Phương Kiếm Minh nghe xong thì muốn cười khổ cũng không xong, những nghi hoặc trước kia đã được giải thích. Trầm tư một chút rồi nói:" Bất Hưu sư phụ, theo như người nói, vị tổ sư kia chính là khai môn tổ sư của 'Từ Hàng Hiên' rồi, phải không?" Bất Hưu cười nói:" Không sai, Như nhi chính là tổ sư đời thứ nhất của Từ Hàng Hiên, nàng họ Long, tên là Long Thúy Như, sau này, mỗi đại đệ tử đều mang họ Long, theo như ta nghĩ, sở dĩ 'Thụy Giác Kinh' của ta có thể khắc chế võ công của nàng là vì khi ta tu luyện, một lòng muốn so sánh với võ công của nàng, cho nên vô tình mới được như thế, hôm nay nghĩ lại, ta cảm thấy thật đau lòn, nếu Như nhi còn trên đời này thì cho dù ta không tạo ra 'Thụy Giác Kinh' cũng được!"
Phương Kiếm Minh nói:" À mà đúng rồi, tại sao tu luyện 'Đại Thụy Thần Công' thì trở thành quý nhân của Từ Hàng Hiên, Từ Hàng Hiên có quy định này sao?" Bất Hưu nói:" Nghi vấn này vi sư không thể giải thích được, sau này con phải đến Từ Hàng Hiên một chuyến, đến lúc đó sẽ có người giải thích nghi vấn này cho con, hoàn toàn là do thâm tình của Như nhi, tất cả cũng đều do ta đã phụ nàng ..." Phương Kiếm Minh nghe ra trong lời của lão, mỗi lần nhắc đến Long Thúy Như thì cực kỳ hối hận, cho nên không dám hỏi đến chuyện có liên quan đến 'Từ Hàng Hiên' nữa, đành thay đổi đề tài, cười hỏi:" Bất Hưu sư phụ, người thần thông quảng đại, vậy người nói cho con biết lai lịch của Thiếu Lâm Thất Tuyệt đi, đương nhiên là không cần phải nói về Thiên Thiền Đao!" Bất Hưu cười nói:" Chuyện này có gì mà khó, nhưng, con lớn lên ở Thiếu Lâm Tự, chẳng lẽ lại không biết lai lịch của thất tuyệt?" Phương Kiếm Minh đỏ mặt:" Không phải con không muốn biết, mà căn bản là chưa từng có người nào nói cho con biết, con có hỏi qua sư phụ, thì người có nói là cũng không biết được bao nhiêu, con hỏi qua sư bá tổ thì người toàn nói chung chung, không có nói rõ chi tiết, nên con cũng không biết!"
Bất Hưu cười ha hả:" Bọn tiểu tử này, xem ra chắc cũng không biết rõ. Được vi sư nói cho con biết, thất tuyệt của Thiếu Lâm Tự, trong đó có cả dịch cân kinh và tẩy tủy kinh, ta không cần nói chắc con cũng biết, người trong thiên hạ đều biết, đó chính là do Đạt Ma lão tổ sáng tạo ra, ta sẽ nói về tứ tuyệt kia. Trước tiên là nói về long côn, ta sẽ cho con biết Đồ Long Côn được rèn khi nào, khi Đồ Long Côn được rèn thành thì ta còn tận mắt nhìn thấy!" Phương Kiếm Minh nghe đến đó thì ngạc nhiên vô cùng:" Thật sao?"
Bất Hưu cười nói:" Thập tam côn tăng của Thiếu Lâm Tự cứu đường vương, chắc là con đã biết?" Phương Kiếm Minh cười nói:" Đương nhiên là con biết, đó chính là niềm kiêu hãnh của Thiếu Lâm Tự, cũng là quang vinh của Thiếu Lâm Tự, trong giang hồ không ai không biết!" Bất Hưu nói:" Mười ba tăng nhân đó chính là đệ tử của thiên trí, đương nhiên côn pháp của họ là do thiên trí truyền thụ, thật ra lúc đầu bọn họ không phải bái thiên trí làm sư phụ, nhưng bọn họ quả thật đối với thiên trí như sư phụ của mình, thiên trí cũng hãnh diện vì bọn họ. Thiên trí có một sư huynh, pháp danh là Thiên Nhãn, đối với việc chế tạo binh khí thì rất cao thâm, mười ba tăng nhân cứu đường vương cho nên được lý thế dân phong thưởng, nhưng chỉ có một người làm đại tướng quân, còn mười hai người khác thì vân du khắp nơi. Qua hơn mười năm, thiên nhãn đột nhiên muốn vì Thiếu Lâm mà tạo ra một kiện binh khí, nên hắn đi khắp thiên hạ, được sự trợ giúp của lý thế dân nên hắn tìm được một vài tài liệu từ thời thượng cổ, sau đó triệu tập mười ba tăng nhân kia trở lại Thiếu Lâm Tự, nghe góp ý của bọn họ, trong một trăm lẻ tám ngày, chế tạo ra một kiện binh khí, đó chính là Đồ Long Côn, mười ba tăng nhân kia có côn pháp siêu việt, đem côn pháp tâm đắc của mình dung hợp với Đồ Long Côn, Đồ Long Côn, nói về ma lực thì đương nhiên là không bằng Thiên Thiền Đao, nhưng vì nó dung nhập tâm huyết của mười ba tăng nhân, cho nên về phương diện chiêu thức, thiên biến vạn hóa, so với Thiên Thiền Đao thì tốt hơn. Đó là lai lịch của Đồ Long Côn.
