Chương 1: Lần đầu
Trong một chiếc xe tải của công ty vận chuyển Tiến Lên, hai gã nhân viên công ty đang nói chuyện sôi nổi về những vấn đề tế nhị, kín đáo. Bỗng một gã quay sang bên cạnh nhìn thằng thanh niên nãy giờ ngồi im một chỗ, hỏi
“Ê, Cường, mày đọc sách gì thế?”
“À, vài quyển tiên hiệp ấy mà.”
Chàng thanh niên hơi lúng túng trả lời. Anh ta muốn giấu cuốn sách đi nhưng không kịp. Gã đàn ông khi nãy đã chồm sang, giật lấy quyển sách khỏi tay anh ta, rồi ré lên
“Má ơi. Tiên hiệp khỉ gì mà bóng bẩy thế này. Hùng, ông ngăn nó lại để tôi đọc cho mà nghe.”
Người thanh niên tên Cường muốn lấy lại cuốn sách nhưng bị gã còn lại giữ lấy nên đành bất lực. Giọng đọc của gã kia nhanh chóng trở lên eo éo
“Hãy giữ đúng nhịp độ, lên xuống theo nhịp điệu,…Khi dùng tay, miệng phải đúng lúc,…Phải quan sát sắc mặt và tiếng rên của nàng để điều tiết nhịp độ, … Các nhịp độ thích hợp với các lứa tuổi là… Lại còn có hình vẽ minh họa nữa chứ.”
“Chúa ơi…i. Ông định ‘tu luyện’ cái này thật hả? Chẳng lẽ đến tận tuổi này mà ông vẫn còn ‘zin’ sao?”
“Tôi không phải là ‘trai tân’. Chẳng qua là vì vài lý do nên mới…”
Tên Cường vội chống chế nhưng hắn chưa kịp nói hết câu thì người đàn ông tên Hùng đã chen vào
“Chỉ là số cậu quá đen. Vất vả lắm mới câu được một em nhưng toàn ‘đầu hàng trước trận’ nên bị em ấy ‘đá’. Việc này anh em trong công ty đều biết cả mà.”
Hai gã đàn ông rú lên cười. Người thanh niên xám mặt lại, nhưng không cãi lại được câu nào. Đó là sự thực. Thực tế thì không phải hắn chỉ câu được một em từ trước tới giờ mà là hai, tình cảm cũng nồng nàn lắm. Chỉ có điều không hiểu có phải do hắn có nhiều nước trong người hay không. Nhưng ‘thằng em bé bỏng của hắn’ cứ vừa rúc vào chỗ êm ái một chút là y như rằng nó ào khóc tức tưởi. Tiếp đó là nó ‘lăn đùng ra ăn vạ’. Một lần hai lần thì còn được cô bạn gái bỏ qua nhưng lần nào cũng vậy thì. Kết quả, hắn bị đá chỉ sau vài lần ‘tới bến’.
Đàn bà xấu cũng có thể ra đường, nhưng đàn ông ‘yếu’ thì thật không biết trốn vào đâu cho đỡ nhục. Tủi hổ vì sự yếu đuối chết người đó. Hắn đi hết các nhà thuốc đông y lẫn tây y, thuốc bắc đến thuốc nam, lại tốn bao tiền của công sức để cầu khấn thần phật và cúng dưỡng nhưng ‘thằng bé hư’ vẫn không chịu cứng cỏi hơn.
Có bệnh thì lạy tứ phương.
Hắn đi tìm đến những thứ phi lý nhất như nội công, tiên thuật,… Kết cục mấy ngày trước hắn tìm được trên mạng một thứ được gọi là ‘Tình Thánh nhập tiên’. Cuốn bí kíp kỳ quặc này không chỉ có hướng dẫn chi tiết các tư thế, phương pháp làm nàng ngất ngây mà còn biết lợi dụng ‘việc đó’ để tăng cường thể lực, tu tiên luyện đạo… Tất Cường chỉ nghiền ngẫm nó được vài ngày nên cũng nắm được đôi chút.
Hiện tại, hắn và mấy đồng nghiệp có nhiệm vụ chuyển một đống đồ cho gia đình sống tại căn nhà kia nhưng không hiểu sao gọi chuông mãi mà không được. Họ đành phải đợt ngoài xe. Hắn tranh thủ lấy cuốn bí kíp ra đọc ai ngờ, lại trở lên thế này. Người đàn ông khi nãy lại lên tiếng
“Nó cần thời gian để tụng cuốn bí kíp này. Hay là để cậu ta ở lại trông mấy thùng đồ này, còn anh em mình về thôi.”
