Qua một thời gian, sống ở Thiếu Lâm Tự làm ta cảm thấy nhàm chán, đột nhiên ta nghĩ đến võ công của vị hôn thê của ta, ta càng nghĩ càng kinh hãi, võ công của nàng thật là thần kỳ, ta đã hỏi qua Thiên Trí, võ công của nàng là do ai truyền thụ, Thiên Trí nói rằng toàn bộ võ công của nàng đều do nàng tự lĩnh ngộ, so với ta thì cao hơn nhiều. Ta nghe xong thì cảm thấy xấu hổ, thật không ngờ ta lại thua kém nàng nhiều như thế. Cho nên sau đó, ta đã thề, nhất định sẽ sáng tạo ra một môn tuyệt thế thần công.
Thời gian ở Thiếu Lâm Tự, trong lúc nhàm chán, không có ai bầu bạn thì ta lại ngủ, ngủ, ngủ và ngủ, trong lúc ngủ ta phát hiện ra một điều kỳ diệu, tại sao ta lại không thể tu luyện trong lúc ngủ nhỉ? Như thế thì trong lúc người khác ngủ ta vẫn có thể tu luyện, đến lúc đó thì chẳng phải võ công của ta cao hơn người khác sao, tục ngữ có nói: chia ra cày cấy, chia ra thu hoạch. Ta không tin ta không thể tu luyện trong lúc ngũ. Lúc đó lão trọc Thiên Trí vô cùng phóng khoáng, cả võ công bí cấp của Thiếu Lâm Tự cũng cho ta xem, dịch cân kinh, tẩy tủy kinh cũng thế, hơn nữa ở đầu giường của ta lúc nào cũng có một quyển kinh thư của trang tử, ta thỉnh thoảng vẫn thường xem, cho rằng Trang Tử nói rất đúng, ta tham khảo qua nhiều võ công như thế thì cuối cùng vào một ngày khi ta ngủ dậy thì ta phát hiện ra một điều kỳ diệu, ta có thể sáng tạo ra một thế giới ở trong mộng của mình, lúc đó ta vô cùng mừng rỡ, muốn tìm người chia sẻ niềm vui với ta.
Khi đó, Thiên Trí lại đến tìm ta có việc, hắn đến ngôi nhà nhỏ của ta, ta chụp lấy hắn, cao hứng nên nói cho hắn biết là cuối cùng ta cũng sáng tạo ra được một môn thần công, ta không còn thua kém người khác nữa, Thiên Trí nghe xong nhưng cũng không có cao hưng, đột nhiên nói cho ta biết một chuyện, ta nghe xong như sét đánh bên tai, hắn nói:" Long thí chủ sắp xa cách thế giới này, ngươi có muốn đi gặp nàng không?" Ta nghe xong thì ngây người, Tiểu Như sắp chết sao? Tiểu Như chính là vị hôn thê của ta, mặc dù ta đối với nàng vừa hận vừa tức, nhưng tận sâu trong đày lòng ta vẫn một mực yêu nàng. Sau khi nghe tin này thì ta lập tức phi ngựa không dừng muốn ngay lập tức đến bên cạnh nàng.
Khi đó nàng đã hơn tám mươi tuổi, nhưng dung mạo của nàng vẫn xinh đẹp như trước, lay động lòng người, khi chúng ta gặp lại, mọi ngăn cách trước kia đều tiêu tan, nàng thấy ta thì rất là vui, nàng bảo ta im lặng đừng nói gì mà chỉ nghe nàng nói, ta ngồi trong phòng nàng suốt ba ngày, nghe nàng thổ lộ tất cả. Lúc này ta mới biết toàn bộ đều là do ta sai, ta đã trách lầm nàng, trong lòng ta vô cùng hối hận, ta cảm thấy phẫn nộ, ta căm ghét chiến tranh, càng căm hận chính bản thân ta quá ngốc, nếu không phải do ta thì Tiểu Như sẽ không sớm rời xa thế nhân như thế, những năm gần đây, nàng trải qua một cuộc sống rất cực khổ, ta cũng không nghe nàng nhắc đến.
Đến ngày thứ tư, Tiểu Như đột nhiên giống như hồi quang phổ chiếu, kéo ta ra khỏi phòng, muốn cùng luận võ với ta một lần nữa, ta dĩ nhiên là không đáp ứng rồi, nàng tức giận, nàng nói nếu ta không đồng ý thì nàng chết cũng không nhắm mắt, ta không đành lòng nhìn thấy nàng đau khổ hcho nên đồng ý. Chúng ta ở trong hoa viên đánh nhau từ sáng đến chiều, sau đó, ta sử dụng Thụy Giác Công, chỉ một chiêu là đã khắc chế được võ công của nàng, đừng nói là nàng mà ngay cả ta cũng cảm thấy ngạc nhiên, thật là kỳ diệu, nàng thấy ta chế trụ được nàng thì mỉm cười mỹ man, sau đó ngã xuống, ta kinh hãi, phi thân đến, ôm lấy nàng. Ta có một dự cảm, nàng sắp rời khỏi ta, ta có một thân võ công tuyệt thế, nhưng lại không cách nào quay ngược thời gian được, không thể cứu nàng được.
