Tửu Nhục Tăng cười ha hả:" Người của Ma Môn không phải là ở trên thạch bích luận võ đã thua sao, vậy sao lại không giữ chữ tín, đến đây để cướp 'Thiên Hà Bảo Lục', có còn muốn lăn lộn trong chốn giang hồ không vậy?" "Ha ha, Tửu Nhục Tăng, xem ra ngươi cũng có đảm lược, dám dùng khẩu khí như thế để nói chuyện với lão phu. Không sai, lão phu thật là đến để cướp 'Thiên Hà Bảo Lục', nhưng mà thân phận hôm nay của lão phu là một người trong võ lâm, vứt bỏ thân phận là người trong Ma Môn, chẳng lẽ lão phu không có tư cách đoạt 'Thiên Hà Bảo Lục' sao?"
"Tất nhiên là có, nhưng thừa cơ truy đuổi người gặp nạn, không phải là làm xấu đi thân phận cao thủ Địa Bảng sao?"
"Ai!" Chu Tiếu Bạch hét lớn lên một tiếng, sau đó là một tiếng kình phong truyền đến, đó chính là tiếng ám khí, Chu Tiếu Bạch cười ha hả:" Thì ra là người của Thục Trung Đường Môn, khó trách tại sao kỹ thuật phóng ám khí lại cao siêu đến thế!" "Chu Tiếu Bạch, tại hạ khuyên các hạ tốt nhất là hãy rời đi, nếu không thì danh tiếng của các hạ sẽ không còn nữa!" Từ thanh âm có thể nhận ra được là người đó đã ra khỏi khách điếm. Chu Tiếu Bạch làm sao bỏ qua được, liền đuổi theo hắn, lập tức xuất ra một cổ kình phong, thanh âm của Chu Tiếu Bạch vang lên từ bên trong sân:" Bốn người các ngươi còn không đi sao? Xuyên Đông Song Ma đã sợ bỏ chạy mất mạng từ lâu rồi, chẳng lẽ các ngươi muốn chết sao?" Mạc Trường Mệnh trầm giọng nói:" Các người hẳn là muốn đoạt lấy 'Thiên Hà Bảo Lục'?" Chu Tiếu Bạch nói:" Nói Nhảm!" Mạc Trường Mệnh nói:" Chỉ cần các ngươi không gây thương tổn cho Long tiểu thư, thì muốn lấy Thiên Hà Bảo Lục thì cứ việc lấy, ta nghĩ Long tiểu thư đang bị thương nên không phải là đối thủ của các người, nàng có thận phận không nhỏ, ta nghĩ sẽ không mất mạng ở nơi này chỉ vì Thiên Hà Bảo Lục!"
Long Nguyệt nghe xong thì trong lòng thầm than, nàng biết Chu Tiếu Bạch sẽ vào phòng cướp Thiên Hà Bảo Lục, cho nên trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
" Ha ha, không sai, các ngươi coi như cũng có hiểu biết!" Nói xong thì ngữ khí thay đổi, cao giọng nói:" Long tiểu thư, chu tiểu bạch đến đây lĩnh giáo cao chiêu của 'Từ Hàng Hiên', xin mời ra ngoài này!" Long Bích Vân lúc này đang ở trong phòng được Phương Kiếm Minh chữa thương thì làm sao trả lời hắn được. Sau khi hỏi vài tiếng, không thấy ai trả lời mà cũng không có người ra, Chu Tiếu Bạch cười quái dị:" Nếu Long tiểu thư đã không muốn ra gặp mặt thì đừng trách lão phu không mời mà vào!" Lời còn chưa dứt thì đã xuất ra một cổ kình phong đánh vào cửa, mắt thấy thoáng chốc nữa thôi mà cửa phòng sẽ bị vỡ thì bên tai vang lên thanh âm của lão bà bà tóc bạc:" Tiến lên trái một bước, xuất kiếm!" Long Nguyệt vội nghe theo, đâm ra một kiếm, không hề có chiêu thức nào, uy lực cũng không có nhưng mà cổ kình phong kia không biết tại sao lại chỉ chạm vào cửa là biến mất, không hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Chu Tiếu Bạch khẽ kinh hô, cười âm hiểm:" Thì ra là còn có cao nhân ở trong phòng, tốt, rất tốt!" Vừa nói vừa xuất ra ba đạo kình phong đánh thẳng xuống cửa phòng, bên tai của Long Nguyệt lại vang lên thanh âm của lão bà bà:" Trái một thước, phải nửa thước, xuất kiếm!" Long Nguyệt nghe theo chỉ điểm của nàng, vội đứng đúng tư thế và xuất kiếm. Ba đạo kình phong kia lại biến mất, mà chưa kịp đến gần cửa phòng. Chu Tiếu Bạch không tin không phá được, vẫn ẩn nấp ở một bên liên tiếp ra tay, dưới sự chỉ điểm của lão bà bà Long Nguyệt xuất kiếm, trong chốc lát, nàng đã xuất ra một trăm kiếm với một trăm tư thế khác nhau, tất cả các chiêu thức của Chu Tiếu Bạch đều bị phá giải, Chu Tiếu Bạch càng đánh càng kinh hãi, võ công sao lại thần kỳ như thế, chẳng lẽ hắn không phải là người!
