Phi Äao Túy Nguyệt - Tác Giả - Ức Văn ( Trá»n Bá»™ )
Phi Äao Túy Nguyệt
Tác Giả: Ức Văn
Sơ lược vỠtác giả.
Ức Văn (1928-1987)
Tên tháºt là Chu Kiện Äình, ngưá»i tỉnh SÆ¡n Äông, Lâm Thanh. Từ thá»i trung há»c đã Ä‘am mê văn há»c và sáng tác, tác phẩm thưá»ng được đăng trong táºp san cá»§a trưá»ng và báo há»c sinh. Sau khi giải giáp, năm 1962 bắt đầu sáng tác võ hiệp. Năm 1967 bắt đầu được biết đến vá»›i hai bá»™ "Kim Trượng Huỳnh Quang" và "Tú Y Vân Tấn", cùng vá»›i các bá»™ tiếp theo như "Lãnh VÅ© Hương Hồn", "Ba Diện Nhân", "Si Tình Hiệp Nữ Mỹ Kiếm Khách" ...vv, trở thà nh má»™t trong "tứ duy thư hệ" danh gia. Ngoà i ra ông còn viết các kịch bản trình diá»…n như "Hồng Tuyến Äạo Hạp", "Cá» Thà nh Xuân", "Vô Tình Kiếm" ..vv.
Tiểu thuyết cá»§a Ức Văn, nhân văn và nhân tình Ä‘á»u rất hay và rõ nét, ná»™i dung khúc chiết ly kỳ, tạo cho độc giả má»™t không gian tưởng tượng rá»™ng lá»›n, đặc biệt là chú trá»ng đến hiệp nghÄ©a luân lý và sá»± hà i hòa trong tình cảm nam nữ. Giá»›i võ hiệp xưng tụng ông là "Uyên Ương Hồ Äiệp phái" tông sư.
Chương 1: Tá»u Äồ Diá»…m CÆ¡
Ngưá»i dịch: fishscreen
Nguồn:TTV
Má»™t tòa trạch viện nguy nga, trước cá»a có má»™t đôi sư tỠđá.
Trên cá»a có biển, trên biển có bốn chữ lá»›n mà u và ng kim “Mục Mã SÆ¡n Trang†.
NÆ¡i nà y không có ngá»±a, cÅ©ng không có mục trưá»ng. Núi thì cÅ©ng có, nhưng lại cách rất xa.
Không có ngá»±a cÅ©ng không có núi, sao lại gá»i là “Mục Mã sÆ¡n trangâ€?
Nguyên lai chá»§ nhân cá»§a tòa trạch viện nà y năm đó dá»±a và o nghá» nuôi ngá»±a để láºp nghiệp tại quan ngoại, hôm nay đã là Triệu cá»u gia đại danh đỉnh đỉnh.
Triệu cá»u gia chÃnh là “NgÅ© Bá Äao†Triệu Cá»u Tôn.
Nghe nói “NgÅ© Bá Äao†đÃch thá»±c là năm thanh Ä‘ao. Má»™t thanh là Äại Hiệu Ä‘ao, má»™t thanh là Trung Hiệu Ä‘ao, ba thanh còn lại là Tiểu Hiệu Ä‘ao.
Năm năm trước tại Hoa SÆ¡n luáºn võ, y đã dùng Äại Hiệu Ä‘ao chém chết minh chá»§ chÃn tỉnh Vương Bất ÄÆ°Æ¡ng. Vá» sau lại ná»™ trảm mưá»i ba tên ác tặc cá»§a Äá»™ng Äình, binh khà sá» dụng là Trung Hiệu Ä‘ao.
Vá» phần ba thanh Tiểu Hiệu Ä‘ao, cho đến bây giá» cÅ©ng chưa ai từng thấy qua. Chỉ biết là đó là ba thanh phi Ä‘ao, không những có thần kỹ Ä‘ao vô hư phát, hÆ¡n nữa còn có thể lượn vòng, giết ngưá»i ngoà i trăm dặm.
Mặc dù mưá»i năm nay Triệu Cá»u Tôn rất Ãt dùng Ä‘ao, nhưng thanh danh vẫn không há» giảm sút.
Nghe được ba chữ “NgÅ© Bá Äaoâ€, tháºm chà có ngưá»i không nhịn được mà run lên.
Trong võ lâm hiện nay, có thể sánh ngang vá»›i Triệu Cá»u Tôn chỉ có má»™t ngưá»i, ngưá»i nà y chÃnh là Giang Nam Tiêu Chấn.
Giang Nam bá chá»§ “Thất Bá»™ Vô Huyết Kiếm†Tiêu Chấn và Triệu Cá»u Tôn, Ä‘ao kiếm tương tranh chia hai thiên hạ.
Giang hồ đồn rằng, năm xưa khi hai ngưá»i chạm trán, cặp mắt láºp tức đỠbừng giống như hai con gà chá»i. Má»™t trưá»ng ác chiến diá»…n ra, kéo dà i suốt bảy ngà y bảy đêm, kết quả vẫn không phân thắng bại, cuối cùng hai ngưá»i trở thà nh tri ká»·.
Rốt cuá»™c bá»n há» chạm trán ở nÆ¡i nà o ? Bằng và o thể lá»±c cá»§a má»™t ngưá»i có thể duy trì đến bảy ngà y bảy đêm hay không?
Nói chỉ là nói, nghe chỉ là nghe, dù sao cÅ©ng không ai táºn mắt nhìn thấy.
Có Ä‘iá»u mưá»i năm nay hai nhà Tiêu Triệu thưá»ng xuyên qua lại, hÆ¡n nữa còn muốn kết thông gia, đó Ä‘á»u là sá»± tháºt.
Gần đây Giang Nam phi ngá»±a báo tin, Tiêu công tá» lại sắp đến bái phá»ng.
Tiêu công tá» chÃnh là Tiêu Lâm Phong, con trai duy nhất cá»§a Tiêu Chấn. Nghe nói y không chỉ nhá» và o gia thế hiển hách, mà còn có má»™t thân tà i nghệ háºu sinh khả uý, so vá»›i phụ thân cá»§a y năm xưa còn cao hÆ¡n. HÆ¡n nữa còn là nhất biểu nhân tà i, khôi ngô tiêu sái.