Nàng ngã vào lòng ta, cười nói:" Bất Hưu ca ca, hôm nay công phu của chàng đã cao hơn muội, chắc không còn giận muội nữa!" Ta nghe xong lời này của nàng thì vô cùng thương tâm, nói không nên lời, sau đó thân thể của nàng dần dần lạnh đi, ta biết nàng đã phải rời xa ta, trong lòng tràn ngập sự hối hận, trước khi nhắm mắt, Tiểu Như đột nhiên mở to hai mắt, cười nói:" Bất Hưu ca ca, Như nhi thật sự muốn làm thê tử của ca ca, nếu chúng ta còn có kiếp sau, Như nhi nhất định không làm Bất Hưu ca ca giận, Bất Hưu ca ca, muội nói là sự thật, sau khi Như nhi đi rồi thì ca ca hãy sống cho tốt, đừng nên hoài niệm về Như nhi, Như nhi chỉ mong kiếp sau chúng ta có thể gặp lại nhau ..."
Cứ như vậy, Như nhi nằm trong lòng ta và ra đi, ta ôm thi thể nàng, lẳng lặng ngồi trong sân ba ngày ba đêm. Gần mấy mươi năm qua, Như nhi thu không ít nữ đệ tử, nhưng không có một đệ tử nào đến quấy rầy ta, đến ngày thứ tư, ta giao Như nhi cho một đại đệ tử của nàng, một mình rời đi, trở lại Thiếu Lâm Tự, ta trở về ngôi nhà nhỏ của mình, không có tâm tình tu luyện võ công, nằm đó ngẫm nhĩ, nhắm mắt lại, thiếp đi. Khi ta tỉnh lại thì đã là năm ngày sau, ta đã ngủ hết năm ngày, ngay cả ta cũng không ngờ.
Thiên Trí phân phó đệ tử Thiếu Lâm không đến quấy rầy ta, ta ngủ trong nhà lâu như thế thật ra đã luyện thụy giác công đến cảnh giới cao nhất, lúc này, ta đi tìm Thiên Trí, nhưng tên trọc đó đã rời khỏi Thiếu Lâm Tự, đệ tử thiếu lâm nói là hắn vân du tứ phương, ta có hỏi nhưng bọn họ cũng không biết. Mặc dù ta xuất gia tại thiếu lâm nhưng chưa từng xem mình là hòa thượng, ta ở lại Thiếu Lâm Tự ba ngày, sau đó cũng đi du sơn ngoạn thủy, và tìm kiếm tung tích của Thiên Trí, muốn hỏi hắn một vài vấn đề về võ học, ta đã tìm hơn một trăm năm, 'Thụy Giác Công' của ta đã đạt đến lô hỏa thuần thanh, sớm phám phá vô thượng thiên đạo, lúc này thì Thiên Trí đột nhiên đến tìm ta, ta muốn luận võ với hắn, nhưng hắn chỉ mỉm cười không đáp ứng, lão trọc này, không ngờ vẫn khiến cho ta có cảm giác cao thâm khó lường, ta muốn hắn đặt tên cho môn võ công này, hắn nói:" Đại đạo vô danh, ngươi cần gì phải quan tâm đến hư danh!" Ta không đồng ý với hắn, nếu hắn không chịu đặt tên thì ta tự đặt vậy, cho nên ta gọi nó là 'Thụy Giác Kinh', nhưng không ngờ ngươi lại đặt cho nó cái tên là 'Đại Thụy Thần Công', thật là thú vị, hà hà.
Trước khi đi, hắn đột nhiên nói cho ta biết một việc, năm đó khi ta và Như nhi luận võ thì quả nhiên đúng là hắn âm thầm giở trò, ta nghe xong thì tức giận, Như nhi đã rời xa nhân thế hơn trăm năm, nhưng khi nhắc đến nàng thì trong lòng ta vẫn còn đau xót và hối hận không thôi, lập tức buộc hắn giao đấu, nhưng hắn chỉ cười, chứ không đánh, thế là ta đuổi theo, truy đuổi suốt một tháng, không hề ngừng nghỉ, cũng không biết là đã đuổi theo bao xa, dù sao thì cơ hồ như dấu chân của chúng ta có khắp thiên hạ, ta cứ đuổi theo mãi, đột nhiên phát hiện đã mất tung tích của hắn, ta cố tìm kiếm nhưng không được, không biết hắn có phải đã phi thăng hay không nữa, đành phải buông bỏ.
