Trong thế giới linh thú, có rất nhiều loài vật đa dạng. Từ loài vật nhỏ như con kiến hay những loài vật lớn như một ngọn đồi. Từ bay trên trời tới lặn dưới biển sâu. Mỗi loài đều có một năng lực riêng biệt của mình. Nhân loại phân chia Linh Thú thành bốn đẳng cấp linh thú: đỉnh cấp, cao cấp, trung cấp, hạ cấp.
Bất cứ ai, khi đạt tới cấp mười đều phải triệu hồi linh thú rồi kí kết khế ước với linh thú được triệu hồi thì mới có thể tiếp tục tu luyện được. Một người trong cuộc đời chỉ có thể triệu hồi linh thú một lần. Dù cho khi triệu hồi được con gì đều không thể thay đổi. Khi lựa chọn linh thú thì có một câu được lưu truyền rất rộng rãi, rằng “Linh thú chọn người chứ không phải người chọn linh thú. Có hai chữ để tóm lược về việc chọn linh thú…HÊN XUI, và có ba chữ để tặng người chọn linh thú…CẦU NGUYỆN ĐI.”
Thật không may cho ta, nhưng trong cả ngàn giống loài, Gà thuộc về nhóm…HẠ CẤP LINH THÚ. “Trời ơi! Tại sao một người nhân hậu, tốt bụng, hào hiệp, thông minh…(Lược bớt ngàn chữ) như ta lại triệu hồi một con hạ cấp linh thú cơ chứ“, ta gào thầm trong lòng. Ài! Dù chuyện đó đã qua gần mười năm, lúc đó ta mới 6 tuổi còn giờ 15 rồi, nhưng mỗi khi nghĩ tới ta thật sự cảm thấy không cam lòng a.
Một người nếu chỉ có thiên thú tốt mà muốn đạt tới thánh sư thì vẫn chưa đủ. Để đạt tới thánh sư phải hội tụ hai điều: Thiên phú tốt và quan trọng cần có cao cấp linh thú trở lên. Thiếu một trong hai đều khó có thể trở Thành thánh sư. Việc này cũng đồng nghĩa khả năng ta trở thành Thánh sư là rất thấp.
Ôi! Nếu mệnh đã thế, thì cũng đành chịu vậy, vì nó đã thuộc về nhóm “Trời bảo sao làm vậy“, không có cách nào để thay đổi. Lúc mới đầu, cha mẹ ta cũng cảm thấy rất tiếc, nhưng việc xảy ra không thể thay đổi, họ cũng chỉ còn biết an ủi ta và khuyên ta tìm những công việc khác chú trọng về trí thức, như thế ta cũng có thể kiếm được tiền mà nuôi sống bản thân với gia đình. Phần ta thì lúc đó vẫn còn nhỏ cho nên cũng không mấy quan tâm, chỉ cảm thấy hơi buồn do con gà trông chẳng oai chút nào, linh thú ta muốn là Bạch Hổ cơ, vì nó nhìn thật đẹp và oai phong nữa (mãi tới khi mười tuổi, ta mới có những ý thức rõ ràng hơn về tầm quan trong của nó)… Thôi vậy, oán trách cũng đủ rồi. Đã tới lúc trở về với hiện thực.
Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ chính thức trở thành học sinh của trường Thiên Tinh. Đây là ngôi trường danh tiếng nhất trong thành phố Văn Lang. Trên cả nước nó cũng được xếp thứ 8 trong mười học viện danh tiếng nhất. Tiêu chuẩn khi tuyển sinh gồm ba điều:
-Thứ nhất: học sinh phải có hạnh kiểm khá trở lên.
-Thứ nhì: điểm tốt nghiệp tiểu học, trung học phải đều đạt hạng giỏi. Sức học cũng phải thuộc khá trở lên.( điểm lí thuyết phải thuộc khá trở lên, điểm tốt nghiệm được tính 70% cho thực hành và 30% cho lí thuyết.)
-Thứ ba: đạt được 35 cấp đại sư trở lên.( tốt nghiệp tiểu học trung bình 15 cấp, giỏi khoảng 20 tới 25 cấp. Trung học từ 30 tới 40 cấp.)
Trong quá trình tu luyện, 50 cấp bậc đầu tiên là nhờ vào thiên phú, rồi kể từ đó trở lên mới bắt đầu dựa vào linh thú. Ta tuy có linh thú hơi tệ, nhưng dù gì thì thiên phú của ta cũng rất tốt. Nhờ thế, ta đã tốt nghiệp với thực lực 39 cấp hỏa phong đại sư được xếp vào danh sách những học sinh giỏi của trường*.( khi giới thiệu cấp bậc bản thân: cấp trước, tới chủ tu và phụ tu, cuối cùng tới danh hiệu).
