Xem bài viết đơn
  #1  
Old 06-06-2008, 07:59 PM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 319879
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hắc thánh thần tiêu ( Giả Kim Dung ) _ Äã post đủ bá»™.

Hắc thánh thần tiêu


Tác Giả : Giả Kim Dung

Nguồn VNthuquan


Hồi 1

Ngàn dặm cầu thầy

Trong vùng Má»™c Äá»™c trấn không còn ai chẳng biết câu thÆ¡ trên là hai vế liá»…n dán nÆ¡i cổng nhà cá»§a Tiết thần y. Dù xuân hạ hay thu đông, hai câu liểng ấy vẫn hiện diện mãi mãi. Giấy cÅ© thì thay giấy má»›i, vẫn nét bút sắc sảo, tân kỳ tung hoành như rồng bay phượng múa.
Äôi liá»…n nói lên tâm chí, ý nguyện cá»§a chá»§ nhân suốt Ä‘á»i ngưá»i chứ không phải ghi má»™t cái hứng nhất thá»i vào dịp Nguyên Äán má»—i năm như thiên hạ dùng đỠđen để nghinh xuân tiếp phước.
Äôi liá»…n viết trên giấy hồng đơn có vẻ những đóa hoa mai vàng, thay thế cái bảng hiệu Danh y hỠ“Tiết†đáng lý ra phải có nÆ¡i cổng, để chỉ cho ngưá»i Ä‘á»i biết nÆ¡i đây có bậc diệu thá»§ nắm cái thuật cải tá»­ hồi sinh.
Gia cư hỠTiết được kiến trúc tại một nơi tịch mịch u nhàn, trước có khe nước trong mát, quanh có cây xanh tàng cao bóng rợp.
Cây có chim hót bốn mùa, nước có hoa trôi tám tiết đúng là một khung cảnh.
Äầu cành chim hót khÆ¡i tình bạn Mặt nước hoa trôi gợi ý văn Ngưá»i địa phương cÅ©ng như viá»…n xứ muốn tìm nhà cá»§a danh y há» Tiết, cứ nhìn vào đôi liểng là biết ngay, không cần phải há»i han đưá»ng hay nhá» ai chỉ dẫn.
Há» Tiết vốn là má»™t danh y nổi tiếng thần thá»§ thành thuật cá»§a đất Tô Châu, suốt vùng Äại Giang Nam Bắc không ai chẳng biết danh. Nghá» thuốc cá»§a lão gần như Ä‘oạt quyá»n cá»§a tạo hóa, từng cứu vá»›t không biết bao nhiêu mạng ngưá»i trước móng vuốt Tá»­ Thần.
Chẳng những hắn được nhân gian khâm phục mà ngay cả Hắc, Bạch lưỡng đạo trong giang hồ cũng ngưỡng mộ tài chữa trị của lão, dù là bịnh trầm kha hay là bị đả thương hấp hối, một khi đến gặp lão rồi là cầm như hồi sinh phục lực.
Hôm ấy...
Vào má»™t chiá»u xuân, màn đêm vừa buông xuống, gió mát lá»™ng cành, lá khua xào xạc...
NÆ¡i hiên Äông, trong má»™t gian thÆ¡ phòng dưới ánh sáng ngá»n nến Ä‘á», má»™t lão nhân mặc áo màu xanh diện mạo hồng hào, Ä‘ang ngồi Ä‘á»c sách bên cạnh áng thư.
Lão nhân tinh thần quắc thước ấy chính là Thần y há» Tiết. Theo thói quen sau má»—i buổi cÆ¡m chiá»u Ä‘á»u đến thư trại Ä‘á»c vài trang sách rồi má»›i trở vá» phòng ngá»§.
Äang ung dung chăm chú vào quyển sách, Tiết thần y bá»—ng buông rÆ¡i quyển sách xuống mặt bàn...
Má»™t ngá»n gió lạ từ bên ngoài cá»­a sổ thổi vào làm cho ngá»n đèn chao chao ánh lá»­a.
