Xem bài viết đơn
  #1  
Old 07-06-2008, 12:24 PM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Há»c Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bài gởi: 445
Thá»i gian online: 22624
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Post Biên thành lãng tá»­ (Äá»§ bá»™)

Biên Thành Lãng Tử
Cổ Long


Tuyết Hồng Trong Tráp
Trong nhà hoàn toàn không có màu gì lẫn lộn. Tối đen. Tối gần như ngữa bàn tay không thấy.
Không, nói ngữa bàn tay không thấy là có phần quá đáng, nó chỉ « ngữa bàn tay không thấy » đối vá»›i những ngưá»i má»›i bước vào, thật sá»± thì vẫn lá» má» tuy không rõ lắm.
Trá»i vừa má»›i tối, ánh sáng bên ngoài vẫn còn len vào chút ít, nhưng ánh sáng còn sót lại đó, cÅ©ng trở thành ảm đạm, trở thành màu cá»§a âm hồn, chết chóc, hay ít hÆ¡n cÅ©ng là màu cá»§a biên giá»›i dẫn vào phần đất tá»­ vong.
Khi ánh sáng cá»§a tịch dương bên ngoài sắp tắt thì bà ta – nói « bà » là căn cứ vào hai bàn tay gầy guá»™t, già nua, chứ thật thì không làm sao nhìn được rõ ràng, vì bóng tối dày đặc, vì mảnh lụa Ä‘en che kín khuôn mặt cá»§a « bà ta » - bà ta đã quỳ trước bệ thá», không biết đã bao lâu.
Không ai có thể biết trong bệ thỠđó thỠvị thần nào, không biết thần tượng hay thần vị, vì bên ngoài che kín bởi một tấm màn.
Hai bàn tay – hai bàn tay khẳng khiu, da sát vào xương, gân nổi lên y như bàn tay phù thá»§y – cá»§a bà ta chấp lên ngang ngá»±c, miệng bà ta lâm râm, không phải lâm râm khấn vái mà là lâm râm nguyá»n rá»§a …
Nguyá»n rá»§a trá»i cao, nguyá»n rá»§a thánh thần, nguyá»n rá»§a thế nhân, nguyá»n rá»§a cả những động vật nào trên mặt đất.
Má»™t gã thiếu niên áo Ä‘en quỳ sao lưng bà, y như là từ cái thuở khai thiên lập địa đã cùng vá»›i bà ta quỳ nÆ¡i đó đến bây giá» và, rất có thể, sẽ quỳ mãi cho đến khi vạn vật Ä‘á»u … tiêu diệt.
Má»™t vệt sáng lá» má» rá»i phá»›t trên mặt hắn.
Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, vẻ tuấn tú đến gần như đặc biệt vì nó lạnh băng băng.
Bên ngoài, ánh sáng yếu á»›t cá»§a thá»i gian quá buổi hoàng hôn thâm sậm, gió ì ào giật mạnh từng cÆ¡n.
Ngưá»i đàn bà đứng dậy, bà ta không vén màn mà lại dùng hai bàn tay khẳng khiu xé tẹt làm đôi và thò tay vào trong bưng ra má»™t cái tráp sắt Ä‘en nhám sần sùi.
Trên bệ thỠcó một thanh đao. VỠđao đen thui, cán đao cũng đen – hình như ở đây cái gì cũng đen, màu đen tang khổ.
Không, còn có một màu khác nữa vừa được lộ ra, khi lưỡi đao bửa vào khoen tráp sắt : lưng lưng tráp sắt một thứ bột màu hồng sậm.
“Hồng sậmâ€, hay nói cách khác là đỠtươi.
- Biết cái gì không ?
Ngưá»i đàn bà bốc má»™t nắm bá»™t Ä‘á», mấy ngón tay còm cá»i cá»­ động, chất bá»™t đỠlá»t qua khẽ tay, rÆ¡i trở vào trong tráp, tá»± nhiên, không ai biết cả.
Bà ta há»i, nhưng chắc chỉ má»™t mình bà ta biết, gã thiếu niên làm thinh, chính hắn cÅ©ng không há» biết.
- Tuyết, hồng tuyết, tuyết đỠ!
Lạ chưa ? Tuyết màu trắng và tan ra nước, nhưng tuyết ở đây màu đỠvà đã thành ra bột.
Giá»ng cá»§a ngưá»i đàn bà the thé như tiếng quỉ khóc giữa đêm đông:
- Lúc ngươi sinh ra, tuyết đã đổ rồi, máu đã nhuộm làm cho tuyết từ đó không còn trắng nữa !
Gã thiếu niên áo đen cúi đầu thật thấp.
Ngưá»i đàn bà lại vốc tuyết vào tay, bà ta xoay mình lại, bước tá»›i, vốc tuyết được đổ xuống đầu, xuống vai gã thiếu niên má»™t màu đỠối.
- Ngươi hãy nhá»› cho kỹ, từ đây trở Ä‘i, ngươi là thần – Thần báo hận cừu. Bất luận ngươi làm gì, cÅ©ng không há» hối hận; bất luận đối xá»­ vá»›i há» như thế nào, cÅ©ng Ä‘á»u là phải !
Giá»ng nói đầy dẫy sá»± tá»± tin thần bí, phảng phất như Ä‘em tất cả những lá»i nguyá»n rá»§a vá»›i thánh thần, vá»›i ác quỉ trá»™n nát vào vốc tuyết máu và phá»§ cả lên ngưá»i cá»§a gã thiêu niên.
Ngưá»i đàn bà đưa hai tay lên cao như nói vá»›i … quỉ thần:
- Vì má»™t ngày này, vì muốn có má»™t ngày nay, ta đã phải chuẩn bị mưá»i tám năm trá»i, mưá»i tám năm ròng rã, bây giá», thá»i gian chuẩn bị đã hoàn toàn, tại sao ngươi còn chưa chịu ra Ä‘i ?
Gã thiếu niên cúi đầu ấp úng:
- Ừ … đi …
Thanh Ä‘ao trên tay ngưá»i đàn bà bay ra cắm phập trên mặt đất, cắm phập trước mặt gã thiếu niên, giá»ng ngưá»i đàn bà y như gió rít trên núi tuyết:
- Äi ngay, dùng thanh dao này chặt tất cả đầu cá»§a chúng rồi vỠđây gặp lại ta, bằng không, trá»i cao sẽ nguyá»n rá»§a ngươi, thánh thần, ma quỉ sẽ nguyá»n rá»§a, và ta, ta cÅ©ng nguyá»n rá»§a ngươi nữa, Ä‘i ngay !
Gió vẫn hú từng cơn.
Khí lạnh ngập đầy mặt đất, ập vào con ngưá»i, xuyên thá»§ng vào cÆ¡ thể.
Ngưá»i đàn bà đứng sững như pho tượng nhìn theo gã thiếu niên.
Không ai thấy được vẻ mặt cá»§a bà ta trong lúc ấy, vì mảnh lụa Ä‘en đã tạo thành bức màn che rá»n rợn.
Màn đêm phủ xuống dày hơn, gã thiếu niên đi vào trong ấy.
Bóng dáng của hắn hòa tan thành một màu đen.
Mặt đất tối sầm. Con đưá»ng trước mắt cá»§a hắn tối sầm.

Con Ngưá»i Không Mang Äao


Hắn không có mang đao.
Khi hắn bước vào là thấy ngay Phó Hồng Tuyết.
NÆ¡i đây vốn đã có đông ngưá»i, đủ các sắc các hạng ngưá»i, nhưng hạng ngưá»i như hắn đáng lý không nên đến.
Bởi vì hắn không xứng.
Nơi đây là một chỗ rất lạ lùng.
Bây giỠthì đã cuối mùa thu. Tàn thu.
Thế nhưng ở đây vẫn có hơi ấm áp của mùa xuân.
Bây giỠđêm đã vỠkhuya, nhưng ở đây ánh sáng vẫn như ban ngày.
Nơi đây có rượu, nhưng không phải là tửu điếm. Nơi đây có cỠbạc nhưng không phải chỗ chứa bài.
Và, nÆ¡i đây có gái đẹp tiếp ngưá»i, nhưng vẫn không phải là ká»· viện.
Nơi đây vốn không có địa danh, nhưng lại là chỗ tiếng tăm lừng lẫy hàng đôi ba trăm dặm.
Trong đại sanh bày ra mưá»i tám cái bàn.
Bất luận chá»n cái bàn nào, nÆ¡i đó cÅ©ng đầy đủ cả cho ngưá»i hưởng thụ – nhá»› rằng “đầy đủ†ở đây có nghÄ©a trong phạm vi bàn tiệc, nghÄ©a là đầy đủ rượu và thức ăn, nếu muốn cái gì khác hÆ¡n là phải xô má»™t cánh cá»­a.
Vô luận khách đẩy cánh cá»­a nào, nhất định là khách không hối tiếc, khách không thất vá»ng.
Phía sau đại sảnh, có má»™t vá»ng lầu, lên lầu do má»™t cầu thang.
Không ai biết trên vá»ng lầu đó như thế nào, có những gì, bởi chẳng ai lên trên đó cả.
Ngưá»i ta không lên, vì chẳng cần phải lên trên đó làm gì.
Bởi vô luận ngưá»i ta muốn gì, bên dưới Ä‘á»u có cả. Äã có đủ cho ngưá»i ta rồi, thì còn ai Ä‘i nÆ¡i khác mà tìm những cái sẵn có ?
Nơi đầu cầu thang dưới, có một chiếc bàn vuông, tương đối nhỠhơn loại bàn tại đại sảnh.
Má»™t ngưá»i tác trung niên ngồi bên chiếc bàn đó, y phục hoa lệ, tinh khiết, chỉnh
Mưá»ng tượng y thích ngồi tại đó, ngồi từ nhiá»u năm tháng qua rồi, và sẽ còn ngồi trong nhiá»u năm tháng nữa, ngồi mãi mãi …
Y ngồi đó để mà xáo trộn những cỗ bài bằng xương, chiêm nghiệm xong lại xáo trộn, xáo trộn rồi lại tiếp tục chiêm nghiệm.
Rất ít ngưá»i trông thấy y làm việc chi khác, mà cÅ©ng rất ít ngưá»i trông thấy y đứng lên, rá»i nÆ¡i đó, dù chỉ là má»™t phút, má»™t giây.
Y ngồi trên má»™t chiếc ghế rá»™ng, rất thong thả, bên cạnh ghế, có hai chiếc quảy trượng, bằng gá»— Ä‘á».
Những tân khách đi đi lại lại, y chẳng hỠnhìn đến một ai. Y không ngẩng đầu lên, chú ý đến một ai.
Vô luận ngưá»i chung quanh làm gì, những việc đó Ä‘á»u không liên quan chi đến y.
Nhưng, y chính là chủ nhân của địa phương này.
Một địa phương kỳ quái, hẳn phải có một chủ nhân kỳ quái, hay ngược lại cũng thế, chủ nhân kỳ quái thì địa phương phải kỳ quái.
tá».
NÆ¡i tay Phó Hồng Tuyết, có má»™t thanh Ä‘ao. Má»™t thanh Ä‘ao có hình dáng cổ quái, vá» Ä‘ao Ä‘en, chuôi Ä‘ao cÅ©ng Ä‘en luôn. Chàng Ä‘ang ăn cÆ¡m, ăn má»™t miếng cÆ¡m, rồi ăn má»™t miếng đồ ăn, ăn Ä‘á»u Ä‘á»u, ăn
từ từ.