“Cái gì? Sao lại là tôi?”
“Thôi mà, hôm nay là thứ bảy. Hai chúng tôi đều đã có gia đình. Cậu không có việc gì bận thì giúp anh em một tý. Bọn này hứa sẽ không nói với ai về quyển bí kíp đâu. Thế nhé.”
Hắn chết lặng không cãi được câu nào, nhìn theo chiếc xe đang khuất dần. Cũng may hắn đang có một cơ hội để thoát khỏi cái công việc giao hàng này. Khi đó thì dù ai nói ngả nói nghiêng gì thì hắn cũng không chẳng ngại. Cường ngồi xuống cạnh đống thùng đồ lấy sách ra xem. Hắn nhanh chóng bị những câu chữ, hình vẽ trong đó cuốn hút.
Rất lâu sau, một mùi thơm nhè nhẹ bay đến làm Cường giật mình. Hắn ngẩng đầu lên. Một cô gái xinh đẹp hiện ra trước mắt hắn. Nàng có một mái tóc dài đến tận mông, một thân hình nóng bỏng, một gương mặt xinh đẹp quý phái, một bàn tay thon thả với nước da trắng hồng gợi cảm và một chiếc nhẫn cưới nơi ngón tay.
Tất Cường thất vọng một chút nhưng vẫn dán mắt vào cô gái. Hắn giật bắn mình nhớ ra nhiệm vụ khi thấy cô mở cửa căn nhà cần giao hàng. Tất Cường vội vã chạy đến hỏi
“Thưa cô có phải cô là chủ của căn nhà này không ạ?”
“Vâng. Đúng vậy. Xin hỏi có việc gì ạ?”
Cô gái quay lại hỏi. Khi nhìn thấy bộ đồng phục của hắn thì cô chợt a lên một tiếng rồi nhìn đồng hồ.
“Thưa cô. Tôi là người của công ty vận chuyển Tiến Lên. Chúng tôi có hẹn trao đồ cho cô vào lúc 4 giờ chiều nay và bây giờ là bảy giờ mười năm rồi ạ.”
“Ha ha… Xin lỗi cậu. Tôi quên mất. Chắc cậu vất vả lắm nhỉ.”
Tất Cường cười khổ. Bình thường thì hắn chẳng có lý do gì để chờ đợi những khách hàng thất hẹn như thế này. Nhưng đáng tiếc, hắn lại nghe nói một nhân viên rất có thế lực trong bộ phận tuyển nhân viên của công ty mà hắn đang muốn xin vào làm việc lại sống ở gần khu vực này. Chính vì lý do đó nên hắn không thể tỏ ra là một nhân viên thiếu trách nhiệm ngay trước kỳ tuyển chọn được. Tất Cường mỉm cười nói.
“Không sao ạ. Xin chị kiểm tra lại các hàng vận chuyển và ký vào giấy xác nhận.”
“Ở giữa đường giữa xá thế này sao? Hay anh mang nó vào nhà cho tôi luôn đi. Tôi sẽ kiểm tra chúng trong đó.”
Cô gái thản nhiên nói. Tất Cường cũng không ngại, mang đống thùng vào nhà cô. Đó là một căn nhà khá hiện đại và sang trọng. Tường và nền đều được lát đá sáng loáng. Đồ đạc được đặt một cách rất có thẩm mĩ và đầy tính nghệ thuật.
Tất Cường đặt các thùng xuống nền nhà gần cửa và đứng dịch sang một bên. Cô gái đi đến mở ra từng thùng rất cẩn thận, tỉ mỉ. Những món đồ trong thùng chẳng có gì ngoài mấy món đồ lặt vặt nhưng số lượng thì thật khủng khiếp. Tất Cường nhìn chúng và sắp xếp của chúng mà thán phục sự tỉ mỉ của người đã đóng mấy cái thùng này. Mọi thứ đều hoàn hảo cho đến khi đến cái thùng cuối cùng. Cô gái mở thùng, lấy ra một chai rượu tây và nói
“Có vết nứt. Vỏ chai bị nứt rồi.”
Tất Cường hoảng hốt.