Gia thế, nhân phẩm, võ nghệ không có Ä‘iểm nà o mà không xuất sắc. Má»™t vị lang quân như váºy biết Ä‘i đâu tìm được?
Cho nên trên dưới Mục Mã sÆ¡n trang hầu như đầu mà y khóe mắt Ä‘á»u lá»™ vẻ tươi cưá»i.
Bá»n há» Ä‘ang mong chá» hỉ sá»±.
Không hiểu xảo hợp thế nà o, Triệu Cá»u Tôn đã qua tuổi năm mươi, nhưng vẫn chỉ có má»™t viên ngá»c quý trong tay, khuê danh là Tiểu Nhu.
Triệu Tiểu Nhu năm nay mưá»i chÃn tuổi, sinh tại quan ngoại, lá»›n lên ở Trung Nguyên, là hồng phấn phương bắc, cÅ©ng là giai nhân cá»§a phương nam.
Nà ng vẫn chẳng há» vui, tháºm chà còn phiá»n não.
Tiêu công tỠđến đây thì có quan hệ gì?
Nà ng đương nhiên biết, bất cứ ai cÅ©ng Ä‘á»u biết, Tiêu Lâm Phong từ ngà n dặm xa xôi đến Mục Mã sÆ¡n trang, mục Ä‘Ãch chỉ có má»™t, đó là cầu thân.
Mà phụ thân Triệu Cá»u Tôn cá»§a nà ng nhất định sẽ không cá»± tuyệt.
Bên ngoà i cá»a sổ, hoa cúc và ng nở rá»™ soi mình dưới ánh chiá»u tà .
Bên trong song cá»a, bóng ngưá»i tiá»u tụy, mà y như núi xa, ẩn chứa tư niệm miên man. Ãnh mắt như nước mùa thu, thân hình như cúc và ng gầy yếu.
Ngưá»i nà y chÃnh là Triệu Tiểu Nhu.
Vì ai tiá»u tụy, vì ai nhung nhá»›?
Vì má»™t lãng tá» xa xăm, nà ng đã không thể tiếp nháºn ngưá»i thứ hai, cho dù ngưá»i nà y là má»™t bạch mã vương tá».
Äang lúc hoà ng hôn, nà ng lặng lẽ rá»i khá»i Mục Mã sÆ¡n trang.
oOo
Lãng tỠvốn không nhà , giống như một mảnh lục bình không đất.
Lục bình để mặc gió táp sóng xô, phiêu bạt vô định. Lãng tá» cÅ©ng chỉ há»i nÆ¡i nà o mua được rượu ngon.
Rượu ngon nhất đương nhiên là ở Hạnh Hoa Thôn.
Hạnh Hoa Thôn là má»™t tá»u Ä‘iếm.
Mặc dù không phải là Hạnh Hoa Thôn dưới ngòi bút cá»§a vị thi nhân năm đó, cÅ©ng không phải là Hạnh Hoa Thôn mà mục đồng kia đã chỉ, chung quanh cÅ©ng không có hạnh hoa, tháºm chà ngay cả má»™t chút mùi vị cá»§a hạnh hoa cÅ©ng không có, nhưng rượu thì vẫn ngon không kém.
Không chỉ rượu ngon, ngưá»i bán rượu còn tuyệt hÆ¡n.
Bán rượu ở nÆ¡i nà y là má»™t vị cô nương mưá»i tám mưá»i chÃn tuổi, gá»i là Máºt Nhi. Má»—i khi Máºt Nhi cưá»i, quả tháºt so vá»›i đưá»ng còn ngá»t hÆ¡n. Gương mặt trắng mịn phá»›t hồng tá»±a như má»™t đóa hồng nở rá»™.
HÆ¡n nữa nà ng còn là má»™t đóa hồng hoang dã, má»—i khi cưá»i lên quả tháºt mê ngưá»i.
Nà ng cÅ©ng không phải thưá»ng xuyên cưá»i, cÅ©ng không phải gặp ngưá»i là cưá»i, nhưng đối vá»›i gã lãng tá» nà y nà ng lại tá» ra đặc biệt ân cần, nụ cưá»i cà ng mê nhân.
Lãng tỠlim dim mắt, như say mê.
Nhưng cái hắn mê lại là rượu.
Hắn uống má»™t bình lại má»™t bình, dốc ngược đáy bình lên trá»i, sau đó như thưá»ng lệ ném lại má»™t thá»i bạc rồi lảo đảo rá»i khá»i Hạnh Hoa Thôn.
Ngà y mai hắn lại đến, lại uống rượu, uống xong rồi lại Ä‘i. Hình như cho đến bây giá» hắn cÅ©ng chưa từng nhìn qua Máºt Nhi má»™t lần, cÅ©ng chưa há» nói quá hai câu.
Hắn vÄ©nh viá»…n chỉ nói má»™t câu: “Mang rượu đến đây!â€.
Máºt Nhi vẫn như trước bán rượu, vẫn như trước ân cần, vẫn như trước nở nụ cưá»i như má»™t đóa hoa hồng, cất giá»ng cưá»i tá»±a như tiếng chuông ngân.
- Nà y! Ngươi rốt cuá»™c là ai váºy?
Máºt Nhi giúp hắn rót đầy má»™t chén rượu, rốt cuá»™c cÅ©ng lên tiếng há»i.
- Ta…
Lãng tỠuống một hớp rượu, sau đó chép chép miệng.
- Äúng! Là ngươi!
Máºt Nhi nhìn thẳng và o hắn, trong cặp mắt tròn xoe dáºp dá»n những gợn sóng lăn tăn.
- Má»™t ngưá»i khách đến uống rượu!
Lãng tá» trả lá»i.
Máºt Nhi không cưá»i nữa, chỉ khẽ bÄ©u môi, đặt mạnh bình rượu xuống bà n, sau đó quay đầu bá» Ä‘i.
oOo
Hôm nay lãng tá» không uống rượu, má»™t giá»t cÅ©ng không uống.
Suốt má»™t ngà y môi không dÃnh rượu, đối vá»›i má»™t kẻ xem rượu như tÃnh mạng quả tháºt là má»™t chuyện rất không tầm thưá»ng.
Không uống rượu, đương nhiên cũng không đến Hạnh Hoa Thôn.
Và o lúc hoà ng hôn, trá»i bá»—ng nhiên nổi lên má»™t cÆ¡n dông tố. Lãng tá» trở vá» căn nhà nhá» bằng gá»— cá»§a mình, căn nhà giống như má»™t ổ chuá»™t.