Chỉ vì chàng chỉ dùng một bàn tay mà ăn.
Tay ăn, là tay hữu, còn tay tả thì nắm chuôi Ä‘ao, vô luận lúc nào, làm gì, tay gã vẫn nắm chuôi Ä‘ao, không há» rá»i Ä‘ao má»™t phút giây. Tay tả chỉ dùng vào má»™t việc duy nhất: nắm chuôi Ä‘ao.
Äao màu Ä‘en, ngưá»i mang Ä‘ao vận y phục màu Ä‘en, đôi mắt cá»§a ngưá»i mang Ä‘ao cÅ©ng Ä‘en lạ lùng.
Nhưng, màu đen đó lại là thứ màu chớp sáng, sáng lạ lùng.
Sở dÄ© có những đặc Ä‘iểm đó, cho nên, nÆ¡i chàng ngồi cách cá»­a vào rất xa, chàng vẫn bị ngưá»i vào sau cùng phát hiện ra ngay.
Ngưá»i vào sau cùng, há» Diệp, tên Khai.
Diệp Khai trông thấy chàng ngay, thấy luôn cả thanh đao đen nơi tay chàng.
Từ lúc nào cũng thế, Diệp Khai không hỠmang đao.
Suốt khoảng đưá»ng dài, chỉ có má»—i má»™t nÆ¡i này là có ngá»n đèn treo nÆ¡i cá»­a, những nhà khác Ä‘á»u tắt đèn, bởi đêm khuya lắm rồi, mà lại là tiết cuối thu, ngưá»i ta không ai không ngán lạnh.
Chỉ có nơi này không ngán lạnh.
Vá»ng cá»­a hẹp, ánh sáng cá»§a ngá»n đèn chiếu má» má» khoảng đất trước cá»­a, đất khô lợp cát vàng, gió từng cÆ¡n lá»™ng vá» cuốn cát vàng bay thành bá»±ng.
Một đóa hoa cúc tàn bị cuốn theo cát, đảo lộn, lên xuống, hoa chẳng rõ từ đâu bay tới, và nó sẽ theo gió đến tận nơi nào.
Ngưá»i ta ví Ä‘á»i ngưá»i chẳng khác Ä‘á»i hoa, thì hoa còn ai oán làm chi khi tàn tạ, gió cuốn, cát đùa ?
Hoa rÆ¡i, hoa bay, thì ngưá»i cÅ©ng không tránh khá»i luật đào thải, rồi ngưá»i cÅ©ng lịm hÆ¡i tàn, cÅ©ng vá» lòng đất lạnh, há»§y diệt theo hoa …
Cát vàng bốc theo gió cuốn, hoa bay trong cát, Ä‘iểm xuyết thêm cảnh thê lương cá»§a khoảng đưá»ng dài giữa trá»i đêm có hÆ¡i thu lạnh, đầu này đưá»ng là đồng rá»™ng mênh mang, đầu kia đưá»ng cÅ©ng mênh mang đồng rá»™ng, hoang vắng, lạnh lùng.
Ngá»n đèn kia tuy nhá», tuy má», song trong cảnh mênh mang hoang vắng này, nó có giá trị má»™t hạt minh châu.
Nhìn tận mắt, là chân trá»i, là cát vàng, trá»i và cát như liá»n nhau.
Nhìn tận mắt, chẳng thấy ai, dù có ai thì ngưá»i đó hẳn còn ở tận chân trá»i.
Và ngưá»i từ chân trá»i rồi cÅ©ng đến đây, ngưá»i đó là Diệp Khai, Diệp Khai mưá»ng tượng từ chân trá»i Ä‘i đến.
Diệp Khai Ä‘i theo con đưá»ng dài đó, từ từ mà Ä‘i trong hắc ám, Ä‘i đến chá»— có ngá»n đèn.
Äến đây rồi, hắn ngồi giữa lá»™, nhếch chân lên.
Chân hắn mang giày da, loại giày cá»§a bá»n mục đồng dùng, giày bằng da cứng nhưng hiện tại thì lá»›p da mòn lắm, nÆ¡i má»ng bày ra má»™t lá»— khuyết, da chân chá»— đó không còn da giày che chở, cÅ©ng mòn như giày, máu rá»›m Ä‘á».
Diệp Khai nhìn giày lủng, chân mòn, lắc đầu.
Hắc lắc đầu, rồi lại gật đầu, như cam với số phận điêu linh, phiêu bạt, cơ khổ, đơn côi.
Hắn đứng lên, đúng lúc đóa hoa cúc tàn bay tới tầm tay, hắn vươn tay nhặt, tay chạm làm những cánh hoa cúc còn lại rơi tơi tả …
Nắm cùi hoa trong tay, hắn suy tư một chút, đoạn cài cùi hoa vào một lỗ rách trên chiếc áo phong sương.
Rồi hắn cưá»i, đầu ngẩng cao, ngá»±c ưởng tá»›i, chân bước mạnh, bước dài, tay vươn ra, đẩy cánh cá»­a, tiến vào.
Vào, hình ảnh đầu tiên là Phó Hồng Tuyết, đập ngay mắt hắn.
Hắn chú ý đến Phó Hồng Tuyết, chú ý luôn đến thanh đao đen nơi tay Phó Hồng Tuyết.
Bàn tay trắng xanh cầm thanh đao đen, màu đen của đao càng làm nổi bật màu trắng xanh của tay.
Diệp Khai nhìn thanh đao, rồi từ đao qua tay, từ tay lên mặt.
Äao Ä‘en, tay trắng xanh, mặt cÅ©ng trắng xanh, song mắt thì Ä‘en.
Trong ánh mắt cá»§a Diệp Khai, ẩn ước có vẻ cưá»i. Chừng như hắn rất hài lòng vá»›i những gì đã nhận thấy.
Hắn đi tới đi đến chiếc bàn của Phó Hồng Tuyết, ngồi xuống.
Phó Hồng Tuyết không ngừng đũa, cứ má»™t miếng cÆ¡m, má»™t miếng thức ăn, tiếp nối Ä‘á»u Ä‘á»u, từ từ.
Chàng không hỠnhìn thoáng qua Diệp Khai, ngồi đối diện với chàng.
Diệp Khai trái lại, nhìn chàng chăm chú, má»™t lúc lâu, vụt cưá»i khan, há»i:
- Từ lúc nào ngươi cũng không uống rượu ?
Phó Hồng Tuyết không ngẩng đầu, không dừng đũa.
Ăn xong miếng cuối cùng, chàng mới đặt đũa xuống, rồi nhìn sang Diệp Khai.
Diệp Khai mỉm cưá»i.
Phó Hồng Tuyết không cưá»i.
Lâu lắm, chàng mới đáp:
- Ta không uống rượu.
Diệp Khai cưá»i há»i:
- Ngươi không uống, thì má»i ta uống vài chén, có được không ?
Phó Hồng Tuyết há»i lại:
- Ngươi muốn ta má»i ngươi uống rượu ? Tại sao ?
Chàng đáp chầm chậm, buông từng tiếng, như mỗi tiếng buông ra được đắn đo cân nhắc kỹ lưỡng.
Chỉ vì chàng muốn, má»—i lá»i chàng nói ra, là chàng phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, do đó phải thận trá»ng trước khi nói.
Cho nên, từ lâu lắm rồi, chàng chảng hỠnói một tiếng sai.
Diệp Khai đáp:
- Tại vì ta trông ngươi rất thuận nhãn !
Hắn thở dài, tiếp:
- Tại nơi đây, trừ ngươi ra, chẳng có một ai ta trông thuận nhãn cả.
Phó Hồng Tuyết hạ ánh mắt, nhìn bàn tay chàng.
Mỗi khi chàng không muốn mở miệng, là chàng nhìn xuống bàn tay.
Diệp Khai há»i:
- Ngươi chịu má»i, hay không chịu ?
Phó Hồng Tuyết lại nhìn xuống bàn tay.
Diệp Khai tiếp:
- Cơ hội tốt nhất cho ngươi đó. Nếu ngươi bỠqua, thì thật là đáng tiếc.
Phó Hồng Tuyết cuối cùng lắc đầu, từ từ thốt:
- Không đáng tiếc.
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Con ngưá»i cá»§a ngươi thú vị quá ! Nói thá»±c đấy, trừ ngươi ra, ai khác dù có quỳ xuống trước mặt ta, má»i ta, van cầu ta, ta cÅ©ng chẳng uống má»™t giá»t rượu cá»§a kẻ đó.
Chừng như buông câu đó, hắn muốn cho tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u nghe, hoặc giả hắn cho rằng tất cả Ä‘á»u Ä‘iếc, nên cất giá»ng sang sảng.
Kẻ Ä‘iếc, cÅ©ng nghe lá»t, huống hồ ngưá»i không Ä‘iếc ?
Và nghe hắn nói như vậy rồi, thật khó mà không giận hắn.
Câu nói cá»§a hắn vừa dứt âm thinh, có mấy ngưá»i đứng lên liá»n. Ngưá»i có động tác nhanh hÆ¡n hết, là má»™t vị khách mặc áo màu tía, mang kiếm, vừa lứa thiếu niên.
Hông gã nhá», vai nở rá»™ng, thanh kiếm có nạm ngá»c chá»›p ngá»i, tua kiếm màu Ä‘á»
sậm.
Tay gã cầm chén rượu, rượu đầy chén, gã xoay mình bước nhanh, thoáng mắt đến trước mặt Diệp Khai.
Không má»™t giá»t rượu rÆ¡i xuống ná»n. Sá»± kiện này chứng tá» gã có má»™t công phu đáng sợ, dày tập luyện qua nhiá»u năm tháng.
Rất tiếc, Diệp Khai không hỠnhìn gã, nên không thấy cái điểm đặc biệt đó.
Cả Phó Hồng Tuyết cũng không nhìn gã.
Không chú ý đến gã, nghĩa là cả hai chẳng xem gã ra cái quái gì.
Thiếu niên áo tía cố ý nở má»™t nụ cưá»i thật tròn, thật tươi, bởi gã biết là hiện tại trừ Phó Hồng Tuyết và Diệp Khai, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u đổ dồn ánh mắt vá» gã.
Gã đến cạnh Diệp Khai, nhẹ tay vá»— lên đầu vai Diệp Khai, há»i:
- Ta má»i ngươi má»™t chén, có được không nào ?
Diệp Khai vẫn không nhìn gã:
- Không được.
Thiếu niên áo tía tiếp:
- Vậy phải làm sao mới được cho ? Quỳ xuống mà van cầu ngươi uống, được chăng ?
Diệp Khai buông gá»n:
- ÄÆ°á»£c.
Thiếu niên cưá»i lá»›n.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i lá»›n.
Diệp Khai cÅ©ng cưá»i, song cưá»i nhẹ, thốt:
- Quỳ xuống, van cầu ta uống, thì được lắm. Nhưng ta cũng không uống đâu !
Thiếu niên áo tía há»i:
- Ngươi biết ta là ai chăng ?
Diệp Khai đáp:
- Chắc là không biết rồi ! Cả đến cái việc ngươi có phải là con ngưá»i hay không, ta còn không biết rõ, thì biết làm sao được ngươi là ai ?
Nụ cưá»i cá»§a thiếu niên tắt ngay, và bàn tay cá»§a gã án lên chuôi kiếm ngay.
Má»™t tiếng soang vang khẽ. Chuôi kiếm theo tay ló ra, chá»±c tuốt khá»i vá».
