Dịch giả: thsonn
Biên tập:N/A
Nguồn : hoa nguyệt tao đàn
Đả tự nguồn : 4vn.eu
đả tự cao thủ : LongQuaNhi
Mộng Hương rời khỏi Phong Nhân viện, trầm mặc không nói gì, Bão Nguyệt cũng im lặng theo. Bão Nguyệt vốn cũng muốn nói chuyện với Mộng Hương, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Nàng nhìn Mộng Hương đang đi trước, nữ nhân một tháng trước đã kế thừa nguyệt nữ này là người có quyền chi phối cuộc sống của nàng.
Phải, tại Minh Nguyệt Phong này, mệnh lệnh của Nguyệt nữ là tối thượng, nữ đồ của minh Nguyệt Phong có thể lựa chọn người mình muốn lấy, nhưng muốn xuất giá thì phải được Nguyệt nữ cho phép. Mộng Hương đã kế thừa địa vị Nguyệt Nữ, cho dù thượng đại Nguyệt Nữ Mộng Tình cũng không thể chi phối quyết định của nàng ta.
Bão Nguyệt biết rõ, nếu không được Mộng Hương cho phép thì cuộc đời này, nàng và Hi Bình kể như vô duyên, thậm chí là vô duyên với cả những nam nhân khác. Nhiều nữ đồ Minh Nguyệt phong đã không thể xuất giá, không phải vì Nguyệt Nữ không cho phép mà vì từ lúc bọn họ bắt đầu tiến nhập Minh Nguyệt Phong đã lập thệ suốt đời sống độc thân, lại sau khi Nguyệt nữ đồng ý, lời thệ này đã được chuyển đến Lục Quang.
Mộng Hương thình lình quay đầu lại, hoi: “Bão Bão, muội hận tỉ lắm có phải không?”
Bão Nguyệt giật mình, ngẩng đầu nói: “ Tiểu thư, tại sao hỏi Bão Bão những lời này? Tỉ biết là vô luận tỉ làm chuyện gì, Bão Bão cũng không hận tỉ mà, thật đấy!”
Mộng Hương u oán nói: “ Tỉ biết trong lòng muội rất oán tỉ. Kì thật, tỉ đã sớm biết muội yêu thích Hoàng Hi Bình, có lúc tỉ cũng không phản đối, nhưng nói tới nói lui thì Hoàng Hi Bình vẫn làm người ta khó chịu, tỉ có thể có Hi vọng gì với hắn đây ?”
Bão Nguyệt nói: “Muội cũng biết chàng không tốt, nhưng muội…”
Mộng Hương nói: “Muội muốn lấy hắn, tỉ không phản đối, nhưng giữa chúng ta còn có một ước định không tầm thường. Với ước định này tỉ có thể không để muội được lấy hắn, đương nhiên, muội cũng có thể ngăn cản tỉ lấy bất cứ nam nhân nào.”
Bão Nguyệt bước đến, nắm lấy tay phải Mộng Hương, vui mừng nói: “ Tỉ tỉ, tỉ còn nhớ ước định thuở nhỏ của chúng ta ư?”
Mộng Hương cũng kéo nhẹ nàng, nói: “ Tỉ lại không nhớ là tỉ phải cẩn thận với người muội muốn lấy được sao?”
Bão Nguyệt nghĩ một lát rồi nói: “Ah! Huynh ấy đúng là rất xấu, nhưng muội không hiểu sao chỉ thích huynh ấy thôi. Tỉ tỉ, chắc muội phải quên huynh ấy thôi, muội không muốn làm tổn thương tỉ tỉ.”
Mộng Hương nói: “Đôi khi, quên một nguời còn khó hơn nhớ một người rất nhiều. Có thể muội không cần phải quên hắn, nhưng cái giá phải trả sẽ là cả đời muội không thể xuất giá. Nhiều lúc, tỉ tỉ thấy như thế là bất công đối với muội, trong lòng cảm thấy như tỉ đã hại muội.”
Bão Nguyệt nói: “Không phải vậy đâu, tỉ tỉ làm sao có thể hại muội được? Trên đời này, chỉ có sư phụ và tỉ tỉ là thương muội nhất thôi.”
Mộng Hương im lặng.
Lưỡng nữ lặng yên bước tiếp, Mộng Hương lại nói: “Có lẽ cả đời này sư phụ sẽ hận tỉ mất”
Bão Nguyệt kinh ngạc nói: “Tỉ tỉ, vì sao sư phụ lại hận tỉ được chứ?”
