Thích khách kia thấy Phương Kiếm Minh ôm lấy Long Bích Vân từ trên không phi thân xuống, thân thể nhẹ nhàng, trên mặt không khỏi không động dung, tiếp theo hắn mở miệng, không mang theo một chút tình cảm nào, nói từng từ một:" Long Bích Vân, cô không bị thương?" Long Bích Vân mỉm cười:" Kiếm pháp của các hạ quả thật là rất nhanh, thiếu chút nữa là đã chết dưới khoái kiếm của các hạ rồi!"
Kiếm khác kia cười lạnh, không nói gì, sắc mặt của Long Bích Vân trầm xuống:" Ngươi là ai, tại sao lại muốn ám sát ta?" Thích khách kia cười lạnh:" Nhận tiền của người, làm việc cho người, Long Bích Vân, chắc cô cũng biết rõ quy tắc này chứ?" Long Bích Vân nghe xong thì ngẩn ra một chút, hơi trầm tư, sau đó nói:" Các hạ chẳng lẽ chính là 'Thiên Sát' đại danh lừng lẫy đó sao?" Thích khách kia lạnh lùng nói:" Không sai, ta chính là 'Thiên Sát' nhưng lại không dám nhận là đại danh lừng lẫy!"
Long Bích Vân khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh:" Ta xuất sư chưa được một năm, nhưng lại có người muốn giết ta, xem ra giang hồ quả thật là đầy sát khí, Phương lang, hôm nay có người muốn lấy mạng của ta, chàng nói phải làm sao bây giờ?" Vừa nói nàng vừa lơ đãng nhích ngọc thủ của mình chạm vào ma huyệt của Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh cười ha hả:" Long cô nương, quốc sắc thiên hương, lòng dạ từ bi, thế mà lại có người có ý nghĩ độc ác như thế, người này quả là lòng dạ độc ác!" 'Thiên Sát' lạnh lùng liếc Phương Kiếm Minh một cái, đảo mắt nhìn về phía Long Bích Vân:" Long Bích Vân, hôm nay nếu ám sát không thành công thì tại hạ nhất định không bỏ qua đâu, lần sau nhất định sẽ là thời khắc tử vong của ngươi!" Long Nguyệt vươn tay ra sau, 'Tranh', thanh kiếm được rút ra khỏi võ, chỉ xéo mũi kiếm về phía 'Thiên Sát' quát:" Thiên Sát, tại sao ngươi lại muốn ám sát tiểu thư nhà ta, nói!" Thiên Sát cười lạnh:" Không biết tự lượng sức mình!" Cũng không thấy hắn xuất kiếm thế nào, đột nhiên huy kiếm, phát ra một đạo kiếm khí như bài sơn đảo hải, bay thẳng đến trước, kiếm khí lướt ngang qua, đá vụn văng tung tóe, sau khi hắn xuất ra kiếm khí thì cũng không có quan tâm là có thể khiến cho những người Long Bích Vân bị thương hay không, mà liền xoay người, biến mất vào trong thạch lâm.
Phương Kiếm Minh thấy đạo kiếm khí đó thì liền biến sắc, lúc này ngọc thủ của Long Bích Vân đã rời khỏi ma huyệt của hắn, Phương Kiếm Minh lập tức nhảy lên, tay phải liền rút Thiên Thiền Đao ra nhanh như chớp, bổ ra một đao, đao khí từ Thiên Thiền Đao phách ra mang theo mười thành công lực, khí thế của đao khí không hề thua kém kiếm khí, lưỡng đạo khí lưu va chạm vào nhau, một tiếng nổ vang lên, một cự thạch cao hơn bốn trượng ở gần nơi đao khí và kiếm khí va chạm bị nổ tung thành vô số hòn đá nhỏ, chớp mắt một cái mà đã có một thạch sơn biến mất trong thạch tượng, ba người Phương Kiếm Minh phi thân thối lui tránh cho đá vụn bắn trúng, tuy rằng bọn họ có thần công hộ thể nhưng mà lúc này không phải là lúc biểu diễn công lực thâm hậu!
Phương Kiếm Minh thấy 'Thiên Sát' lấy công mà lui, nguy cơ đã qua nên đưa Thiên Thiền Đao trở về trong bao, trong lòng thầm nghĩ:" Lúc này mà không đi thì đợi lúc nào nữa!" Vừa định chuyển thân thì Long Nguyệt đã mắng hắn:" Phương tiểu tử, ngươi lại định chạy trốn sao?" Phương Kiếm Minh cười hắc hắc, nhất thời dừng lại, quay đầu, có chút mất tự nhiên nhìn hai người Long Bích Vân cùng Long Nguyệt. Kỳ Lân Thử đứng ở bên chân Phương Kiếm Minh kêu 'Chi Chi', đại khái là muốn thúc giục Phương Kiếm Minh mau chạy, Phương Kiếm Minh ngồi xổm xuống, bắt Kỳ Lân Thử lên, cười khổ:" A Mao, xem ra chúng ta không chạy được rồi!"
