Đông Phương Thiên Kiêu cắn cắn răng, khẽ nhíu đôi mày liễu, cười lạnh:" Long Bích Vân, ta không nói chuyện với ngươi, chờ sau khi ngươi trở về sư môn, ta xem ngươi làm sao ăn nói với sư phụ của mình, hôm nay Phương huynh bị ngươi gọi là Phương lang, không đến ba ngày, cả võ lâm nhất định sẽ chấn động, đến lúc đó ta xem ngươi làm sao còn hành tẩu trên giang hồ!" Khuôn mặt xinh đẹp của Long Bích Vân không hề có chút thay đổi gì:" Đông Phương muội muội, hôm nay khó khăn lắm ta và Phương lang mới gặp gỡ, sao muội lại nói ra những lời như thế, Phương lang là vị hôn phu của ta, làm sao ta không nhận ra được, và tại sao lại không dám thừa nhận, trong lòng ta cũng cảm thấy rất là lạ, tại sao Đông Phương muội muội lại tức giận như thế, hơn nữa xưng hô với ta cũng ngày càng xa lạ!"
Đông Phương Thiên Kiêu chà chà chân xuống đất, mặc kệ Long Bích Vân nói gì, xoay người sang mỉm cười với Phương Kiếm Minh:" Phương huynh, đầu xuân sang năm, ở kinh thành có đại hội võ lâm, hy vọng có thể gặp lại huynh ở đó, muội sẽ chờ huynh, và có một chuyện quan trọng cần nói!" Nói xong, cũng không thèm nhìn đến Long Bích Vân, thân hình mảnh mai dao động, thướt tha trở về, Phương Kiếm Minh nghe xong thì cảm thấy mơ hồ, kêu lớn:" Đông Phương cô nương, có chuyện gì, tại sao lại không thế nói ra ngay lúc này đi!" Nhưng Đông Phương Thiên Kiêu không có quay đầu lại, yêu kiều nói:" Phương huynh, chuyện này liên quan đến thân thế của huynh, nếu huynh muốn biết phụ mẫu là ai, thì đừng có quên ước định này đó!" Vừa nói vừa đánh mắt với Phi Long Tử, Phi Long Tử cười ha hả:" Phương tiểu tử, nếu lão phu không tìm được nghĩa phụ của ngươi thì nhất định lão phu sẽ đến tìm ngươi để mà đánh nhau, ha ha ..." Sáu người của ma giáo phi thân phóng xuống thạch bích. Phương Kiếm Minh sau khi nghe Đông Phương Thiên Kiêu nói xong thì ngây người. Thân thế của hắn!? Có người biết được thân thế của hắn, có người biết cha mẹ của hắn là ai! Đây chính là điều mà Phương Kiếm Minh mong muốn biết được nhất trên đời, hôm nay có người biết, khiến cho trong lòng Phương Kiếm Minh nửa mừng nửa lo, vội mở miệng hỏi:" Đông Phương cô nương, từ từ đã, cha mẹ của ta đang ở nơi nào? Đông Phương cô nương, đông ..." Hắn phi thân đuổi theo đến thạch bích thì thấy sáu bóng người đang bay ở phía xa, bọn người Đông Phương Thiên Kiêu và phi long tử đã đi xa, cho dù có đuổi theo thì sợ rằng bọn họ cũng không nói cho hắn biết.
Phương Kiếm Minh biết được Đông Phương Thiên Kiêu biết về thân thế của hắn thì còn cao hứng hơn việc đoạt được "Thiên hà Bảo Lục" gấp trăm lần, trong lòng hắn vừa vui vừa lo, thoáng cười ngây ngô, chạy đến chỗ đám người Tiếu lão đầu:" Tây Môn sư phụ, Tiếu tiền bối, Túy tiền bối, Bệnh tiền bối, mọi người có nghe không, có người biết được thân phận của con, thật là vui quá, thật sự là không biết phải diễn tả thế nào, sư phụ ... Nghĩa phụ ... Các người đang ở đâu, có biết rằng không bao lâu nữa là Minh Nhi đã biết được cha mẹ của mình không, không còn là một tiểu tử không rõ lai lịch nữa, con ..." Nói đến đây thì thanh âm của hắn cũng nghẹn ngào, không nói tiếp được, vẻ mặt rất kỳ lạ, không giống cười cũng không giống khóc, hắn chớp mắt một cái, vài giọt lệ rơi xuống.
Đám người Tiếu lão đầu nghe xong thì cũng cảm thấy vui lây, thấy hắn cứ nói liên tục, rồi kích động không nói được, lưu hạ nhãn lên, cả bốn người đều khẽ thở dài một tiếng, bọn họ biết được Phương Kiếm Minh là một người trọng tình, từ nhỏ hắn sống ở thiếu lâm tự, mặc dù được sư phụ chăm sóc, nhưng dù sao họ cũng là người xuất gia, cả ngày ngoại trừ tập võ thì là tụng kinh, làm sao chăm sóc cho hắn tốt được, cũng không thể bù đắp được thứ mà hắn thiếu thốn nhất, đó chính là tình thương yêu của cha mẹ. Một người khi mới sinh ra, thì người yêu thương nhất chính là cha mẹ, cho dù hắn là một cô nhi, nhưng chỉ cần nghĩ đến cha mẹ của chính mình, thì nhất định cũng sẽ nhớ thương họ, đã nhiều năm như vậy, ở sâu trong nội tâm của Phương Kiếm Minh, hắn thật sự rất muốn biết về thân thế của hắn, mặc kệ là cha mẹ của hắn làm gì, cho dù chỉ là một tiểu nhị tầm thường, hắn cũng rất muốn biết, loại tình cảm này, bốn lão gia hỏa này cũng không thể hiểu rõ được!
