạy đâu.
Nàng đem trách nhiệm một hai đẩy sạch sẽ. Cũng không nghĩ đến chính mình một lần đã kêu Hi Bình đeo bám Hoa Lôi để nàng xem, cái này cực kỳ không đạo đức, đương nhiên cần phải sửa chữa rồi.
Kỳ thật! Không có cha mẹ như thế, làm sao có được người con như vậy?
Đột nhiên Vương ngọc Phân nói: "Ngươi đã thực sự là quen trăng thanh gió mát. (Ngươi đã là Chân Yến Minh nguyệt phong- Đoạn này mình không hiểu có phải là tên không????)
Vì sao lúc trước chúng ta trở về Sơn thôn, thì ngươi làm như không nhận biết chúng ta? Vả còn đem võ công toàn bộ giấu đi, để chúng ta nhìn lộn ngươi chỉ là một phu nhân rất bình thường, lại không ngờ ngươi là chân nhân bất lộ tướng."
"Chúng ta đã quy ẩn núi rừng, chỉ nghĩ sinh hoạt bình bình đạm đạm, nhưng sự xuất hiện của các người, nói trên căn bản đã làm đổ vỡ sinh hoạt này. Lúc ta gặp các ngươi nhất định muốn lưu lại, mới nhường để các ngươi mang đi huynh muội bọn họ hai người. Nếu không các ngươi lại tình cờ gặp mặt được Dương ca cùng Hi Bình đi hái thuốc trở về. Lại sợ các người là muốn thu Hi Bình làm đồ đệ, cũng sợ các ngươi thân phận thật sự Dương ca cùng với ta. Cho nên phải lừa dối rất nhiều, thật sự là không có ý như vậy. Ta nghĩ các ngươi sẽ hiểu được."
Nàng nói đúng vậy, thời gian nàng hành tẩu giang hồ, cũng như Mộng Hương bây giờ tháng ngày mang theo khuôn mặt giả tạo giống nhau. Huống hồ đã trải qua nhiều năm, cho dù vợ chồng Đỗ thanh Phong từng thấy qua nàng, cũng nhận không được nàng. Nhưng mà Hoàng Dương lại không giống thế, hai kẻ tình địch ấy sao có thể không nhận biết nhau? Theo cơ bản như thế, năm đó Xuân Yến cho kêu bọn họ mang theo Hoàng đại Hải và Tiểu Nguyệt rời khỏi Sơn thôn.
Vương ngọc Phân mỉm cười nói:
- Chúng ta thế nào lại thu cái loại người như y làm đệ tử?
Nàng đối với Hi Bình tựa hồ rất có ý kiến, Hi Bình cũng không biết đã đụng chạm đến chỗ nào của nàng.
Đỗ thanh Phong nói: "Kỳ thật sau này ta cũng đã biết được Đại Hải và tên phụ thân của Nguyệt nhân, nhưng ta nghĩ trên thế gian rất nhiều người đồng danh đồng tính. Huống chi đổi lại, cho dù chân chính là Hoàng tiểu tử, đấy cũng không gì không thể. Y muốn (phải) sống qua tại thâm sơn, y lại qua. Dù sao con gái y ở trong tay ta, chỉ là không ngờ ngươi chính là Chân Yến Minh nguyệt Phong ( ngươi đã thực sự quen trăng thanh gió mát). Ài! Nhân thế khúc chiết!“
"Đỗ lão đầu, con mẹ nó! Ngươi kêu ta rằng Hoàng tiểu tử hơn mười năm rồi còn không quá nghiện ngập? Nếu lúc trước ở chỗ ta, tuyệt sẽ không cho ngươi đem nhi tử ta đi. Mẹ nó, nhìn ngươi đem con ta dậy một đức tính cùng ngươi, thật khiến cho người ta ân hận! Ngươi lại không thể tìm đối tượng khác dậy y được sao?"
Hoàng dương vừa kêu vừa réo lớn lên, tóm lại y hiểu được đứa con thứ hai của y sẽ tán gái ở bất kể chỗ nào, tính tình y giống hệt như Hoàng Dương ấy. Sinh con ra đương nhiên cũng được cái giống đa tình thuần chất, có thể Hoàng đại Hải mỗi ngày lại không đúng, ngươi nói y điên? Còn tốt, có đứa con lớn . chẳng những đa tình, đơn giản là dâm côn!
Đỗ thanh Phong cười y nói: "Đúng, không đúng cần xem kết quả?"
Hoàng Dương trợn mắt không lời đối lại.