Căn nhà nhá» bằng gá»— nà y cho thuê chỉ vá»›i giá năm lượng bạc, không có nồi, cÅ©ng không có bếp, trên chiếc giưá»ng gá»— chỉ có má»™t tấm chăn bông rách rưới.
Lúc nà y chăn bông lại Ä‘ang cá»™m lên, rõ rà ng có ngưá»i Ä‘ang nằm bên dưới, suối tóc như tÆ¡ xõa xuống ngoà i chăn.
- Ngươi… ngươi là ai?
Lãng tá» khẽ giáºt mình.
- Một mỹ nhân đang ngủ!
Äối phương cưá»i khúc khÃch, từ trong chăn lá»™ ra hai chiếc lúm đồng tiá»n mê ngưá»i.
Tá»± ý và o nhà vẫn chưa nói, không ngá» lại còn leo lên giưá»ng!
- Äứng dáºy! Mau đứng dáºy!
Lãng tỠhô lên.
- Äứng dáºy?
Máºt Nhi cưá»i hì hì:
- Ta là m sao đứng lên? Cả ngưá»i ta bị ướt sÅ©ng rồi!
Vừa nói nà ng vừa nhìn vá» phÃa góc phòng.
Nguyên lai tại góc phòng đang phơi một bộ váy áo mà u và ng nhạt, còn có cả quần áo lót. Nước mưa nhỠxuống thấm ướt một mảng lớn.
- Cái gì! Cô không mặc gì nằm trong chăn sao?
- Äúng thế!
Máºt Nhi chá»›p chá»›p đôi mắt quyến rÅ©:
- Chăn nà y lá»›n lắm, ngươi có muốn và o đây cho ấm ngưá»i không?
Không ngỠcòn có loại chuyện nà y!
Lãng tá» chỉ lãnh đạm cưá»i.
Lãng tá» cÅ©ng không phải là quân tá», hắn chỉ không muốn dây và o loại phiá»n phức nà y, cÅ©ng không có loại hứng thú nà y.
Tiếng sấm âm ỉ vang lên phÃa xa xa. Mưa bên ngoà i vẫn chưa ngừng lại. Sắc trá»i dần dần trở nên tối sầm.
- Ta biết ngươi là ai!
Máºt Nhi nhìn hắn.
- À!
Lãng tỠtùy ý đáp một tiếng.
- Ngươi tên là Äinh Khai!
Máºt Nhi lên tiếng.
- Không sai!
Lãng tỠcũng không kinh ngạc.
Hắn quả tháºt tên là Äinh Khai, má»™t cái tên rất bình thưá»ng. Có Ä‘iá»u cái tên nà y ngay cả chÃnh hắn cÅ©ng cảm thấy xa lạ, Ãt nhất cÅ©ng là nghe không quen, bởi vì tất cả những ngưá»i biết hắn Ä‘á»u gá»i hắn là tiểu tá».
- Tại sao ngươi không há»i ta là ai?
- Cô gá»i là Máºt Nhi!
- Còn gì nữa không?
- Còn nữa?
Äinh Khai ngẫm nghÄ© má»™t chút:
- Còn có rất nhiá»u giang hồ hà o khách quần áo bảnh bao, cùng vá»›i những vương tôn công tá» vênh mặt hất hà m má»™ danh mà đến…
- Ai nói váºy?
- Ai nói?
Äinh Khai đáp:
- Không phải như váºy sao?
- Kỳ thá»±c ta tuyệt không thÃch những ngưá»i đó!
- Cô thÃch cái gì?
- Ta chỉ thÃch cái chăn bông nà y!
Máºt Nhi thản nhiên cưá»i.
Nữ hà i nà y quả tháºt thú vị, không thÃch vương tôn quý khách, lại Ä‘i thÃch má»™t tên hán tá» lưu lạc chỉ có má»™t tấm chăn bông rách rưới. Äây là tháºt chăng?
- Mau lấy quần áo ướt mặc và o đi!
Äinh Khai lại không hỠđộng tâm.
- Gì chứ?
Máºt Nhi giáºt mình:
- Ta không đi!
- Không đi?
Äinh Khai trầm giá»ng nói:
- Cô có muốn bị đánh và o mông không?
- Ngươi dám?
Hiển nhiên nà ng muốn thá» dÅ©ng khà cá»§a Äinh Khai, xem hắn có dám vén tấm chăn bông nà y lên không, liá»n nói:
- Ta vẫn còn là một hoà ng hoa khuê nữ đó!
Trong phòng cà ng lúc cà ng tối, nhưng ánh mắt cá»§a Máºt Nhi thì lại cà ng lúc cà ng sáng.
- Ta không dám!
Äinh Khai nói:
- Ta là m sao dám chứ?
Dứt lá»i, hắn liá»n đưa tay nắm lấy má»™t góc chăn bông, giáºt mạnh má»™t cái.
Máºt Nhi kinh hãi kêu lên má»™t tiếng. Thân thể trắng mịn giống như má»™t con cá trÆ¡n nhẵn co lại lên giưá»ng, tản mát ra má»™t luồng u hương thiếu nữ.
Äinh Khai nắm lấy má»™t bên vai cá»§a nà ng láºt lại. Chỉ nghe và i tiếng “bách bách†vang lên, trên kiá»u đồn tròn trÄ©nh láºp tức xuất hiện những vết ngón tay.
- Ngươi… ngươi tháºt độc ác!
Máºt Nhi Ä‘au đến mức chảy nước mắt.
- Cô có đi hay không?
- Không đi!
Máºt Nhi cắn chặt răng.
- Ha ha! Tháºt là có ý tứ!
Bá»—ng nhiên cánh cá»a gá»— khẽ vang lên, má»™t bóng ngưá»i cao to từ bên ngoà i bước và o, cưá»i lá»›n nói:
- Tiểu tá», có chuyện gì thế?
Ngưá»i nà y đầu tóc bù xù, râu ria má»c đầu mặt. Hắn vừa há miệng cưá»i, má»™t mùi tá»i nồng nặc láºp tức lan khắp cả phòng.
- Cô ta không chịu đi!
Äinh Khai nói.
- Không Ä‘i? Váºy thì cà ng tốt!
