Phương Kiếm Minh gội đầu, gột rửa mái tóc dài của hắn, ở trên bàn có một sợi dây lụa màu lam, biết là Long Bích Vân muốn hắn cột tóc lên nên lấy cột mái tóc lại, hai mái tóc dài của hắn được cột lại, tóc mai ở hai bên thái dương thì để thẳng xuống, rơi vào trước ngực, đi ra cửa.
Khi đến phòng của Long Bích Vân thì Long Bích Vân và Long Nguyệt thấy trang phục của hắn thì ngây người ngẩn ngơ, trong mắt hiện lên một tia kỳ dị, hôm nay Phương Kiếm Minh đứng trước mặt hai nàng đã không còn chút gì là của giang hôm quả thật là giống như một công tử thế gia anh tuấn. Phương Kiếm Minh thấy hai nàng chỉ nhìn mình mà không nói gì thì cảm thấy lạ:" Sao thế, các người không nhận ra ta sao?" Long Nguyệt nũng nịu kêu lên:" Tiểu thư, hắn bây giờ thật là tốt, bộ dáng lôi thôi lúc trước của hắn thật là khiến người ta không vừa mắt, hôm nay xem ra thế này mới xứng đôi với người!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì chỉ còn biết gượng cười. Nha đầu Long Nguyệt kia còn nói bộ dáng trước kia của hắn lôi thôi, hắn tự nhận là trước kia có chút tơi tả, nhưng mà sao trong mắt của nàng lại biến thành "Lôi Thôi".
Long Bích Vân mỉm cười, nói:" Nguyệt nhi, mặc kệ bộ dạng của Phương lang thế nào đi chăng nữa, thì chàng cũng là vị hôn phu của ta, ta không phải là loại người chỉ lấy người có bề ngoài, Nguyệt nhi, muội nói như thế thì đáng bị đánh." Long Nguyệt nghe xong thì lè lưỡi:" Tiểu thư, muội chỉ là thuận miệng nói chơi chút thôi mà, muội cũng đâu phải người như thế, nhưng mà sau khi hắn sửa soạn lại một chút thì quả thật là nhận không ra hắn đó!" Phương Kiếm Minh nghe thế thì cũng âm thầm "Tán Dương" nàng, thầm nghĩ:" Xem ra nha đầu kia cũng có điểm tốt, có lẽ trước kia ta chỉ thấy nàng xúc phạm ta mà không thấy được điểm đáng yêu của nàng, nên cũng không đánh giá đúng nàng." Trong lòng đánh gia Long Nguyệt và đảo mắt sang nơi khác. Giương mắt nhìn lên thì thấy kỳ lân thử đang ngồi xổm trên một cái ghế, cái miệng nhỏ đang chu rộng ra, đang ăn gì đó không đếm xỉa đến hắn, hắn cười mắng:" A Mao, tên tiểu tử thúi kia, thấy ta cũng không để ý, còn có muốn đi chơi cùng ta không hả, nếu muốn thì chào hỏi ta một cái nếu không thì sau này đừng mơ tưởng đến việc ta đưa ngươi đi du ngoạn!"
Lúc này kỳ lân thử mới chuyển hai tròng mắt nhỏ của mình, khi nhìn thấy Phương Kiếm Minh thì đột nhiên kêu lên chi chi, phi thân bay đến, Phương Kiếm Minh thấy khí thế của nó dũng mãnh thì liền tránh sang một bên:" Ta chỉ kêu ngươi chào một tiếng thôi, chứ có kêu ngươi lại đây đâu mà kích động dữ vậy?" Nhưng hắn không biết, kỳ lân thử nhảy đến là chỗ của Long Bích Vân, nàng giơ hay tay ra đón nó, khi đáp xuống thì nó ngoan ngoãn nằm trong tay của Long Bích Vân, Phương Kiếm Minh đỏ mặt, xấu hổ nói:" Tên tiểu tử thúi này đúng là 'Kiến Sắc Vong Nghĩa', sớm biết như thế thì ta đã bán ngươi cho Long Nguyệt muội muội rồi!" Long Nguyệt vội nói:" Cái gì mà 'Kiến Sắc Vong Nghĩa' chứ, mấy ngày này, ngươi cứ nằm thẳng cẳng mà ngủ, thức ăn của A Mao đầu là do tiểu thư của ta mua cho, nó thấy tiểu thư nhà ta dĩ nhiên là phải thân thiết rồi, thế mi tưởng rằng nó tốt vậy sao, cái này phải nói là 'Kiến Lợi Vong Nghĩa' đúng không, tiểu thư!" Nghe xong những lời này thì kỳ lân thử kêu lên phản đối, dường như muốn nói nó không phải như thế, nhìn thấy bộ dáng của kỳ lân thử thì cả ba đều phì cười.