Khi ngá»n đèn đã đứng lại cÅ©ng vừa lúc lão ngước mắt nhìn lên vá»›i má»™t trạng thái cá»±c kỳ sá»­ng sốt!
Vì trước mặt lão, không biết từ lúc nào đã xuất hiện má»™t con ngưá»i tuổi độ ngÅ© tuần, vận áo ngắn bằng bố màu lam, lưng thắt Ä‘ai cá», giày cá», mày rậm, mặt tía, mắt, tóc nâu, lưng đứng, tướng mạo hết sức uy mảnh.
Ngưá»i ấy tay trái bế má»™t đứa bé tuổi độ 4 hay 5, tay phải còn lại Ä‘ang áp chặt vào lưng nó.
Trông qua tình hình cÅ©ng biết ngay đứa bé Ä‘ang trong cÆ¡n bịnh, mà ngưá»i đó đến đây không ngoài mục đích nhá» Tiết thần y chữa trị cho.
Qua thoáng chốc sững sá» vá» sá»± xuất hiện quá đột ngá»™t cá»§a ngưá»i lạ, Tiết thần y lập tức lấy ngay lại được bình tÄ©nh. Lão nghÄ© thầm :
- “Ngưá»i này có thân pháp kỳ diệu như vậy, hẳn không phải là tay tầm thưá»ng!â€
Lão đứng lên định há»i, nhưng ngưá»i kia đã lên tiếng trước :
- Vì sá»± tình cấp bách, lão phu đến không hợp lúc lại không đợi thông báo, xin tiên sinh thứ cho lá»—i đưá»ng đột.
Vì đôi tay bận giữ đứa bé không tròn lá»…, khách chỉ cúi ná»­a thân ngưá»i hạ thấp dần.
Thần y vá»™i vàng vòng tay đáp lá»…, từ tốn há»i :
- Tiết Äạo Lăng này đâu dám cố chấp như thế! Có lẽ lịnh lang bất hạnh lâm trá»ng bệnh nên các hạ Ä‘ang đêm tìm đến tại hạ để chữa trị?
Khách nhìn xuống đứa bé trên tay :
- Äây là giòng máu cá»§a má»™t cố nhân, thá» trá»ng thương. Lão phu từ ngàn dặm xa xôi mang nó đến đây, hy vá»ng tiên sinh cứu mạng nó. Trên Ä‘á»i này, chỉ có tiên sinh má»›i làm được cái việc phi thưá»ng đó, mong tiên sinh không nỡ từ nan!
Khách thốt xong, cung kính đứng chá».
Tiết thần y quan sát lão già áo lam má»™t thoáng, Ä‘oạn vòng tay lượt nữa, Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i :
- Vá»›i thân pháp đó, các hạ đúng là ngưá»i trong võ lâm. Chẳng hay cao danh đại tánh là chi? Xin cho tại hạ được biết!
Khách khiêm tốn :
- Tên hèn, hiệu má»n, nói ra thêm thẹn, xin tiên sinh miá»…n cho lão phu khá»i phải nhắc đến.
Tiết thần y gật đầu :
- Các hạ không muốn xưng danh tùy các hạ vậy, tại hạ không dám cưỡng ép. Song, chiếu lệ tại hạ chữa trị cho ngưá»i trong võ lâm chỉ...
Khách biết rõ Thần y muốn nói gì, vá»™i chận lá»i :
- Lão phu mộ danh tiên sinh mà đến. Trước khi đến ít ra cũng phải biết qui củ của tiên sinh trị bịnh cho nhân vật võ lâm như thế nào. Chỉ cần tiên sinh cứu sống đứa bé thôi, lão phu có tiếc gì một chiêu thức với tiên sinh! Dù hai chiêu, ba chiêu, lão phu cũng sẵn sàng, quyết chẳng bao giỠtrái lệ!
Tiết thần y nhếch mép cưá»i nhẹ :
- Các hạ có thể cho biết trước sẽ để lại cho tại hạ chiêu thức tuyệt há»c nào?
Tá»± nhiên, khách hiểu tâm ý cá»§a Tiết thần y, bởi mình không chịu tiết lá»™ thân phận nên Thần y nghi ngá» cÅ©ng phải, biết đâu sau khi Thần y chữa trị cho đứa bé rồi, khách chẳng cống hiến má»™t vài chiêu thức thông thưá»ng để tạ công Æ¡n?