Sau mười năm, có một ngày, ta phát hiện cơ thể của ta bắt đầu biến hóa, ngày thứ hai sau khi tỉnh giấc thì ta phát hiện linh hồn có thể xuất khiếu, hà hà, xem ra ta cũng đã sắp phi thăng, sau đó, không đến một năm sau thì ta phi thăng, nhưng bởi vì môn thần công này kỳ dị, ta không có đến tiên giới trong truyền thuyết, chân thân của ta phát hiện ra một thế giới khác, hiện giờ ngươi thấy chẳng qua chỉ là phân thân của ta mà thôi, so với chân thân không khác nhau mấy, chỉ có điều thực lực thì kém xa, phân thân đương nhiên không phải là đối thủ của chân thân rồi. Minh nhi, vi sư nói nhiều như thế chắc con nghe cũng hiểu được một ít, và chắc cũng có điều không hiểu, nhưng sau này rồi sẽ hiểu, nếu muốn giải thích tất cả thì không đến một tháng cũng phải hơn nửa tháng, nên đừng mong thế, còn nghi vấn gì nữa không?" Phương Kiếm Minh nghe lão tự thuật xong thì trong lòng cũng chấn động, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:" Hèn chi Thiên Thiền Đao lại nhận con làm chủ, thì ra Bất Hưu sư phụ chính là chủ nhân của nó!" Bất Hưu cười nói:" Đâu chỉ là thế, thiên thiên đào này còn có lai lịch không nhỏ, ta sẽ nói một cách đơn giản. Thiên Thiền Đao chính là bảo đao năm đó Xi Vưu sử dụng, sau khi bị Hoàng Đế đánh bại thì không biết thất lạc nơi nào, cho đến thời tam quốc, có một cao thủ sử dụng đao vô tình có được Thiên Thiền Đao, lúc này ma lực của Thiên Thiền Đao đã giảm đi rất nhiều, người đó tự nghĩ ra một bộ đao pháp với mười bảy thức, đó cũng chính là cơ bản của Thiên Thiền Đao pháp sau này, sau đó Thiên Thiền Đao lại cùng với người đó biến mất, qua hơn trăm năm, tại Nhạn Đãng sơn, một từ đang lâm vào tuyệt cảnh đột nhiên tìm được Thiên Thiền Đao, từ bút tích lưu lại thì biết được lai lịch của Thiên Thiền Đao. Ta có thể nói ta là người thứ ba có thể tu luyện đến cảnh giới cao nhất của Thiên Thiền Đao, hơn nữa năm đó ta lạm sát vô số, ma lực của Thiên Thiền Đao dần dần phát ra lại, ta liền sửa lại đao pháp từ mười bảy thức thành hai mươi hai thức, cũng chính là hai mươi thức của Thiên Thiền Đao pháp hiện nay, sau đó Thiên Thiền Đao bị Thiên Trí lấy đi, ta cũng từ chỗ hắn xem qua không ít võ công bí kíp cho nên xem như là trao đổi vậy, sau đó Thiên Thiền Đao trở thành một đại tuyệt kỷ của Thiếu Lâm Tự, bởi vì quan hệ của ta và Thiên Thiền Đao cho nên nó nhận ra ta.
Nhưng, Thiên Thiền Đao ở bên trong Thiếu Lâm Tự, có rất ít cao tăng có thể học được đầy đủ Thiên Thiền Đao pháp, chỉ có thể dùng làm vật trấn tự. Ngươi có còn nhớ, năm đó tại Thương Long cốc, lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Thiền Đao, nó thông qua ngươi phát hiện ra sự tồn tại của ta, ta cũng bị nó kích động, mọi chuyện kỳ quái ngày đó đều là do ta làm cả, còn cái tên sát thần kia cũng chính là do ta đưa hắn vào trong mộng của ngươi, sau đó hắn đã bị Tiểu Mộc siêu độ. Thiên Thiền Đao suốt nhiều năm không có nhận chút, lập tức nhận ra ta, đó cũng là chuyện đương nhiên, hơn nữa, nội công tâm pháp của ta cũng có cả Thiên Thiền chân lực, cho dù đã bị luyện hóa những vẫn không thể nào tiêu tán hết được. Ngươi luyện đại thụy thần công thì Thiên Thiền Đao cũng có nhiều ít nhận ra điểm quen thuộc, năm đó ta và Thiên Thiền Đao sát cánh bên nhau như hình với bóng, mặc dù Vô Danh tăng tu luyện Thiên Thiền tâm pháp nhưng làm sao có thể so sánh với ta được, cho nên nó không nhận thức con mới là lạ!"