Vùng biển Nam Nhạc diện tích ước chừng chín vạn hải lý. Đi qua chín vạn hải lý của Nam Nhạc là đến hải phận của biển Đông Nam.
Biển Nam Nhạc chính là cửa ngõ để vào Đông Nam hải. Và cũng là nơi tập trung rất nhiều yêu thú khổng lồ. Mà kẻ cầm đầu của đám yêu thú này chính là ‘Huyền Minh Động phủ’.
Huyền Minh Động phủ bên dưới có sấp sỉ khoảng một vạn yêu thú dưới quyền. Nhưng chỉ có hơn mười con yêu thú đã tu luyện được trên Kim Đan kỳ. Còn các yêu thú các hầu như đều chỉ đạt tới Hóa Đan kỳ. Dù sao vùng biển Nam Nhạc cũng chỉ là vùng ngoại ô của biển Đông Nam. Các yêu thú tu vi cao cường đã sớm bỏ vào Đông Nam hải. Đây mới chính là thánh địa mà các yêu thú đến để tầm bảo. Nhưng nếu không có thực lực, các yêu thú bình thường cũng không dám tùy tiện bén mảng vào Đông Nam hải, nơi đó đầy dẫy những cạm bẫy có thể ăn tươi nuốt sống chúng.
Huyền Minh động phủ nằm ở trung tâm của khu vực chín vạn hải lý. Đó là nơi có dãy núi được gọi là Huyền Môn sơn. Thật ra Huyền Môn sơn không phải là núi, mà là một dãy núi dưới đáy biển. Có rất nhiều cung điện động phủ được xây dựng trên đỉnh những ngọn núi này.
Tòa cung điện nằm trên đỉnh núi cao nhất cũng là một tòa cung điện lớn nhất và xa hoa nhất.
Bên trong cung điện, là một đại sảnh nguy nga tráng lệ. Có tám người toàn thân mặc hoa phục đang ngồi, hình dáng rất khác con người. Bọn họ dường như đang thương lượng điều gì.
“Hôm nay các vị đại gia đã tập trung đến đây, chắc hẳn mọi người đều đã biết, Đồ đã thất bại.” Một gã nam tử béo ngồi ở hàng đầu lạnh lùng nói. “Các vị, nếu Đồ đã thất bại, vậy ai sẽ thích hợp để tiếp tục?”
“Giao lão nhị, ngươi hẳn nên hỏi mọi người trước là ai sẽ tiếp nhận vị trí động chủ.” Ngồi trước mặt tên béo, tên gầy lên tiếng.
“Hừ! Giao Lôi. Động chủ hay bất cứ ai ở đây cũng như nhau thôi. Nhưng ‘Tị Thủy Châu’ dù sao cũng là thánh vật của Huyền Minh động phủ chúng ta. Tuyệt đối không thể để viên châu này lưu lạc bên ngoài. Đồ đã chủ động yêu cầu để hắn đuổi theo giết huynh đệ mình, đoạt lại viên châu. Nhưng bây giờ hắn đã thất bại. Vậy chắc chắn là đến chúng ta.” Gã béo quay sang nói với gã gầy.
Gã béo tên là Giao Nhị, công lực cực kì thâm hậu. Có người nói hắn đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ. Hơn nữa bản thể của hắn còn có thiên phú dị bẩm. Lực công kích cực kì cường mãnh. Có thể sánh ngang với cao thủ Động Hư tiền kỳ. Mà gã nam tử gầy tên Giao Lôi cũng có thực lực ngang ngửa như vậy. Ngoại trừ phụ thân đã mất của Đồ và Sát La, thì hai người này có thực lực mạnh nhất trên cả vùng Nam Nhạc. Chính vì thế mà trong đại điện chỉ có hai người này mới có dũng khí tranh cãi với nhau. Sáu vị Phó động chủ khác đều không dám ho he một tiếng.
