Phương Kiếm Minh cười hắc hắc:" Như vậy cũng tốt, có Long Tỷ Tỷ ở bên cạnh thì còn tốt hơn là cả thiên quân vạn mã, đệ không còn gì phải lo lắng nữa, hôm nay cũng đã trễ rồi, chúng ta suốt cả ngày vẫn chưa có ăn cơm, thật sự là đói lắm rồi!" Kỳ Lân Thử vừa nghe thế thì liền kêu lên chi chi tán thành lời nói của Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân cùng xoay người đi ra khỏi thạch lâm, vừa ra khỏi thì sắc mặt của hai người liền thay đổi, bởi vì có một cổ kình khí bao trùm cả thạch lâm, cổ kình khí này đến nhanh mà đi cũng nhanh, đảo mắt cái là đã vượt qua thạch lâm, hướng về phía thạch bích, trong lòng của Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân đều cảm thấy kinh ngạc, đã trễ thế này rồi thì sao lại có bậc siêu cấp cao thủ như thế đến đây nữa, Phương Kiếm Minh trong lòng đang có chuyện cần lo nên cũng không suy nghĩ nhiều, nhấc chân bước đi, Long Bích Vân và Long Nguyệt theo sau.
Ba người ra khỏi thạch lâm, khi ra đến bên ngoài thì phương hướng khác với lúc vào, căn bản là không biết được đường đi, chỉ có thể nương nhờ nguyệt quang, nhìn thấy đường phía trước là cứ bước đi, bất tri bất giác đã đến chân núi, khi đến chân núi, Long Bích Vân đột nhiên thở dài một hơi, Phương Kiếm Minh và Long Nguyệt đều cảm thấy khó hiểu, Phương Kiếm Minh hỏi:" Long tỷ tỷ, có gì mà phải thở dài?" Long Bích Vân chăm chú nhìn hắn, trên khuôn mặt xinh xắn của nàng hiện lên một lớp mây hồng, nhưng chỉ là thoáng qua, nàng hơi ngập ngừng một chút rồi mới nói:" Phương lang, tên của chàng là gì, ta vẫn còn chưa biết!"
Lời này của nàng vừa ra khỏi miệng, Phương Kiếm Minh liền chớp mắt, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, rồi ngục đầu xuống, Long Bích Vân hoảng sợ liền đưa tay đỡn lấy hắn, bất tri bất giác Phương Kiếm Minh lại chiếm không ít tiện nghi của nhân gia.
Trời ơi! Không biết tên của ta, thế mà lại luôn miệng gọi ta là 'Phương lang', cái chuyện gì đây trời, sao cái chuyện này lại phát sinh trên người của Phương Kiếm Minh ta chứ! Trong khoảng khắc Phương Kiếm Minh ngã xuống thì đây chính là ý nghĩ duy nhất trong đầu của hắn.
Chỉ còn nửa tháng nữa là đã đến đêm 30, tại Giang Nam, nhà nhà đều tràn ngập không khí vui tươi, tuy rằng sưu thuế khắc nghiệt, triều đình thì lại thúc giục đòi tiền dân chúng như lang như hổ, đại nội cẩm ý vệ, đông hán phiên tử thì có ở khắp nơi, đề phòng ngừa có người phạm thượng làm loạn, khiến cho dân chúng không được an bình, nhưng từ xưa đến nay, cho dù cuộc sống có cực khổ, thì thời gian này dân chúng đều cảm thấy vui vẻ, một năm có được mấy đêm ba mươi? Tất cả mọi người đều tất bật đón mừng năm mới, mặc kệ là sang hèn, trong nhà đều dành dụm được chút tiền, để mua hàng hóa, mừng năm mới. Người trong võ lâm hiển nhiên là ít có người nào phiền não vì những vấn đề này, bọn họ nếu như không ăn uống thì đi khắp nơi, tìm người khiêu chiến, luận võ.
Giữa trưa, tam thất khoái mã phi nước đại trên quan đạo, quan đạo này là con đường nối thẳng đến Hàng Châu, bình thường thì con đường này có không ít người đi lại nhưng hôm nay thì lại ít vô cùng. Trời tuy không có tuyết nhưng mà gió lạnh đập vào mặt, không khí thì khô lạnh, con người cũng khó mà chịu nổi. Những người trên lưng ngựa thì lại mặc trang phục bình thường, ở giữa là một thiếu niên anh tuấn, trên vai là một thanh đại đao, bên hông có một đoản tiêu, phía sau lưng thì mang một bao phục, trên người là một kiện lam sam, khí trời lạnh như thế mà hắn lại ăn mặc đơn bạc, không hề sợ lạnh, có thể thấy được thân thể khỏe mạnh. Nếu như cẩn thận thì có thể nhìn thấy ở nơi hở trên vạt áo của hắn hình như có vật gì đó, có lông mao, lại có nửa cái đuôi lòi ra.
