Hoa Tự Lưu nghe được hai từ 'Cố Nhân' nhưng lại không hiểu rõ ý tứ là gì, nếu hai người kia có thể là đối thủ của lão, thì võ công chắc hẳn cũng rất là lợi hại, lại nghe được là lão lấy một địch hai, nhưng lúc này lại có thể đứng êm đẹp ở nơi này thì thắng thua chắc đã rõ, ít ra thì Đao Thần không có bại, nếu không thì lão đâu có được tâm trạng tốt như thế này!
Hoa Tự Lưu ồ một tiếng rồi nói:" Khó trách tiền bối không gặp kỳ hội, tiến bối, đáng tiếc là người không có mặt, nên đã bỏ lỡ một cuộc luận võ kinh điển, nhưng tiền bối có thể phùng cố nhân, và đánh nhau một trận sảng khoái thì những người luận võ đoạt bảo kia hiển nhiên là không xứng đặt trong mắt tiền bối. Vì một quyển Thiên Hà Bảo Lục này mà không biết có bao biêu võ lâm cao thủ lên thạch bích, ha ha, Ma Giáo, Ma Môn, Phi Ưng Bảo, Ngân Phiến Môn, Võ Đang, Hoàng Sơn, thậm chí là nó còn kinh động cả mấy vị cao thủ trên Thiên Bảng và Địa Bảng!"
Đao Thần cả kinh:" Còn có người trên Thiên Bảng sao?" Hoa Tự Lưu cười nói:" Phi long tử, cao thủ Địa Bảng, hôm nay đã là tán nhân của Ma Giáo, Túy Đạo Nhân, cao thủ Thiên Bảng, Bệnh Thư Sinh, cũng là cao thủ Thiên Bảng, còn có hai người nữa, võ công cao thâm khó lường, một người tên là Tiếu lão đầu, một người tên là Tây Môn tiên sinh, thậm chí khiến cho người khác nghĩ không ra chính là bạch đạo truyền nhân của Từ Hành Hiên, "Phiêu Miễu Tiên Tử" - Long Bích Vân cũng đến, quả thực là mị lực của Thiên Hà Bảo Lục không nhỏ!"
Đao Thần vừa nghe thì sắc mặt thay đổi liên tục, cũng không biết là trong lòng lão nghĩ gì. Hoa Tự Lưu đột nhiên cười ha hả:" Có nhiều cao thủ nổi danh như thế đến hội tụ nhưng không ngờ Thiên Hà Bảo Lục lại bị một tiểu tử vô danh đoạt được, thật là buồn cười, người này còn bị Long Bích Vân gọi là hôn phu nữa, thật là buồn cười."
Đao Thần lơ đãng hỏi:" Oh, tiểu tử này là ai? Rất lợi hại sao?" Hoa Tự Lưu cười nói:" Hắn là một thiếu niên vài ngày trước vãn bối vừa kết giao, tên của hắn là Phương Kiếm Minh! Vãn ..." Đao Thần đột nhiên nắm lấy bả vai của Hoa Tự Lưu, quát:" Ngươi nói sao, tên của hắn là Phương Kiếm Minh, Phương trong Phương Hướng, Kiếm trong Bảo Kiếm, Minh Trong Minh Bạch, có phải không?"
Đao Thần mở trừng hai mắt nhìn Hoa Tự Lưu, tuy rằng Hoa Tự Lưu không thể nhìn thấy được nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được tâm tình của Đao Thần rất là kích động, Hoa Tự Lưu nói:" Đúng vậy, tiền bối, sao người biết ..."
Đao Thần cười ha hả:" Thạch bích đó ở nơi nào, mau nói cho ta biết!" Hoa Tự Lưu cảm giác được Đao Thần có cảm giác vừa vui mừng vừa lo lắng, nên không dám chần chợ, liền nói phương hướng thạch bích cho lão, Đao Thần liền cười to, buông tay hắn ra, cứ như là một tiểu hài tử vừa có được một món đồ chơi bảo bối vậy, thân hình xoay chuyển một cái, bắn lên không trung, bay ra hơn mười trượng, nháy mắt đã không còn tung tích, Hoa Tự Lưu cảm giác được thân pháp của lão nhanh nhẹn vô cùng, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ:" Thật là lợi hại, sợ rằng sư phụ cũng không phải là đối thủ của lão!" Lúc này từ phương xa vang lại giọng nói của Đao Thần:" Hoa Tiểu Tử, thế mà không nói sớm cho lão phu biết, đa tạ, đa tạ!" Thanh âm có vẻ đã cách hơn hơn cả dặm.