Từ lúc hắn và Dư Nhất Bình đến đây thì đã quan sát tình hình nơi này, nhìn rõ được hoàn cảnh xung quanh, với tu vi của hai người bọn họ chỉ cần phát ra kình khí là có thể dọ thám biết được nơi đó có người hay không, võ công người đó thế nào cũng có thể biết được đại khái. Bọn hắn biết bốn phía của sân vẫn còn ba người đang ẩn nấp, nhưng tính ra vẫn còn kém hơn so với họ nhiều, một mình Dư Nhất Bình là có thể ngăn cản bọn họ, cho nên Chu Tiếu Bạch rất yên tâm, dọa cho Xuyên Đông Song Ma chạy mất, bốn người bọn Turu Nhục Tăng, mạc trường danh không dám gây bất lợi cho hắn. Hắn phát ra kình lực là muốn âm thầm điều tra tình hình trong phòng, hắn biết trong đó có ba người, hai người hô hấp yếu ớt, từ tiếng hô hấp của bọn họ lại có tiếng kình khí va chạm nhau, có thể đoán được là có một người đang dùng nội lực để trị thương cho người kia, căn bản là không thể ra tay, mà người còn lại thì võ công lại "Không cao", hắn chỉ cần dùng một chiêu là có thể giết chết được, cho nên mới không đố kỵ gì mà bổ ra một chưởng, nào ngờ rằng, một chưởng của hắn lại bị một tiểu nha đầu phá giải, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, liên tiếp xuất ra mười chưởng vẫn bị tiểu nha đầu phá giải, biết là tiếp tục xuất chưởng cũng không thể làm khó được nàng cho nên lập tức biến chiêu, cách không giao chiêu với đối phương.
Chu Tiếu Bạch ẩn thân vào một nơi ở gần đó, cách phòng, xuất ra những chiêu thức lợi hại nhất của mình, còn Long Nguyệt ở trong phòng thì lại giống như là đang luyện kiếm, liên tục di động, bảo kiếm trong tay sử ra các chiêu thức theo sự chỉ dẫn của lão bà bà, Long Nguyệt cũng không nhìn ra được các chiêu thức này có gì lợi hại, nhưng dù sao qua một lúc lâu rồi mà Chu Tiếu Bạch vẫn không có tiến vào, điều này chứng tỏ Chu Tiếu Bạch đã bị ngăn cản, trong lòng vừa vui mừng vừa sợ hãi, càng luyện càng say mê, cũng quên mất cái gì gọi là 'Mệt'.
Đám người Tửu Nhục Tăng không nhìn thấy được tình hình ở trong phòng, cũng không biết là Chu Tiếu Bạch ẩn nấp ở đâu, chỉ có thể đứng chờ đợi ở ngoài sân, lẳng lặng hồi lâu, nhưng mà Chu Tiếu Bạch vẫn không phá vỡ cửa phòng, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, lão gia hỏa này đang định làm trò gì vậy, có phải đã đi rồi hay không, Tửu Nhục Tăng chờ đợi mãi nên trong nóng phát nóng, dậm mạnh chân nói:" Họ chu kia, lão ..." Lời còn chưa nói hết thì đã cảm tháy một cổ cương khí vô cùng bá đạo đánh đến đỉnh đầu, vội cùng ba người khác phi thân lên nóc một gian phòng khác, cổ cương khí khổng lồ đánh xuống đất nơi trước đó chính là chân của bọn họ, một tiếng nổ vang lên, chuyển hướng về phía phòng của Phương Kiếm Minh. Ngói ở trên nóc phòng rơi xuống liên tục, bốn người nhìn thấy, bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt rung động!
Thì ra Chu Tiếu Bạch càng đánh càng không theo kịp tiết tấu của Long Nguyệt, ngược lại còn bị Long Nguyệt công ngược lại, hắn từ công sang thủ, trong lòng nổi giận, ngay cả một tiểu nha đầu giữ cửa mà vẫn không thể đánh lại, nếu điều này truyền ra ngoài thì hắn không còn mặt mũi để lăn lộn trong võ lâm. Đến lúc này hắn vẫn không biết là có cao nhân âm thầm chỉ điểm, có thể thấy được là võ công của lão bà bà tóc bạc đã tiến nhập vào cảnh giới vô thượng, không còn cùng cấp bậc với những người kia. Cơn tức của Chu Tiếu Bạch đã dâng lên đến tận đỉnh, mặc kệ tất cả, toàn lực xuất ra một quyền, mang theo mười hai thành nội gia chân lực, hắn được xưng là "Quyền Cương Ma Quân", quyền của hắn, các võ lâm cao thủ bình thường há có thể so sánh.