Tiếp theo là A Nan Kiếm, A Nan Kiếm được chế tạo vào đầu thời tống, hoàng đế đầu tiên của tống triều và Thiếu Lâm Tự có chút qua lại, hắn nghĩ đến trước kia, lý thị trợ giúp Thiếu Lâm Tự chế tạo binh khí, tại sao hắn lại không thể, cho nên mới triệu tập những cao thủ chế tạo kiếm trong thiên hạ, lại yêu cầu những cao tăng sử dụng kiếm trong Thiếu Lâm Tự, những cao thủ sử dụng kiếm trong thiên hạ tập trung lại, dồn hết tâm huyết, cuối cùng tạo ra A Nan Kiếm sánh ngang với Đồ Long Côn. Khi A Nan Kiếm xuất thế thì đã lập tức chặt đứt hai chân của người tạo ra nó, thấy huyết rồi mới tự bay vào vỏ.
Tống triều khai quốc hoàng đế ban cho Thiếu Lâm Tự thanh kiếm này, cũng ban thưởng cho nhiều cao tăng trong Thiếu Lâm Tự, còn có một người được phong làm quốc sư, tên tiểu hoàng đế này thật sự là gian hoạt, sở dĩ hắn làm như thế là vì biết được thiên hạ sẽ không thái bình lâu được, trong chốn võ lâm cần một người dẫn đầu, nếu không có người tạo phản thì sẽ nguy hại đến triệu gia của hắn, hắn đem rất nhiều kiếm pháp của các môn phái, dung nhập vào trong kiếm pháp của Thiếu Lâm Tự, rồi dùng sức của nhiều người, sáng tạo ra chín chín tám mốt kiếm chiêu của A Nan Kiếm, hắn muốn Thiếu Lâm Tự dựa vào A Nan Kiếm mà thay hắn trấn thủ võ lâm, tục ngữ có câu "Đổ bất như sơ". Hắn hoàn toàn lĩnh hội được ý đó, không chỉ cấm võ lâm động đao động kiếm, mà còn cấp cho Thiếu Lâm Tự chú kiếm, khó trách hắn có thể ngồi ở trên ngai vàng được, bởi vì sự tồn tại của A Nan Kiếm, và sự chấn nhiếp của Thiếu Lâm Tự, cho nên trong giang hồ có rất ít người có dũng khí tạo phản.
Về phần 'Đại Từ Đại Bi Thủ', đây hoàn toàn là do cao tăng của Thiếu Lâm Tự sáng tạo ra, trước khi Đạt Ma lão tổ đến trung nguyên, Thiếu Lâm Tự có một thần tăng, tu luyện hơn mười năm, sáng tạo ra căn bản của 'Đại Từ Đại Bi Thủ', sau này, Đạt Ma lão tổ đến Thiếu Lâm Tự, cùng đến trung nguyên Đạt Ma lão tổ, còn có một tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng này là sư đệ của lão, pháp danh là 'Từ Bi', hắn ở tại Thiếu Lâm phát hiện ra bí kíp 'Đại Từ Đại Bi Thủ', từ đó lĩnh ngộ được không ít, lại dựa vào thiên phú của chính mình, phát dương quang đại 'Đại Từ Đại Bi Thủ', sau đó lại được Đạt Ma lão tổ xem xét, sửa đổi một chút thì uy lực của 'Đại Từ Đại Bi Thủ' còn cao hơn trước một bậc, nhưng bởi vì môn võ công này chú trọng nhất là 'Từ Bi Vi Hoài', cho nên giảm đi vài phần khí phách, rất thích hợp cho những người không có ham muốn tu luyện, có một số ít người học được, nhưng lại không biết được thực lực chân chính của nó, cho nên rất thất vọng, do đó danh khí của nó cũng không lớn, thật ra mà nói, về võ học chính thống của Thiếu Lâm Tự thì phải kể đến 'Đại Từ Đại Bi Thủ'.