Cặp mắt như chuông đồng cá»§a đại hán râu ráºm mở lá»›n:
- Tiểu Äinh! Ngươi không có hứng thú, nhưng ta thì quả tháºt thèm muốn chết rồi!
- Cái gì?
Máºt Nhi kinh hãi kéo tấm chăn bông che ngưá»i lại.
- Tiểu Äinh là má»™t thằng đầu đất, nhìn được chứ không ăn được đâu!
Äại hán râu ráºm cất bước Ä‘i đến trước giưá»ng, cưá»i lá»›n nói:
- Äến đây, tiểu mỹ nhân! Trước tiên để ta hôn má»™t cái! Lâu Äại Chiêu ta rất là sung sức…
- Ngươi… ngươi…
Máºt Nhi biến sắc.
Äại hán râu ráºm cưá»i há há khom ngưá»i xuống, mùi tá»i hôi thối lại xá»™c ra. Khuôn mặt đầy râu ria lởm chởm ghé sát và o khuôn mặt cá»§a Máºt Nhi.
Trên ngưá»i y mặc má»™t bá»™ áo ngắn, vốn được may bằng vải mà u xanh lam, nhưng lúc nà y thì đã biến thà nh mà u xám trắng, Ãt nhất cÅ©ng phải có đến và i năm chưa giặt, hÆ¡n nữa còn rách rưới. Ngoại trừ mùi tá»i ra thì còn thêm và i mùi hôi khác trá»™n lẫn và o nhau.
Máºt Nhi hét lên má»™t tiếng, láºp tức xoay ngưá»i lăn xuống giưá»ng.
Nà ng giống như gặp phải má»™t con quá»· sống, láºp tức lao đến góc nhà , đưa tay vá»›i lấy và i món y phục ướt sÅ©ng, sau đó như má»™t cÆ¡n gió lao ra khá»i căn nhà gá»—.
Äại hán râu ráºm đắc ý cưá»i ha hả.
- May mà có ngươi!
Äinh Khai nói.
- Những chuyện khác thì Lâu Äại Chiêu ta không dám khoe khoang, chứ đối phó vá»›i loại tiểu nữu nà y thì chiêu thức cá»§a lão tá» rất là linh nghiệm!
- Linh thì có linh, nhưng chỉ sợ không hay!
- Không hay? Tại sao?
- Ngươi nghÄ© lại xem! Như váºy Ä‘á»i nà y là m sao lấy được lão bà ?
- Lão bà ? Ha ha… Ta cũng không phải là kẻ ngốc! Cứ vui vẻ sống những ngà y khoát hoạt, lấy lão bà là m gì chứ? Lại đòi ăn, lại đòi mặc, lại con mẹ nó vướng chân vướng tay, nói không chừng còn cho lão tỠđội mũ xanh!
- Ngươi tháºt sá»± không muốn?
- Tiểu Äinh, ngươi đừng lo lắng cho ta! Nếu như ta tháºt sá»± muốn, trên Ä‘á»i nà y bà nương xấu thiếu gì. Cá chạch thối thì cÅ©ng có diá»u hâu đói bụng…
- Nói cũng đúng!
Äinh Khai cưá»i nói:
- Tôn nhị nương kia…
- Tiểu Äinh, đừng nói đến cô ta! Ta Ä‘á»i nà y không sợ trá»i không sợ đất, chỉ sợ nhất là mấy xú bà nương bám mãi không thôi!
Lâu Äại Chiêu vá»™i và ng nói. Ngoà i miệng tuy là nói sợ, nhưng vẻ mặt cá»§a hắn lại có và i phần đắc ý.
- ÄÆ°á»£c rồi, không nói thì không nói! Äi tắm rá»a trước Ä‘i!
- Tắm?
- Không tắm thì không có rượu uống!
- Cái nà y… cái nà y tháºt là muốn lấy mạng ta mà !
Lâu đại chiêu than thở:
- Tắm thì tắm! Có Ä‘iá»u ngươi phải cho ta xem thá» rượu ở nÆ¡i nà o?
Hắn liá»u mạng hÃt hÃt mÅ©i, nhưng lại không há» ngá»i thấy má»™t chút mùi rượu nà o.
- Rượu ở Hạnh Hoa Thôn!
- Hạnh Hoa Thôn!
- Cô nà ng vừa rồi chÃnh là bà chá»§ nhá» cá»§a Hạnh Hoa Thôn, má»—i ngà y Ä‘á»u bán rượu…
- Còn bán nụ cưá»i?
- Cái nà y thì tháºt sá»± không có!
Äinh Khai nói:
- Hòa khà phát tà i mà ! Không thể nà o vác bản mặt lạnh lùng ra để buôn bán, thỉnh thoảng cÅ©ng phải cưá»i và i cái…
- Cho nên má»›i cưá»i đến táºn giưá»ng cá»§a ngươi!
Lâu Äại Chiêu chá»›p chá»›p mắt.
- Ngươi rốt cuộc có muốn uống rượu không?
- Ta nói không muốn uống bao gi� Cho dù phải cạo hết đám râu tóc nà y cũng muốn uống! Diêm vương gia nếu như không cho ta uống rượu, lão tỠsẽ đạp bằng cái Diêm La điện của hắn! Nhưng mà …
- Nhưng mà cái gì?
- Tìm nơi khác được không?
- Tìm nÆ¡i khác? Äi đâu mà tìm?
Äinh Khai nói:
- Nơi nà y ngoại trừ Hạnh Hoa Thôn thì không còn nhà thứ hai!
- Cái nà y…
- Thế nà o? Sợ rồi à ?
- Sợ? Buồn cưá»i! Ta là đang suy nghÄ©, bây chúng ta đến đó uống rượu, chỉ sợ còn chưa uống được rượu ngon thì đã bị dá»™i nước và o mặt rồi!
- Dội nước thì có gì mà sợ!
Äinh Khai cưá»i nói:
- Chỉ sợ là nà ng ta bá» thêm má»™t Ãt thạch tÃn hay thứ gì đó và o rượu…
- Cái gì!
Lâu Äại Chiêu trợn mắt:
- Váºy mà ngươi còn dám Ä‘i?
- Ngươi có dám hay không?
- Ta…
- Sợ chết thì sẽ không có rượu uống!
- ÄÆ°á»£c, ta Ä‘i vá»›i ngươi!
Dông tố qua Ä‘i, bầu trá»i lại sáng trong. Ãng mây trôi lững lá» lá»™ ra má»™t vầng trăng tròn vằng vặc.