Mộng Hương cảm thán nói: “Trước đây có nhiều sự việc tỉ không hiểu nổi, nhưng hôm nay đã có đáp án rồi. Bão Bão, chẳng phải lúc trước muội từng nói Hoàng Hi Bình có khả năng là thân nhân của sư phụ sao?”
“Phải rồi”,Bão Nguyệt trả lời, “nhưng không phải vậy đúng không?”
Mộng Hương nói: “Vậy nếu như tỉ muốn giết Hoàng Hi Bình, hoặc giả có được không.”
Bão Nguyệt kêu kinh hãi nói: “Tỉ tỉ, tỉ thật sự muốn giết huynh ấy? Huynh tuy rất xấu, nhưng huynh ấy, huynh ấy không đối với tỉ tỉ như vậy mà?”
Mộng Hương nói: “Tỉ chỉ muốn biết, nếu tỉ thật sự giết hắn, muội sẽ thế nào?”
Bão Nguyệt vẫn nắm lấy tay phải Mộng Hương run nhè nhẹ, một lúc lâu không nói gì.
Mộng Hương thở dài một tiếng, tấm mạng che mặt bay lên, thanh âm như mộng truyền vào tai Bão Nguyệt: “Thật sự lời sư cô nói không sai, nếu tỉ giết Hi Bình, tỉ sẽ hoàn toàn bị cô lập. Dù trong tay tỉ có cả Minh Nguyệt Phong, nhưng muội và sư phụ có thể sẽ bỏ tỉ mà đi, điều đó làm lòng tỉ rất đau khổ.”
Bão Nguyệt kiên định nói: “Không cần biết như thế nào, muội sẽ không để tỉ bị tổn thương, trừ khi Bão Bão chết trước tỉ tỉ.”
Mộng Hương nói: “Nhưng muội có thể cam tâm đứng nhìn Hoàng Hi Bình bị tổn hại sao?”
Bão Nguyệt rất thành thật nói: “Các người ai bị thương hại, Bão Bão đều không cam tâm đứng nhìn. Cho dù phải dùng hết tất cả năng lực thì muội cũng sẽ ngăn cản hai người đấu tranh, có chết muội cũng phải ngăn cản tới cùng.”
Mộng Hương nói: “Có những việc muội cản trở không được đâu.”
Bão Nguyệt nói: “Muội có thể. Tỉ tỉ, Hi Bình tuy xấu, nhưng huynh ấy nghe lời muội. Sau này muội sẽ kêu huynh ấy không được chọc giân tỉ, huynh ấy sẽ nghe.”
Nàng nói rất thành thật, nhưng trong sự thật ít nhiều cũng vô lý, nàng đã từng phát thệ cùng Hi Bình cắt đứt quan hệ, Hi Bình làm sao có thể nghe nàng ta đây?
Hơn nữa, giả như Hi Bình có cơ hội thân thiết với nàng trước mặt Mộng Hương - chuyện đó không thể có khả năng - Mộng Hương mà nhìn thấy lại không tức giận sao?
Mộng Hương nhớ lại, song nhãn như lộ ra nét cười buồn nói: “ Cũng có lúc hắn rất nghe lời nữ nhân.”
“Đương nhiên rồi, huynh ấy thật sự rất thương muội!”, trong lòng Bão Nguyệt rất vui mừng, thuận miệng nói, nói xong mới biết không nên nói ra điều ấy, vội nói: “Đấy là muội nói lúc trước thôi, bây giờ Bão Bão không muốn huynh ấy thương nữa.”
Mộng Hương nói: “Muội có thấy hắn và sư phụ có những điểm tương đồng không?”
Bão Nguyệt nói: “Nếu đúng là thân nhân thì đương nhiên là có điểm tương đồng rồi.”
Mộng Hương nói: “Tịnh không đơn giản như vậy, việc đó, khi nào có cơ hội, tỉ sẽ nói với muội. Ah, sư phụ là người rất tốt, thế mà lại có một tên hỗn đản như vậy!”
Bão Nguyệt kinh ngạc nhìn Mộng Hương, không hiểu vì sao nàng nói như vậy.
Mộng Hương tiếp tục nói: “Hỗn đản thì hỗn đản, nhưng thật sự cũng không đơn giản. Muội luôn lo lắng hắn sẽ bị tỉ sát hại, kì thật, tỉ căn bản không tự tin có thể thắng được hắn. Rất nhiều người cho rằng hắn ngoài khả năng dùng đao thì là một người bỏ đi, nhưng tỉ tin là không phải vậy. Trong phòng đó, hắn gần như đã lấy mạng tỉ rồi… Lúc đó muội ở bên ngoài có mơ hồ nghe thấy lôi thanh không?”