“Ha ha! Nếu không, chúng ta cứ xem ai là người tìm ‘Tị Thủy châu’ về trước, người đó sẽ làm động chủ?” Giao Lôi cười nhạt nhìn Giao Nhị.
Giao Nhị trong mắt chợt lóe hung quang, nói: “Cũng tốt! Huyền Minh động phủ không thể không có động chủ. Giao Lôi, chúng ta một lời đã định. Ai tìm được Sát La đoạt lại được viên châu trước, người đó sẽ làm động chủ. Đến lúc đó ngươi cũng đừng nói không phục.”
“Ha ha! Sợ đến lúc đó không phục chính là ngươi đó a!” Giao Lôi cười to nói. Hắn còn chưa cười xong, từ ngoài điện vang lên một tiếng “Báo!”
Từ ngoài điện, một gã hán tử tóc hồng chạy ào vào. Chắp tay quay sang tám vị nói: “Bẩm các vị Phó động chủ, mệnh bài của Sát La đã nát rồi!”
“A!” Cả tám vị ngồi đây đều kinh hãi. Ai cũng hiểu một điều, mệnh bài nát, chính là thể hiện người đó đã chết.
“Là ai giết hắn!? Hạt châu đâu?” Giao Nhị vội vàng hỏi.
“Thuộc hạ không biết! Nhưng Sát La lúc sắp chết, có thông qua mệnh bài truyền lại một tin nhắn.” Hán tử tóc hồng nói.
“Tin gì!?” Giao Lôi cũng hỏi.
“Một người tu chân nhân loại, một người tu yêu hồ ly, bọn họ đã lấy ‘Tị Thủy châu’.” Hán tử tóc hồng nói.
“Một tu chân nhân loại, một tu yêu hồ ly!? Mệnh bài bị nát ở chỗ nào?” Giao Nhị hỏi.
“Ở phụ cận thành Nam Dương.” Hán tử tóc hồng đáp.
“Nam Dương, lại là Nam Dương. Giữa Nam Nhạc này còn có tu luyện giả lợi hại như vậy sao? Ngay cả Kim Đan kỳ Sát La cũng có thể giết chết.” Giao Lôi phẫn nộ nói.
Giao Nhị phân tích: “Đồ chết, rồi đến Sát La chết. Trước sau cách nhau không quá mười ngày. Hẳn là Sát La đã thụ thương rất nặng trong trận chiến với Đồ, nên để người khác chiếm được tiện nghi.”
“Phái người đi thăm dò.” Giao Nhị nói.
“Nhưng, Đông Nam hải có quy định không cho Tây hải chúng ta bước vào a!” Nói đến người Đông Nam, ngay cả cao thủ như Giao Lôi, trên mặt cũng lộ ra vẻ sợ sệt.
“Sợ cái gì, dù sao Đồ và Sát La đều đã tiến vào. Chúng ta phải đến để tìm thánh vật của Huyền Minh động phủ. Chứ không phải đến quấy nhiễu nhân loại ở Nam Dương.” Giao Nhị mặc dù ngoài mặt nói như vậy, nhưng lại quay về phía hai người đang ngồi phía cuối nói: “Phạm Tâm, Phạm Hỏa. Hai vị Phó động chủ, làm phiền hai người đi Nam Dương một chuyến a!”
Phạm Tâm, Phạm Hỏa là hai huynh đệ. Bọn họ chân thân là cá mập, tu vi đều đạt tới Kim Đan trung kỳ. Trong tám vị Phó động chủ, thự lực của họ thấp nhất. Những công việc đi lại, mạo hiểm này đương nhiên là để bọn họ đi làm.
Phạm Tâm, Phạm Hỏa cũng không dám phản đối ý kiến của Giao Nhị. Vì vậy cũng không dám lên tiếng. Đành mang theo nhân mã đến Nam Dương.
******
Nam Dương nằm trên một quần đảo san hô nhỏ ở phụ cận vùng Tây hải.