Äinh Khai và Lâu Äại Chiêu Ä‘i đến Hạnh Hoa Thôn.
Lâu Äại Chiêu đương nhiên đã tắm rá»a, mặc dù chỉ là qua loa đại khái, nhưng Ãt nhất mùi hôi trên ngưá»i hắn cÅ©ng bá»›t Ä‘i hÆ¡n ná»a.
Äinh Khai không há» chê y bẩn. Hắn biết con ngưá»i lôi thôi nhếch nhác nà y chỉ bẩn bên ngoà i, trong lòng không há» bẩn, tháºm chà so vá»›i má»™t số kẻ áo quần bảnh bao thì còn cao quý hÆ¡n nhiá»u.
Bá»n há» là bằng hữu, là bằng hữu và o sinh ra tá».
Äinh Khai thÃch kết giao vá»›i những bằng hữu như váºy.
Loại bằng hữu nà y sống chết cÅ©ng sẽ không thay lòng, so vá»›i loại bằng hữu bá» ngoà i đẹp đẽ nhưng bên trong gian trá thì tốt hÆ¡n rất nhiá»u, Ãt nhất cÅ©ng sẽ không bán đứng ngươi.
Má»™t chiếc đèn lồng bằng giấy Ä‘ung đưa trong gió đêm, dưới ánh trăng chiếu rá»i hiện lên vẻ cô độc, trên đèn có ba chữ lá»›n “Hạnh Hoa Thôn†mà u Ä‘á».
Máºt Nhi đã thay đổi y phục, trang Ä‘iểm lại phấn son, nhưng khuôn mặt thì lại là má»™t phiến băng giá.
- Äóng cá»a rồi!
- Äóng cá»a?
Lâu Äại Chiêu nói:
- Trá»i chỉ má»›i vừa tối, canh má»™t còn chưa đến mà đóng cá»a cái gì?
- Dù sao cũng không bán rượu!
- Không bán rượu?
Lâu Äại Chiêu lá»›n tiếng nói:
- Cô có hiểu quy củ hay không thế?
- Äây là quy cá»§!
Máºt Nhi lạnh lùng nói:
- Những kẻ không được hoan nghênh thì đừng mơ uống rượu ở đây!
- Há há!
Lâu Äại Chiêu trầm giá»ng nói:
- Äèn sáng mà không bán rượu, váºy ta sẽ Ä‘áºp vỡ biển hiệu cá»§a cô!
Dứt lá»i hắn liá»n vung tay lên, giống như muốn động võ.
- Cháºm đã!
Äinh Khai vá»™i cản lại, cưá»i nói:
- Äừng nóng vá»™i! Trước tiên cứ và o ngồi rồi hãy nói!
- Và o ngồi?
Lâu Äại Chiêu nói:
- Chỉ ngồi ngá»i mùi rượu hay sao?
Rượu cá»§a Hạnh Hoa Thôn Ä‘Ãch thá»±c là rượu ngon, có đến mưá»i mấy vò rượu lá»›n đặt dá»±a và o vách tưá»ng phÃa đông. Vừa tiến và o cá»a đã có thể ngá»i được mùi hương.
Äám sâu rượu trong bụng Lâu Äại Chiêu lại ngá» nguáºy, chỉ háºn không thể lao đến Ä‘áºp vỡ má»™t vò rượu, chúi đầu và o uống cho thá»a thÃch.
Nhưng hắn vẫn cố kìm nén, Ä‘i theo phÃa sau Äinh Khai và o bên trong. Hai ngưá»i tìm má»™t chiếc bà n ngồi xuống đối diện nhau.
- Không được ngồi!
Máºt Nhi vẫn không đổi sắc.
Lâu Äại Chiêu vá»— mạnh xuống bà n, Ä‘ang định phát tác thì chợt nghe thấy tiếng bước chân lá»™c cá»™c, giống như có và i thá»›t ngá»±a Ä‘ang đến bên ngoà i cá»a.
Tuấn mã hà dà i, tiếng chân đã đến.
Chỉ thấy năm sáu gã đại hán mặc kình trang vây quanh một vị thiếu niên mặc hoa phục, đạp lên ánh trăng ngang nhiên bước và o.
Thiếu niên nà y thần thái kiêu ngạo, khà phách ngang nhiên.
Y liếc mắt nhìn vá» hướng Máºt Nhi, bá»—ng nhiên cưá»i lá»›n:
- Tốt, tốt! Hạnh Hoa Thôn nà y quả nhiên danh bất hư truyá»n!
Hạnh Hoa Thôn có mỹ nhân, cÅ©ng có rượu ngon, không biết những lá»i tán thưởng nà y cá»§a y là dà nh cho mỹ nhân hay hảo tá»u.
Rượu y không để và o mắt, mỹ nhân lại ở ngay trước mặt.
Máºt Nhi đương nhiên là má»™t mỹ nhân, vẻ đẹp trà n đầy dã tÃnh, khi cưá»i yêu mị đến táºn xương, đầu mà y cuối mắt Ä‘á»u toát lên vẻ gợi tình. Cho dù nà ng có nghiêm túc, cÅ©ng chẳng thể nà o là m ra được cái bá»™ dạng Ä‘oan trang hiá»n thục. Toà n thân dưá»ng như tá»a ra má»™t luồng sóng nhiệt, mang theo má»™t loại mị lá»±c khiến cho kẻ khác phải suy nghÄ© vẩn vÆ¡.
- Là Giang Nam Tiêu công tỠsao?
Máºt Nhi thản nhiên cưá»i.
- Cô nương nháºn ra ta?
Thiếu niên mặc hoa phục cảm thấy bất ngá».
- Tiêu công tá» danh chấn thiên hạ, nhân phẩm và tà i hoa Ä‘á»u xuất chúng. Chẳng biết tiểu nữ Ä‘oán có đúng không?
Thì ra nà ng chỉ Ä‘oán, không ngá» lại Ä‘oán chÃnh xác như váºy.
- Không sai, không sai!
Má»™t tráng hán bên cạnh vị công tá» mặc hoa phục liá»n tiếp lá»i:
- Công tỠnhà ta đại danh là Tiêu Lâm Phong…
- Giá»ng nói tháºt dá»… nghe!
Tiêu công tá» cưá»i lá»›n:
- Cô nương cũng không tệ, giống như một đóa sen hé nở…
- Sai rồi!