Hoa Tự Lưu cười khổ một tiếng, sửa lại vạt áo lúc nãy bị Đao Thần túm lấy, nhấc chân bước ra khỏi rừng cây, trong lòng hắn chợt động:" Chẳng lẽ Phương lão đệ chính là người mà lão muốn tìm, khó trách, khó trách!"
Thân hình của Hoa Tự Lưu dưới ánh trăng, một mình bước đi trên đường trông cô độc, một làn gió lạnh thổi qua, làm dao động y phục của hăn, nguyệt quang bao lấy thân thể hắn, nhìn có vẻ thể lương, tiếng sói tru vang vọng lại từ xa, sói à, ngươi còn chưa ngủ sao, chẳng lẽ ngươi cũng cảm nhận được mùa đông sắp đến rồi sao!?
Phương Kiếm Minh để Thiên Hà Bảo Lục vào trong áo, tay cầm Thiên Thiền Đao, mang theo Kỳ Lân Thử bay xuống thạch bích, phía sau hắn khoảng mười trượng, có hai thân ảnh đuổi theo gắt gao, đó chính là Long Bích Vân và Long Nguyệt, lúc này sắc trời cũng đã tối, Nguyệt Nhi thức giấc, trên đường vẫn còn thấp thoáng vài bóng người trong võ lâm, cũng không biết là bọn họ đang đợi gì, vừa lúc nãy họ nhìn thấy ba người Hoa Tự Lưu triển khai khinh công đi như thiểm điện, không lâu sao lại thấy được người của Ma Giáo cũng vội vã rời đi, trong lòng của họ đều cảm thấy lạ, hôm nay là ngày gì mà tại sao lại có nhiều người từ trên thạch bích bay xuống thế này, hơn nữa bọn họ đều là những cao thủ nổi tiếng khắp võ lâm, chẳng lẽ họn họ đều bị Thiên Hà Bảo Lục làm cho điên rồi!
Một người trong số đó đột nhiên kinh hô:" Người kia chẳng phải chính là Long tiểu thư sao, mau, mau, tên tiểu tử này nhất định chính là người xấu, tất cả mọi người mau bắt hắn lại!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì sắc mặt đại biến, thấy được có năm bóng người đang hướng về phía hắn công kích, võ công của nhưng người này mặc dù có thể nói là thuộc vào hàng nhât lưu nhưng mà cảnh giới lại kém hắn quá xa, Phương Kiếm Minh hét lên một tiếng, triển khai thân pháp "Kỳ Lân Bát Biến", những người kia làm sao bắt được hắn, lúc này thì Long Bích Vân đã tiếp cận được thêm một trượng nữa, khoảng cách đã được rút ngắn xuống còn có chính trượng, long nguyệt thì chậm hơn, kém Long Bích Vân hơn ba trượng, Phương Kiếm Minh cười khổ, liên tiếp đánh ra ba đòn công kích, quay đầu lại nhìn thấy Long Bích Vân chỉ còn kém mình có sáu trượng, thì trong lòng hoảng sợ, cuối cùng hắn cũng nhảy xuống được thạch bích, đi vào thạch lâm, chạy về phía bên phải như điên, Kỳ Lân Thử ôm chặt mông của Phương Kiếm Minh, không dám buông tay.
Phương Kiếm Minh vừa khởi thân, mang Kỳ Lân Thử bay đi hơn mười trường thì đột nhiên cảm thấy sát khí dâng cao, có một đạo kiếm quang mãng liệt đánh về phía Long Bích Vân, Phương Kiếm Minh giật mình, sợ Long Bích Vân gặp chuyện, xoay người lại, kêu lên:" Long cô nương, cẩn thận!"
Đạo kiếm quang kia quả nhiên là cực nhanh, tốc độ có thể so với tia chớp, chữ "Long" vừa từ trong miệng của Phương Kiếm Minh xuất ra thì thì đã muộn, đạo kiếm quang kia vừa đâm đến chỗ Long Bích Vân, sau đó, người sử dụng kiếm phi thân thẳng ra sau, hạ xuống một tảng đá lớn, một cổ sát khí từ trên người của hắn truyền đến, xu thế mãnh liệt. Long Bích Vân kêu lên một tiếng, từ trên không trung rơi xuống, long nguyệt đang đứng cách xa hơn mười trượng cả kinh, kêu lên thất thanh:" Tiểu thư, đừng làm muội sợ, muội ..." Thanh âm của nàng dường như đã muốn khóc.