Long Bích Vân thì lại quay sang nhìn Long Nguyệt nói:" Nguyệt nhi, không được vô lễ, sao muội lại gọi Phương lang là tiểu tử chứ, muội phải gọi là Phương đại ca mới đúng." Long Nguyệt chỉ vào Phương Kiếm Minh giọng the thé:" Tiểu thư, tiểu thư muốn muội gọi hắn là Phương đại ca!" Long Bích Vân cười nói:" Cái này có gì là không đúng, chẳng lẽ muội cũng muốn cùng ta gọi chàng là Phương lang sao!" Long nnguyệt căng mặt, hét lớn:" Tiểu thư, có đánh chết muội thì cũng không gả cho hắn đâu, muội cũng sẽ không gọi hắn là Phương đại ca, muội chỉ gọi gắn là Phương tiểu tử, muốn muội gọi hắn là Phương đại ca, không bao giờ!"
Phương Kiếm Minh cười khổ:" Sao cô lại có thành kiến với ta sâu như vậy chứ, cô muốn A Mao thì ta có thể bắt cho cô mượn, nhưng muốn bán nó thì không thể được, hơn nữa, cho dù là mượn thì cũng phải có được sự đồng ý của của nó, nếu không thì ta cũng hết cách." Kỳ Lân Thử kêu lên 'Chi Chi' phụ họa cho ngữ khí của Phương Kiếm Minh, Long Nguyệt thấy thế thì hai má và cổ ửng hồng cả lên, nhưng không có tiếp tục làm khó dễ Phương Kiếm Minh nữa. Phương Kiếm Minh thấy khí thế của nàng đã tiêu tan nên quay đầu về phía Long Bích Vân:" Long cô nương ..." Long Bích Vân nhíu mày:" Chàng còn gọi ta là Long cô nương sao?" Phương Kiếm Minh ngạc nhiên:" Nếu không gọi là Long cô nương thì phải gọi là gì đây, ta đã nói rồi, hai người đã nhận lầm người rồi, ta không phải là vị hôn phu của cô! " Long Nguyệt nói như hét lên:" Cái gì mà nhận lầm người chứ hả! Ngươi ôm ấp tiểu như nhà ta như thế rồi, ngươi coi tiểu thư nhà ta là người như thế nào hả? Ngươi đúng là một tên vong ân phụ nghĩa, thật là thiệt thòi cho tiểu thư khi đối xử tốt với ngươi như thế, ngươi còn có lương tâm không hả, nếu ta mà là tiểu thư thì đã sớm không để ý đến tên bạc tình như ngươi!"
Phương Kiếm Minh nghe nàng nói nghiêm trọng như thế thì bất giác liên tưởng rằng mình chính là người xấu xa nhất trong thiên hạ, muốn gượng cười mà cũng không xong, kỳ thật tuổi của Long Nguyệt so với hắn chỉ nhỏ hơn một hai tháng, mà từ trong khẩu khí của nàng thì có thể biết được nàng vốn không hiểu rõ nghĩ của cụm từ 'Bạc Tình Bạc Nghĩa', nàng cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi. Phương Kiếm Minh tốt xấu gì cũng đã tự mình học thi thư ở dưới vách núi ngần ấy năm, còn Long Nguyệt thì lại khác, nàng ở trong 'Từ Hàng Hiên', khi nhắc đến thi thư thì nàng lại cảm thấy đau đầu, tuy nhiên tốt xấu gì thì cũng đi theo Long Bích Vân học được một ít kiến thức, nhưng dù sao cũng chỉ là nửa vời, cho nên khi Phương Kiếm Minh nghe nàng nói hắn là loại người 'Bạc Tình Bạc Nghĩa' thì cảm thấy hết sức đau đầu. Phương Kiếm Minh thấy rằng dù sao các nàng cũng có hai người nên không còn cách nào khác hơn là thở dài một hơi:" Quên đi, ta không cãi nhau nữa, nếu không thì ta sẽ bị xem như là người xấu nữa, Long cô nương, niên kỷ của cô hẳn là lơn hơn ta, thế nên ta gọi cô một tiếng 'Long Tỷ Tỷ', còn ... Vị này thì là Long Nguyệt muội muội."
