Nói xong thì ngẩng đầu lên, quan sát xung quanh, Kỳ Lân Thử lúc này vẫn còn yên giấc mộng đẹp trong lòng của Phương Kiếm Minh, chưa biết là đã đến Hàng Châu rồi, nếu không thì đã sớm nhảy lên vai của Phương Kiếm Minh hết nhìn đông rồi lại nhìn tây. Đôi mắt đẹp của Long Nguyệt liên tục chớp, cứ hễ nhìn thấy cái gì đó đẹp mắt là đều hô lên một phen, khiến cho Phương Kiếm Minh ở bên cạnh cũng biết được thêm nhiều điều. Long Bích Vân đi bên cạnh, mỉm cười nhìn hai người bọn họ, không nói gì. Đột nhiên, đôi mắt đẹp của Long Nguyệt lại chuyển, nàng nhìn thấy một quầy hàng nhỏ, vôi dắt ngựa chạy đến, Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân không biết nàng đã phát hiện ra gì, nên cũng đi theo đến, Long Nguyệt để ngựa ở một bên, ngồi xuống.
Trước mắt nàng chính là một quầy hàng nhỏ, người bán hàng là một lão bà bà mái tóc đã bạc, trên mặt đã có không ít nếp nhăn, quán thì rất nhỏ nhưng lại có không ít trang sức, bên dưới lót một miếng vải trắng lớn. Trang sức, ngọc bội rất nhiều, ngợp cả mắt, đủ loại, có trâm thoa cài tóc, bông tai, lược, gương soi, ngọc châu, lão bà bà thấy có khách đến thì nở nụ cười hiên lành, Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân nhìn thấy nụ cười của nàng thì cảm thấy trong lòng ấm áp, nhìn như nụ cười của vị lão bà này có thể thấu tận đáy lòng của người khác, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp, hai người không tự chủ được mà nhìn nhau, trong ánh mắt biểu thị sự ngạc nhiên.
Lão bà bà tóc bạc nhìn Long Nguyệt mỉm cười:" Tiểu cô nương, những thứ này đều là bảo bối của ta đấy, giá tiền cũng rất hợp lý." Long Nguyệt nhìn trong đống trang sức hồi lâu nhưng vẫn chưa chọn được món nào hợp ý cả, Long Bích Vân ở phía sau cũng ngồi xuống, thấy Long Nguyệt đang nhìn các loại trang sức như muốn loạn cả lên, đành nói với Long Nguyệt vài câu, lão bà thấy Long Bích Vân xinh đẹp, hai mắt sáng ngời, cười nói:" Ai da, vị tiểu thư này dung mạo thật đẹp, ta tuy đã từng nhìn thấy nhiều đại cô nương, tiểu thư, quý phụ nhưng trong thiên hạ, chắc cũng khó tìm được người có thể so với cô, các người cứ từ từ mà lựa, đừng để số lượng trang sức ở đây làm cho loạn lên!" Long Nguyệt lè lưỡi, cũng thầm tự trách mình vừa rồi lỗ mãng, vội vàng bỏ các trang sức xuống từ từ mà xem, ở một nói không hề bắt mắt, có một vật, Phương Kiếm Minh vừa nhìn thấy vật đó thì trong miệng khẽ kêu lên một tiếng 'Di', đó là một món đồ để đeo trước ngực, trên mặt có khắc một con phượng đang bay, trông rất sống động.