“Xin lỗi cô. Chắc là va chạm khi vận chuyển. Tôi rất lấy làm tiếc.”
Cô gái chầm ngâm nhìn chai rượu một chút rồi bất ngờ hỏi
“Tiếp theo anh có bận gì không?”
“Hả? À, không.”
Tất Cường lúng túng. Cô gái cười nói
“Vậy thì sao anh không uống nó với tôi nhỉ? Nếu cả hai cùng uống thì chắc chắn sẽ hết cả chai.”
Éo. Hai người mà làm hết cả chai rượu tây thì chỉ có bợm mới làm nổi mà thôi. Lúc này, Tất Cường mới để ý thấy cô gái này còn phảng phất mùi rượu trên người. Chẳng lẽ cô ta là một bợm nhậu. Tất Cường độc ác nghĩ. Hắn vội tìm cách từ chối nhưng cô gái lại nói
“Thật là phí phạm nếu đem vứt nó đi. Chỉ vì nó có một chút lỗi nhỏ không có nghĩa nó là rác rưởi.”
Cô gái nói với một giọng rất lạ. Tất Cường sững người trước vẻ đau đớn, buồn tủi thoáng qua trên gương mặt cô. Hắn cũng cảm nhận được sự kỳ quái trong câu nói đó. Hắn không thể từ chối lời mời của một cô gái đẹp đến vậy trong hoàn cảnh này.
Họ cùng nhau uống, cùng nhau chạm cốc, cạn chén, hết chén này đến chén khác, cho đến khi chai rượu không còn một giọt. Tất Cường cảm thấy nóng nực chưa từng có. Một cảm giác kỳ lạ xuất hiện, dày vò cơ thể hắn. Hắn nhìn cô gái bên cạnh. Một giai nhân tuyệt đẹp. Càng nhìn, nàng càng đáng yêu. Một sự dịu dàng Á Đông cùng với một nét buồn bí hiểm toát ra từ nàng khiến hắn ngất ngây.
Hắn bước ra khỏi ghế, tiến tới bên nàng. Hắn vòng tay ôm lấy nàng và đặt một nụ hôn nồng thắm lên đôi môi gợi cảm của nàng. Cô gái không phản đối. Nàng vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn và nhiệt tình đáp trả. Hai người ngừng lại, nhìn vào mắt nhau.
Bất ngờ, đôi dòng lệ long lanh chảy ra từ mắt cô gái. Tất Cường giật mình ngỡ ngàng. Chẳng lẽ hắn hôn tệ đến mức khiến cô ấy phải khóc sao? Nỗi thất vọng chua cay lấn áp tất cả cõi lòng hắn.
“Xin lỗi.”
Hắn thì thào nói. Cô gái lắc đầu, cúi đầu xuống. Cô nhìn cái nhẫn cưới nơi ngón tay cô ấy. Tất Cường hiểu ra một chuyện. Cô ấy dù sao cũng đã có chồng. Một cảm giác kỳ dị dâng lên trong lòng Tất Cường. Cảm giác vừa như muốn cười thật to mà vừa như muốn gào lên thật lớn. Hắn buông cô gái ra và lùi lại.
Cô gái bỗng ngửng đầu lên nhìn hắn. Bất ngờ nàng lao tới, ôm chầm lấy hắn và ào khóc. Cô gái khóc thật sự rất thảm thiết. Thảm thiết đến mức làm Tất Cường đau đớn. Hắn ôm lấy cô thật chặt, ép sát cô vào thân mình cho đến khi tiếng khóc ngừng lại. Hắn lại cúi xuống hôn lên đôi mắt còn đẫm nước của cô. Đôi môi hắn dần di chuyển xuống gò má mịn màng, đôi môi đầy đặn, cái cổ thon thả.
Rồi không biết từ bao giờ, Tất Cường bế cô gái lên rồi đặt nàng xuống mặt sàn sạch bóng đó. Hắn nằm đè lên người nàng. Hai tay ôm lấy hai bả vai. Đôi môi không ngừng hôn lên gương mặt đẹp tuyệt của nàng. Hai người đáp ứng nhau một cách nồng nhiệt như một đôi tình nhân đã lâu ngày xa cách vậy. Đôi môi, cái lưỡi, gò má,… hai bên liên tục ‘cạ’ nhẹ vào nhau tạo nên những va chạm đầy kích thích.