“Xuy xuy ```````” Kim đan lực không ngừng xuyên qua gân cốt trên cơ thể Viêm Hỏa. Những gân cốt đã bị tổn thương của Viêm Hỏa khẽ rung lên. Từng giọt máu nhỏ li ti khẽ rỉ qua từng lỗ chân lông. Viêm Hỏa vẫn cắn răng chịu đựng.
Bên trong đan điền Viêm Hỏa. Một ngọn lửa màu cam bừng bừng đốt cháy luồng khí kim đan. Nó đốt hết toàn bộ tạp chất trong luồng khí. Những tinh túy trong viên kim đan của con giao long được Viêm Hỏa hấp thu hết.
Mất nửa ngày, toàn bộ thương thế trên người Viêm Hỏa đã hồi phục, hơn nữa Viêm Hỏa còn cảm thấy công lực bản thân tăng lên rất nhiều, dường như đã đạt tới cảnh giới Kim Đan trung kỳ. “Viên Kim đan này công hiệu quả thật tốt vô cùng. Không thua gì một viên thượng phẩm linh đan a!” Viêm Hỏa duỗi thẳng chân ra nói.
Lúc đầu đã có giao ước, tài bảo có được sẽ chia mỗi người một nửa. Viêm Hỏa cần trị thương có thể lấy viên kim đan. Nhưng Hồ Bạch vẫn đưa hạt châu màu lục cho Viêm Hỏa. Hắn nói vì vật này mà Viêm Hỏa phải liều mạng mới có được, hắn không thể lấy nó.
Hồ Bạch nhảy xuống biển để mò bắt cá lấp đầy cái bao tử của mình. Viêm Hỏa lôi hạt châu lục sắc ra, sử dụng linh hồn lực quan sát. Viêm Hỏa rất kinh ngạc khi phát hiện ra viên châu nhỏ bé này lại là một kiện thượng phẩm linh khí.
“Sao đây lại có thể là một kiện linh khí nhỉ? Là linh khí có tính công kích? Hay linh khí có tính phòng ngự?” Viêm Hỏa không cách nào để nhìn ra. “Hơn nữa hạt châu này lại ở trong cơ thể con giao long. Nhưng lại chưa hề nhận chủ. Kỳ quái! Hay là ta cứ thử lấy máu nhận thân thử xem.” Viêm Hỏa chăm chú, cắt một vết trên đầu ngón tay rồi nhỏ một giọt máu lên trên hạt châu.
Một lúc lâu sau.
“Không có phản ứng gì sao!” Viêm Hỏa thất vọng mắng. “Thảo nào con giao long kia không lấy ra, hóa ra chỉ là một vật trang sức.”
“Ai nói đây là một vật trang sức a!” Trong cơ thể Viêm Hỏa đột nhiên vang lên một thanh âm.
“Kim long!” Viêm Hỏa cả kinh kêu lên. “Là ngươi sao?” Viêm Hỏa dò hỏi.
“Ngoại trừ ta thì trong cơ thể của ngươi, còn ai vào đây.” Kim Long nằm trong cơ thể Viêm Hỏa thốt lên.
“Ngươi hiện giờ đang ở chỗ nào?” Viêm Hỏa dùng linh hồn lực kiểm tra trong cơ thể của mình. Nhưng không hề phát hiện được bóng dáng của Kim long.
“Ngươi không cần phải tìm kiếm. Sức lực của ta hiện giờ quá yếu, ngươi tìm cũng không thấy đâu.” Kim long nói.
“Ta vẫn muốn tìm ngươi để hỏi một vài vấn đề về ‘Thần long bí quyết’, ngươi vẫn không ra.” Viêm Hỏa nói giọng có vẻ giận dỗi.
“Ngươi tu luyện ‘Thần Long bí quyết’ tiến độ rất tốt. Không có vấn đề gì. Ta ở trong cơ thể ngươi đã chứng kiến hết rồi.” Kim long nói.