Máºt Nhi ra vẻ á»§y khuất:
- Ta là một đóa hồng hoang dã!
- Hoa hồng hoang dã? Ai nói váºy?
- Không phải mấy kẻ hay khua môi múa mép thì còn ai nữa chứ?
Vừa nói nà ng vừa liếc vá» phÃa Äinh Khai và Lâu Äại Chiêu.
Chẳng lẽ là do Äinh Khai và Lâu Äại Chiêu nói? Chuyện nà y rõ rà ng là vu khống!
- Không đúng! Lá»i nói cá»§a mấy tên há»—n đãn nà y Ä‘á»u không đúng!
Tiêu công tỠnói:
- Lá»i nói cá»§a bổn công tá» má»›i đúng!
Lá»i nói cá»§a hắn má»›i đúng! Chỉ bằng những lá»i nà y đủ thấy hắn luôn tá»± cho mình cao hÆ¡n ngưá»i khác, cuồng vá»ng kiêu ngạo.
Máºt Nhi không nói gì, chỉ nở nụ cưá»i ngá»t ngà o.
Thi nhân mặc khách hình dung nữ nhân luôn có rất nhiá»u từ, Ä‘á»u là vắt óc nghÄ© ra, hoa hồng hoang dã lại biến thà nh hoa sen má»›i nở.
Tiêu công tỠsau khi tán thưởng mỹ nhân, đương nhiên là muốn uống rượu nguyên chất.
Máºt Nhi láºp tức dặn dò tiểu nhị chuẩn bị rượu và thức ăn, còn nà ng thì Ä‘i và o nhà trong, trang Ä‘iểm lại cẩn tháºn má»™t phen.
Rượu và thức ăn đã Ä‘em lên. Máºt Nhi tá»± mình rót rượu, mưá»i móng tay Ä‘á»u được sÆ¡n mà u Ä‘á».
Äinh Khai và Lâu Äại Chiêu ngồi má»™t bên thì chẳng được đếm xỉa gì. Gặp phải loại tình huống nà y, không bá»±c bá»™i thì má»›i là chuyện lạ.
Äinh Khai thì không để tâm, bởi vì hắn đã đánh và o mông ngưá»i ta, nhịn má»™t chút cÅ©ng là chuyện nên là m.
Lâu Äại Chiêu thì lại không nhịn được, Ä‘áºp mạnh xuống bà n, gá»i lá»›n:
- Mang rượu đến đây!
- Ngươi nói cái gì?
Máºt Nhi lạnh lùng liếc mắt nhìn qua.
- Không có lỗ tai à ?
Lâu Äại Chiêu trên trán nổi lên gân xanh, quát lá»›n.
- Tiêu công tá» chÃnh là quý khách, tối nay đến Hạnh Hoa Thôn là vinh dá»± cho tá»u quán nà y. Ngươi tốt nhất đừng ở chá»— nà y la hét!
- Mang rượu đến thì xong thôi!
Äinh Khai thản nhiên nói.
- Mang rượu đến?
Máºt Nhi lạnh lùng nói:
- Các ngươi mới đúng là không có lỗ tai! Ta đã nói rồi, không bán rượu!
Tiêu Lâm Phong liếc mắt nhìn qua má»™t chút, cao ngạo há»i:
- Hai kẻ nà y là ai?
- Là hai kẻ không thức thá»i!
Máºt Nhi bÄ©u môi.
- Äúng! Quả tháºt rất không thức thá»i!
Tiêu Lâm Phong lớn tiếng nói:
- Thay ta đuổi chúng ra ngoà i đi!
Hắn vừa nói xong, đã có bốn gã đại hán đáp lá»i.
- Äuổi con mẹ ngươi! Dám chá»c lão tá» Ã ?
Lâu Äại Chiêu quát má»™t tiếng, cả ngưá»i nhảy báºt lên, láºt tay phát ra má»™t chưởng.
Hắn từ sá»›m đã nhìn không thuáºn vẻ ngạo mạn tá»± đại cá»§a Tiêu Lâm Phong, cá»™ng thêm Máºt Nhi lại châm chá»c khiêu khÃch, rốt cuá»™c cÅ©ng bùng phát lá»a giáºn trong lòng, giống như Hoà ng Hà vỡ đê không thể kiá»m chế được.
Chưởng phong phát ra tiếng rÃt.
- Hừ! Dám động thủ à !
Tiêu Lâm Phong sá»ng sốt. Hắn mặc dù là m ra vẻ bình tÄ©nh, nhưng trong lòng cÅ©ng thầm giáºt mình, láºp tức báºt dáºy, tay áo dà i vung lên phát ra má»™t cá»— kình phong.
Tư thế của hắn rất tiêu sái tự nhiên.
Chỉ nghe “bùng†má»™t tiếng, kình khà bắn ra chung quanh khiến cho chén đĩa Ä‘á»u rÆ¡i xuống, má»™t bình rượu lá»›n bị chấn văng ra xa bảy thước.
Lâu Äại Chiêu láºp tức lao đến chụp lấy bình rượu.
Hắn dốc bình và o miệng, liên tục uống mấy ngụm, sau đó trợn mắt kêu lên:
- Lão tỠkhông được uống rượu thì ngươi cũng đừng mơ!
Tiêu Lâm Phong sợ nước bắn và o ngưá»i, láºp tức lách mình lùi ra phÃa sau, “cheng†má»™t tiếng, từ thắt lưng rút ra má»™t thanh kiếm má»ng.
Kiếm phong rung lên như linh xà , hà n quang lưu chuyển.
- Tốt nhất là đừng nên động đao động kiếm!
Äinh Khai vẫn ngồi yên bất động, chỉ lạnh lùng nói má»™t câu.
- Ngươi là ai?
Tiêu Lâm Phong quay sang nhìn đối phương.
- Ta là ai không quan trá»ng!
- á»’!
Tiêu Lâm Phong nói:
- Váºy cái gì má»›i là quan trá»ng?
- Thu kiếm cá»§a ngươi lại là quan trá»ng nhất!
Äinh Khai nói:
- Chà Ãt cÅ©ng có thể dá»n dẹp lại bà n, mặc sức uống rượu!
- à của ngươi chẳng lẽ là nếu như bổn công tỠđộng kiếm thì sẽ không uống được rượu của Hạnh Hoa Thôn!