Bão Nguyệt trả lời: “Có, nhưng cũng chỉ trong một sát na thôi. Tỉ tỉ, sao tỉ lại hỏi chuyện này?”
Mộng Hương trầm ngâm nói: “Trong sát na đó, tỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng cũng đồng thời đối với hắn lại nảy sinh cảm kích. Chỉ là hắn có trái tim mềm yếu, nên cuối cùng kẻ bại là hắn, nếu hắn không giả vờ chết, thì hắn đã thật sự chết rồi”
Bão Nguyệt khôngthể tưởng tượng ra cảnh Mộng Hương cùng Hi Bình kịch chiến trong phòng, nhưng từ lời nói của Mộng Hương, ít nhiều minh bạch Mộng Hương suýt chết trong tay Hi Bình. Nàng nghĩ mãi không ra Hi Bình đã dùng loại võ công gì mà có thể làm Mộng Hương thất bại.
Bão Nguyệt nói: “Tỉ tỉ, huynh ấy nếu bị tỉ tỉ giết chết cũng bình thường thôi, nhưng điều muội không hiểu là vì sao huynh ấy lại toàn thân không mặc quần áo mà bỏ chạy? Trong thời gian ngắn như vậy, huynh ấy không thể cởi bỏ quần áo được!”
“Bão Bão, sao muội hỏi nhiều vậy chứ?” Mộng Hương giận hờn nói.
Bão Nguyệt ngẩn người, đã lâu lắm rồi nàng không nghe Mộng Hương nói lẫy như vậy. Nàng quay sang nhìn Mộng Hương, phát giác phần cổ của Mộng Hương lộ bên ngoài tấm mạng che mặt đã đỏ ửng, nàng chợt hiểu ra một chút, hỏi: “Tỉ tỉ, có phải tỉ cởi y phục của huynh ấy không?”
Mộng Hương chối: “Tỉ không có!” đứng lại, nói tiếp: “Bão Bão, muội không nên hỏi chuyện này. Sau này hắn không đụng đến tỉ, tỉ cũng không làm phiền hắn. Kì thực, tỉ có chút sợ hắn, thế mà tỉ cả đời cũng chưa từng e sợ một ai, ah!”
Bão Nguyệt nói: “Nhưng, huynh ấy không phải bị tỉ đánh đến toàn thân bị thương đấy chứ?”
Mộng Hương nói: “ Chính bởi hắn toàn thân bị thương mà vẫn mạnh như long hổ nên mới đáng sợ!”
Bão Nguyệt cúi đầu, giống như đang trầm tư, Mộng Hương cũng không nói thêm nữa, lưỡng nữ nắm tay nhau đi tiếp.
Chưa đến một khắc sau, bọn họ đã về đến Đại Địa Minh, nhiều người trong giang hồ hướng tới họ chào hỏi, bọn họ cũng phải đáp lời cho qua, cứ như vậy đi về phòng, thay đổi mạng che mặt rồi quay ra. Từ cửa phòng kế bên phòng của họ truyền lại một thanh âm, chính là tiếng Mộng Tình: “Cửa chỉ đóng thôi.”
Bão Nguyệt mở cửa, Mộng Tình nhìn thấy lưỡng nữ, trên khuôn mặt tuyệt mỹ nở nhẹ một mỹ tiếu( nụ cười xinh đẹp) nói: “Các con đã về rồi!”
Luỡng nữ nhẹ nhàng đáp: “Vâng”, đồng thời lao vào lòng Mộng Tình, cứ như ngày còn bé.
Mộng Tình ôm lưỡng nữ, cười nói: “ Sao các con không ở lại Phong Nhân viện mà lại quay về thế?”
Mộng Hương nói: “ Hương Hương nhớ sự phụ mà!”
Bão Nguyệt cũng nói: “Sư phụ, chúng con sẽ không đến Phong Nhân Viện nữa.”
Mộng Tình ngạc nhiên hỏi: “Vì sao vậy?”
Mộng Hương nói: “Con không thích Hoàng Hi Bình.”
Mộng Tình sắc mặt hơi tối lại, hỏi: “Vì Hoàng Hi Bình ư?”
Mộng Hương khẳng định nói: “Dạ đúng!”
Bão Nguyệt nói: “Sư phụ, người đã gặp huynh ấy chưa? Huynh ấy có phải là thân nhân của sư phụ không?”