Khách nghiêm trang nét mặt, chiếu nhãn quang sáng ngá»i cao giá»ng thốt :
- Tiên sinh nghÄ© lão phu là hạng ngưá»i như thế nào lại không biết đạo nghÄ©a, xem thưá»ng má»™t Æ¡n trá»ng? Mạng sống cá»§a đứa bé quí hÆ¡n kỳ công tuyệt há»c cá»§a lão phu, chỉ mong tiên sinh tận tình cứu chữa, lão phu quyết chẳng bao giỠđể sá»± thất vá»ng cho tiên sinh đâu. Chiêu thức cá»§a lão phu để lại cho tiên sinh nếu không siêu thần nhập hóa, cÅ©ng phải là hi hữu trên giang hồ, làm hài lòng tiên sinh trên chá»— tưởng.
Tiết thần y cưá»i lá»›n má»™t chút :
- Có thể tin được nÆ¡i các hạ đó! Vậy coi như chúng ta đã thá»a hiệp vá»›i nhau rồi. Các hạ hãy ngồi xuống ghế kia, cho tại hạ xem mạch cá»§a đứa bé.
Khách không đợi giục lần thứ hai, ngồi liá»n xuống ghế bên cạnh.
Tiết thần y bước tới cầm cổ tay đứa bé nghe mạch một lúc.
Sáu mạch Ä‘á»u trầm, nhưng chân khí cá»§a nó còn sôi động, đúng là nó nhá» vào ná»™i lá»±c cá»§a lão áo lam truyá»n sang, nhá» vậy mà nó giữ được mạng sống.
Thần y cau đôi mày, với tay lấy chiếc bình nhỠđể nơi án thư, lấy trong bình ra một viên thuốc to bằng hạt đậu nhét vào miệng đứa bé rồi bảo :
- Các hạ có thể buông tay.
Khách do dự :
- Thương thế đứa bé trầm trá»ng, đã mấy ngày qua lão phu không dám rá»i tay, sợ nó bị đứt hÆ¡i.
Thần y Ä‘iá»m nhiên :
- Tại hạ biết rõ, nó nhá» ná»™i lá»±c cá»§a các hạ mà cầm hÆ¡i đến bây giá». Nhưng tại hạ vừa cho nó uống má»™t viên Há»™ Tâm Ä‘an, chỉ trong khoảnh khắc thuốc sẽ ngấm, tá»± đứa bé đủ sức chi trì. Các hạ cứ yên tâm.
Khách đắn đo một chút rồi buông tay ra.
Tiết thần y kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với lão già áo lam, cầm tay đứa bé xem mạch thêm một lần nữa, lâu hơn lần đầu.
Lão lộ vẻ kinh dị, ngẩng mặt lên thốt :
- Äứa bé bị chưởng lá»±c âm nhu gây nên trá»ng thương, chưởng lá»±c âm nhu đó hết sức kỳ quái.
Khách gật đầu :
- Tiên sinh đoán đúng.
Tiết thần y nói tiếp :
- Äiá»u lạ hÆ¡n hết là nó không bị trá»±c tiếp đả thương. Chưởng lá»±c Ä‘i qua má»™t trung gian rồi má»›i chạm nó.
Khách giật mình trông thấy, vừa gật đầu vừa run giá»ng đáp :
- Tiên sinh không hổ danh là thần y. Ngưá»i trúng chưởng là mẫu thân cá»§a nó. Lúc đó mẫu thân nó đáng bế nó trên tay...
Khách lộ vẻ khích động vô cùng, khi nói đến đoạn thương tâm tưởng chừng như vừa trải qua ngắn ngủi trước đó. Vì quá thương tâm, khách bỠdỡ câu nói.
Tiết thần y không đáp, tiếp tục xem mạch đứa bé. Sau cùng lão buông tay ngồi trầm ngâm nghĩ ngợi.
Khách sốt ruá»™t há»i nhanh :
- Có thể cứu nó không tiên sinh?
