Hắc Đạo cười ha hả, nói:" Hảo, hảo, ngươi quả là một 'Hảo Bàng Hữu', ta Đinh Thế Kiệt giao định!" Thấy Phương Kiếm Minh cũng uống cạn ly rượu thì hắn liền kính rượu những người khác, tựa như hôm nay hắn chính là chủ vậy, không uống thì chẳng khác nào lãng phí rượu của hắn vậy. Đinh Thế Kiệt liên tục mới rượu Phương Kiếm Minh bởi vì hắn và Phương Kiếm Minh vốn không tương thức, hắn cũng kính rượu Long Bích Vân và Long Nguyệt bởi vì quan hệ của hai người với Phương Kiếm Minh, cuối cùng là kính rượu vời Đường Phì " Hai người cuối cùng cũng gặp mặt, là kỷ niệm đáng nhớ".
Khuôn mặt béo tròn của Đường Phì ngàn ngập hạnh phúc, lúc kính rượu với Đinh Thế Kiệt, không biết nghĩ đến chuyện gì mà trên mặt đã đỏ ủng, rượu chưa uống mà đã như thế rồi, nếu uống vào chẳng phải sẽ trở thành một đóa hồng hay sao, nhưng không ngờ sau khi nàng uống rượu vào thì phần đỏ ửng tan biến, tựa như là không có chuyện gì vậy, bọn người Phương Kiếm Minh cũng cảm thấy kỳ lạ về tửu lượng của nàng. Long Bích Vân và Long Nguyệt thân là nữ nên tửu lượng của họ không cao nên không dám uống nhiều, chỉ thỉnh thoảng uống một chút, nhưng ăn thì lại không ít. Kỳ lân thử vốn ở trong lòng của Phương Kiếm Minh ngủ, khi đi lên tửu lâu, nghe được mùi rượu và thức ăn thì liền từ trong lòng Phương Kiếm Minh nhảy ra, ba người kia thấy bộ dáng của nó là một con tùng thử thì lại cười trộm Phương Kiếm Minh, không ngờ Phương Kiếm Minh lớn thế rồi mà còn nuôi thú cưng nữa, còn kỳ lân thử sau khi nhảy xuống thì vội chạy đến bên người của Long Bích Vân, Long Bích Vân liền gọi rượu, cầm bát lên, cho nó một chén rượu, sau khi nó uống hết thì Long Nguyệt gắp cho nó không ít thức ăn, kỳ lân thử cũng không khách khí, cũng không có kén ăn, ăn như vũ bảo, ba người kia thấy thế thì cũng cảm thấy kỳ lạ.
Đinh Thế Kiệt thoáng nhìn qua kỳ lân thử, quay đầu nhìn phía Phương Kiếm Minh, lại nâng ly rượu lên, cười nói:" Đao lão đệ, nào, ta kính ngươi một ly!" Nói xong thì ngửa đầu lên uống một hơi cạn, Phương Kiếm Minh thấy hắn uống cạn, cũng không còn cách nào khác hơn là uống cạn ly của mình. Không ngờ Đinh Thế Kiệt lại rót cho hắn một ly khác, nói:" Đao lão đệ, hôm nay gặp được ngươi, Đinh mỗ rất là cao hứng, hôm nay không say không về, chúng ta cùng cạn!" Phương Kiếm Minh vội cười nói:" Đinh đại ca, sao huynh liên tiếp kính rượu đệ, ít ra thì cũng phải kính Lôi Minh lão đệ chứ?" Đinh Thế Kiệt nhìn sang chỗ Lôi Minh, chỉ vừa uống có vài ly mà mặt hắn đã đỏ bừng, cười lớn:" Tửu lượng của lôi lão đệ không thể nào thắng được ta, nếu ta kính rượu hắn tiếp thì chỉ sợ lát nữa hắn không biết làm sao đi xuống lầu, ta biết tửu lượng của Đao lão tệ không tệ, làm sao để ý đến chút rượu này chứ?" Lôi Minh vừa nghe xong thì cũng ngất ngây nói theo:" Không sai, không sai, các người cứ tiếp tục uống đi, tửu lượng của ta quả thật là không thể so sánh được với hai người, ta phải dùng bữa!" Vừa nói hắn vừa gắp một miếng thịt lớn bỏ vào miệng.