Phương Kiếm Minh ngồi xuống, chuẩn bị đưa tay cầm lên thì đã có một ngọc thủ đoạt trước hắn, cầm vật kia lên, Phương Kiếm Minh nhìn lại thì thấy chính là Long Bích Vân, cười nói:" Long Tỷ Tỷ, tỷ nhìn trúng nó sao?" Long Bích Vân nhìn nó, không nhận ra được đây là dạng ngọc bội gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy thích, nghe thế thì gật đầu, cười nói:" Thứ này thật là kỳ quái, khi nắm ở trong tray thì có cảm giác ôn hòa, hình như không phải là ngọc, nó được làm bằng gì, ta cũng không rõ lắm!" Lão bà bà cười nói:" Vị tiểu thư này, xem ra là một người có kiến thức, ở nơi này có hơn năm gian hàng, nhưng đây là bảo vật duy nhất của ta, nó đã đi theo ta lâu rồi nhưng mà vẫn chưa có ai nhận ra được sự bất phàm của nó, cô chính là người đầu tiêu, dù sao thì nó cũng không được ai để ý đến, nếu cô thích thì ta tặng cho cô coi như là quà gặp mặt!" Long Bích Vân nghe xong thì cười:" Bà bà, như thế thì sao được, ta sẽ mua nó." Vừa nói nàng vừa ra dấu cho Long Nguyệt lấy bạc ra trả cho lão bà bà, Phương Kiếm Minh thấy thế thì làm sao để cho Long Nguyệt trả tiền được nên vội móc ra một thỏi bạc cười nói:" Long Tỷ Tỷ, nếu tỷ đã yêu thích nó thì đệ mua tặng tỷ, để đệ trả tiền!" Vừa nói vừa cầm lấy thỏi bạc trong tay đưa cho lão bà bà, không ngờ lão bà bà kia quay sang nhìn hắn với ánh mắt rất lạ, hỏi:" Vị tiểu ca này, chúng ta đã gặp mặt nhau chưa?" Phương Kiếm Minh ngẩn ra:" Không có, đây là lần đầu tiên ta đến Hàng Châu, bà bà, người ở nơi này đã hơn vài chục năm rồi, sao gặp qua tiểu tử được chứ, bà bà à chắc là bà nhận nhầm người rồi!" Lão bà bà ồ một tiếng rồi nói:" Xem ra lão bà ta đã già rồi, nhưng ..." Ngữ khí của lão bà thay đổi, cười nói:" Nếu tiểu ca muốn mua vật này thì giá tiền có thể sẽ thay đổi!"
Long Nguyệt nghe xong thì kêu lên:" Bà bà, người ..." Long Bích Vân sợ nàng nói ra lời bất kính nên vội cười nói:" Bà bà, ngọc bội này bao nhiêu tiền, con sẽ mua!" Lão bà bà cười nói:" Nếu tiểu thư mua nó thì một phân tiền lão cũng không thu, nhưng nếu như thế thì trong lòng tiểu thư sẽ không vui, cho nên ta sẽ lấy sáu lượng bạc, còn nếu như là vị tiểu ca này mua thì giá tiền sẽ không phải là như thế!" Long Bích Vân cười nói:" Cũng được, sáu lượng bạc thì sáu lượng, Nguyệt Nhi, trả tiền." Phương Kiếm Minh nghe xong thì liền nói:" Bà bà, người muốn bao nhiêu, chỉ cần có thể ta nhất định sẽ mua!" Lão bà cười:" Lão bà này sợ tiểu ca không trả nổi thôi!" Phương Kiếm Minh nói:" Bà bà cứ nói giá đi." Lão bà bà vươn ra một ngón tay, Long Nguyệt nhìn, nói:" Một trăm?" Lão bà mỉm cười, Long Nguyệt nói tiếp:" Một ngàn?" Giọng nói của nàng đã lớn hơn, lão bà vẫn mỉm cười, Phương Kiếm Minh thấy thế thì cười nói:" Bà bà định nói là một vạn lượng sao, ta ..." Long Nguyệt nhảy dựng lên, kinh hô:" Đây không phải là hãm hại người khác sao, lão bà này ..." Long Bích Vân bội kéo nàng lại, Phương Kiếm Minh định đưa tay vào trong lấy bạc ra thì lão bà cười lớn nói:" Ài, lão đây muốn nói là một ngàn vạn lượng!" Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân đều ngẩn ra, tất cả đều đồng thanh kinh hô:" Nhiều vậy sao?"