Mông Tình im lặng một lúc nói: “Ta chưa từng gặp qua hắn, hắn cũng không phải thân nhân của sư phụ. Nghe nói hắn rất xấu, vì vậy Hương Hương cũng không ưa hắn.”
Bão Nguyệt ngạc nhiên nói: “Sư phụ, huynh ấy không phải thân nhân của người, sao người lại nói chúng con bảo hộ thê tử của huynh ấy?”
Mộng Tình nói: “Sao ta lại có một tiểu Bão Bão có cái miệng lanh lợi thế này? Ta để các con đến Truờng Xuân Đường, nhưng ta đâu có nói các con bảo hộ ai nha? Trường Xuân Đường là ân nhân của sư phụ, Thần Đao môn đã bị Địa Ngục môn tấn công, ta lo Truờng Xuân Đường cũng bị như vậy, nên ta mới để các con bảo vệ đó thôi.”
Lý do bà đưa ra rất khiên cưỡng, lưỡng nữ đương nhiên không tin, nhưng cũng không làm khó sư phụ của mình.
Mộng Hương nói: “Nếu có một ngày, Hương Hương phải cùng Hoàng Hi Bình hoặc Võ lâm tứ đại thế gia đối địch, người có thấy Hương Hương kỳ lạ không?”
Mông Tình giật mình, kinh ngạc nhìn Mộng Hương, sau đó buông lưỡng nữ ra, đi đến trước giường, buông mình ngồi xuống, ngưng thị nhìn lưỡng nữ, chậm rãi nói: “Sẽ có một ngày như vậy ư?”
Mộng Hương đột nhiên lao vào lòng Mộng Tình, nói: “Sư phụ, Hương Hương có chết cũng không nên làm cho sư phụ lo lắng.”
Mộng Tình vuốt ve mái tóc của nàng nói: “Nếu như thật sự có ngày đó, ta hi vọng con thắng, chỉ cần con không truy tận sát tuyệt, sư phụ rất cảm kích con”
Mộng Hương nói: “Sư phụ, con chỉ muốn giáo huấn hắn thôi, con sẽ không giết hắn đâu.”
Mộng Tình kinh ngạc nói: “Con đã biết rồi ư?”
Mộng Hương nói: “Vâng, sư phụ, con đã biết, nhưng con không thích hắn là đại ca của Hương Hương, cũng không muốn là thê tử hắn- không muốn là gì của hắn.”
Mộng Tình nói: “Việc này, ta không miễn cưỡng các con, nữ nhân của hắn đã quá nhiều, các con có thể tìm cho mình nam nhân khác tốt hơn. Dù là muội muội hắn cũng đã có rồi.”
Bão Nguyệt tiến lại, nói: “Sư phụ, hai nguời đang nói chuyện gì thế, sao Bão Bão không hiểu gì hết vậy?”
Mộng Tình mỉm cười nói: “Con không cần biết quá nhiều thế đâu.”
Bão Nguyệt giận dỗi nói: “Không chịu nói thì thôi, hừ!”
Mộng Tình nói: “ Bão Bão của chúng ta giận thật rồi, không được rồi.”
Mộng Hương ngẩng mặt lên, nhìn thấy nét hầm hầm của Bão Nguyệt nói: “Tỉ sẽ nói, khi có cơ hội đến, muội sẽ biết.”
”Có gì mà đắc ý chứ? Đừng nghĩ người khác không biết chứ?”, Bão Nguyệt không chịu, nói.
Mộng Tình kinh ngạc nói: “Con cũng đã biết à?”
Bão Nguyệt nói: “Dĩ nhiên là biết, nhưng không nói cho các người.”
Mộng Tình và Mộng Hương nhìn bộ dạng khả ái của nàng, cười phá lên.
Cười xong, Mộng Tình nói: “Hương Hương, có một nam nhân rất tốt nói muốn hội ước với con.”
Bão Nguyệt và Mộng Hương cùng chấn động.
Mộng Hương nói: “Sư phụ, Hương Hương đã nói không lấy ai mà.”
Bão Nguyệt cũng nói: “ sư phụ, là ai vậy?”
“ Không có hội ước với con, con không cần phải lo lắng” Mộng Tình nói, quay sang chăm chú nhìn Mộng Hương, cứ như muốn nhìn xuyên tấm mạng che mặt của nàng.
Mộng Hương bị bà nhìn không có hảo ý, nhãn tình như xấu hổ, tay vuốt ve sư phụ của nàng, bẽn lẽn như tiểu nữ hài.
Mộng Tình nhẹ nhàng nói hai từ: “ Lạc Thiên.”
Last edited by David; 18-09-2008 at 01:02 AM.
|