Nhưng, bàn tay của gã nhích động rồi, bàn tay chỉ nắm cái chuôi kiếm, một chuôi kiếm không có thân kiếm.
Vì thân kiếm đã tách rá»i chuôi kiếm, nằm gá»n trong vá», không theo chuôi kiếm mà ra.
Bàn tay của gã vừa nhích động, một ngón tay của Diệp Khai cũng nhích động, ngón tay chạm kiếm, chỗ chạm bị gãy ngay.
Kiếm gãy ở đoạn một tấc cách chuôi kiếm.
Do đó, chuôi kiếm theo tay thiếu niên mà ra, nhưng thân kiếm còn nằm yên trong
vá».
Cầm chuôi kiếm cụt thân kiếm, thiếu niên xám xịt gương mặt.
Má»i ngưá»i dù không xám xịt mặt, cÅ©ng tắt lịm nụ cưá»i. Nụ cưá»i tắt, cái đó đành rồi, tất cả cÅ©ng nín thở luôn.
Má»i âm thinh Ä‘á»u ngưng bặt, trừ má»™t âm thinh, âm thinh cá»§a các cá»— bài không xương.
Ngưá»i trung niên cứ xáo trá»™n các cá»— bài, mưá»ng tượng chẳng nghe gì, thấy gì đã xảy ra bên cạnh y.
Phó Hồng Tuyết cũng thản nhiên đến lạnh lùng.
Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết, cưá»i nhẹ, thốt:
- Ngươi thấy đó, ta có lừa ngươi đâu ! Kẻ khác má»i rượu ta, là cả má»™t sá»± khó khăn ghê gá»›m !
Phó Hồng Tuyết từ từ gật đầu:
- Ngươi không lừa ta !
Diệp Khai há»i:
- Ngươi má»i hay không má»i ?
Phó Hồng Tuyết từ từ lắc đầu:
- Không má»i.
Chàng đứng lên, quay mình, mưá»ng tượng chẳng muốn tranh luận vá» bất cứ việc gì nữa.
Nhưng, chàng quay đầu lại, nhìn thiếu niên mặt tía, từ từ thốt:
- Ngươi nên dùng tiá»n mua sắm y phục, tìm mua má»™t thanh kiếm tốt hÆ¡n, tuy nhiên từ nay trở Ä‘i, ngươi không nên mang kiếm bên mình nữa, bởi dùng kiếm để trang sức cho mình có má»™t cái vẻ hách, thì thật là nguy hiểm không tưởng nổi.
Chàng thốt má»™t cách thong thả, lại có phần khẩn thiết, đúng là những lá»i vàng ngá»c, đáng ghi nhá»› Ä‘á»i Ä‘á»i.
Trong tình huống đó, thiếu niên áo tía khi nào tiêu hóa nổi những lá»i, dù là vàng ngá»c, song lại châm chích hÆ¡n độc tiển ?
Gã nhìn Phó Hồng Tuyết, mặt xám xịt lại một lần nữa.
Phó Hồng Tuyết ung dung bước đi, vỠphía cửa, đi rất chậm, dáng bước rất kỳ
quái.
Chân tả bước tới rồi, chân hữu mới lê theo sau, lê chứ không bước.
Thì ra, chàng có chiếc chân thá»t !
Diệp Khai lá»™ vẻ kinh dị, mà trong niá»m kinh dị, phảng phất cái ý tiếc rẻ.
Ngoài ý niá»m kinh dị, tiếc rẻ, hắn không có má»™t cảm nghÄ© nào khác cả, âm thầm hay lá»™ liá»…u.
Thiếu niên áo tía nắm chặt đôi tay, vừa phẩn ná»™ vừa thất vá»ng.
Gã thất vá»ng vì chẳng thấy Diệp Khai ngăn chận Phó Hồng Tuyết, bắt chàng trở lại bàn, buá»™c chàng trả giá câu nói châm chích vừa rồi há»™ gã.
Äối vá»›i gã, Diệp Khai là con ngưá»i đáng cho gã sợ, chứ cái tên chân thá»t kia, có đáng sợ chút nào đâu ?
Gã nháy mắt vá»›i má»™t số ngưá»i hiện diện.
Có hai ngưá»i từ từ đứng lên, rõ ràng là định Ä‘uổi theo Phó Hồng Tuyết.
Vừa lúc đó, một âm thinh kỳ quái vang lên:
- Ngươi không muốn ngưá»i khác má»i ngươi uống rượu, thế ngươi có chịu má»i ngưá»i khác uống rượu hay không ?
Thinh âm vang trầm trầm, nhu hòa, song dù ai đứng xa xa, cũng nghe được rõ
ràng.
Ngưá»i phát âm mưá»ng tượng đứng cạnh ngưá»i nghe, nói bên tai ngưá»i nghe, nhưng ngưá»i nghe chẳng thấy bóng dáng ngưá»i phát âm !
Tuy nhiên, đã có âm thinh, tất phải có ngưá»i phát xuất, dù trong nhất thá»i không ai phát hiện, cuối cùng rồi cÅ©ng có ngưá»i phát hiện.
Và ngưá»i phát âm chính là vị trung niên vận y phục hoa lệ, chỉnh tá», hiện tại thì y bằng lòng ngẩng mặt lên, bằng lòng quay đầu lại, bằng lòng luôn Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, nhìn Diệp Khai.
Diệp Khai cưá»i trả, đáp:
- Ngưá»i ta má»i, là má»™t việc, còn ta má»i hay không má»i kẻ khác, là má»™t việc khác, hai việc không giống nhau.
Ngưá»i trung niên cưá»i nhẹ:
- Phải đấy ! Hoàn toàn bất đồng !
Thiếu niên áo tía cắn răng, một phút sau, vụt quay mình, bước đi.
Diệp Khai từ từ thốt:
- Bất quá, khi ta má»i ngưá»i nào uống rượu, thì ngưá»i đó không thể không uống, mà đã uống rồi là nhất định phải uống say, không say không được.
Lồng ngực của thiếu niên áo tía phập phồng thấy rõ, hơi thở dập dồn nghe rõ.
Bá»—ng, gã quay đầu lại, há»i:
- Ngươi hẳn biết là muốn má»i rượu ngưá»i ta, ít nhất ngươi cÅ©ng phải có tiá»n chứ ?
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Tiá»n ? Ngươi nhận rằng ta không có vẻ gì là có tiá»n trong mình phải chăng ?
Thiếu niên áo tía cưá»i lạnh:
- Bất cứ ai trông vào dáng dấp cá»§a ngươi, cÅ©ng Ä‘á»u có sá»± nhận xét như ta !
Diệp Khai thản nhiên:
- CÅ©ng may, muốn mua rượu mà uống, không nhất thiết là phải chi tiá»n. Ngưá»i ta vẫn có thể dùng hạt đậu mà mua rượu, được như thưá»ng ! Như thưá»ng !
Thiếu niên áo tía sững sá», trố mắt nhìn Diệp Khai, qua má»™t phút, há»i:
- Dùng hạt đậu ? Äậu gì thế ?
Diệp Khai đáp:
- Thứ đậu này đây.
Một chiếc túi hiện ra nơi lòng bàn tay hắn.
Hắc lắc tay, nhiá»u hạt đậu từ trong túi lăn ra. Thá»§ pháp cá»§a hắn xảo diệu như ngưá»i biểu diá»…n ảo thuật làm trò.
Những hạt đậu óng ánh vàng ! Những hạt đậu bằng vàng !
Thiếu niên áo tía nhìn những hạt đậu vàng lăn tròn trên ná»n, giật mình má»™t lúc lâu, sau cùng ngẩng mặt lên, gượng cưá»i, thốt:
- Còn một việc ta chưa hiểu !
Diệp Khai cưá»i nhẹ:
- Việc gì ngươi không hiểu, ta hiểu !
Thiếu niên áo tía tiếp:
- Äiá»u ta không hiểu, là Ä‘iểm bất đồng giữa hai sá»± kiện: ngươi không muốn má»i rượu ai, và không muốn ai má»i rượu ngươi. Hai sá»± kiện đó khác nhau như thế nào ?
Diệp Khai chá»›p mắt, bước tá»›i trước mặt thiếu niên, trầm giá»ng há»i:
- Nếu có má»™t con chó má»i ngươi ăn phân cá»§a nó, ngươi ăn hay không ăn ?
Thiếu niên biến sắc mặt:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không ăn !
Diệp Khai mỉm cưá»i, tiếp:
- Ta không ăn, nhưng thá»i thưá»ng thì ta cho chó ăn phân !
Phó Hồng Tuyết ra đến bên ngoài cửa.
Ở bên ngoài, chẳng rõ từ lúc nào, có hai ngá»n đèn lồng, do hai đại hán vận áo trắng cầm nÆ¡i tay.
Chúng đứng giữa lòng đưá»ng.
Phó Hồng Tuyết hoành tay, khép cánh cá»­a lại, rồi từ từ bước xuống các nấc thá»m bằng đá, từ từ bước Ä‘i, lúc đến gần hai đại hán, má»›i phát hiện ra sau lưng chúng, còn có má»™t ngưá»i nữa.
Gió thổi qua, làm chao chao đèn lồng, bóng ngưá»i chao chao song ngưá»i bất động như ba pho tượng đá.
Ãnh đèn soi rõ thân hình há», từ đầu đến chân, cát vàng phá»§ kín, mưá»ng tượng bên ngoài lá»›p áo trắng, còn có má»™t lượt áo vàng.
Äêm sâu, vào tiết cuối thu, có gió lạnh, ba bóng ngưá»i xuất hiện cách đó, tạo cái cảnh vừa ngụy dị, bí ảo, vừa khá»§ng khiếp.
Nhưng, Phó Hồng Tuyết không lưu ý đến cả ba, chừng như chàng không trông thấy cả ba.
Chàng chầm chậm bước trên đưá»ng, mắt nhìn vá» phương trá»i xa.
Có lẽ ở nÆ¡i phương trá»i xa xa đó, có cái gì mà chàng luôn luôn ghi khắc trong tâm khảm, tỉnh thì nhìn vá» phương xa đó, mÆ¡ cÅ©ng đưa hồn vá» phương xa đó.
NÆ¡i đó, có cái gì chỠđợi chàng ? Hay có ngưá»i Ä‘ang chỠđợi chàng ?
Ãnh mắt cá»§a chàng lạnh lùng đối vá»›i má»i sá»± vật. Dù nhìn sá»± vật, chàng có biểu hiện má»™t tình cảm nào, thì tình cảm đó nhất định không ấm dịu, mà chỉ là thống khổ, cừu hận.
Chàng chầm chậm đi tới.
Ngưá»i đứng sau hai ngá»n đèn lồng, bá»—ng tiến lên, thốt:
- Xin các hạ dừng chân !
Phó Hồng Tuyết đứng lại.
Ngưá»i ta muốn chàng đứng lại, chàng đứng ngay, không há»i ngưá»i ta là ai, không há»i lý do.
Ngưá»i áo trắng có thái độ cá»±c kỳ hữu lá»…, song lúc y nghiêng mình, đầu cúi, thì đôi mắt nhìn thoáng qua bàn tay cầm Ä‘ao cá»§a Phó Hồng Tuyết.
Rồi chiếc áo trắng của y lay động đến phồng to lên, tuy lúc đó không có một cơn gió nào quét qua.
Hiển nhiên, y đang ngầm vận khí, giới bị nghiêm mật.