Một quyền mang theo sức phá hủy của một cơn cuồng phong khóa trụ căn phòng lại, đánh đến như tia chớp, toàn bộ căn phòng đều chấn động, Long Nguyệt đang ở trong phòng cũng cảm nhận được sự đáng sợ của quyền này, vội vàng nghe theo chỉ dẫn của lão bà bà, tâm tình trầm xuống, sâu xuống tận đan điền, bỗng nhiên có một cổ nhiệt lực từ phát ra dọc theo cổ tay của nàng, chuyển đến thân kiếm rồi đến mũi kiếm, hai chân của Long Nguyệt nhún mạnh, cách mặt đất hai thước, cả người đang giữa không trung, xoay eo, nghiêng người xuất ra một kiếm về phía mái nhà, một kiếm này đâm ra tựa như là có ma lực truyền ra từ thân kiếm vậy, quyền cương của Chu Tiếu Bạch uy mãnh tuyệt luân, tựa như mãnh hổ, nhưng chỉ trong chớp mắt là đã bị chấn nát, biến mất trong không khí, đừng nói là muốn chấn vỡ căn phòng, lúc này thậm chí là một con kiến cũng không thể giết được, gian phòng yên tĩnh lại như cũ.
Ngay cả Dư Nhất Bình cũng phát hiện ra có điều không ổn, quát lớn:" Chu huynh, chúng ta cùng lên!" Lời còn chưa dứt thì đã xuất ra một chưởng phong, một quyền cương, hóa thành hai con trường Long hướng về phía căn phòng, kình phong cực lớn, khắp sân đều là tiếng gió. Có mấy khách trọ, từ lúc Tửu Nhục Tăng và Xuyên Đông Song Ma động thủ đã sợ hãi mà trốn dưới chăn, run cầm cập. Lão bản và tiểu nhị biết là người trong giang hồ đánh nhau, cho nên chỉ còn biết hy vọng là họ sớm đánh xong, rồi rời đi. Thanh âm của lão bà bà tóc bạc đột nhiên trở nên giận dữ, quát lên bên tai của Long Nguyệt:" Tiểu nhi vô tri, đây là các ngươi muốn chết, đừng trách lão bà này hạ thủ không lưu tình!" Long Nguyệt đang không biết phải ứng phó ra sao, thì đột nhiên thân thể không khống chế được nữa, lập tức tự chuyển động, so với tia chớp thì còn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, đâm ra vô số kiếm về phía cửa sổ, kiếm khí bắn ra từ cửa sổ, tạo ra một cái động khẩu nhỏ, giống như là phong sào, Long Nguyệt cũng không biết là đã xuất ra bao nhiêu kiếm, trong phản ứng của nàng, nàng đánh giá, nếu không năm trăm kiếm thì cũng phải hơn bốn trăm.
Hai con trường long nghênh được nghênh đón bởi màn kiếm khí, kiếm khí trực tiếp đâm vào trường long, xé nát nó, và tiếp tục bay về phía một hắc ảnh ở trong một góc tối ở bên phải, hai thân ảnh phi thân thẳng lên, bay ra xa hơn mười trượng, chạy về phía tây thành, kiếm khí vẫn tiếp tục đuổi theo phía sau của họ không tha. Đuổi theo hơn trăm trượng thì kiếm khí mới dần dần biến mất, cả người của Chu Tiếu Bạch và Dư Nhất Bình đều đầy mồ hôi lạnh, bộ dáng chật vật, võ công của này thật là thần kì, kiếm khí vô quá lợi hại, cho dù là kiếm tiên trong truyền thuyết cũng không hơn được.
Cả hai người đều là lần đầu tiên gặp phải cao thủ có cảnh giới như thế, đúng là một đả kích lớn, cũng không còn vọng tưởng đối với "Thiên Hà Bảo Lục" nữa, vội vã chạy về tổng đàn của Ma Môn, không dám dấu diếm kể lại mọi chuyện cho Ma Môn thánh mẫu, sau đó liền quyết tâm tu luyện một thời gian. Ma Môn thánh mẫu sau khi nghe xong thì mở một hội ngị cao tầng, nghiêm lệnh các đệ tử của Ma Môn chỉ được phép điều ra không được ám toán Phương Kiếm Minh, nếu không tử thương tự chịu.