Thần y lắc đầu đáp :
- Nếu là mưá»i hôm trước thì còn hy vá»ng.
Khách xanh mặt :
- Mưá»i hôm trước? Mưá»i hôm trước lão phu còn trên nẻo đưá»ng xa ngoài ngàn dặm...
Khách giương tròn đôi mắt tiếp lá»i :
- Theo khẩu khí cá»§a tiên sinh, trưá»ng hợp này kể như vô vá»ng.
Tiết thần y đứng lên vòng tay :
- Các hạ nên tìm ngưá»i cao minh hÆ¡n tại hạ.
Không xác nhận là vô vá»ng mà lại vòng tay chào ra ý Ä‘uổi khách, lại bảo Ä‘i nÆ¡i khác cầu thầy. Tiết thần y đã tuyên Ä‘á»c bản án tá»­ tuyệt vá» sinh mạng cá»§a đứa bé rồi, còn nghi ngá» gì nữa?
Äôi mắt cá»§a khách chá»›p ngá»i ánh lệ, nhìn thẳng vào Thần y Ä‘au đớn than :
- Thảm thương thay cho gia đình cố nhân lão phu! Song song ngá»™ nạn bá» lại má»™t giá»t máu rÆ¡i vá»›i thương thế trầm trá»ng như vậy! Tiên sinh không thể nào Ä‘em cái thuật cứu nhân độ thế phổ cập đến cái chết cá»§a cả cha lẫn mẹ này hay sao?.... Tiên sinh! Lão phu sẽ thay thế đứa bé mà hàm ân trá»ng đại suốt Ä‘á»i.
Tiết thần y lắc đầu :
- Khó lắm! Sáu mạch Ä‘á»u trầm, nếu các hạ không phải là tay võ công thượng thừa, tiếp hÆ¡i cho nó, nó đã chết từ lâu. Tại hạ e cho sở năng cá»§a mình có hạn, không tạo được phi thưá»ng...
Khách khẽ chớp đôi mắt tỠvẻ không tin :
- Nếu đứa bé nhá» ná»™i lá»±c cá»§a lão phu mà sống sót được đến ngày nay, thì Ä‘iá»u đó chứng tá» nó vẫn còn hy vá»ng được cứu sống, tiên sinh...
Tiết thần y một mực khăng khăng lắc đầu :
- Tại hạ nhận mình bất lực.
Khách tuyệt vá»ng dậm chân, kêu trá»i cố năn nỉ :
- Xin tiên sinh ra Æ¡n cứu mạng nó, dù phải làm việc gì khó khăn đến đâu để Ä‘á»n đáp công đức cá»§a tiên sinh, lão phu cÅ©ng không từ.
Tiết thần y vẫn không thay đổi thái độ :
- Các hạ nên tìm nơi khác, càng sớm càng có lợi hơn!
Khách tự nhiên nhìn thấy chỗ thoái thác của danh y hỠTiết dựa trên một lý do nào khác hơn là bất lực, trước sau Thần y không hỠnói là đứa bé vô phương cứu chữa mà chỉ nhận mình vô năng thôi, như vậy khách còn phải đi đâu nữa?
Khách thầm nghĩ :
- “Lão này thừa sức cứu chữa, song lại ngại phí công sợ lụy phiá»n, ta phải tìm cách nào cho lão phải chấp nhận sá»± thỉnh cầu cá»§a ta má»›i được!â€
Khách thòng một câu :
- Vậy là đứa bé phải chết?
Tiết thần y lại lắc đầu :
- Tại hạ không đoán như thế. Nếu các hạ tìm được bậc thánh thủ thần thuật thì đứa bé được cứu sống ngay.
Thần y vô tình nhìn nhận đứa bé vẫn còn phương thế sinh tồn, nhưng vẫn lấy cái cá»› là mình bất lá»±c để chối từ, ngưá»i áo lam tá»™i gì phải Ä‘i tìm nÆ¡i khác? Mà dù có muốn Ä‘i nÆ¡i khác thì biết Ä‘i đâu? Trên thế gian này còn ai quán thông y thuật hÆ¡n há» Tiết.