Hi Bình phẩy tay nói: "Khách khách! Nhạc phụ, điểm ấy ta rất giống ngươi, coi lại cha ta ngày trước thường là bị ngươi chọc ngoáy (xem lại). Không phải vậy, y sẽ không sợ những câu nói ấy của ngươi như thế. Cũng phải, Cha ta từ Trường Xuân Đường ra, khả năng thế nào đấu qua ngươi?"
Đỗ thanh Phong nói: "Bất quá cha của ngươi là rất có năng lực chạy trốn. khách khách."
Hy Bình cũng cười to theo: "Đúng, không đúng một dạng như Tiểu Ba? Cười chết ta rồi! không có ngạc nhiên trước khi ta đánh, tóm lại là y kêu ta đánh không xong lại chạy trốn, nên một điểm ấy ta không nghe y, quả như mỗi lần đánh nhau ta đều bỏ chạy, ta còn có thể gọi Quyền vương sao?"
Hoa sơ Khai cũng không cam tĩnh mịch nói: "Bọn ngươi không cần phải cười, tóm lại có một ngày các ngươi sẽ tại trước mặt Trường xuân đường chúng ta hèn hạ cầu xin, đánh lộn là đánh không chịu dừng rồi (Xem lại)."
Sẽ không nhất định đánh lộn? Có cái gì đắc ý chứ? Lão tử Trường xuân Đường có thể cầm tiền đánh chết các ngươi! Coi các ngươi còn khoa trương ầm ỹ không?
Nhiều tiền khí thô (tiền nhiều thì to mồm), Đỗ thanh Phong cũng có chút sợ rồi, vội hỏi: "Hoa tài chủ không cần tức giận, chúng ta chỉ là nói vui mà thôi, đến lúc chia tay đừng quyên cho huynh đệ vay chút tiền."
Hoa sơ Khai cười khổ nói: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi, trước kia ngươi mượn, khi nào mới trả lại?"
Đỗ thanh Phong, Hoàng Dương và Hoa sơ Khai ba người nhìn lẫn nhau một trận, đột nhiên phát ra tiếng cười cuồng dại.
Sau khi cười qua, Xuân Yến nói: "Các ngươi cũng nên nói xem lần này tại Đại địa minh thương lượng cái gì?"
Đỗ thanh Phong sắc mặt lập tức nghiêm chỉnh nói: "Lạc Thủy đã bại trận, còn bị Thái Âm giáo phản công đuổi thẳng trở về. Xem ra không còn bao nhiêu ngày, Lạc Thủy sẽ trở lại Long Thành, mà Thái Âm giáo cũng sẽ lại đánh tới Long Thành. Cho nên Lạc Hùng khẩn cấp triệu tập cao thủ các đại phái, thương lượng sách lược kháng địch."
Vương Ngọc Phân nói: "Thanh Phong, ta chợt nghĩ ra được ở trong đó có rất nhiều nghi vấn. Rút cuộc là Thái Âm giáo xâm nhập võ lâm Trung Nguyên chúng ta, hay là chúng ta đi công đánh Thái Âm giáo?"
Đỗ thanh Phong trầm tư một lát rồi nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm, nghe đồn trên giang hồ Thái Âm giáo chuẩn bị xâm nhập Trung Nguyên. Lạc Hùng nghe được tin tức đó, vì sự yên bình của võ lâm Trung Nguyên, cho nên quyết định tiên hạ thủ vi cường, không cho âm mưu Thái Âm giáo đạt được. Vả Thái Âm giáo thượng đại Thánh Nữ A Mật Y cùng Huyết Ma có quan hệ rất sâu. Theo một trình độ nào đó mà nói, cũng là vì không cho các nàng trả thù võ lâm Trung Nguyên, bởi vì Huyết Ma là bị chúng ta xuất lĩnh Võ lâm Trung Nguyên truy sát. A Mật Y đương nhiên sẽ không thể quên tình nhân nàng cùng với võ lâm Trung nguyên, vì tình nhân nàng sẽ làm hết thảy. Tóm lại nàng sẽ tầm ky trả thù, nếu đã phòng, không bằng công, cho nên mặc kệ là như thế nào, ta đều là ra sức cho Lạc Hùng.