Lão bà tóc bạc nói:" Lão nói là một ngàn vạn lượng, lão cũng đã sớm nói qua, chỉ sợ tiểu ca này mua không nổi mà thôi!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì hít một hơi, trong lòng thì cả kinh:" Hay thật, một ngàn vạn lượng, cho dù có đem ta đi bán cũng không kiếm đủ số tiền này, cái món đồ này sao mà mắc quá vậy!" Long Bích Vân nghe xong thì trầm tư. Lão bà này khi bán ngọc bội cho nàng thì chỉ thu có sáu lượng bạc nhưng mà khi bán cho Phương Kiếm Minh lại thu đến một ngàn vạn lượng, một ngàn vạn lượng, đừng nói là Phương Kiếm Minh, cho dù người giàu nhất trong thiên hạ cũng không muốn xuất số tiền lớn như thế để mua miếng ngọc bội như thế này, đánh chết hắn cũng không mua. Lão bà này cũng không phải là không biết Phương Kiếm Minh mua ngọc bội chính là để tặng cho Long Bích Vân, lão làm như thế thì rõ ràng là cố ý làm khó dễ cho Phương Kiếm Minh, Long Bích Vân tâm tư linh mẫn, sao lại không nhìn ra được chứ, Phương Kiếm Minh đang cảm thấy đau đầu thì lão bà bà cười nói:" Sao thế, tiểu ca không muốn mua sao?"
Phương Kiếm Minh cười khổ nói:" Bà bà, không phải tiểu tử không muốn mua, mà là giá tiền bà bà đưa ra quả thật là dọa người quá, trên người của tiểu tử làm sao có được nhiều tiền như thế chứ, chính là một ngàn vạn lượng, thậm chí tiểu tử không có để mà cầm nữa là!" Lão bà bà ồ lên một tiếng rồi hỏi:" Trên người của tiểu ca có tất cả bao nhiêu bạc?" Phương Kiếm Minh nói:" Chỉ có khoảng sáu vạn mà thôi!" Lão bà nói:" Cũng được, vậy cũng không làm khó dễ tiểu ca nữa, đưa sáu vạn cho ta, ta bán cho tiểu ca món đồ này!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì vui vẻ, vội lấy bạc ra, Long Nguyệt ở một bên nghe xong thì cắn răng, nếu không phải bị tiểu thư giữ lại thì nhất định đã đi đến chất vấn lão bà, tại sao lại làm như vậy. Tay của Phương Kiếm Minh vừa chạm vào bạc thì đã nghe lão bà bà cười lớn, cực kỳ thích chí:" Tiểu ca, không cần phải lấy bạc ra đâu, lão đây chỉ muốn xem tiểu ca có thật tâm đối với vị tiểu thư này hay không mà thôi, ha ha, xem ra nhân phẩm của tiểu ca quả thật tốt, tiểu ca chỉ cần đưa lão sáu lượng mà thôi, chuyện vừa rồi mong tiểu ca đừng trách là lão đây nhiều chuyện!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì thở dài trong lòng:" Hóa ra lão bà này trêu đùa ta, làm ta phải xấu hổ!" Cười nói:" Bà bà, tiểu tử sao lại trách bà bà chứ, đây là sáu lượng bác, bà bà cầm lấy!" Hắn đưa bạc cho lão bà, lão bà cũng không chần chừ, vươn tay ra cầm lấy. Long Nguyệt vỗ vỗ ngực:" Bà bà thật là, chút nữa là con cũng bị bà bà dọa chết." Lão bà cười ha ha:" Tiểu cô nương, chỉ sợ người chết không phải là cô, nếu tiểu thư nhà cô không kéo cô lại thì chắc lão đây đã bị cô nương mắng chết rồi!" Khuôn mặt xinh xắn của Long Nguyệt đỏ lên, vô cùng xấu hổ, Long Bích Vân cười nói:" Bà bà, tuổi cùa người cũng đã lớn rồi, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, tụi con không quấy rầy nữa!" Lão bà cười nói:" Được, được, các người đi thong thả, hy vọng trên đường đi thuận buồm xuôi gió!" Nói xong thì cúi đầu xuống sửa sang lại trang sức trên quán, cũng không có ngẩng đầu lên nhìn lại bọn họ một cái nào nữa.
Sau khi ba người rời đi thì dắt theo ngựa, trên đường đi, Long Bích Vân cầm vật có hình dáng tựa như ngọc bội đó trong tay, nhìn một hồi lâu, Phương Kiếm Minh đột nhiên hỏi:" Long Tỷ Tỷ, tỷ đã nhìn ra được là vật này được làm từ gì chưa?"