“Vậy sao bây giờ ngươi lại nói chuyện với ta?” Viêm Hỏa hỏi.
“Ha ha! Cũng vì hạt châu trong tay ngươi đánh thức ta.” Kim long truyền âm cười khẩy, dường như nó rất hứng thú với hạt châu này.
“Đánh thức ngươi? Hạt châu này sao!?” Viêm Hỏa khó hiểu.
“Lúc trước khi còn ở tiên giới, ta cũng từng gặp qua một viên châu giống thế này. Tuy không biết uy lực của chúng khác nhau bao nhiêu. Nhưng chắc hẳn là thuộc tính và công năng của chúng là giống nhau.” Kim long nói. Viêm Hỏa và Kim long huyết nhục tương liên. Khi Viêm Hỏa vừa nhỏ giọt máu lên viên châu. Kim long lập tức được sự xuất hiện của hạt châu.
“Đây là viên châu gì?” Viêm Hỏa hỏi.
Kim long chậm rãi nói. “Nó được gọi là ‘Tị Thủy châu’. Châu là tên. Tị thủy là một công dụng rất lớn. Nếu mang nó theo người, chỉ cần ngươi nguyện ý. Cho dù là dòng nước hung bạo, hay biển sâu vạn lý, ngươi đều có thể đi lại như thường. Nó sẽ hình thành một không gian cách ly xung quanh cơ thể ngươi. Dù cho ngươi đứng trong nước, nhưng một giọt nước nhỏ cũng không dính vào người. Hơn nữa, nếu công lực của ngươi càng mạnh, thì không gian tị thủy lại càng lớn.
“Thật kì diệu!” Viêm Hỏa ngạc nhiên nói. Hắn cầm hạt châu cẩn thận ngắm nghía, lại có phần yêu thích không muốn rời tay.
“Không chỉ như vậy. Nếu đồng thời cầm trên tay một kiện linh khí có tính công kích tuyệt hảo. Chỉ cần là các các vật chất xung quanh là chất lỏng, ngươi đều có thể khống chế. Ví dụ như, cầm nó trong tay, ngươi có thể khống chế một vùng biển rộng để công kích đối phương. Đương nhiên lượng nước nhiều hay ít, nước có hình dáng gì, thì phải xem công lực của ngươi ra sao.”
Nói đến đây, Viêm Hỏa chợt nhớ tới chuyện vừa rồi mà cảm thấy sợ. “Nếu lúc nãy con yêu thú kia lấy cái này để công kích ta và Hồ Bạch. Có lẽ chúng ta sẽ chết rất thảm. Cũng may! Cũng may là nó coi thường ta.”
“Tiểu tử ngươi thực sự là đã nhặt được một kì trân. Hãy nhớ kỹ. Viên châu này có một điểm khác biệt là không tích huyết để nhận chủ. Trừ phi ngươi tìm được…..Thôi bỏ đi! Đến lúc đó hãy hay. Cứ cố gắng mà tìm cách sử dụng viên châu đó, cố gắng tu luyện ‘Thần Long bí quyết’ đi. Ta lại buồn ngủ rồi.” Kim Long nói.
“Này! Chờ một chút! Kim long!” Viêm Hỏa nóng lòng hò hét. Nhưng Kim long cũng không hề đáp trả.
“Đến cũng nhanh! Đi cũng nhanh! Thật là.” Viêm Hỏa phàn nàn xong, cầm lấy viên Tị thủy. Hắn bắt đầu cười: “Ha ha! Tị thủy, thật là thứ tốt. Trước hết ta cứ thử nó tị thủy ra sao a!”
Viêm Hỏa vươn người nhảy xuống biển.
Được một linh khí thần kỳ như vậy. Viêm Hỏa đương nhiên mừng như điên. Nhưng hắn không hề biết. Hạt châu giống thế này còn có tám viên. Hắn lại càng không biết, ở biển Nam Nhạc còn có núi đao chảo dầu đang chờ hắn.