Sau khi dùng cơm trưa thì Phương Kiếm Minh, Long Bích Vân, Long Nguyệt mang theo kỳ lân thử đi du ngoạn thành Hàng Châu, Phương Kiếm Minh là lần đầu tiên đến đây, cảm thấy mọi thứ đề mới lạ, chủ tớ Long Bích Vân đã là đến lần thứ hai cho nên cũng không tính là xa lạ, đi theo Phương Kiếm Minh chỉ chỉ trỏ trỏ và giải thích phong tục và cảnh vật ở đây. Phương Kiếm Minh được hai người bọn họ chỉ dẫn, nhưng thật ra cũng không phải là kiến thức sâu xa gì, khi đến hoàng hôn thì họ mới đi dạo được một phần năm của hàng châu, đây có lẽ là do cước trình của họ nhanh, chứ người bình thường thì làm sao nhanh được như thế.
Ba người đang trên đường trở về thì đột nhiên nghe được ở phía xa xa có gì đó huyên náo, hình như có chuyện xảy ra, Phương Kiếm Minh cảm thấy ngạc nhiên nên mang theo nhị nữ bước đến, khi đến gần thì thấy đường cái có rất nhiều người tụ lại, từ bên trong truyền ra thanh âm của một cao thủ võ lâm. Phương Kiếm Minh thấy nhiều người vây lại như thế thì không thể nào vào được, nhãn châu thiểm động, bỗng dưng cười ha hả:" Các vị, các vị, xin nhường đường, xin nhường đường, vừa nói, góc áo vừa động, một cổ kình phong từ bốn phương tám hướng quét đến, người ở phía trước lập tức tách sang hai bên lập tức có một đường đi, Phương Kiếm Minh đi trước, Long Bích Vân và Long Nguyệt đi theo sau, ba người nhanh chóng đi đến trước.
Có người thấy thế thì lên tiếng mắng:" Lão tử đứng ở chỗ nào lâu như thế mà các người không cho vào, các ngươi lại nhường đường cho tiểu tử này vào là sao, không được lão tử phải gọi hắn đi ra!" Đôi mày của Long Nguyệt dựng thẳng, một tay cầm kiếm, quát:" Là tên nào không muốn sống dám ở trước mặt ta mà xưng là lão tử, có dũng khí thì bước ra đây!" Mọi người thấy bọn họ, nhất nam nhị nữ, nam thì anh tuấn như một công tử gia, nữ thì xinh đẹp như hoa, nhất là nữ tử vận bạch y, đúng là một tuyệt sắc giai nhân, trong tay của bọn họ lại có binh khí, biết là người trong võ lâm nên không ai dám trêu chọc, Long Nguyệt nói một lúc lâu mà không có ai dám đứng ra.
Phương Kiếm Minh vừa tiến đến, đảo mắt nhìn vào trong, bên trong có hai người đang thi triển quyền cước công phu, bên trái là một thiếu niên mày rậm, bên phải là một thanh niên anh tuấn, thanh niên anh tuấn mang trên lưng một đấu lạp và một thanh bảo kiếm, Phương Kiếm Minh nhìn thấy thanh niên này thì xoay mình cười, Long Bích Vân thấy hắn cười nên cảm thấy kỳ lạ:" Phương lang, chàng biết bọn họ sao?" Phương Kiếm Minh hạ giọng nói:" Long tỷ tỷ, thanh niên có đấu l ạp trê nlưng chính là Hắc Đạo trong cửu đại thần bí khách, đệ đã gặp hắn hai lần nhưng hắn không nhận ra đệ, còn thanh niên đang đấu với hắn thì là lần đầu tiên đệ gặp!" Long Bích Vân nghe xong thì nhìn sang "Hắc Đạo" một chút, cười nói:" Phương lang, nhìn xem, hình như là hắn không để đối thủ vào mắt, nhưng mà lại làm ra dáng như đã cố hết sức để đánh nhau với thiếu niên này, bên trong sợ rằng có điều gì đó kỳ quái!" Phương Kiếm Minh mỉm cười:" Long tỷ tỷ, tên "Hắc Đạo" này quả thật là một kỳ nhân, việc hắn làm thường ngoài dự liệu của mọi người, không ai đoán ra ý nghĩ của hắn, mấy năm trước đệ và nghĩa phụ gặp qua hắn ở thành Nguyên Giang ở Vân Nam, lúc đó hắn ở ngoài cổng thành trêu chọc quan binh, không hề để chúng vào mắt, lá gan của hắn rất là lớn!"