Nhưng, Phó Hồng Tuyết không hỠnhích động, mình không động, tay không động thì thanh đao cũng nằm im.
Äến ánh mắt cÅ©ng không rá»i phương trá»i xa trong phút giây để nhìn qua đối tượng.
Phương trá»i xa là vùng hắc ám, y thấy gì nÆ¡i đó mà nhìn mãi ?
Cảnh giác lên cao độ, làm căng thẳng thần kinh cá»§a ngưá»i áo trắng, má»™t lúc lâu, sau cùng chẳng có gì xảy ra, ngưá»i áo trắng thở phào, lÆ¡i Ä‘i phần giá»›i bị, rồi cưá»i nhẹ, thốt:
- Xin thứ cho tại hạ cái tội mạo muội thỉnh giáo.
Äoạn, y tiếp:
- Chẳng hay, có phải là các hạ vừa đến đây, ngay trong ngày nay chăng ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Phải !
Chàng không dùng nhiá»u lá»i, chỉ nói vừa đủ, rất đủ, tuy nói ít song rất đúng. Cho nên, chàng không đáp vá»™i, bất cứ lần nào cÅ©ng thế, trước khi trả lá»i, chàng đắn Ä‘o kỹ càng.
Ngưá»i áo trắng há»i tiếp:
- Các hạ từ nơi nào đến đây ?
Phó Hồng Tuyết nhìn xuống thanh đao, lần này chàng nín lặng.
Äợi mãi, không nghe Phó Hồng Tuyết nói gì, ngưá»i áo trắng gượng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, há»i tiếp:
- Các hạ muốn đi ngay ?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Có lẽ.
Ngưá»i áo trắng lại tiếp:
- Có lẽ là không đi ngay ?
Phó Hồng Tuyết vẫn lạnh lùng:
- Có lẽ.
Ngưá»i áo trắng tiếp luôn:
- Giả như tạm thá»i, các hạ chưa vá»™i Ä‘i, thì Tam Lão Bản muốn thỉnh các hạ đến đàm đạo, trong đêm nay.
Phó Hồng Tuyết há»i lại:
- Tam Lão Bản ?
Ngưá»i áo trắng mỉm cưá»i:
- Tại hạ nói đó, đương nhiên là Tam Lão Bản cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng.
Lần này thì ngưá»i áo trắng cưá»i thật sá»±.
Bởi, đúng là má»™t chuyện đáng cưá»i, bởi cả đến Tam Lão Bản mà cÅ©ng có ngưá»i không biết, quả thật là lạ.
Nhưng, trong mắt cá»§a Phó Hồng Tuyết, trên thế gian này chẳng có chuyện gì đáng cưá»i cả.
Cưá»i lên mấy tiếng, ngưá»i áo trắng chợt thấy mình cưá»i vô ý thức quá, liá»n ngưng cưá»i, rồi dặng hắng, sau cùng tiếp:
- Tam Lão Bản phân phó tại hạ, phải làm sao thỉnh cho được tôn giá, nếu không …
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Thì sao ?
Ngưá»i áo trắng đáp:
- Tại hạ không thể trở vỠphục lệnh. Tại hạ phải đứng lại đây, không được đi đâu.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Äứng tại đây ?
Ngưá»i áo trắng gật đầu:
- Tại chỗ này.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Äứng đến chừng nào ?
Ngưá»i áo trắng đáp:
- Chừng nào các hạ đáp ứng lá»i má»i.
Phó Hồng Tuyết buông lửng lơ:
- Tốt lắm !
Ngưá»i áo trắng chá» chàng nói tiếp, ngỠđâu chàng quay mình, bước Ä‘i.
Chân tả nhích rồi tới chân hữu từ từ lê theo sau, hai chân ngang nhau rồi, chân tả lại nhích tới.
Chân hữu mưá»ng tượng hoàn toàn tê cứng, không còn co duá»—i được nữa.
Ngưá»i áo trắng biến sắc, chiếc áo phồng lên trở lại như lúc đầu, nhưng đến lúc Phó Hồng Tuyết khuất mình trong bóng đêm, y vẫn còn đứng tại chá»—, không há» nhúc nhích.
Một cơn gió mạnh quét ngang qua y, y không hỠchớp mắt.
Má»™t đại hán cầm đèn thấp giá»ng há»i:
- Äể hắn Ä‘i như vậy sao ?
Ngưá»i áo trắng cắn chặt răng, không nói gì.
Máu từ từ rỉ theo khóe miệng, chậm chậm chảy xuống, gió cuốn vá», cái lạnh làm cho máu khô ngay.
Phó Hồng Tuyết không hỠquay đầu lại.
Chỉ cần chàng bắt đầu bước, là cứ bước tới, không một cái gì làm cho chàng quay đầu lại.
Gió từng cÆ¡n mạnh cuốn vá», khua động má»™t vài cánh cá»­a không cài then kỹ cá»§a những ngôi nhà ven theo đưá»ng, Phó Hồng Tuyết Ä‘i qua khoảng đưá»ng đó, đến trước ngôi nhà cuối, dừng chân lại.
Chàng vừa dừng chân, cửa nhà vụt mở ra.
Trong nhà không có ngưá»i lên tiếng, cÅ©ng chẳng có ánh đèn, bóng tối bên trong dày đặc hÆ¡n màn đêm bên ngoài.
Phó Hồng Tuyết không nói tiếng gì, chậm chậm bước vào, qua cửa rồi, quay mình lại, đóng cửa, cài then.
Chàng quá quen với bóng tối.
Trong bóng tối, hai cánh tay vươn ra, hai bàn tay nắm bàn tay hữu của chàng.
Hai bàn tay đó ấm áp quá, má»m dịu quá, ngón nhá» quá.
Phó Hồng Tuyết đứng yên, để cho hai bàn tay đó nắm tay chàng.
Rồi tiếng ngưá»i vang khẽ lên, êm dịu, ngá»t ngào, trong trẻo:
- Ta chỠđợi lâu lắm rồi !
Âm thanh của một thiếu nữ.
Phó Hồng Tuyết gật đầu, cá»­ chỉ cá»§a chàng luôn luôn hưởn đải, mưá»ng tượng bình sanh chàng không há» hành động vá»™i vàng, hấp tấp.
Một phút sau, chàng mới thốt, từ từ:
- Äích xác, ngươi đợi rất lâu.
Thiếu nữ há»i:
- Ngươi đến từ lúc nào ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Hôm nay vào lúc hoàng hôn.
Thiếu nữ há»i:
- Ngươi không hỠđi thẳng đến đây ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Không há».
Thiếu nữ há»i:
- Tại sao ngươi không đến thẳng nơi này ?
Phó Hồng Tuyết há»i lại thay vì đáp:
- Thế bây giỠta không đến thẳng tại đây sao ?
Thiếu nữ dịu giá»ng:
- Phải ! Hiện tại, ngươi đã đến thẳng tại đây rồi. Chỉ cần ngươi đến thì thôi, dù mất bao nhiêu thá»i gian, cÅ©ng đáng cho ta đợi.
Thực sự, nàng đã đợi bao nhiêu lâu rồi ?
Nàng là ai ? Tại sao có mặt tại đây, để mà đợi Phó Hồng Tuyết ?
Nào ai biết nàng là ai, tại sao nàng có mặt trong ngôi nhà này, và vì nguyên nhân nào chỠđợi Phó Hồng Tuyết ?
Chỉ có hỠbiết mà thôi.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ngươi chuẩn bị đầy đủ chưa ?
Thiếu nữ đáp:
- Äâu vào đó cả rồi. Vô luận ngươi muốn gì, chỉ cần ngươi nói ra, là có ngay cho ngươi.
Phó Hồng Tuyết không nói thêm tiếng nào.
Thiếu nữ tiếp:
- Ta biết, ngươi muốn cái gì, ta đã biết …
QuỠquạng tay trong bóng tối, nàng tìm khuy áo của Phó Hồng Tuyết. Bàn tay của nàng vừa ấm dịu, vừa nhẹ nhàng, chỉ một thoáng là Phó Hồng Tuyết trần truồng như nhộng.
Trong gian nhà, không có gió lạnh, nhưng Phó Hồng Tuyết từng cơn rợn da gà, nhưng lại là một thứ rợn khoan khoái.
Thiếu nữ nhẹ giá»ng thốt:
- Ngươi vẫn còn là trai tơ mà ! Ta sẽ giúp ngươi trở nên già dặn. Có những sự việc ngươi cần già dặn mới làm nổi.
Nàng hôn vào ngực chàng.
Rồi, nàng dìu chàng đến chiếc giưá»ng trong má»™t góc, sau đó hai thân hình ngã xuống, nhưng bàn tay tả cá»§a Phó Hồng Tuyết vẫn còn nắm chặt chuôi Ä‘ao.
Thanh Ä‘ao đã biến thành má»™t bá»™ phận dính liá»n vá»›i thân thể chàng. Thanh Ä‘ao có giá trị ngang sanh mạng cá»§a chàng, chẳng bao giá» chàng rá»i nó.
Có ai tách má»™t bá»™ phận cá»§a cÆ¡ thể rá»i khá»i cÆ¡ thể đó chăng ?
Ãnh nắng đã lên cao. Ãnh nắng le lói chiếu qua khe cá»­a sổ, vào nhà, soi rõ ngưá»i nằm trên giưá»ng, ngưá»i còn ngá»§ say, tay vẫn cầm thanh Ä‘ao.
Gian nhà có hai phòng, phòng phía trước là nơi Phó Hồng Tuyết đang ngủ, phòng phía sau giành cho việc nấu nướng.
Có mùi cơm bốc từ phòng bếp lên phòng trước.
Trong phòng bếp, duy nhất một bà lão đang cẩn thận nấu nướng mấy thức ăn sáng.
Bà có vẻ ủ rủ như không chịu đựng nổi số tuổi chồng chất trên mái đầu lợp tóc trắng, chẳng còn một sợi đen. Da mặt, da tay khô khan, nhăn nhúm như một trái cây héo.
Có lẽ bà lúc nhá» không đẹp gì đó, khi trở vá» già, trải qua nhiá»u lao khổ, nên trông xấu xí lạ lùng.
Phòng bếp sạch sẽ, phòng phía trước đương nhiên phải tươm tất tinh khiết hÆ¡n nhiá»u.
Giưá»ng, màn, chăn, tất cả Ä‘á»u thÆ¡m mùi sạch sẽ.
Trên giưá»ng, Phó Hồng Tuyết còn say ngá»§, trong khi lão bà rón rén bày biện các món ăn.
Lần cuối, lão bà mang lên món cuối, thì Phó Hồng Tuyết thức dậy. Ngưá»i thưá»ng, lúc vừa thức dậy thì cái vẻ ngáy ngá»§ vẫn còn vương Ä‘á»ng ít nhiá»u, nhưng Phó Hồng Tuyết tỉnh bÆ¡, mưá»ng tượng chẳng bao giá» ngá»§.
Thiếu nữ trong đêm vắng bóng, chẳng rõ nàng bỠđi đâu, đi từ lúc nào, và đi rồi sẽ trở lại đây hay không, chừng nào mới trở lại nếu sẽ trở lại.
Phó Hồng Tuyết không nói gì vá»›i lão bà, không há»i gì cả.
Mưá»ng tượng trong đêm, những gì đã đến vá»›i chàng, trong ngôi nhà này, Ä‘á»u là má»™ng, tất cả Ä‘á»u là má»™ng, trừ má»™t việc, việc đó là chàng hiện Ä‘ang ở trong ngôi nhà. Chỉ có ngôi nhà là thá»±c, còn bao nhiêu Ä‘á»u là má»™ng.