Nhưng bốn lão, suốt nhiều năm qua đều đơn độc du đãng tứ phương, cũng hiểu được tình cảm của con người là quý giá thế nào, nhưng đối với thân tình thì có chút xa lạ, phụ mẫu của họ đã sớm mất, cũng không còn thân nhân gì, cho nên cũng không biết phải khuyên Phương Kiếm Minh thế nào, chỉ có thể đứng nhìn hắn, nửa câu cũng không thể thốt ra khỏi cổ họng được, Long Bích Vân thấy Phương Kiếm Minh đem tin tức báo lại cho bốn người Tiếu lão đầu, mà không hề liếc nhìn nàng một cái nào, dù chỉ là nhìn một cái thôi cũng đủ khiến nàng vui rồi, nhưng mà Phương Kiếm Minh hoàn toàn không có làm thế, Long Bích Vân mặc dù trấn tĩnh nhưng cũng không khỏi lộ ra vẻ thương tâm, khuôn mặt xinh xắn của nàng hơi vặn vẹo, mất tự nhiên, Long Nguyệt thấy được, làm sao mà không hiểu được tâm tình của tiểu thư chứ, đang định đi lên mắng cho Phương Kiếm Minh một trận, nhưng Long Bích Vân đã giữ nàng lại, đi đến bên cạnh Phương Kiếm Minh, ôn nhu nói:" Phương lang, tâm tình của chàng ta cũng có thể hiểu được, ta cũng cảm thấy vui lây, hay là chúng ta cùng đến ma giáo, tìm Đông Phương muội muội để hỏi rõ chuyện này?"
Phương Kiếm Minh đang trong tâm trạng kích động không biết trời nam đất bắc là gì, đột nhiên nghe được giọng nói êm tai của Long Bích Vân thì giật mình, đột nhiên nhảy dựng lên, hoảng hốt kêu lên:" Long cô nương, ta không phải là vị hôn phu của cô, ta nghĩ cô nhận lầm người rồi, cô làm thế, không chỉ ảnh hướng đến danh tiếng của cô, mà cũng khiến cho ta cảm thấy đau đầu, hai chữ Phương lang, xin cô đừng nhắc đến nữa!" Bệnh Thư Sinh nghe xong thì đột nhiên nói:" Long nha đầu, sư môn của ngươi không phải là cấm lập gia đình hay sao?" Tây Môn tiên sinh nghe xong cười nói:" Không sai, không sai, long nha đầu, người khác thì ta không biết, nhưng đối với quy củ của 'Từ Hàng Hiên' thì lão phu cũng biết một ít, Phương tiểu tử sao lại là vị hôn phu của ngươi, đêm đó ta thấy các người động thủ với nhau trên đường, hình như có mâu thuẫn, nếu ta không ra tay kịp thời thì không biết hậu quả sẽ thế nào, chỉ mới vài ngày không gặp thôi, sao mối quan hệ này lại thành như thế rồi!" Long Bích Vân mỉm cười nói:" Các vị tiền bối nếu muốn biết nguyên nhân trong chuyện này, thì có thể đến sư môn hỏi sư tổ, lão nhân gia người sẽ trả lời, xin thứ lỗi cho vãn bối vô lễ, không thể nói rõ nguyên nhân." Bốn lão nghe xong lời này thì nghĩ đến một người, nhịn không được mà lộ vẻ sợ hãi, kêu bọn họ đến Từ Hàng Hiên, đừng có đùa, nơi đó có một nữ nhân thiện lương nhất trên đời, nhưng cũng có một nữ nhân khác, khiến cho người khác đau đầu, nếu như để nàng ta gặp bọn họ, thì sợ rằng họ sống không quá ba ngày, muốn sống không được mà chết cũng không xong! Long Bích Vân thấy vẻ mặt của bọn họ, biết họ đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của người đó, không nhịn được cười. Sau đó, xoay người sang chỗ khác, hướng về phía huynh muội Sử Đan Phong, Địch Hướng Thu và thiếu niên mang kiếm cười nói:" Địch huynh, Chung huynh, Mạn muội ta cũng chỉ có thể giải thích với mọi người như thế, chuyện của ta và Phương lang có liên quan đến một chút việc của sư môn, không tiện nói với người ngoài, đa tạ mọi người đã chiếu cố trong những ngày qua, hôm nay ta đã tìm được Phương lang rồi, muốn cùng quay về sư môn một chuyến, không còn cách gì khác là đành cáo biệt với mọi người!" Địch Hướng Thu nghe xong thì trong lòng có một cảm giác khác lạ, không nói nên lời, quả thật trong lòng hắn cũng có chút ái mộ Long Bích Vân, nhưng mà không phải là si tình như Sử Đan Phong, hắn quen biết với Long Bích Vân là nửa tháng trước. Lúc đó hắn và Sử Đan Phong đang rong chơi đây đó, trên đường đi thì gặp dược Long Bích Vân và nha hoàn Long Nguyệt, hai người nhất thời kinh ngạc, tiến lên chào hỏi, Long Bích Vân cũng không giấu diếm, nói cho họ biết mình là ai, hai người vừa nghe xong nàng chính là "Phiêu Miễu Tiên Tử" Long Bích Vân thì kinh hãi vô cùng, sau đó yêu cầu được kết giao và đi chung, Long Bích Vân mặc dù không đồng ý nhưng cũng không cự tuyệt, vì vậy bọn họ đi chung đường.