Hai bên là hai vị nữ tử, vị bên trái nhìn qua thì tuổi khoảng mười bảy mười tám, trên người là một kiện bạch y, bên ngoài là một chiếc áo choàng màu xanh, thân hình động lòng người, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, nhất là song đỉnh ngọc phong ngạo nguyệt, chính giữa song đỉnh ngọc phong có thể nhìn thấy rõ được một thung lũng sâu thẳm, khi người khác ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt của nàng thì khiến cho người đó trong lòng không hề có chút tà niệm nào cả. Đây là một khuôn mặt như thế nào, hai hàng mi trông giống như là một vầng trăng non, một đôi mắt to, sóng mũi cao và thẳng, đôi môi nhỏ nhắn và đỏ tươi, tựa như là thần tiên đích thân múa bút, từ tận ngoại thiên bay đến mà phối lại những thứ hoàn mỹ kia trên khuôn mặt của nàng, trên khuôn mặt nàng còn có một khí tức thần thánh, khiến cho người khác bất tri bất giác trong lòn coi nàng là một tiên tử, cho nên trong lòng không hề có một tia tà niệm nào, nếu như ngươi có cái nhìn bất thường đối với nàng, thì đó chính là bất kính với nàng. Thiếu nữ kia thì tuổi nhỏ hơn một chút, trên người của nàng cũng có một chiếc áo choàng, nhưng của nàng lại là màu đỏ, tựa như là một đám mây hồng, trong tay nàng là một thanh bảo kiếm, liễu diệp loan mi, phượng nhãn, sóng mũi tinh xảo, đôi môi anh đào hơi vung lên, hợp cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn, tuy không phải là tuyệt thế giai nhân, nhưng cũng không kém phần mỹ lệ.
Bọn họ nhất nam nhị nữ kỵ trên khoái mã, nữ tử bên trái mỉm cười nói:" Phương lang, kỵ mã thuật của chàng đã tiến bộ rất nhanh, hay là chúng ta thử tài xem?" Thiếu niên nghe xong thì biến sắc, vội vàng nắm chắc dây cương, hai chân kẹp bên hông ngựa:" Long tỷ tỷ, đừng có trêu đệ chứ, kỵ mã thuật của đệ thì làm sao có thể so với tỷ và Long Nguyệt muội muội chứ, chúng ta chầm chậm mà đi thôi!" Nữ tử bên phải cười yêu kiều:" Không ngờ ngươi cũng còn biết tự lượng sức mình, so kỵ mã thuật với bổn cô nương, ngươi cũng giống như một tiểu hài tử mà thôi!" Thiếu niên nghe xong thì cười hắc hắc, coi như là cam chịu.
Khoảng chừng hơn mười dặm lộ trình, thì thấy được phía trước có một tiểu trấn, khi ba người họ cưỡi ngựa đến nơi thì thấy được tiểu trấn hết sức tiêu điều, thiếu niên thấy thế thì trong lòng thở dài, đột nhiên phía trước xuất hiện hai bóng người nhảy ra, 'Bụp", bọn họ quỳ xuống đất, ba người liền nắm chặt dây cương, lão thái bà quỳ trên mặt đất cầu khẩn:" Hảo tâm nhân, xin ngài hãy mở lòng thương xót, đứa nhỏ này đã hai này không có cơm ăn rồi, xin các người thương xót, bố thí cho một chút thức ăn!" Thiếu niên vội xoay người hạ xuống, thấy hai người quần áo tả tơi, chỉ đủ che thân, liền đỡ tiểu cô nương dậy, móc ra một thỏi bạc, đặt vào tay nàng:" Tiểu muội muội, cầm lấy đi!" Tiểu cô nương quỳ xuống đất, 'Bịch', tiếng dập đầu xuống đất vang lên, thấp giọng nói:" Tạ ơn đại gia, tạ ơn đại gia!" Thiếu niên vội vàng kéo nàng dậy, và cũng đỡ luôn lão thái bà dậy.
Thiếu niên thở dài một tiếng:" Chu Môn Tửu Nhục Xú, Lộ Hữu Đống Tử Cốt (1), đây chính là điều mà Đỗ lão phu tử nói sao!" Lão thái bà và tiểu cô nương lại hướng về phía bọn họ cảm ơn rồi mới rời đi, ba người lại lên ngựa, thiếu nữ bên phải nói:" Đi hết đoạn đường này, nhất định những người nghèo trong thiên hạ sẽ xem ngươi như là thần tài, không cần biết ngươi tặng cho bọn họ bao nhiêu, tặng được cho bao nhiêu ngươi, trên người ngươi dù sao cũng không phải là núi vàng núi bạc, làm sao có thể giúp đỡ hết được cho bọn họ chứ!" Thiếu niên xoay ngựa lại nói:" Long Nguyệt muội muội, ta biết làm như thế cũng là có chút không tự lượng sức mình, nhưng ta nhìn thấy một người thì lại muốn giúp một người, như thế thì ta mới cảm thấy yên lòng, muội xem, tiểu cô nương kia gầy trơ cả xương ra, rất là đáng thương, ta làm sao nhẫn tâm không để ý đến được!"