Tiêu Lâm Phong nói.
- Chà Ãt cÅ©ng rất mất hứng!
- Không sai, rất là mất hứng!
Tiêu Lâm Phong búng và o lưỡi kiếm, láºp tức phát ra má»™t tiếng ngân, cưá»i nhạt nói:
- Äáng tiếc bằng và o những lá»i đó cá»§a ngươi thì không dá»a được Tiêu má»— nà y!
- Váºy thì tùy ý!
- Tùy ý?
- Tại hạ chỉ nói đến thế thôi!
Äinh Khai thần thái an nhà n, tay vẫn để trên bà n, ngồi yên bất động như trước.
Lâu Äại Chiêu tay cầm bầu rượu, ngẩng đầu dốc mạnh xuống, chỉ trong nháy mắt đã uống sạch sẽ. Hắn bá»—ng nhiên cưá»i lá»›n:
- Äã tháºt, đã tháºt! Äáng tiếc là hôm nay lão tá» má»›i biết được…
- Ngươi biết cái gì?
Tiêu Lâm Phong hừ lạnh một tiếng.
- Thì ra rượu cướp được so vá»›i rượu mua lại ngon hÆ¡n như váºy!
Lâu Äại Chiêu chép chép miệng, bá»—ng nhiên vung tay lên, bình rượu láºp tức bắn thẳng và o mặt Tiêu Lâm Phong.
Bình rượu nà y có trá»ng lượng khá nặng, “vù†má»™t tiếng mạnh mẽ bay đến.
Tiêu Lâm Phong khẽ lách ngưá»i tránh sang hai bước. Bình rượu bay thẳng qua ngưá»i hắn, va và o má»™t vò rượu lá»›n nÆ¡i tưá»ng. Vò rượu kia láºp tức vỡ tan thà nh từng mảnh, rượu chảy đầy đất, mùi hương tá»a ra chung quanh.
- Hay chưa!
Máºt Nhi kêu lên:
- Bồi thưá»ng, mau bồi thưá»ng Ä‘i! Còn phải bồi thưá»ng vò đựng rượu nữa!
- Há» há»! Váºy lão tá» cùng nà ng ngá»§ má»™t giấc nhé!
Lâu Äại Chiêu cưá»i lá»›n rung rung hà m râu. Lúc nà y cÆ¡m thèm rượu cá»§a hắn đã qua, cÆ¡n giáºn cÅ©ng đã tiêu gần hết.
Thế nhưng ngay khi tiếng cưá»i còn chưa dứt, ánh kiếm chợt lóe lên. Tiêu Lâm Phong thân tùy theo kiếm đâm thẳng vá» hướng lồng ngá»±c đối phương, kiếm khà dà y đặc nhanh như tia chá»›p.
Cha là anh hùng, con cũng là hà o kiệt, kiếm pháp quả nhiên vô cùng dứt khoát.
Lâu Äại Chiêu thất kinh, Ä‘ang định lách ngưá»i ứng biến, chợt thấy hà n quang lay chuyển, mÅ©i kiếm giữa không trung đột nhiên biến đổi phương vị.
Chỉ nghe Tiêu Lâm Phong cưá»i lạnh má»™t tiếng:
- Äinh Khai, tiếp kiếm!
Thì ra y đã nháºn ra Äinh Khai.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, Äinh Khai không phải là má»™t kẻ vô danh tiểu tốt, hÆ¡n nữa còn là má»™t đối thá»§ không tầm thưá»ng. Tiêu Lâm Phong vừa rồi chỉ giả vá» không biết.
Dương đông kÃch tây, lá»i vừa ra kiếm đã đến, quả tháºt là má»™t kiếm chà mạng.
- Tốt! Không ngỠngươi còn có chiêu nà y!
Chỉ thấy bóng ngưá»i chợt lay động, chiếc ghế Äinh Khai Ä‘ang ngồi bá»—ng nhiên báºt lên. Ghế dà i năm thước, bằng má»™t thân ngưá»i.
“Xoát!†một tiếng, lưỡi kiếm vừa vặn đâm và o ghế gỗ.
Äinh Khai tá»±a như quá»· mị, ngưá»i đã không còn thấy đâu. Ãnh kiếm như sương, lá»±c trầm thế mạnh, dá»… dà ng đâm xuyên qua ghế gá»—.
Thế nhưng ghế gá»— so vá»›i thân thể thì khó thu kiếm hÆ¡n nhiá»u.
Tiêu Lâm Phong giáºt mình.
Trong nguy hiểm hắn láºp tức phản ứng, cổ tay trái láºt lại, dùng sức phát ra má»™t chưởng. “Bùng†má»™t tiếng, gá»— vụn bay tứ tán, chiếc ghế đã vỡ thà nh vô số mảnh.
Hắn thu kiếm lại, lách mình lui vá» phÃa sau chÃn thước, đồng thá»i đưa mắt nhìn chung quanh, vẻ mặt kinh hãi và nghi hoặc.
Äinh Khai đã Ä‘i đâu?
Hắn vẫn ngồi yên bất động, dưá»ng như tư thế cÅ©ng chưa từng biến hóa, chỉ là đã đổi má»™t bà n khác.
Má»™t đám ngưá»i trong phòng, ngoại trừ Tiêu Lâm Phong và mấy đại hán tùy tùng cá»§a hắn, còn có Máºt Nhi và hai ngưá»i tiểu nhị, tất Ä‘á»u Ä‘á»u không nhìn thấy Äinh Khai đã đổi bà n như thế nà o.
Tiêu Lâm Phong nhìn đối phương, giống như đang nhìn một ma quỷ.
Thần sắc trên mặt hắn biến đổi mấy lần, lòng bà n tay đổ mồ hôi, trưá»ng kiếm cÅ©ng khẽ run lên.
Có nên xuất kiếm một lần nữa không?
Một kẻ thông minh tuyệt đối sẽ không là m loại chuyện ngu ngốc nà y. Tiêu Lâm Phong không ngu ngốc, hắn biết nếu như còn xuất kiếm, chỉ có thể khiến cho hắn cà ng mất mặt.
Äinh Khai lại chẳng há» nhìn đối phương, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ dùng ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bà n.
- Mang rượu đến đây!
Hắn lại nói một câu như trước.
- ÄÆ°á»£c, chá» má»™t chút!