Khuôn mặt xinh xắn của Long Nguyệt đỏ lên, khẽ gắt:" Ai là Long Nguyệt muội muội của ngươi!" Thanh âm của nàng rất nhẹ, người khác khó mà nghe rõ được, nhưng Phương Kiếm Minh vẫn nghe ra được, cho nên có chút xấu hổ, quay đầu sang nhìn Long Bích Vân, hỏi:" Long tỷ tỷ, tỷ muốn quay về sư môn à?" Long Bích Vân mỉm cười nói:" Ta đã kiếm được chàng rồi thì đương nhiên là phải quay về sư môn một chuyến." Phương Kiếm Minh nói:" Các người quay về sư môn thì cứ đi, nhưng đệ không đi theo đâu!" Long Bích Vân lại cười nói:" Phương lang còn chuyện gì chưa làm xong sao?" Phương Kiếm Minh nghe nàng nói ra hai chữ 'Phương lang' thì trong lòng chỉ biết thở dài, cũng không biết tại sao nàng lại xưng hô với mình như thế, trong lòng hắn cho rằng nàng đã hiểu lầm, rồi lại nhớ đến vị thầy tướng số đã gặp lúc trước.
Thầy tướng số kia quả nhiên là thần nhân, có thể sớm nhận ra được rắc rối mà hắn vướng phải, đầu tiên là bị ngộ nhận là 'Dâm Tặc' ở Sử gia trang, tiếp đó lại bị hai người không rõ lai lịch, nam nữ là 'Song Hoàng Hí' quấy rầy trong rừng, vốn tưởng rằng sẽ không còn gặp lại Long Bích Vân nữa nhưng đếm đó trên đường lại gặp nhau và đánh nhau thêm một trận, đến khi lên thạch bích, ở đâu lại hiện ra một vị hôn thê, mà còn la đệ nhất mỹ nhân của võ lâm, truyền nhân của 'Từ Hàng Hiên' nữa chứ, trong lòng hắn thì lại vốn sợ Long Bích Vân. Sau đó Đông Phương Thiên Kiêu của ma giáo nói cho hắn một tin tức kinh hỉ, đó là về thân phận của hắn, điều khiến cho hắn càng đau đầu hơn chính là thái độ của Y Di tỷ đối với hắn thì lúc nóng lúc lạnh, thêm một chuyện không xong nữa là hôm nay hắn 'đoạt' được Thiên Hà Bảo Lục, bảo vật mà có không biết bao nhiêu người mơ ước, thế có phải là phiền không chứ!
Phương Kiếm Minh nghe Long Bích Vân nói thì trầm tư một lúc rồi nói:" Ta muốn đi tìm hai người, một người là nghĩa phụ của ta, còn một người thì ta chưa từng gặp mặt, nếu như còn có cơ hội thì ta còn muốn quay về sư môn một chuyến, không biết sư phụ của ta hiện nay như thế nào! Ta muốn tìm người thì làm sao có thể cùng hai người trở về sư môn, hay là hai người trở về sư môn, còn ta thì đi tìm người mà ta cần tìm, nhất cử lưỡng tiện!" Long Bích Vân nghe xong thì cười nói:" Không vội, không vội, Phương lang, nếu chàng muốn đi tìm người thì ta và nguyệt nhi sẽ đi cùng với chàng, dọc đường có thể chiếu cố lẫn nhau, nếu có người có tư tâm đối với Thiên Hà Bảo Lục thì, ta tin là sẽ có rất nhiều người, thì lúc đó có ta ở bên cạnh sẽ giúp chàng giải quyết những phiền toái ấy!" Đúng là nàng đã không muốn rời xa Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh đừng mơ rằng có thể thoát khỏi tay nàng.
Hai người bọn họ nói chuyện nửa thật nửa giả, một người nói là muốn đi tìm nghĩa phụ và một người chưa từng gặp mặt, nhưng mà trong mấy ngày nay, Phương Kiếm Minh không hề có chút nào vội vả cả, cứ như là đang đi du sơn ngoạn thủy vậy. Một người thì nói không vội, muốn cùng với Phương Kiếm Minh đi tìm người, nhưng mà khẩu khí lúc trước thì lại hình như là cần phải về sư môn gấp, hai người luôn cảnh giác với nhau, quả nhiên là không có tìm được tiếng nói chung, cũng may là hai người đều "Trong Lòng Có Kế Hoạch", đều có quyết định của mình, cho nên không có nói ra sơ hở của đối phương.