Mỹ nhân bên trái thì lại hiện lên một ánh mắt khác thường, nhìn hắn tan dương:" Phương lang, muội cũng tán thành suy nghĩ của chàng, bất quá, chàng phải biết rằng, trên đời này, khắp nơi đều có người nghèo, sức lực của một người dù sao cũng có hạn, chỉ với một người thì không thể nghi ngờ chính là 'Bôi Thủy Xa Tân' (2), vu sự vô bổ, bọn họ cầm lấy bạc của chàng, rồi cũng sẽ bị bọn lang sói của triều đình cướp đi, càng khiến cho họ cảm thấy khổ hơn, còn phải chịu lạnh chịu đói!" Thiếu niên nghe xong thì hai hàng chân mài dựng thẳng lên:" Bọn cẩu quan này không xứng đáng làm người, chỉ biết bóc lột dân chúng, đối với ác nhân thì lại sợ hãi, Hoàng Thượng tại sao lại không quản bọn chúng!" Mỹ nhân bên trái lại nói:" Từ xưa đến nay có thể có được bao nhiêu hoàng đế tốt, Phương lang, đương kim triều đình, hoạn quan đương quyền, thái giám đầu lĩnh của Đông Hán là Vương Chấn, một tay che trời, Hoàng Thượng thì lại ngu ngốc vô năng, ngay cả bậc hiền lương như Vu Khiêm đại nhân cũng suýt tí nữa là bị bọn chúng âm mưu hãm hại, chàng còn muốn Hoàng Thượng trở nên anh minh sao?"
Thiếu niên thở dài một hơi, đột nhiên hét lớn:" Quên đi, quên đi, loại sự tình này không phải những người như chúng ta có khả năng quản được, chuyện của chúng ta còn lo chưa xong nữa là, dù sao thì ta chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái là được, chuyện trong võ lâm cũng đủ khiến cho người khác phải đau đầu rồi, chúng ta không nói đến vấn đề này nữa. Long tỷ tỷ, chúng ta còn cách Hàng Châu bao xa?" Mỹ nhân bên trái cúi đầu suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên mỉm cười:" Đại khái là còn khoảng một trăm bảy mươi dặm nữa." Thiếu niên cười to:" Tốt, chúng ta tăng tốc nào, mau chóng đến Hàng Châu, nghe nói Hàng Châu rất là phồn hoa, đệ chưa từng đi qua đó, đến đó tham quan cảnh đẹp nào, nếu có thể ở đó nghe được tin tức về nghĩa phụ thì không còn gì tốt hơn!"
Vừa nói, vừa quát lên một tiếng 'Gia', khoái mã vốn đang di chuyển chầm chậm, vừa nghe tiếng quát liền dựng thẳng thân thể lên, hai chân giơ lên cao, thiếu niên nắm chặt dây cương, khoái mã tăng tốc, lao thẳng về phía trước như cuồng phong, hai nàng cũng không chần chờ, cũng hô lên một tiếng, giục khoái mã theo sau! Tam thất khoái mã bay như tên, lao về phía trước, chớp mắt là đã biến mất ở phía cuối quang đạo, chỉ còn nghe được tiếng vó ngựa mơ hồ vang vọng lại.
-----------------------------------------------------
(1)朱门酒肉臭,路有冻死骨
zhū mén jiǔ ròu chòu,lù yǒu dòng sǐ gǔ
Chu Môn Tửu Nhục Xú, Lộ Hữu Tống Tử Cốt
Nghĩa: Ở những nhà giàu sang phú quý, của ngon vật lạ ăn không hết trong khi những người nghèo khó thì lại đói rét mà chết. Đây là hai câu thơ trong bài 'Tự Kinh Phó Phụng Tiên Huyện Vịnh Hoài Ngũ Bách Tự' của Đỗ Phủ đời Đường. Việt Nam mình cũng có câu tương tự: Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.
(2) Bôi Thủy Xa Tân: Ngụ ý phương tiện, sức lực ít ỏi, chẳng thể giúp đỡ hay giải quyết vấn đề được! Thành ngữ này xuất phát từ một câu nói trong thiên Cáo Tử sách Mạnh Tử: “Kim chi vi nhân do dĩ nhất bôi thủy dĩ cứu nhất xa tân chi hỏa dã” (người bây giờ vẫn cứ dùng một chén nước để tắt đống lửa do cả một xe củi bị cháy).