Phương Kiếm Minh nhíu mày, biết là Đinh Thế Kiệt có chủ tâm làm như thế. Lúc nãy Phương Kiếm Minh vô cớ cản đường hắn, khiến cho Đường Phì đuổi kịp hắn, tuy Hắc Đạo không coi hắn như kẻ thủ, nhưng trong lòng quả thật là rất oán giậ Phương Kiếm Minh, cho nên muốn mượn cơ hội này chuốc say Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh mặc dù biết được tâm tư của Đinh Thế Kiệt, nhưng mà không thể tìm được lý do thích hợp để từ chối đành phải cười khổ, liên tục cạn ly với hắn, cuối cùng, trên bàn chỉ còn lại hai người bọn họ ta kính ngươi, ngươi kính ta mà thôi, mặt của Phương Kiếm Minh đỏ lên, biết rằng hôm nay đã uống quá rồi, ngẩng đầu lên nhìn lại thì thấy vẻ mặt của Đinh Thế Kiệt vẫn như thường, đang cười hì hì, vươn tay đến rót cho hắn thêm một ly. Phương Kiếm Minh cảm thấy hối hận tại sao trước kia không bái "Túy Đạo Nhân" làm thầy, nếu lão kia dạy cho hắn vài chiêu thì đừng nói là một tên đinh thết kiệt, cho dù là năm tên cũng không thể nào uống lại hắn. Tửu lượng của túy đạo nhân hắn đã tận mắt chứng kiến, có thể nói là lão uống rượu như uống nước, trên đời này khó mà tìm dược người có thể một ngày uống được cả trăm cân rượu.
Phương Kiếm Minh cười khổ liếc mắt sang nhìn Long Bích Vân, hướng nàng dùng ánh mắt ra hiệu, nhưng Long Bích Vân lại quay đầu sang chỗ khác, tựa như không nhìn thấy, tiếp tục thấp giọng cười nói với Long Nguyệt và Đường Phì, Phương Kiếm Minh thấy nàng không giải vây cho mình, không còn cách nào khác đành cạn ly với Đinh Thế Kiệt. Sau khi uống hơn nửa canh giờ, Phương Kiếm Minh cảm thấy đầu nóng lên, lúc này đã say rồi. Vừa lúc này, lại nghe được tiếng bước chân, một tiểu hài tử và bốn đại hán uy mãnh bước lên lầu, tiểu hài tử mặc một bộ hoa phục bằng lụa thượng đẳng, trang phục chỉnh tề, hai gò má màu hồng phần, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ vì khí trời bên ngoài khá lạnh, trên đầu hai bím tóc dựng thẳng lên trời.
Lên đến đầu, nhìn hết một lượt cách khách nhân, thấy được Lôi Minh thì sắc mặt vui vẻ, dẫn theo bốn đại hán phía sau đi đến, Lôi Minh chỉ lo dùng bữa, không có để ý. Tiểu hài tử đi đến trước bàn của bọn họ, Phương Kiếm Minh và Đinh Thế Kiệt cảm thấy lạ, định mở miệng hỏi hắn muốn gì thì tiểu hài tử đột nhiên cười lớn:" Ngũ ca, huynh thật là gan đấy, dám trốn ở nơi này uống rượu, tứ tỷ muốn bắt huynh về, mà huynh vẫn còn tâm tình để ăn uống?" Lôi Minh vừa nghe xong thì ngẩng đầu lên nhìn, vươn tay nắm lấy cánh tay của tiểu hài tử, sắc mặt kinh hoảng:" Tỷ tỷ đến đây sao bát đệ?" Tiểu hài tử cười ha hả:" Ngũ ca, xem bộ dáng sợ hãi của huynh kìa, yên tâm đi, tứ tỷ đang chiêu đãi vị hôn phu của tỷ ấy mà, làm gì có thời gian rãnh rỗi mà đi tìm huynh chứ!"
Lôi Minh nghe xong thì sắc mặt mới dần trở lại bình thường, thở phào nhẹ nhõm, cười nói:" Quỷ nha đầu, làm ta giật cả mình, đúng rồi, Chung tiểu tử kia đến rồi sao?" Tiểu hài tử nói:" Đã đến rồi, từ sáng sớm, khi huynh vừa bước chân ra khỏi cửa thì hắn đã đến rồi, ha ha, tứ tỷ hình như tâm tình rất tốt, vị hôn phu của nàng đến nhà, xem xem tỷ ấy có dám nộ hỏa không, coi chừng nhân gia từ hôn!" Lôi Minh nghe xong, nghĩ đến vị tỷ tỷ mạnh mẽ của mình phải cố gắng làm như thục nữ trước mặt vị hôn phu thì mỉm cười đắc ý, hỏi:" Bát đệ, đệ đến đây làm gì?" Tiểu hài tử nhìn sang bọn người Phương Kiếm Minh, thấp giọng nói:" Tam bá kêu đệ đến gọi huynh về, huynh nên cáo từ bằng hữu rồi trở về nhanh đi, nếu không tam bá sẽ mắng!" Lôi Minh cười nói:" Được, ta cũng phải đi về!" Vừa nói vừa xoay người sang chỗ bọn người Phương Kiếm Minh cáo từ:" Bữa tiệc này là do tại hạ thanh toán, mọi người cứ việc uống, nếu rãnh thì phải đến nhà tại hạ làm khách một chuyến, nhà của ta hẳn mọi người đã biết, ta đi trước, các vị, cáo từ!" Nói xong thì cùng với tiểu hài từ và bốn vị đại hán vội vã rời tửu lâu.