Sắc mặt Xuân Yến buồn bã nói: "Đại địa Minh cùng Thái Âm giáo cũng có uyên nguyên (nguồn gốc) rất lớn, vì sao Lạc Hùng lại chủ trương công đánh Thái Âm giáo? Nhiều người đều biết, Nãi Nãi của y đúng là Thánh nữ Nguyệt như Sương của Thái Âm giáo, y thế nào lại cầm đầu diệt Thái Âm giáo? Huống hồ Thái Âm giáo tuy nói có thể xâm nhập Trung Nguyên vì Huyết Ma báo thù, nhưng cũng tịnh không có hành động thực sự, có phải là chúng ta quá gấp gáp? Ngược lại giờ đây đem Thái Âm giáo đưa tới rồi. Thực lực Thái Âm giáo tuy lớn, nếu muốn cùng cả võ lâm Trung Nguyên đối đầu thì không có khả năng, các nàng có thể có lại không về, nhưng mà, đã đến đây, đương nhiên là ôm trong lòng quyết tử. Vì thế võ lâm Trung Nguyên cũng phải trả giá thật lớn, lúc ấy võ lâm sẽ lưu huyết không ngừng, còn nói cái gì yên bình nữa?
Đúng vậy có cừu sát, thì có huyết, giang hồ lại tuyệt sẽ không an bình.
Đỗ thanh Phong lâm vào trầm tư, tất cả mọi người nhìn y.
Hoàng Dương lại đột nhiên nói: "Ta ghét nhất gã điểu nhân Lạc Hùng ấy."
Xuân Yến toàn thân chấn động, cả kinh nói: "Dương ca, ngươi vì sao chán ghét y?"
Hoàng Dương nói: "Ta chẳng biết vì sao, dù sao gặp lại y lão tử lại thấy không thoải mái, năm đó lúc ta đối mặt với Huyết Ma, mặc dù trong lòng có sợ, nhưng mà, lại như trong cái sợ sinh ra một loại cảm giác kính phục, y nào sợ ma, khí phách của y cũng khiến lão tử khâm phục, nhưng ta nhìn lại Lạc Hùng này công nhận là nhân vật anh hùng, đã có loại cảm giác ghê tởm."
Nguyên lai là thiên kiến!
Mọi người đều thở dài một hơi. Lão nhân, thiên kiến đặc biệt lớn.
Hi Bình quả nhiên không hổ là nhi tử bảo bối của Hoàng Dương, y phụ họa nói: "Cha, ta ủng hộ ngươi, lần sau gặp lại y, ta lại giúp ngươi chỉnh đốn y. Phụ tử chúng ta đồng lòng, cha nhìn thấy y muốn buồn nôn, nhi tử nhìn thấy y đương nhiên cũng sẽ không ngon miệng, không đánh y thế nào được? Lão tử còn muốn ăn cơm chứ, đánh y rồi, phụ tử chúng ta hai người mới có thể ăn uống an ổn, bằng không ăn cơm rồi nhìn thấy y lại nôn ra, điều ấy lại không đáng giá rồi."
Tiểu tử này, vì muốn đánh nó, lý do gì đều có thể đưa ra được.
Hoàng Dương chăm chú nói: "Tốt lắm, nên như thế."
Không thể tưởng được là người một đằng kêu Hi Bình chạy trốn, hiện tại lại có thể cũng cao giọng ủng hộ Hi Bình đi tìm người ta, thật sự là tiến bộ thần tốc. Người ta nói, sống đến già học đến già, Hoàng Dương lão nhân đúng là để tử tốt nhất, đến lúc chạy trốn bắt đầu học tập người ta dạy người đánh trả, đó là một con đường xa xôi nhiều?
Hoa sơ Khai nói: "Lão nói thật, ta cũng không thích Lạc Hùng con người ấy, có đôi khi ta cảm thấy trong đôi mắt y có tàng trữ điều gì ấy khiến người ta lạnh lòng, tại lúc Huyết Ma chém giết Lạc Bân cùng Võ lâm tứ đại gia, cha ta Hoa Thắng tuy không có tham dự, nhưng sau khi Lạc Vân bị Huyết Ma đánh chết, bởi vì ngoài y ba vị trưởng bối đều bị thương, cho nên ta không tham gia tang lễ của Lạc Vân, chỉ có cha ta đến đó. Sau khi cha trở về, dặn ta chú ý Lạc Hùng nhi tử của Lạc Vân, mà Lạc Hùng lúc ấy ở trong chốn Võ Lâm kỳ thật tịch không có nổi danh gì, ta không biết vì sao cha ta muốn ta chú ý Lạc Hùng, vì vậy hỏi để làm cái gì, cha chỉ có nói một câu "Y so với cha y Lạc Vân còn phải đáng sợ hơn". Có lẽ là bởi vì những lời này, sau này ta nhìn thấy Lạc Hùng thì tóm lại trong lòng không được thoải mái, nhưng lại không biết không thoải mái ấy vì sao mà đến."