Máºt Nhi không ngá» lại rất nghe lá»i.
Rượu được mang đến, còn có thức ăn bốn mà u tinh mỹ. Máºt Nhi tá»± tay rót má»™t chén rượu cho hắn, lại nở nụ cưá»i mê nhân.
- Ta cũng muốn một bình!
Lâu Äại Chiêu cÅ©ng Ä‘i đến.
- Ngươi?
- Ta thế nà o?
Máºt Nhi không nói lá»i nà o, liá»n xoay ngưá»i Ä‘i lấy má»™t chiếc bình khác, rót đầy rượu, sau đó đặt mạnh lên bà n, lạnh lùng nói:
- Tự rót đi!
- Rót cho ta đi!
Lâu Äại Chiêu thản nhiên nói.
- Äừng ra vẻ!
Máºt Nhi sầm mặt xuống:
- Nhá» ngươi được hưởng phước cá»§a ngưá»i khác nên má»›i có rượu mà uống đấy!
- Nói cũng đúng!
Lâu Äại Chiêu bá»—ng nhiên cưá»i lá»›n.
Hắn tự tay rót một chén, sau đó kêu lên:
- Há» Tiêu kia! Ngươi có muốn hưởng phước cá»§a Tiểu Äinh chúng ta không?
Hắn muốn châm chá»c và i câu cho hả giáºn, nhưng khi quay đầu nhìn lại thì đã không còn thấy bóng dáng cá»§a Tiêu Lâm Phong.
Nguyên lai khi Máºt Nhi chuẩn bị rượu và thức ăn, Tiêu Lâm Phong và mấy tùy tùng cá»§a hắn đã lặng lẽ rá»i khá»i Hạnh Hoa Thôn.
Hắn Ä‘i rất hay, Ä‘i rất thức thá»i.
Äáng tiếc là hắn vẫn chưa uống được rượu ngon cá»§a Hạnh Hoa Thôn.
Ãnh đèn sáng lên trong gian nhà gá»—.
Không phải đèn hoa, chỉ là má»™t ngá»n đèn dầu.
Ãnh mắt cá»§a Lâu Äại Chiêu còn sáng hÆ¡n cả đèn. Hắn há»i Äinh Khai:
- Ngươi ở nơi nà y chỉ để uống rượu của Hạnh Hoa Thôn thôi sao?
- Có rượu uống chẳng lẽ không tốt?
- Há há!
Lâu Äại Chiêu nhếch miệng cưá»i:
- Tiểu Äinh, đừng đánh trống lảng! Ta biết ngươi Ä‘ang đợi má»™t ngưá»i!
- Äợi ai?
- Còn phải há»i sao, đương nhiên là Triệu Tiểu Nhu!
- Triệu Tiểu Nhu?
Äinh Khai giáºt mình:
- Tên râu thối ngươi sao lại nghĩ đến nà ng?
Lâu Äại Chiêu cưá»i nói:
- Râu cá»§a ta mặc dù thối, nhưng lá»— tai thì lại rất thÃnh. Triệu Tiểu Nhu rá»i khá»i Mục Mã sÆ¡n trang đã ba ngà y rồi!
- Tháºt sao?
Äinh Khai khẽ giáºt mình.
- Chuyện nà y nếu như sai, ngươi cứ nhổ hết đám râu thối nà y của ta đi!
Lâu Äại Chiêu hất cằm lên, giả là m mặt quá»·.
Hắn vốn đã rất xấu, giả là m như váºy cà ng xấu không tả được.
Äinh Khai lại ngẩn ngưá»i, sắc mặt bá»—ng nhiên trở nên ngưng trá»ng. Äối vá»›i hắn mà nói, đây quả tháºt là má»™t hiện tượng rất hiếm có. Hắn chưa bao giá» có loại vẻ mặt nghiêm túc nà y.
Hắn không rõ vì sao Triệu Tiểu Nhu lại rá»i khá»i Mục Mã sÆ¡n trang. Lẽ nà o tháºt sá»± là để tìm hắn, tìm má»™t lãng tá» lang bạt đất trá»i?
- Tiểu Nhu sẽ không tìm ta!
- Sao lại không?
- Chà Ãt nà ng cÅ©ng không biết ta ở nÆ¡i nà o!
- Tìm ngươi thì rất dễ!
Lâu Äại Chiêu lên tiếng:
- Chỉ cần là nÆ¡i có rượu ngon thì sẽ tìm được Tiểu Äinh cá»§a chúng ta!
- NÆ¡i có rượu ngon rất nhiá»u!
- NÆ¡i vừa có rượu ngon lại có mỹ nhân cÅ©ng không nhiá»u đâu!
Lâu Äại Chiêu chá»›p chá»›p mắt.
Hắn đương nhiên biết Tiểu Äinh không phải loại ngưá»i nà y, chỉ là cố ý pha trò.
Äinh Khai lại không hỠđể ý, hiển nhiên trong lòng hắn Ä‘ang có tâm sá»± nặng ná». Hắn đột nhiên đứng dáºy:
- Äi thôi!
- Äi đâu?
Äinh Khai không trả lá»i, chỉ thổi tắt ngá»n đèn, đẩy cá»a bước ra.
Lâu Äại Chiêu đà nh phải theo ra ngoà i.
Hắn hiểu rõ tÃnh tình cá»§a Äinh Khai, cÅ©ng quen thuá»™c vá»›i loại chuyện nà y. Khi Äinh Khai không muốn nói, hắn cÅ©ng chỉ có thể im lặng.
Ãnh trăng bên ngoà i đã ngả vá» phÃa tây, lúc nà y đã là canh ba.
Äinh Khai dá»c theo má»™t con đưá»ng mòn chạy vá» phÃa trước. Khi đến má»™t khu vá»±c đồi núi, hắn bá»—ng nhảy vá»t lên, đáp xuống má»™t cà nh đại thụ um tùm.
Lâu Äại Chiêu cÅ©ng nhảy lên.
Cà nh lá um tùm che khuất thân hình hai ngưá»i bá»n há».
Lâu Äại Chiêu vẹt cà nh lá đưa mắt nhìn, lúc nà y má»›i phát hiện cách đó mấy chục trượng có má»™t chiếc đèn lồng bằng giấy, thì ra chÃnh là Hạnh Hoa Thôn.
-----*-----
Last edited by hoangcongthanh; 26-02-2010 at 10:59 AM.
|