Đám người Phương Kiếm Minh nghe hắn với tiểu hài tử nói chuyện với nhau, thấy hắn gọi tiểu hài tử là "Bát đệ" nhưng lúc nãy lại kêu lên một tiếng "Quỷ nha đầu", cho nên cũng không biết tiểu hài này là nam hay là nữ, nhìn bề ngoài thì cũng không nhận ra được điểm đó, người của lôi gia quả thật là thú vị. Lôi Minh đi rồi, Đinh Thế Kiệt lại càng không bỏ qua cho Phương Kiếm Minh, liên tiếp nâng ly kính rượu hắn, sau khi Phương Kiếm Minh uống khoảng sáu bảy cân rượu, thì lúc này ngay cả khóe mắt cũng mang theo men rượu rồi:" Đinh đại ca, đừng kính rượu ta nữa, ta thật sự là không uống nổi nữa rồi, mặc kệ huynh nói gì ta cũng không uống nữa, lần sau ta nhất định sẽ cùng huynh uống cạn một chén lớn!" Nói xong thì định đứng dậy, nhưng nghiêng ngã suýt tí nữa là té xuống, Long Bích Vân và Long Nguyệt vội đứng lên đỡ hắn, Phương Kiếm Minh cười ha hả, hướng Đinh Thế Kiệt ôm quyền, cười nói:" Đinh đại ca, ta giúp huynh hoàn thành tốt một sự tình, thế mà huynh lại chuốc say ta, thật sự là tệ quá mà, thôi ta không nói nữa, ngày mai có gì nói tiếp, Vân nhi, nói tên khách điếm của chúng ta cho đinh đại ca biết!"
Long Bích Vân cùng Long Nguyệt nghe được hắn đột nhiên xưng hô Long Bích Vân là " Vân nhi " thì sửng sốt, hô hấp của Long Bích Vân đột nhiên căng thẳng, hai mắt lộ vẻ khác thường, nhưng ngay sau đó liền mỉm cười, nói tên khách điếm cho Đinh Thế Kiệt biết, dìu Phương Kiếm Minh xuống tửu lâu, Long Nguyệt đi theo phía sau, Long Nguyệt trong tay đang ôm lấy kỳ lân thử. Đinh Thế Kiệt thấy có thể chuốc say Phương Kiếm Minh thì lộ ra thần sắc đắc ý, Đường Phì thấy thế thì nhướng mày, đột nhiên hỏi:" Đinh đại ca, có phải huynh chê muôi xấu xí, nên không muốn cho muội đi theo huynh!" Đinh Thế Kiệt nghe được ngữ khí của nàng có chút không ổn, vội nghiêm mặt nói:" Đường Phì muội, đinh đại ca cho đến nay vẫn chưa từng xem muội là xấu xí, càng không phải là không thích tướng mạo của muội, nếu như muội còn nhắc lại chuyện này nữa thì coi như đinh đại ca không có muội muội này nữa!" Đường Phì nghe xong thì tươi cười, nũng nịu nói:" Vậy mà còn lẩn tránh nhân gia, nhân gia đã đuổi theo hơn nửa năm rồi, cuối cùng cũng nghe được một câu khẳng định của huynh!"
Đinh Thế Kiệt cười ha hả:" Đi thôi, sau này đinh đại ca sẽ không bao giờ lẩn tránh muội nữa, trời cũng đã tối rồi, chúng ta tìm một khách điếm nghỉ tạm, đêm nay ta có thể ngủ ngon rồi!" Thình lình một tiếng kình phong vang lên, một thân hình tung bay, tránh thoát khỏi trảo của Đường Phì, cười lớn bay xuống dưới lầu, Đường Phì cũng theo sau hắn.
Ba người Phương Kiếm Minh, Long Bích Vân, Long Nguyệt rời khỏi tửu lâu thì trời cũng đã khuya, người đi đường cũng không còn nhiều, Long Bích Vân dìu Phương Kiếm Minh đi trước, Long Nguyệt ôm kỳ lân thử đi ở phía sau, trên đường đi, họ từ từ mà đi, sau khi đi qua một con đường cái, mắt thấy chỉ cần qua thêm con đường này nữa là đã đến khách điếm. Đột nhiên một cơn gió lạnh nổi lên, người đi đường đều ôm chặt lấy y phục, vội vã đi, Phương Kiếm Minh đang say khướt, bị cơn gió này thổi qua cũng đã thanh tỉnh được một chút, vừa định ngẩng đầu lên thì cảm thấy trong dạ dày không được ổn, "Ọe", há miệng nôn ra toàn là rượu, Long Bích Vân nhướng mày, nghiêng thân, lấy từ trong lòng ra một chiếc khăn tay, chuẩn bị lau miệng cho hắn.
Bỗng dưng, không hề có một dấu hiệu nào, một trảo phong tràn ngập khí phách được phát ra từ trên một mái hiên, sau đó vài thân ảnh chớp lên, dưới ánh trăng, lộ ra mười hắc y nhân, tất cả đều bịt mặt, trong tay cầm lợi kiếm, từ hai bên mái hiên vọt xuống, bổ ra mười đạo kiếm khí, đánh về phía ba người một thử.