Chàng không nói, thì bà lão nói.
Bà cưá»i vuốt, cất tiếng.
- Ä‚n sáng, năm tiá»n, phòng má»—i hôm bốn tiá»n bảy phân, tất cả chi phí trong má»™t tháng là mưá»i lạng bạc. Ở tại địa phương này, tìm được má»™t chá»— trá» vá»›i cái giá hàng tháng đó, cÅ©ng may mắn lắm.
Mặt bà vốn nhăn, bà cưá»i, mặt càng nhăn hÆ¡n, và lúc bà cưá»i, khó mà nhận ra nét cưá»i, bởi gương mặt nhăn không còn nhăn hÆ¡n được nữa.
Phó Hồng Tuyết lấy một đĩnh bạc, đặt lên bàn, thốt:
- Tôi ở đây trong ba tháng. ÄÄ©nh bạc này trị giá năm mươi lượng.
Lão bà đáp:
- Thế thì còn thừa hai mươi lượng. Äể làm gì ?
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Tôi chết đi, bà mua hộ một cỗ quan tài.
Lão bà cưá»i nhẹ, há»i:
- Nếu khách trỠkhông chết ?
Phó Hồng Tuyết thản nhiên:
- Thì bà giữ lấy, để sau này mua cho bà một cỗ quan tài.
Ra khá»i hẻm, là đến đưá»ng cái.
Gió đã ngừng thổi. Thái dương nhả sáng xuống mặt đưá»ng, cát vàng chá»›p ngá»i ngá»i, như mảnh vụn kim cương.
Trên đưá»ng, khách bá»™ hành đã bắt đầu qua lại.
Ngưá»i thứ nhất đập vào mắt Phó Hồng Tuyết, là ngưá»i vận áo trắng, trong đêm vừa qua.
Y vẫn đứng nguyên tại chỗ, thậm chí tư thế đứng cũng không đổi thay. Chiếc áo trắng của y, đã phủ dày cát vàng, áo biến màu vàng, đầu tóc cũng ngã màu vàng, chỉ có gương mặt trắng xanh, thì gương mặt đó hiện tại mất hẳn màu.
Y chịu đựng suốt đêm dài, giữa gió lạnh, sương lạnh.
Khách Ä‘i đưá»ng nhìn y, y không buồn nhìn lại, thản nhiên như đứng giữa sa mạc, hoang vắng.
Chịu đựng được như thế, phải có gan lỳ, trên Ä‘á»i này chỉ có y là có gan lỳ cỡ đó.
Phó Hồng Tuyết Ä‘i ngang qua y, đôi mắt cá»§a chàng nhìn vá» phương trá»i xa, và nÆ¡i đó, đột nhiên, cát vàng nổi lên từng bá»±ng, từng bá»±ng.
Tiếng vó ngựa vang lên, như trống đổ liên hồi.
Trong thoáng mắt, bảy kỵ sĩ đến nơi, vó ngựa nhanh hơn tên bắn.
Vừa đến nơi, cả bảy kỵ sĩ không hẹn mà đồng cùng một loạt đứng lên ngay trên yên, trong khi ngựa vút đi như gió cuốn.
Cùng loạt, cả bảy kỵ sĩ tung lá cỠnhỠcầm nghiêng, tay hoành đao ngang ngực.
Các kỵ sÄ© chào ngưá»i áo trắng, má»™t cách chào hết sức cung kính.
Cái chào cá»§a há» nói lên thân phận cá»§a ngưá»i áo trắng, thân phận cá»§a y nhất định là không thấp hèn.
Vá»›i thân phận đó, y không cần phải chịu đựng như thế, nhưng y lại cam chịu đựng, Ä‘iá»u này chứng tá» y có má»™t mục đích rõ rệt, chính cái mục đích quan trá»ng đó đòi há»i y phải á»§y khúc trung thành.
Mục đích gì ? Không là cho y, cái đó chắc rồi.
Không cho y, thì ngoài Tam Lão Bản tại Vạn Mã ÄÆ°á»ng ra, còn cho ai nữa ?
Kỵ sÄ© hoành Ä‘ao, dưới ánh dương quang, Ä‘ao chá»›p ngá»i, nhưng mắt cá»§a ngưá»i áo trắng không chá»›p, thân hình không nhích động.
Bảy kỵ sÄ© chưa ngồi xuống yên, ngá»±a đã biến thành những chấm Ä‘en Ä‘en ở cuối khoảng đưá»ng rồi.
Bá»—ng, kỵ sÄ© sau cùng hú vá»ng má»™t tiếng dài, vừa ngồi xuống lại đứng lên như cÅ©, tay giật cương, ngá»±a quay đầu, thoáng mắt ngá»±a trở lại trước mặt ngưá»i áo trắng.
Trong tay kỵ sÄ©, có má»™t ngá»n thương bằng sắt, màu Ä‘en, quanh thân thương có má»™t lá cá» quấn kín.
Äến nÆ¡i, kỵ sÄ© vung tay, ngá»n thương bay tá»›i, cắm phập xuống mặt đưá»ng, lá cá» tháo ra, phất phÆ¡ theo gió phô rõ hình thức tam giác, cá» màu trắng, trên cá» có năm chữ:
- Quan Äông Vạn Mã ÄÆ°á»ng.
Rồi kỵ sĩ lại kéo cương một lượt nữa, ngựa quay đầu, phóng vó theo đoàn.
Ngưá»i Ä‘i, cá» còn đó, cá» tắm ánh dương quang, cá» màu trắng, chữ màu Ä‘á», hai màu phản chiếu, kiêu hùng dưới ánh dương quang.
Ngưá»i Ä‘i đưá»ng trố mắt nhìn cảnh tượng hiện ra, thán phục tài cỡi ngá»±a cá»§a kỵ sÄ©, tài phóng thương, há» thán phục đến quên cả reo hò tán thưởng.
Chợt, có ai đó bật chuổi cưá»i dài, tràng cưá»i dứt, má»™t câu nói tiếp theo:
- Quan Äông Vạn Mã ÄÆ°á»ng ! Khá lắm ! Äáng chú ý đến lắm !
Ngá»n đèn lồng trước khung cá»­a hẹp đã tắt.
Má»™t ngưá»i đứng bên dưới ngá»n đèn, chính ngưá»i này ngẩng mặt mà cưá»i, âm thanh rung chuyển không gian, cát vàng bám nÆ¡i lồng đèn lay động, rÆ¡i xuống đầu hắn, mặt hắn.
Khi nào hắn để tâm đến cái vặt vạnh đó ?
Hắn, là Diệp Khai, hắn không há» dừng chân ở những cái vặt vạnh như vậy. Hắn vẫn mặc chiếc áo đêm qua, vừa rách, vừa hôi hám, má»™t mùi hôi đặc biệt, không tên, há»—n hợp bởi mùi ngưá»i, mùi bụi cát, mùi gió sương, mùi cây cá» mục.
Hắn đứng đó, không buồn ái ngại cho những ngưá»i quanh hắn phải ngá»­i cái mùi đặc biệt cá»§a hắn. Mà chừng như hắn muốn cho ngưá»i ta ngá»­i cái mùi cá»§a hắn, thấy ai bịt mÅ©i, là hắn thích vô cùng.
Nơi một lỗ thủng trên áo, đóa hoa cúc tàn đêm qua không còn nữa, thay vào đó là một đóa châu hoa.
Châu hoa là vật trang sức mái đầu nữ nhân, bình sanh hắn không hỠhái hoa tươi, bình sanh hắn chỉ hái hoa châu thôi.
Äóa châu hoa này, do chính hắn hái rồi cài vào áo rách, hay do nữ nhân tặng ? Cái đó, chỉ có hắn và nữ nhân chá»§ đóa châu hoa biết mà thôi.
Phó Hồng Tuyết lúc đó, thu hồi ánh mắt đang nhìn vỠchốn xa xăm, đưa ánh mắt sang Diệp Khai.
Và cÅ©ng lúc đó, Diệp Khai rá»i chá»— đứng, bước ra giữa đưá»ng, đến trước mặt ngưá»i áo trắng.
Chân hắn chập choạng, ngưá»i hắn lảo đảo, tá»±a hồ hắn Ä‘ang say túy lúy, say đến mức độ cá»§a Lý Thái Bạch nhảy xuống nước ôm trăng mà chết đắm.
Toàn thân hắn say, song đôi mắt không say, đôi mắt sáng quắc không kém mắt Thành Cát Tư Hãn lúc nhắm chim điêu mà buông tên thần.
Hắn nhìn chăm chú ngưá»i áo trắng, rồi há»i:
- Từ đêm qua đến bây giá», các hạ vẫn đứng đây ?
Ngưá»i áo trắng đáp:
- Phải !
Diệp Khai lại há»i:
- Rồi suốt ngày nay, cũng đứng đây ?
Ngưá»i áo trắng đáp:
- Phải !
Diệp Khai há»i:
- ChỠđợi cái gì đó ?
Ngưá»i áo trắng đáp:
- Chá» ngưá»i.
Diệp Khai há»i:
- Ai ?
Ngưá»i áo trắng đáp:
- Các hạ.
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- ChỠtại hạ ? Tại hạ không là tuyệt sắc giai nhân, thì các hạ chỠđể làm gì ?
Ngưá»i áo trắng đáp:
- Trong con mắt cá»§a Tam Lão Bản, những giai nhân trên cõi Ä‘á»i này gom lại không sánh được má»™t các hạ vá»›i phong độ anh hùng.
Diệp Khai cưá»i lá»›n:
- Cho đến bây giá», tại hạ má»›i biết mình là má»™t đấng anh hùng ! Nhưng, Tam Lão Bản thuá»™c hạng ngưá»i như thế nào ?
Ngưá»i áo trắng đáp:
- Là ngưá»i biết anh hùng, trá»ng anh hùng.
Diệp Khai tiếp:
- Tốt ! Tại hạ rất hoan hỉ những con ngưá»i như vậy. Tam Lão Bản ở đâu ? Tại hạ sẽ cho lão ta có dịp má»i tại hạ uống rượu.
Cho ngưá»i ta có dịp má»i rượu hắn, hắn có cảm tưởng là làm cho ngưá»i ta rỡ mặt rỡ mày vì việc đó lắm.
Hắn có cảm tưởng là ban vinh hạnh cho ngưá»i ta !
Ngưá»i áo trắng thốt:
- Chính tại hạ Ä‘ang tuân hành mạng lịnh cá»§a Tam Lão Bản, Ä‘i thỉnh khách đêm nay đến đó uống rượu. Má»™t tiệc rượu má»n.
Diệp Khai lắc đầu:
- Nếu là tiệc má»n thì thôi, tại hạ không đến dá»± đâu ! Phải là tiệc lá»›n má»›i được, má»™t tiệc có rất nhiá»u rượu, uống đến ngày tận thế cÅ©ng không hết phần tích trữ.
Ngưá»i áo trắng đáp:
- Tại Vạn Mã ÄÆ°á»ng, bất cứ lúc nào, cÅ©ng có sẵn trên ba ngàn vò rượu loại thượng hảo hạng. Thiết tưởng số tích trữ đó đủ làm hài lòng các hạ.
Diệp Khai cưá»i ròn:
- Nếu vậy, thì dù các hạ không gá»i, tại hạ cÅ©ng bắt buá»™c các hạ gá»i tại hạ !