Phương Kiếm Minh than thầm một tiếng, không dám chần chờ, kêu lên một tiếng, hai chân đạp mạnh xuống đất, nâng thân thể lên, lại triển khai 'Kỳ lân bát biên', lưu lại một đão huyễn ảnh, bay đến chỗ Long Bích Vân, vươn cánh tay dài ra, kịp thời ôm lấy người đẹp, hắn gắt gao ôm ngang vòng eo nhỏ của nàng, tâm trạng như người mất hồn, hắn hận không thể dung nhập nàng vào chính mình, thời gian như dừng lại, Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân hòa quyện lại thành một! Trong nháy mắt, thời gian đã khôi phục lại, chỉ thấy giữa không trung bảy thân ảnh Phương Kiếm Minh trùng trùng điệp điệp, kết hợp lại thành một người, Phương Kiếm Minh ôm lấy Long Bích Vân, dưới chân như được một đám mây vô hình nâng đỡ, thân thể từ từ trên không trung hạ xuống, tựa như thần tiên hạ phàm, không hề có chút bụi nhân gian, long nguyệt đang đứng từ xa, nhìn thấy Phương Kiếm Minh ôm lây Long Bích Vân thì ngẩn ngơ, hai mắt lộ vẻ say mê, tựa như người được ôm chính là nàng chứ không phải là long bích vân, cước bộ cũng chậm lại, không dám đi lên, sợ rằng sẽ quấy nhiễu hai người bọn họ.
Phương Kiếm Minh ôm lấy người ngọc trong lòng, cảm thấy trong lòng có một loại dục vọng, dục vọng này chính là đã coi chính mình là vị hôn phu của Long Bích Vân cho nên hắn muốn có thể làm bất cứ gì, huống chi mới chỉ ôm có một cái! Nhưng mà sâu ở bên trong nội tâm của hắn thì lại vang lên một thanh âm "Không thể, tuyệt đối không thể, nàng không phải là vị hôn thê của ngươi" Điều này khiến cho Phương Kiếm Minh cảm thấy tiến thối lưỡng nan, hai chân của hắn vừa chạm đất thì cảm thấy trên cổ hắn có một làn hương bay qua, đột nhiên có được cảm giác thoải mái, thậm chí là ngay cả các sợi lông tơ trên cổ hắn cũng có cảm giác say mê! Long Bích Vân ghé vào tai của hắn yêu kiều nói:" Phương Lang, hôm nay xem chàng chạy được đi đâu." Phương Kiếm Minh cảm thấy kinh hãi, đang muốn thối lui thì chỉ thấy ngọc thủ của giai nhân đã để vào ma huyệt của hắn rồi, Phương Kiếm Minh nhìn sang Long Bích Vân cười xấu hổ, không dám động thân, chỉ sợ giai nhân trong lòng phát lực, Long Bích Vân chu cái miệng xinh xắn của mình ra, một làn hương nữa bay vào mặt Phương Kiếm Minh:" Nếu chàng có dũng khí chạy trốn thì ta nhất định sẽ phong bế nguyệt đạo của Chàng!" Phương Kiếm Minh lộ ra vẻ mặt như bị xui xẻo, muốn cười khổ cũng không cười nổi. Hôm nay hai người bọn họ đã dính chặt vào nhau, cho dù là vợ chồng cũng chưa chắc là đã hơn tình cảnh này của họ lúc này, Phương Kiếm Minh mặc dù không phải là vị hôn phu của nàng, nhưng bây giờ va chạm với người ta như thế này thì chỉ sợ khó mà thoát tội.
Ôi! Tất cả cũng là do ta không đủ can đảm nên quay đầu lại, trúng kế của nàng! Trong lòng Phương Kiếm Minh có cảm giác hối hận.
Lúc này thì long nguyệt cũng đã chạy đến, sốt ruột hỏi:" Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ? Thật là dọa chết muội mà!" Long Bích Vân lắc đầu, xem như là trả lời, đồng thời vẫn giữ nguyên tư thế ám muội với Phương Kiếm Minh như cũ, tựa như là không muốn rời xa hắn vậy, mà Phương Kiếm Minh thì cũng không nỡ buông nàng ra! Nhưng sự thật bên trong thì có ai mà biết được chứ! Người ám sát Long Bích Vân sau khi đâm ra một kiếm thì xoay người hạ xuống cự thạch, hơi ngẩng đầu lên, một ánh mắt lạnh lùng vô tình hướng đến chỗ Long Bích Vân, trên đầu của hắn là một chiếc nón rơm, chỉ có thể thấy được cằm của hắn, cằm của hắn nhô cao, trông rất gọn gàng, khi hắn ngẩng đầu lên thì có thể thấy được đó là một hán tử khoảng ba mươi. Người này chính là hán tử ngồi một mình trong tửu lâu mà Phương Kiếm Minh đã gặp qua, đối với chiếc nón rơm trên đầu của hắn thì vẫn còn nhớ rõ được.