Cuối cùng, là 'Tỉnh Thần Kinh', lai lịch của 'Tỉnh Thần kinh' có chút kỳ dị, tục truyền là nó từ trên trời rơi xuống, rời vào trong đại viện của Thiếu Lâm Tự, được cao tăng của Thiếu Lâm Tự thu lấy, sau này thành một môn kinh thư của Thiếu Lâm Tự, nhưng mà thuyết pháp này không thể khảo chứng, khó có thể kết luận được, vào thời tùy đường, ta đến Thiếu Lâm Tự xuất gia, trong số kinh thư thiên trí cho ta xem, thì không có 'Tỉnh Thần kinh', ngay cả thiên trí cũng không rõ là 'Tỉnh Thần kinh' rốt cuộc là ở nơi nào, chỉ biết trong Thiếu Lâm có lưu truyền môn tuyệt kỷ này, vào thời nguyên triều, có một người ngoại quốc tên là Mã Khả Ba La đến Thiếu Lâm Tự, hắn nói là do ngưỡng mộ đã lâu, cho nên muốn ở lại một thời gian, trước khi hắn rời đi, đột nhiên trời bỗng mưa to, cơn mưa này rất lớn và mãnh liệt, hắn đành phải tiếp tục ở lại trong Thiếu Lâm Tự, cơn mưa này liên tục suốt năm ngày.
Ngay ngày thứ năm, vào lúc sáng sơm Mã Khả Ba La ngồi bên cạnh cửa sổ ngắm mưa, đột nhiên từ trên đỉnh ốc rơi xuống một vật, Mã Khả Ba La thấy đó là một miếng ngói thì không để ý, một lúc sau, từ trên trời, một tí sét giáng xuống, đánh lên trên miếng ngói đó, nhưng miếng ngói vẫn bình thường, Mã Khả Ba La là người ngoại quốc, hiểu biết của hắn cũng không ít, nên cảm thấy lạ, gọi thị vệ ra ngoài mang miếng ngói vào, hắn ở trong phòng tìm hiểu, nhưng tìm hiểu một lúc lâu vẫn không tìm ra được gì.
Lúc này, cơn mưa cũng dần dần nhỏ đi, hắn đem miếng ngói giao cho phương trượng, chỉ nói là miếng ngói này có vẻ kỳ lạ, rồi sau đó mang theo thị vệ vội vã cáo biệt, phương trượng Thiếu Lâm cầm miếng ngói nhìn một lúc, bỗng trên mặt lộ vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, sau đó vội vàng đi vào mật thất thầm vận nội lực, chấn vỡ miếng ngói, ở bên trong có một quyển kinh thư mỏng, trên kinh thư có hai chữ 'Tỉnh Thần', phương trượng vô cùng mừng rỡ, lập tức triệu tập các đại trưởng lão trong chùa và các vị cao tăng cùng xem xét 'Tỉnh Thần kinh', sau này Tỉnh Thần Kinh được đặt trong tàng kinh các của Thiếu Lâm Tự, do các cao thủ canh gác, trong chùa có rất nhiều đệ tử không biết là Tỉnh Thần Kinh đã tìm được, còn tưởng là đã thất lạc bên ngoài.
Thì ra Mã Khả Ba La không biết võ công, không có nội lực, mặc dù hắn cảm thấy miếng ngói có điểm lạ, nhưng không có nội lực nên không chấn vỡ được, và vì thế không biết được bên trong mà một bảo vật tuyệt thế, mà phương trượng thì lại là một cao thủ võ học, chỉ cần vận nhẹ nội lực là chấn vỡ được miếng ngói, từ đó Tỉnh Thần Kinh hiện thân hậu thế. Khi đó võ công của ta thông thần, biết được Thiếu Lâm Tự có bảo vật xuất thế, hơn nữa lại khác với lục tuyệt, nên trong lòng cũng có chút hiếu kỳ, nên mới đi đến, lén vào tàng kinh các, năm thủ hộ cao tăng không hề biết, ta cầm lấy 'Tỉnh Thần kinh' xem qua một chút, thế mới biết được thì ra Tỉnh Thần Kinh còn có một đoạn lai lịch!"