Mọi người hai mắt nhìn Hoa sơ Khai kinh ngạc, nếu đơn giản là Hoàng Dương hay Hi Bình nói chán ghét Lạc Hùng còn có chút đạo lý, bởi vì trong hai người đó một thì thiên kiến, một thì phong tử, nhưng giờ đây ngay cả Hoa sơ Khai cũng nói như thế, vả khai sơn chi tổ Hoa Thắng của Trường Xuân Đường cũng bàn ra thế, lại khiến người ta suy nghĩ sâu xa và khó hiểu rồi.
Đỗ thanh Phong nói: "Việc này tạm thời không nói, Lạc Hùng là một người như thế nào, tất cả mọi người đều công nhận rồi, chúng ta nói xấu người ta sau lưng tịnh thấy không được tốt lắm. Gần đây phương nam xuất hiện một cổ thế lực, tại ngắn ngủi trong một hai tháng, đem một số ma môn và ma nhân lớn nhỏ hợp thành, nhưng tịch không đến gây sự chánh đạo Trung nguyên, điều ấy khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái, đúng là còn có Hồ Điệp môn cũng ở trong đó, ta sợ Tinh oánh hội (Tinh ngọc hội) đã bị ảnh hưởng đến." Dứt lời, y hướng Vương ngọc Phân nhìn thoáng qua, cái nhìn ấy của y mang rất nhiều áy náy.
Hi Bình cười nói: "Nhạc Phụ, không phải sợ, Nhạc Mẫu này của ta không ai dám đụng, có Hoàng Hi Bình ta ở đây, ai dám có chủ ý đánh Nhạc Mẫu ta? Ha Ha, lão tử thiết quền đón tiếp!"
Vương ngọc Phân không khách khí nói: "Ngươi cho ta chút đứng đắn! Ngươi tính toán điều gì đây? Ngươi làm như ngươi lợi hại lắm không bằng?"
Hi Bình trợ mắt liếc qua liếc lại. Ôi! Nhạc Mẫu này đối với y thế nào mà càng ngày càng nổi giận rồi? Hình như y không có làm phiền nàng nhiều mà? Trước kia nàng giống như Đĩnh văn Tĩnh, thế nào không được vài ngày lại biến thành bà già ngang ngược rồi?
Y đưa ánh mắt hướng sang Đỗ thanh Phong, hy vọng Nhạc phụ này có thể quản quản lão bà của mình, ai ngờ Đỗ thanh Phong đứng lên nói: "Ngọc Phân, nước đấy có thể nguội rồi, ta trở về uống đây. Đúng rồi, cũng không thấy hai tiểu ni tử ra đây, không biết bọn họ chạy đi đâu rồi?"
Đỗ thanh Phong bỏ đi, là y muốn uống Cẩu tiên thang. Sau lại mới biết chẳng những canh không còn rồi, ngay cả hai củ nhân sâm hình người ở trong nồi canh cũng bị hai tên hỗn sược Độc cô Minh và Hoa tiểu Ba ăn mất. Y không có tức giận, chỉ là trong lòng tự nói: "Bọn trẻ bây giờ!".
Hi Bình vừa thấy Đỗ thanh Phong bỏ đi, mà Vương ngọc Phân lại trừng mắt nhìn y, trong lòng y cảm thấy không được thoải mái, muốn đứng lên.
Vương ngọc Phân nói: "Ngươi muốn đi đâu đây?"
Hi Bình nói: "Ta muốn ra ngoài hóng gió, trong này có chút buồn bực."
Vương ngọc Phân nói: "Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta:"
Oh, phải không? Hi Bình cảm thấy kỳ quái, nàng đặt vấn đề hỏi y khi nào nhỉ? Chẳng những Hi Bình, mà mọi người đều có nghi ngờ này. Vương ngọc Phân có hỏi Hi Bình vấn đề gì sao?
Hi Bình nói: "Vấn đề gì?"
Vương ngọc Phân nói: "Ta hỏi ngươi có bao nhiêu lợi hại?"
Nguyên lại điều ấy cũng tính là vấn đề, ài!
Hi Bình không trả lời không được nói: "Ta có lợi hại bao nhiêu, đến lúc đó ngươi sẽ biết, tuyệt đối so với trong tưởng tượng của ngươi phải lợi hại hơn, bởi vì ta là con rể bảo bối của ngươi. Ah Ha, Nhạc Mẫu, ta thời gian đến rồi, sau này lại trả lời vấn đề của nàng."
Y vội cong đuôi chạy ra ngoài, Đỗ Quyên chạy theo sau lưng y hô lên: "Ca (Anh), buổi tối trở về ăn cơm nhé?"
Hi Bình cũng không quay đầu lại nói: "Tiểu điểu nhân (Con chim nhỏ), ngươi dem mình đi rửa trắng nộn thơm phức, buổi tối ta trở về chén ngươi!"