ngày ko anh
Con đường em đi tím sắc bằng lăng
Sao em thấy tím dài nỗi nhớ
Bao người ngóng đợi chờ em qua ngõ
Em bước một mình lặng lẽ nghĩ về anh
Kỷ niệm xưa dường như quá mong manh
Nên chẳng thể níu bước anh quay lại
Có một thời em ngây ngô khờ dại
Chẳng hiểu được gì qua đôi mắt của anh
Rồi một buổi sáng nào mùa thu cũng trong xanh
Anh bước đi chẳng một câu từ biệt
Em không khóc, không cười
cảnh vật như chìm trong sương khói
Chẳng phải qua sông mà thấy sóng trong lòng
Để bây giờ hết nhớ lại đến mong
Ngơ ngẩn bước một mình qua phố vắng.
|