Khách bá»—ng bật tràng cưá»i cuồng dại, ngẩng mặt lên không :
- Trong thiên hạ còn ngưá»i thứ hai nào dám khinh Ä‘á»i ham danh như tiên sinh mà lão phu Ä‘i tìm?
Từ chá»— lá»… độ sang chá»— khinh miệt, khách đã trải qua biết bao nhiêu lá»i cầu khẩn thiết tha, càng cầu khẩn Thần y càng thoái thác, bắt buá»™c khách phải mắng xéo Thần y là hạng mạo danh khinh Ä‘á»i, kém nhân thiếu đức. Mắng được mấy tiếng lại nhìn xuống đứa bé lẩm bẩm :
- Hiá»n Ä‘iệt! Hiá»n Ä‘iệt! Bá phụ không ngại dặm ngàn hiểm trở, ngày đêm kiên trình mang hiá»n đệ đến đây, những tưởng Thần y thừa khả năng cứu chữa cho hiá»n Ä‘iệt, không ngá» gặp ngưá»i rồi má»›i biết là danh không thù vá»›i thật, lầm gõ cá»­a kẻ vô tài làm uổng phí thá»i gian quan trá»ng, làm cho tình trạng hiá»n Ä‘iệt thêm khó khăn nguy hại. GiỠđây ta làm sao Ä‘i tìm nÆ¡i khác? Tánh mạng cá»§a hiá»n Ä‘iệt cầm như vất bá» rồi...
Tiết thần y bị mắng xá» không giận, chỉ cưá»i nhẹ vòng tay thốt :
- Tại hạ tự thẹn là mình bất lực, xin các hạ hãy tìm nơi khác may ra được việc hơn. Các hạ thứ cho tại hạ không tiễn khách xa được.
Khách “Hừ†má»™t tiếng khẽ, rút trong mình ra má»™t chiếc Thiết Tiêu màu Ä‘en nhánh, đôi mắt bắn tinh quang chá»›p ngá»i cao giá»ng quát :
- Tiết Äạo Lăng!
Tiết thần y lùi lại má»™t bước, cưá»i khổ :
- Dù đánh chết tại hạ cÅ©ng thế thôi! Oai lá»±c cá»§a má»™t ngưá»i không tạo được năng lá»±c cho má»™t kẻ khác bất tài.
Khách trầm giá»ng :
- Thần y xem đây.
Chiếc Hắc Thiết tiêu đảo một vòng rồi hoành ngang, hướng ra ngoài cửa quét một nhát.
Tiết Äạo Lăng chuá»™ng võ ngay từ thuở bé, đã có căn cÆ¡ võ thuật khá vững rồi sang qua y há»c. Chữa trị cho hào kiệt giang hồ, má»—i ngưá»i Ä‘á»u phải truyá»n cho lão má»™t tuyệt kỹ. Trong mưá»i mấy năm qua, lão thu thập được rất nhiá»u kỳ công diệu há»c, nghiá»…m nhiên trở thành má»™t nhân vật hữu hạng trong võ lâm. Tuy nhiên lão góp mặt trong giang hồ vá»›i phương diện y thuật, chá»› không há» sở cậy võ há»c bao giá».
Hiện tại, lão nhận ra khách hoàng ngang chiếc Thiết Tiêu quét gió vù vù, khí thế vô cùng hùng mạnh, lão giật mình kinh hãi nhảy tạt qua má»™t bên né tránh, nở má»™t nụ cưá»i lạnh lùng hÆ¡n cởi mở :
- Tại hạ đã phân trần là mình bất lực, các hạ không chịu tin cho, bức bách làm chi quá độ?
Lão thốt, nhưng đôi mắt dán chặt vào chiếc Thiết Tiêu.
Thá»±c ra, khách hoành tiêu quét tá»›i rất nhẹ, bất quá chỉ vá»›i mấy thành công lá»±c thôi, chiêu thức thì không có gì kỳ lạ thế mà hiệu dụng vô lưá»ng, chận tả ngăn hữu, đón trước chận sau, tiêu phong như dồn Tiết thần y vào bốn bức tưá»ng vững chắc. Thần y nghe tay chân bá»§n rá»§n, không còn động đậy nổi.