Ngưá»i áo trắng Ä‘iá»m nhiên:
- Äa tạ.
Diệp Khai há»i:
- Tại hạ đã đáp ứng rồi, các hạ còn chỠgì nữa mà chưa chịu ly khai nơi này ?
Ngưá»i áo trắng giải thích:
- Tại hạ vâng lịnh má»i sáu ngưá»i, hiện tại má»›i má»i được năm vị thôi.
Diệp Khai chớp mắt:
- Cho nên, các hạ chưa đi được ?
Ngưá»i áo trắng gật đầu:
- Äúng vậy.
Diệp Khai há»i
- Ngưá»i thứ sáu là ai ?
Không đợi ngưá»i áo trắng hồi đáp, hắn bật cưá»i lá»›n, rồi tiếp:
- Tại hạ biết ngưá»i đó là ai rồi. Xem ra, hắn không thích má»i ai uống rượu mà cÅ©ng không thích ai má»i hắn uống.
Ngưá»i áo trắng nhếch nụ cưá»i khổ.
Diệp Khai tiếp luôn:
- Dù các hạ có đứng đây đủ ba ngày đêm, tại hạ bảo chứng là không làm sao cho hắn dao động. Trên thế gian này, chẳng có sự gì làm cho tâm hắn dao động nổi.
Ngưá»i áo trắng thở dài.
Diệp Khai đưa ý kiến:
- Tuy nhiên, có một biện pháp làm cho hắn dao động được.
Ngưá»i áo trắng ngưng trá»ng thần sắc:
- Xin thỉnh giáo.
Diệp Khai giải thích:
- Muốn cho hắn đi đến nơi nào, các hạ đừng mong thỉnh mà được, dù cung cách thỉnh cực kỳ tôn kính. Mà kích thích hắn cũng chẳng ích lợi gì. Chỉ có cách là làm cho hắn chú ý đến một cái gì đó, và cái đó sẽ khai diễn tại nơi các hạ thỉnh hắn đến. Thế là hắn đến ngay, cấm hắn hắn cũng đến.
Ngưá»i áo trắng nhếch miệng cưá»i khổ, thốt:
- Rất tiếc, tại hạ không biết phải làm cho con tim của hắn dao động.
Diệp Khai bảo:
- Các hạ nhìn đây.
Hắn quay mình, bước đi vỠPhó Hồng Tuyết.
Mưá»ng tượng Phó Hồng Tuyết có ý chá».
Diệp Khai cứ bước tá»›i, tá»›i gần, càng gần càng lá»™ vẻ thần bí, rồi hắn thấp giá»ng
há»i:
- Ngươi biết hay không biết ta là ai ? Ta có liên quan vá»›i ngươi thế nào ? Phó Hồng Tuyết há»i lại:
- Ngươi là ai ? Có liên quan với ta thế nào ?
Gương mặt chàng vẫn lạnh lùng, không một cảm nghĩ nào hiện lộ, song đôi bàn tay nắm chuôi đao chừng như gồng lên, gân xanh nổi vồng thấy rõ.
Diệp Khai Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i:
- Nếu ngươi muốn biết, thì đêm nay, cứ đến Vạn Mã ÄÆ°á»ng gặp ta, ta sẽ cho biết.
Hắn không để cho Phó Hồng Tuyết nói tiếng gì vá»›i hắn, thốt xong hắn liá»n quay mình Ä‘i, mưá»ng tượng hắn sợ Phó Hồng Tuyết Ä‘uổi theo hay gá»i giật lại.
Nhưng, Phó Hồng Tuyết bất ngôn, bất động, mắt nhìn xuống, dán vào bàn tay cầm đao.
Diệp Khai trở lại cạnh ngưá»i áo trắng, vá»— nhẹ tay lên vai y, cưá»i thốt:
- Hiện tại, các hạ có thể trở vá» phục lịnh được rồi. Äêm nay, hắn sẽ đến Vạn Mã ÄÆ°á»ng. Tại hạ bảo chứng Ä‘iá»u đó.
Ngưá»i áo trắng trì nghi mấy phút:
- Chắc chắn hắn sẽ đến ?
Diệp Khai bĩu môi:
- Hắn đến hay không, là phần việc của tại hạ, nhiệm vụ của các hạ xong rồi, thì cứ ly khai, không còn mảy may trách nhiệm.
Ngưá»i áo trắng thốt:
- Äa tạ !
Diệp Khai lắc đầu:
- Äừng Ä‘a tạ tại hạ. Các hạ nên Ä‘a tạ chính mình.
Ngưá»i áo trắng trố mắt:
- Äa tạ chính mình ?
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Hai mươi năm trước đây, là tay kiếm khét tiếng sông hồ vá»›i ngoại hiệu Nhất Kiếm Phi Hoa kèm theo cái tên lá»›n Hoa Mãn Thiên, giỠđây vì má»™t ngưá»i nào đó mà cam tâm tình nguyện đứng nguyên tại chá»— giữa trá»i suốt má»™t đêm sang ná»­a ngày, thì tại sao tại hạ không làm má»™t cái gì cho các hạ chứ ?
Ngưá»i áo trắng nhìn Diệp Khai, ánh mắt cá»±c kỳ quái dị, lâu lắm, má»›i lạnh lùng
thốt:
- Các hạ biết nhiá»u chuyện quá !
Diệp Khai cưá»i nhẹ: - CÅ©ng may là tại hạ chưa biết hết tất cả má»i chuyện. Ngưá»i áo trắng bật cưá»i khan mấy tiếng, nghiêng mình, vái dài: - Äêm nay, sẽ gặp lại.
Diệp Khai gật đầu:
- Nhất định như vậy rồi.
Ngưá»i áo trắng vái lượt nữa, từ từ quay mình nhổ ngá»n thương cắm nÆ¡i mặt đưá»ng, cuá»™n lá cá» tam giác quanh thân thương, Ä‘oạn dá»™ng đầu thương xuống đất, má»™t tiếng cá»™p vang lên, thân hình cá»§a y cÅ©ng tung bổng lên.
Vừa lúc đó, có tiếng ngá»±a hí, tiếng hí chưa dứt, ngá»±a từ má»™t góc đưá»ng cất vó chạy bay tá»›i.
Không sá»›m, không muá»™n, ngá»±a vừa chạy ngang qua, ngưá»i áo trắng đáp xuống đúng trên lưng nó.
Ngá»±a hí tiếp má»™t tiếng, tiếng hí vừa dứt thì ngưá»i và ngá»±a đã xa ngoài mưá»i trượng.
ÄÆ°a mắt nhìn theo, đến lúc ngưá»i ngá»±a khuất dạng trên đưá»ng dài, Diệp Khai buông tiếng thở dài, lẩm nhẩm:
- Xem ra, Vạn Mã ÄÆ°á»ng đúng là nÆ¡i rồng nằm cá»p nấp, cao thá»§ quy tụ như mây đùn …
Hắn vươn rộng hai cánh tay, miệng hoát ra, ngáp một hơi dài, quay đầu nhìn qua Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết đã ly khai nơi đó, chẳng rõ từ lúc nào.
Trên cao, là trá»i xanh.
Trước mắt, là cát vàng.
Nhìn tận mắt, nÆ¡i tít mù xa thẳm, trá»i và cát như liá»n nhau, trong khung cảnh bao la đó, ẩn ước có bóng lá cá» trắng phất phÆ¡ theo gió.
Tận mắt, là phương trá»i xa thẳm, tận mắt, là lá cá» màu trắng, nổi bật giữa trá»i xanh cát vàng.
Lá cá» trắng là biểu hiện cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng. Vạn Mã ÄÆ°á»ng như ở tận chân trá»i
xa.
Bốn phía là đồng hoang, giữa đồng có má»™t con đưá»ng, dài vô tận, dấu ngá»±a phô bày, má»›i cÅ© lẫn lá»™n, chứng tá» kỵ sÄ© không ngừng qua lại quảng đưá»ng này.
Cuối đưá»ng là nÆ¡i có cá» trắng, là Vạn Mã ÄÆ°á»ng.
Phó Hồng Tuyết đến cánh đồng hoang đó, đứng cạnh con đưá»ng, mắt hướng vá» lá cá» trắng.
Chẳng rõ chàng nhìn cỠđược bao lâu rồi, hiện tại mắt chàng vẫn còn đăm đăm …
Một lúc lâu, chàng quay mình lại.
Phía sau, má»™t bóng đỠxuất hiện trên đưá»ng dài, trong khoảng cách xa xa, bóng đỠnhư lưu tinh, lao vút tá»›i.
Bóng Ä‘á», là má»™t yên chi mã, kỵ sÄ© cÅ©ng vận y phục hồng, đồng màu vá»›i ngá»±a.
Kỵ sÄ© từ phía sau tá»›i, Phó Hồng Tuyết hướng mắt vá» phía trước, chàng quay mình là để tránh nhìn bóng Ä‘á», chàng biết phía sau lưng có kỵ sÄ© tiến vá» phía chàng.
Rồi chàng đi tới, đi được mấy bước, kỵ sĩ đã đến gần chàng rồi.
Yên chi mã vút qua, kỵ sĩ quay đầu nhìn lại chàng, đôi mắt sáng của kỵ sĩ dán vào bàn tay cầm đao của chàng.
Kỵ sĩ giật cương, ngựa lập tức dừng vó, dừng bất thình lình nhưng rất ổn.
Ngá»±a rất đẹp, kỵ sÄ© cÅ©ng đẹp, song Phó Hồng Tuyết mưá»ng tượng không trông thấy hai cái đẹp đó.
Ngưá»i trên ngá»±a lại nhìn chàng, sau cùng há»i:
- Chính ngươi đây à ? Cả Trưá»ng chá»§ cÅ©ng không má»i nổi ngươi nữa à ?
Kỵ sĩ, là một thiếu nữ, một giai nhân đúng hơn.
Âm thanh cá»§a nàng rất ấm dịu, chỉ có ngưá»i đẹp má»›i có âm thanh đó.
Phó Hồng Tuyết như không thấy ngưá»i, thì tá»± nhiên như cÅ©ng không nghe ngưá»i
nói.
Thiếu nữ dá»­ng cao đôi mày, cất cao giá»ng tiếp luôn:
- Ngươi nghe đây, đêm nay, nếu ngươi dám không đến, thì quả thật ngươi là một kẻ hèn, rất hèn, rất đốn mạt, hạ tiện, ta sẽ giết ngươi, lấy thịt ngươi nuôi chó.
Äoạn, nàng vung roi ngá»±a, quấtt sang mặt Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết như không thấyluôn ngá»n roi đó.
Nhưng, chẳng biết tại sao, ngá»n roi xuất phát mạnh, ná»­a chừng lại giảm mãnh lá»±c, rồi má»™t tiếng rẹt rất khẽ vang lên, roi phá»›t qua mặt Phó Hồng Tuyết, lưu lại má»™t vệt Ä‘á».
Phó Hồng Tuyết như chẳng cảm giác gì, song bàn tay nắm chuôi đao thì kéo gân xanh vồng lên thấy rõ.
Thiếu nữ bật cưá»i sằng sặc, thốt:
- Thì ra, ngươi là má»™t con ngưá»i gá»—.
Nàng cưá»i tiếp, ròn rã, giật cương, ngá»±a phóng vó, thoáng mắt khuất dạng tre6n con đưá»ng lợp cát vàng.
Bây giá», Phó Hồng Tuyết má»›i đưa tay sá» mặt.