Hai người đang nói chuyện thì thấy thiếu niên mày rậm đánh ra một quyền, kình phong vù vù, đánh trúng ngực của Hắc Đạo, Hắc Đạo lui về mấy bước, đồng thời chân trái quét ngang, thối phong cũng không nhỏ, quét ngang chân của thiếu niên, mặc dù thiếu niên mày rậm không bị đốn ngã, nhưng cũng phải lui về mấy bước, hét lớn:" Không đánh nữa, không đánh, đánh tới đánh lui đều là ngang nhau, bất phân cao thấp, thật là không có ý nghĩa gì, họ Đinh kia, đi, ta mời ngươi uống rượu!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì hơi ngẩn người ra, bọn họ chỉ muốn luận võ mà thôi. Hắc Đạo nghe xong thì cười nói:" Lôi lão đệ, công phu quyền cước của ngươi cũng không tệ, lợi hại, lợi hại!" Thiếu niên mày rậm nhíu mày:" Họ Đinh kia, ngươi nói thật?" Hắc Đạo cười ha hả:" Lôi lão đệ, nói thật, công phu quyền cước của ngươi cực kỳ hỗn tạp, có mấy chiêu thức ta cũng không nhận ra được, nhưng mà võ công tinh thâm không phải là ở số lượng chiêu thức, Lôi lão đệ nếu ngươi chọn một môn mà chăm chỉ khổ luyện thì nhất định sẽ không thua kém tỷ tỷ của ngươi!" Thiếu niên mày rậm sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:" Ngươi là bằng hữu của tỷ tỷ ta?"
Hắc Đạo cười ha hả:" Lôi lão đệ, nơi này không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta đến tửu lâu nào, chúng ta vừa uống vừa trò chuyện." Vừa nói xong liền nhấc chân đi, đột nhiên thấy ba người Phương Kiếm Minh, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cước bộ không có dừng, hai tay phất một cái tách đám người ra, đi ra ngoài, thiếu niên mày rậm sao lại chịu kém thế liền đuổi theo sau. Mọi người thấy bọn họ đột nhiên ngừng lại không đánh nhau nữa thì lộ vẻ thất vọng, kêu to "Đáng Tiếc", sau đó rời đi. Phương Kiếm Minh thấy hành động của hai người bọn họ kỳ qasui cũng cảm thấy ngạc nhiên, thấy bọn họ rời đi thì cũng xoay người trở về.
Vừa mới đi được khoảng trăm bước thì nghe được phía sau truyền đến thanh âm của vạt áo phá không, hiển nhiên là có người đang thi triển khinh công tiến đến, ba người nhìn nhau ngạc nhiên, liền thấy được ở phía trước khoảng mười trượng có một thân ảnh phá không nhảy lên, song cước hạ xuống, đạp trúng đỉnh đầu của một người bán hàng rong, mũi chân điểm một cái lại tiếp phi thân bay đến, đảo mắt cái là đã đến đỉnh đầu của ba người. Người nọ cũng rất là vô tư, chân phải chĩa xuống hướng về phía đỉnh đầu của Phương Kiếm Minh, trong miệng thì kêu lên:" Huynh đài, tại hạ có việc gấp, không còn cách nào khác là đành đắc tội!" Phương Kiếm Minh cười ha hả, quát:" Hắc Đạo, ngươi định chạy đi đâu!" Thiếu Lâm Long Trảo Thủ xuất ra nhanh như chớp, chộp lấy cổ chân của hắn. Người kia biến sắc, không ngờ thủ pháp của Phương Kiếm Minh lại cao minh như thế, vội lộn thân người, lăng không lộn ba vòng rơi xuống đất.