Lão sững sá», thừ ngưá»i ra nhìn đối tượng không chá»›p.
Khách nhếch má»™t nụ cưá»i ngạo nghá»…, thu chiếc Hắc Thiết tiêu vá» bước tá»›i cạnh bên áng thư, đặt chiếc Hắc Thiết tiêu lên đó.
Tiết thần y không hiểu khách làm như vậy là có dụng ý gì, lùi thêm mấy bước, đến đầu kia áng thư.
Khách ung dung vá»›i lấy cán bút cầm tay, quay nhìn Thần y Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i :
- Tiết Äạo Lăng! Lão phu muốn há»i ngươi má»™t chữ, không rõ ngươi có biết chữ đó chăng?
Äang lúc khẩn cấp vì tình trạng đứa bé, đối phương lại có thì giỠđố chữ, không khác nào giở má»™t trò đùa, Ä‘iá»u đó khiến Tiết thần y kinh dị không ít.
Lão luôn luôn chú ý đến đối phương, tự bảo đã chuẩn bị sẵn sàng phòng bị khi bất trắc. Lão không đáp.
Khách “Hừ†lên mấy tiếng, không buồn nhìn đến Thần y, toan hạ bút viết lên tỠgiấy trải sẵn.
Bá»—ng phía bên ngoài cá»­a có tiếng gá»i vá»ng vào :
- Cha! Cha!
Má»™t bé gái vận áo lụa đỠbước vào. Tóc ngắn cá»§a nó thắt thành hai bính nhá», vừa Ä‘i vừa đưa hai tay tá»›i, chỠôm ngưá»i nó gá»i.
Chân nó chập choạng như má»›i biết Ä‘i, nó hiện ra gần ngưá»i áo lam hÆ¡n Tiết thần y. Lúc đó ngưá»i áo lam đứng sát cá»­a.
Nó là đứa con gái yêu duy nhất cá»§a Tiết Äạo Lăng, trông thấy nó lão hoảng, vừa bước tá»›i nó, vừa bảo :
- Châu Châu! Trở lại ngay! Ra đi.
Khách dừng tay không viết nữa, quay lại há»i :
- Con gái ngươi đấy à? Khá lắm!
Tiết thần y bước tá»›i thêm má»™t bước, đột nhiên dừng lại. Không rõ ngưá»i áo lam đã làm gì khi ngưng viết, đưa cao tay lên, má»™t áp lá»±c phát ra, chận lão lại.
Khoảng cách giữa Thần y và Châu Châu chỉ độ ba bước, thế mà lão không nhích chân được để bế đứa bé lên tay.
Chẳng những thế, luồng áp lực đó còn đẩy lão lùi lại, lùi dần, lùi dần.
Äứa bé nhìn thấy có ngưá»i lạ cao lá»›n trong thÆ¡ phòng cá»§a cha nên kinh sợ vô cùng, nó giương tròn đôi mắt gá»i nhanh Tiết thần y :
- Cha! Cha! Vô ngá»§ thôi. Äi cha!
Tiết thần y bị đối phương dùng cưá»ng lá»±c đẩy lùi xa con nên bá»±c tức hét :
- Ngươi...
à lão muốn nói ngươi định làm gì, song lão không dứt câu tròn ý, chỉ bảo con gái :
- Châu Châu! Äi Ä‘i con. Ra khá»i nÆ¡i này nhanh Ä‘i con.
Chậm mất rồi.
Ngưá»i áo lam đã đảo bá»™ bước tá»›i, đưa tay bế xốc Châu Châu lên. Äứa bé kinh hãi giẫy giụa :
- Không! Không! Ông đừng bế tôi! Tôi không muốn ông bế tôi đâu.
Tiết thần y quýnh quáng, hét lớn :
- Buông nó ra! Ngươi có buông con ta ra không?
Hai cánh tay đưa cao, Thần y chực nhào tới.
Khách bật cưá»i ha hả, quay lại đối diện vá»›i Thần y, ánh mắt ngá»i lên sáng lạnh, gằn giá»ng :
- Tiết Äạo Lăng!