Bây giá», chàng má»›i run, run ngưá»i lên, run mãi, lâu lắm vẫn chưa ngừng. Bàn tay nắm cứng chuôi Ä‘ao, suýt bóp nát chuôi Ä‘ao.
Diệp Khai còn đứng nguyên tại chỗ, ngáp dài dài.
Nếu có ai chú ý, tất phải thấy là hắn ít nhất cũng ngáp hơn bốn mươi lần trong ngày nay rồi ! Vậy mà hắn không chịu đi ngủ ngay cho !
Hắn nhìn ngang, nhìn dá»c, mưá»ng tượng má»—i sá»± vật gì quanh mình hắn, gần cÅ©ng như xa, Ä‘á»u gây cho hắn má»™t thích thú cao độ.
Hiện tại, hắn từ trong một cửa hiệu buôn tạp hóa bước ra, chuẩn bị đến quán mì đối diện.
Hắn la cà khắp nÆ¡i, xem má»i vật, ăn má»i thứ, hắn có vẻ má»™t ngưá»i rừng bất chợt lạc đến đô thị, trông cái gì cÅ©ng lạ mắt, cái gì cÅ©ng hấp dẫn hắn mãnh liệt.
Cùng Ä‘i chậm như nhau, song hắn và Phó Hồng Tuyết má»—i ngưá»i có má»™t dáng Ä‘i riêng biệt.
Phó Hồng Tuyết thá»t má»™t cẳng, phải Ä‘i chậm, nhưng lúc Ä‘i, thân hình đứng thẳng, mưá»ng tượng chiếc sào xê dịch.
Diệp Khai Ä‘i, uể oải, như con ngưá»i không xương, nếu có ai cắc cá»› khá»u nhẹ hắn vá»›i má»™t ngón tay thôi, hắn cÅ©ng có thể ngã như thưá»ng.
Mưá»ng tượng là vậy.
Hắn vừa bước ra đến giữa lòng đưá»ng, đột nhiên, má»™t kỵ sÄ© rong ngá»±a từ xa tá»›i, ngá»±a lao Ä‘i như tên bắn.
Ngựa, là yên chi mã, kỵ sĩ là thiếu nữ vận áo hồng. Yên chi mã là loại ngựa đẹp, thiếu nữ ngồi ngựa là một giai nhân, trông như đóa hoa đào, song lại là thứ hoa đào có gai !
Ngá»±a chưa đến nÆ¡i, thiếu nữ vung ngá»n roi, há»i:
- Gã kia ! Không tiếc mạng sống à ? Có tránh qua một bên ngay đi không ?
Diệp Khai uể oải ngẩng đầu lên, liếc xéo qua nàng, nhưng vẫn đứng y tại chỗ.
Nàng giật cương, cho ngá»±a tràn qua má»™t bên, đồng thá»i vút tay quất ngá»n roi vào mặt Diệp Khai.
Lần này, nàng không nương tay như đối vá»›i Phó Hồng Tuyết, nàng quất thật tình, dÄ© nhiên phải mạnh, nếu trúng, thì mặt cá»§a Diệp Khai hẳn mang sẹo suốt Ä‘á»i.
Diệp Khai uể oải đưa tay lên, ngá»n roi nằm gá»n trong tay hắn, cứng chắc.
Thiếu nữ đỠmặt, đỠnhư chiếc áo đang mặc.
Diệp Khai chỉ dùng ba ngón tay kẹp ngá»n roi, song dù nàng vận dụng tận công lá»±c, ngá»n roi vẫn không sút khá»i ba ngón tay cá»§a Diệp Khai.
Nàng sợ, lại khẩn cấp, hết:
- Ngươi … ngươi làm gì thế ?
Diệp Khai bây giá» má»›i nhìn nàng thật sá»±, rồi giở giá»ng uể oải, đáp:
- Tại hạ chỉ muốn cáo tố với cô nương một việc !
Thiếu nữ cắn môi, rồi bĩu môi, thốt:
- Ta không muốn nghe !
Diệp Khai Ä‘iá»m nhiên:
- Không nghe không được. Bất quá, là một đại cô nương mà để rơi từ lưng ngựa xuống đất, thì xem chẳng đẹp mắt chút nào.
Thiếu nữ cảm thấy má»™t đạo kình lá»±c từ ngá»n roi chuyển qua bàn tay, từ tay chuyển khắp thân thể, nếu kình lá»±c gia tăng cưá»ng độ má»™t chút, là nàng có thể rÆ¡i xuống liá»n.
Bất giác, nàng kêu to lên:
- Nói gì cứ nói, đánh đấm cứ đánh, gấp đi !
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Cô nương không nên hung hăn như vậy nhé ! Không hung hăng, thì đúng là má»™t đại cô nương mỹ miá»u đấy, hung hăng lên rồi, thì lại biến ngay thành má»™t thứ cá»p cái.
Thiếu nữ nổi giận, quát:
- Còn gì nữa không ?
Diệp Khai tiếp:
- Còn. Vô luận yên chi mã đẹp, cá»p cái đẹp, há»… đạp chết ngưá»i là phải Ä‘á»n mạng.
Thiếu nữ giận đến nhợt nhạt mặt, hừ hừ luôn mấy tiếng:
- Bây giỠngươi có thể buông tay ra chưa ?
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Còn má»™t Ä‘iá»u nữa.
Thiếu nữ hét:
- Äiá»u gì ?
Diệp Khai tiếp:
- Nam nhân như tại hạ, gặp nữ nhân như cô nương, nếu không há»i tên há»i há», bá» qua cho cô nương Ä‘i dá»… dàng, thì chẳng hóa ra mình không xứng đáng vá»›i mình sao ? Mà cÅ©ng không xứng đáng vá»›i cô nương nữa đó.
Thiếu nữ cưá»i lạnh:
- Tại sao ta phải cung khai tên hỠcho ngươi nghe chứ ?
Diệp Khai Ä‘iá»m nhiên:
- Tại vì cô nương không thích rơi từ lưng ngựa xuống đất.
Thiếu nữ đỠmặt, mắt chớp chớp rồi đảo lộn mấy vòng, bỗng thốt:
- ÄÆ°á»£c rồi, ta cho ngươi biết, ta há» Lý, tên Cô Cô. Ta nói rồi đó, ngươi chịu buông tay chưa ?
Diệp Khai cưá»i hì hì, buông tay, lẩm nhẩm:
- Lý Cô Cô ! Cái tên nghe hay hay đấy chứ !
Chợt hắn thức ngá»™, nhưng lúc đó yên chi mã đã chở ngưá»i Ä‘i xa rồi.
Từ xa, thiếu nữ quay đầu lại, cưá»i lá»›n, thốt:
- Ngươi hiểu rồi chứ ? Thằng nhỠbiết tay mụ nội chưa ?
Nàng sợ Diệp Khai Ä‘uổi theo, thúc hông ngá»±a, ngá»±a phi nhanh, ngang qua má»™t ngôi nhà, tung mình lên, vá»t vào khung cá»­a hẹp, khuất mình.
Nàng cho rằng, một khi nàng vào bên trong cửa, thiên lôi cũng chẳng dám đuổi theo nàng.
Hà huống gã áo rách bên vệ đưá»ng ?
Bên trong khung cá»­a, mưá»i tám chiếc bàn Ä‘á»u trống không. Chỉ có ngưá»i trung niên thần bí ngồi nÆ¡i chiếc bàn vuông nhá», cạnh cầu thang dưới, và ngưá»i trung niên đó vẫn Ä‘ang xáo trá»™n các cá»— bài xương, như bất cứ lúc nào.
Hiện tại, là ban ngày, nơi đây không có lệ tiếp khách ban ngày.
Nghá» nghiệp cá»§a chá»§ nhân không cao khiết chi đó, song ít nhất cÅ©ng có quy cá»§, và vô luận như thế nào, quy cá»§ cÅ©ng phải được tôn trá»ng.
Mái tóc cạnh mang tai đã bắt đầu Ä‘iểm trẮng, những đưá»ng nhăn bắt đầu hiện lá»™ nÆ¡i gương mặt, trong má»› tóc biến màu và làn da giùn thành gợn li ti đó, chẳng biết có ẩn chứa bao nhiêu niá»m hoan lạc, thống khổ, bí mật.
Nhưng đôi tay của y thì trái lại còn mịn màng, mát dịu như tay thiếu nữ.
Y vận y phục hoa lệ, song không xa xỉ.
Trên bàn, có chén bằng vàng, trong chén có rượu màu hổ phách, trông qua là biết ngay thứ rượu quý.
Hiện tại, y đang sắp những quân bài thành một bức đồ bát quái.
Thiếu nữ tiến vào, thoạt đầu ồ ạt, gần đến ngưá»i trung niên thì rón rén bước chân.
Chưa đến nÆ¡i, nàng gá»i:
- Äại thúc mạnh giá»i !
Vào đến đây, nàng bá» cái lốt cá»p cái, trở thành má»™t thiếu nữ nhu mì.
Chá»§ nhân không quay đầu, chỉ cưá»i nhẹ, rồi gật gật, bảo gá»n:
- Ngồi !
Thiếu nữ bước tới, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Nàng muốn nói gì đó, chủ nhân khoát tay, bảo luôn:
- ChỠmột chút.
Y quan sát bức đồ bát quái bằng những quân bài má»™t lúc, rồi thở dài, vẻ ngưá»i rá»§ rá»§ ngay.
Thiếu nữ lấy làm lạ há»i:
- Nhìn các quân bài, đại thúc thấy được việc này việc nỠà ?
Chá»§ nhân buông gá»n:
- Ừ !
Thiếu nữ há»i:
- Hôm nay đại thúc thấy gì ?
Chá»§ nhân cầm chén rượu, nhấp má»™t ngụm, rồi cất giá»ng trầm buồn:
- Có những việc không nên biết là hơn !
Thiếu nữ cau mày:
- Nếu biết ?
Chủ nhân từ từ thốt:
- Mây trá»i khó lưá»ng, biết mây trá»i, là tai há»a phát sanh ngay.
Thiếu nữ lắc đầu:
- Tai há»a phát sanh, thì mình tìm cách lánh tai, tỵ há»a !
Chủ nhân thở dài:
- Có những thứ tai há»a mà mình không tránh được, tuyệt đối không tránh được.
Thiếu nữ nhìn các quân bài, sững sỠmột lúc rồi lẩm nhẩm:
- Tại sao tôi chẳng thấy chi hết ?
Chủ nhân lộ vẻ ảm đạm:
- Bởi ngươi không thấy được, nên khoái lạc hÆ¡n đại thúc nhiá»u.
Thiếu nữ trầm ngâm má»™t lúc, Ä‘oạn bật cưá»i há»i:
- Bá» qua những chuyện hoang đưá»ng đó Ä‘i, bây giá», tôi muốn biết đêm nay đại thúc có đến nhà chúng tôi không ?
Chủ nhân cau mày:
- Äêm nay ?
Thiếu nữ tiếp:
- Gia gia nói, đêm nay ngưá»i có má»i mấy vị khách đặc biệt, cho nên muốn đại thúc có mặt trong buổi há»p. Trong chốc lát đây, sẽ có xe đến đón đại thúc.
Chủ nhân suy tư một chút:
- Ta không đi là phải hơn !
Thiếu nữ tiếp:
- Thá»±c ra, gia gia cÅ©ng biết là đại thúc sẽ không đến, dù vậy ngưá»i cÅ©ng sai tôi đến đây, báo hại tôi bị tiểu quá»· làm nhục, suýt chết tức vì tiểu quá»· đó.
Má»™t ngưá»i cưá»i vang, tiếp nối câu nói cá»§a nàng:
- Tiểu quỷ không hỠlàm nhục mụ nội, chính mụ nội toan đạp chết tiểu quỷ.
Thiếu nữ giật mình.
Không rõ từ lúc nào, Diệp Khai đã vào cá»­a, Ä‘i luôn đến đó. Hắn nhìn nàng, cưá»i
Nàng biến sắc mặt, gắt: - Ngươi bằng vào đâu mà dám vào tận chốn này ? Diệp Khai Ä‘iá»m nhiên thốt: - Ngưá»i không nên vào chốn này chính là cô nương đó, chứ không phải tại hạ
cưá»i.
đâu.
Nàng dậm chân, quay mình, hậm hực:
- Äại thúc, Ä‘uổi hắn ra ngoài Ä‘i, đại thúc nghe được những lá»i nói cá»§a hắn sao ?
Chá»§ nhân thản nhiên Ä‘iểm nụ cưá»i:
- Trá»i sắp tối rồi đó, ngươi hãy vá» gấp Ä‘i, cho gia gia ngươi không sốt ruá»™t.
Thiếu nữ giật mình, dậm chân thình thịch, rồi quày quả bước đi, lách ngang qua Diệp Khai, ra luôn cửa.
Diệp Khai cưá»i, thốt:
- Mụ ná»™i Ä‘i cho khéo đấy, nếu vấp ngã mà chết, thì chẳng có ai Ä‘á»n mạng cho đâu nhé.
Bởi, thiếu nữ căm hận cực độ, tự mình không làm gì được Diệp Khai, mà vị đại thúc cũng chẳng bênh vực tí ti. Do đó, nàng bước hối hả, vấp chân, suýt đâm bổ mình vào khung cửa.
Ra ngoài rồi, thiếu nữ hoành tay, xô mạnh cánh cửa, đóng lại kêu một tiếng ầm. Có vậy, nàng mới hả tức.
Nàng còn mỉa một câu:
- Cám ơn thằng nhỠlo sợ cho mụ nội ngã chết.
Diệp Khai cưá»i khổ, lẩm nhẩm:
- Yên chi mã đẹp, mẩu lão hổ cùng đẹp !
Chá»§ nhân cưá»i nhẹ:
- Các hạ nói sai nửa phần.
Diệp Khai cau mày:
- Nửa phần ?
Chủ nhân giải thích:
- Ở đây, ngưá»i ta gá»i ngưá»i là yên chi hổ, còn vật là yên chi nô.
Diệp Khai cưá»i.
Chủ nhân tiếp:
- Nàng là ái nữ của chủ nhân buổi tiệc đêm nay đó.
Diệp Khai kêu lên:
- Nàng là con gái cá»§a Tam Lão Bản tại Vạn Mã ÄÆ°á»ng ?
Chủ nhân gật đầu:
- Cho nên đêm nay, các hạ hãy dè dặt cho lắm, đừng để cho yên chi hổ ngoạm mất giò đấy.
Diệp Khai lại cưá»i, chợt nhận ra con ngưá»i thần bí đối diện không hẳn là thần bí, cô độc. Hắn thấy y cởi mở đáng thân lắm.
Hắn há»i:
- Tam Lão Bản tên hỠlà chi ?
Ngưá»i trung niên đáp:
- HỠMã, Mã Phương Linh.
Diệp Khai cưá»i nhẹ:
- Mã Phương Linh ! Tại sao lại chá»n tên nữ nhân ?
Chủ nhân đáp:
- Phụ thân tên Mã Không Quần, nữ nhi tên Mã Phương Linh.
Y cưá»i hì hì, tiếp luôn:
- Các hạ muốn biết, đích thực là muốn biết tên con gái, chứ không phải tên phụ thân nàng, cho nên tại hạ nêu ngay tên nàng ra, cho được việc hơn.
Diệp Khai cưá»i vang:
- Nếu chủ nhân buổi tiệc đêm nay cởi mở như các hạ, thì cái chuyến đi này của tại hạ không uổng công vậy. Diệp Khai sẽ rất hài lòng.
Chủ nhân chớp mắt:
- Diệp Khai ?
Diệp Khai gật đầu:
- Tại hạ là Diệp Khai.
Hắn há»i lại:
- Còn chủ nhân ?
Chủ nhân trầm ngâm một phút:
- Tiêu Biệt Ly !
Một cái tên kỳ kỳ !
Vừa lúc đó, có tiếng xe ngừng trước cửa, rồi ngựa hí vang vang.
Một cỗ xe to, do tám ngựa kéo. Xe màu đen, thiếu lộng lẫy, thừa uy nghi.
Má»™t ngưá»i vận y phục trắng, đứng trên xe, chá» khách.
Trước đầu xe, có lá cá» trắng, hình tam giác, cá» có năm chữ “Quan Äông Vạn Mã ÄÆ°á»ngâ€.
Ngưá»i đứng đó, tác nhá» hÆ¡n Hoa Mãn Thiên, tuổi độ trên dưới bốn mươi, mặt tròn, cằm lấm tấm râu, lúc không cưá»i cÅ©ng có vẻ khả ái.
Diệp Khai há»i:
- Các hạ nhận ra tại hạ ?
Ngưá»i đó lắc đầu:
- Chưa được hân hạnh.
- Không nhận ra, sao các hạ biết tại hạ là khách ?
Ngưá»i đó mỉm cưá»i:
- Tuy các hạ má»›i đến đây má»™t đêm thôi, song cái danh hào hoa cá»§a các hạ truyá»n khắp Biên Thành, hà huống, nếu không phải là bậc anh hùng, thì làm gì các hạ được đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ tặng châu hoa ?
Diệp Khai trố mắt:
- Các hạ nhận được đóa châu hoa này ?
Ngưá»i đó đáp:
- Chính tại hạ tặng đệ nhất mỹ nhân !
Không đợi Diệp Khai nói chi, gã thở dài, cưá»i khổ, tiếp:
- Rất tiếc, tại hạ thuá»™c giống Ä‘a tình, song chưa hỠđược mỹ nhân tặng má»™t nụ cưá»i duyên.
Diệp Khai mỉm cưá»i, đập tay nhẹ vào vai gã, thốt:
- Bình sanh, tại hạ từng được ngưá»i trân trá»ng, nhưng trân trá»ng đến mức độ tặng châu hoa như thế này, thì quả thật đây là lần thứ nhất ! Mà cÅ©ng là lần thứ nhất tại hạ được nghe lá»i tán thưởng như các hạ vừa thốt.
Diệp Khai nhìn nhận, ngưá»i áo trắng này cÅ©ng là má»™t tay khá, chẳng kém Hoa Mãn Thiên, và Ä‘iá»u nhận xét này má»™t lần nữa xác định là tại Vạn Mã ÄÆ°á»ng có quá nhiá»u rồng nằm hổ nấp.
Hắn nóng biết chá»§ nhân Vạn Mã ÄÆ°á»ng là con ngưá»i như thế nào.
Sở dÄ©, ngồi má»™t lúc, chẳng thấy khách nào đến, hắn há»i:
- Còn ai nữa chăng ?
Ngưá»i đó đáp:
- Nghe nói, còn có má»™t ngưá»i nữa, và ngưá»i này thì do các hạ má»i thay.
Diệp Khai thốt:
- Nếu thế, thì các hạ không phải lo lắng, bởi thế nào hắn cÅ©ng đến, và đến bằng phương tiện riêng tư cá»§a hắn. Tại hạ muốn há»i đến bốn ngưá»i kia.
Ngưá»i đó trầm ngâm má»™t lúc:
- Hiện tại, đáng lẽ hỠphải đến đây rồi …
Diệp Khai lạnh lùng:
- Nhưng hiện tại, hỠvẫn chưa có mặt !
Ngưá»i đó vụt cưá»i, tiếp:
- Cho nên, chúng ta không cần đợi nữa. Äi, trước sau gì cÅ©ng Ä‘i, Ä‘i ngay là hÆ¡n !
Äêm xuống dần dần. Äồng hoang vỠđêm thê lương làm sao !
Lá cá» Vạn Mã ÄÆ°á»ng khuất dần trong bóng đêm.
Ngưá»i áo trắng ngồi đối diện vá»›i Diệp Khai, luôn luôn nở má»™t nụ cưá»i, mưá»ng tượng chẳng bao giá» mệt cưá»i.
Xe cứ lăn bánh, ngá»±a cứ cất vó, tiến Ä‘á»u trong tịch mịch.
Bỗng, Diệp Khai thốt:
- Nếu đêm nay, duy nhất một mình tại hạ là khách, thì chắc là tại hạ không vỠđược rồi !
Chừng như ngưá»i áo trắng bị nhói mạnh ở màn tai, gượng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, há»i:
- Câu nói đó có ý tứ như thế nào ?
Diệp Khai đáp:
- Nghe nói tại Vạn Mã ÄÆ°á»ng, có đến ba ngàn vò rượu, má»™t mình tại hạ uống hết ngần ấy rượu, thì còn vá» làm sao nổi ? Cái chắc là phải chết vì say vậy.
Ngưá»i áo trắng cưá»i phào:
- Äiá»u đó thì các hạ không đáng quan tâm. Tại Vạn Mã ÄÆ°á»ng không thiếu ngưá»i cao tá»­u lượng. Như tại hạ đây, cÅ©ng có thể hầu các hạ uống mấy chén !
Diệp Khai lại buông:
- Tại Vạn Mã ÄÆ°á»ng, cao thá»§ đông như mây đùn, chỉ sợ tại hạ phải chết !
Ngưá»i áo trắng lại gượng cưá»i:
- Tửu quỷ thì có, chứ làm gì có cao thủ ?
Diệp Khai Ä‘iá»m nhiên:
- Tại hạ muốn nói đến cao thá»§ vá» phương diện tá»­u lượng ! Nếu có nhiá»u ngưá»i cao tá»­u lượng, luân lưu má»i tại hạ, thì làm sao tại hạ khá»i chết say ?
Ngưá»i áo trắng lại cưá»i phào:
- Tam Lão Bản lần này, thỉnh khách, là vì mến má»™ cái phong nhã cá»§a các hạ, nếu có ngưá»i kính rượu, thì cÅ©ng kính trong vòng lá»… nghÄ©a, chứ khi nào lại cưỡng ép các hạ phải uống say ?
Diệp Khai tiếp luôn:
- Tuy nhiên, tại hạ còn sợ má»™t Ä‘iá»u.
Ngưá»i áo trắng chá»›p mắt:
- Äiá»u chi ?
Diệp Khai cưá»i, đáp:
- Sợ các vị không ép tại hạ uống say !
Ngưá»i áo trắng mỉm cưá»i.
Vừa lúc đó, từ nÆ¡i khoảng đồng hoang gần đó, vẳng lên lá»i ca kỳ dị.
Lá»i ca thê lương, áo não, như khóc, như than, lại mưá»ng tượng lá»i nguyá»n rá»§a.
Lá»i ca nghe rất rõ ràng:
- Thiên hoàng hoàng, địa hoàng hoàng
Nhãn lưu huyết, nguyện vô quang.
Nhất nhập Vạn Mã ÄÆ°á»ng.
Äao Ä‘oạn nhân, nhân Ä‘oạn trưá»ng !
Tài sản của ngocnd321