Thần y chạm ánh mắt đó, nghe lạnh khắp ngưá»i. Äừng nói là lão tá»± lượng sức mình, không thá»§ thắng nổi trước đối phương khi đứa con gái yêu ở trong tay khách lạ, lão dù tài có kinh thiên động địa cÅ©ng không dám làm gì.
Lão rung giá»ng thốt gấp :
- Buông con gái ta ra đi, ta bằng lòng chữa trị cho cháu ngươi!
Khách cưá»i lạnh :
- Ngươi đã chẳng bảo là mình bất lực à?
Tiết thần y đổ mồ hôi trán to bằng hạt đậu, ấp úng :
- Tại hạ nhận thấy đứa bé bị má»™t môn âm công kỳ dị gây ná»™i thương, muốn chữa lành ít nhất cÅ©ng phải mất má»™t năm. Tại hạ sợ thá»i gian dài quá, không chiếu cố trá»n vẹn được nó, nên không dám đảm đương...
Khách lạnh lùng :
- Rồi bây giỠngươi thấy cần phải đảm đương?
Tiết thần y không lưu ý câu mỉa mai của đối phương :
- Các hạ buông con tôi ra đi, tại hạ đã hứa rồi tự nhiên phải tận tình chữa trị.
Khách đặt đứa bé lên bàn, nghiêm giá»ng thốt :
- Lão phu đã hiến cho tiên sinh một chiêu Thiết Tiêu rồi, nợ chưa vay đã trả trước, vậy tùy tiên sinh xử trí. Một năm sau, lão phu chỠđợi tiên sinh tại cầu Thiên Tân nơi Lạc Dương!
Má»™t bóng ngưá»i chá»›p lên, khách đã biến mình qua khung cá»­a khuất vào trong màn đêm.
Tiết thần y hoảng hốt gá»i gấp :
- Äể con gái ta lại! Ta đã chấp thuận giúp ngưá»i rồi!
Nhưng vô ích, lão đã ra bên ngoài, nhìn vào bóng tối, còn đâu hình ảnh khách áo lam.
Lão đứt từng Ä‘oạn ruá»™t. Lão không bá», băng mình chạy Ä‘i vá» phía trấn Má»™c Äá»™c.
Lão đuổi theo làm gì? Lão chạy đi một lúc, biết mình làm một việc vô công, lại quay vỠnhà, đứa bé thoi thóp thở nằm bên cạnh chiếc Hắc Thiết tiêu.
Lão mơ màng nhớ lại thủ pháp của khách áo lam, lão không hình dung nổi chiêu thức hoành tiêu đánh tới như thế nào nữa.
Lão đứng đỠra má»™t lúc, đột nhiên nhá»› đến má»™t ngưá»i, dÄ© nhiên lão nhá»› đến ngưá»i đó qua chiếc Hắc Thiết tiêu, ngưá»i đó chính là Hắc Thánh Thần Tiêu Du Long Tang Cá»­u, oai danh chấn động giang hồ, trong hắc bạch lưỡng đạo nghe tên Ä‘á»u bay hồn bạt vía.
Chợt lão nhìn lên tỠgiấy trải trên mặt bàn. Không rõ khách viết từ lúc nào một chữ “Cửu†hiện ra rành rành trước mắt.
Tiết Äạo Lăng rú khẽ má»™t tiếng hãi hùng.
Mưá»i năm vá» trước lão có thỠân má»™t ngưá»i. Ngưá»i đó chỉ lưu lại cho lão má»™t chữ “Cá»­u†thay cho há» tên.
Rồi ngưá»i hôm nay, là ngưá»i Æ¡n năm xưa chăng? Lúc đó lão chưa hiểu rõ được ngưá»i cứu lão thoát nạn là nhân vật như thế nào.
Lão ngửng mặt lên không than dài :
- Ân công! Ân công! Tại sao ngươi không chịu nói thật?
hết: Hồi 1, xem tiếp: Hồi 2
Tài sản của danangcity


Last edited by danangcity; 08-06-2008 at 07:53 AM.