Hôm nay là ngày khai giảng, cho nên từ lúc sáu giờ ta đã dậy đánh răng, rửa mặt, tập thể dục một chút rồi tắm rửa ăn sáng. Sau khi xong xuôi hết, ta chào tạm biệt ba, má và anh trai, em gái của ta rồi xách cặp chạy tới trường. Khi tới trường thì chỉ mới 8h20, còn khỏang 10 phút nữa chuông mới reo . Thấy còn sớm, mà hội trường cũng không xa nên ta cứ tà tà đi . Khi ta vừa vào đó thì chuông cũng vừa reo. Vô trong, nhìn ai cũng lựa đại một chỗ hay tụm năm tụm bảy với nhau để chuyện trò. Thấy vậy, ta chọn đại một cái ghế ở dưới cùng rồi ngồi đó đợi tới giờ làm lễ khai giảng
Ngay lúc ta đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên có một bàn tay vỗ mạnh vào vai ta mà nói:
- Yo, khỏe không bạn hiền. Thế nào có nhớ tui không?
Ta quay đầu lại, một người thanh niên cao ráo với một thân hình cân đối, cộng với một gương mặt cực kì điển trai đủ để hút hồn rất nhiều cô gái. Không phải ai xa lạ, hắn chính là người bạn thân từ tiểu học của ta tới giờ. Ta trả lời:
- Xì, nhớ khỉ mốc, mới gặp ba ngày trước chứ lâu lắc gì đâu. Vả lại ông cũng chẳng phải mĩ nữ thì nhớ làm cái quái gì?
Tên đó hắn giả như đau lòng lắm, để tay lên ngang trán, than:
- Trời ơi, ông thật là đồ trong sắc khinh bạn. Ôi! Thật khổ thân tôi, khi lại quen nhầm một người thấy gái quên bạn.
Ngay lúc đó, đồng thời có hai giọng nói cùng vang lên:
- Làm trò.
- Diễn kịch.
Nghe giọng, ta và tên kia đồng thời quay lại. Đứng đằng sau ta có hai người, một người cao khoảng mét tám, tướng tá trông có vẻ gầy yếu, tóc dài qua vai không nhìn rõ mặt. Một người gương mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng, so với người bên thì cao hơn một chút, thân thể nhìn cũng khá cường tráng. Hai người đó đều là bạn thân của ta. Chúng ta quen nhau từ lớp một lận. Không biết do chúng ta có duyên hay đơn giản chỉ là sự trùng hợp mà bắt đầu từ lớp 1 tới bậy giờ lên lớp 10, bọn ta đều được phân trong cùng lớp, hợp cùng một nhóm. Đặc biệt còn ngồi chung một dãy bàn ở hàng cuối nữa. Nhưng cũng nhờ đó mà bọn ta rất thân với nhau, xem nhau như anh em vậy. Từ cấp một tới cấp hai bọn ta đều luôn đi cùng nhau. Cho nên trong trường, bọn ta được đặt danh hiệu tứ công tử. Phân thành:
- Đầu tiên, người thanh niên anh tuấn mà lạnh lùng, Lê Băng: 41 cấp Băng Kim Tông sư, được xưng “Băng công tử“. Nghe nói, khi sinh ra hắn đã làm cho băng nguyên tố xung quanh dao động dữ dội, báo hại nhiệt độ trong căn phòng giảm nhanh. May sao mẹ hắn cũng là một cao thủ Thủy hệ, nếu không thì đã xảy ra chuyện lớn. Vì lí do này mà hắn được đặt tên Băng. Có lẽ bị ảnh hưởng của hai loại thuộc tình nên hắn từ nhỏ đã luôn lạnh lùng, ngay cả ta quen hắn đã lâu nhưng chưa bao giờ thấy hắn cười.
- Thứ hai, tên đẹp trai hay thích cười cợt, Phạm Tài Hoa: 40 cấp Thổ Mộc Đại sư, biệt danh “Phong Lưu công tử“. Người cũng như tên, hắn có rất nhiều biệt tài. Nhưng đáng chú ý phải nói tới tài cua gái của hắn, tuy chỉ mới gần 16 tuổi nhưng tên này đã bắt đầu biết yêu từ lúc 13 rồi. Sau hơn 2 năm, hắn có khoảng trên năm mươi cô bạn gái. Thường thì một ngưởi quen khoảng 1 tuần, cao nhất thì 2 tháng, tuy nhiên hắn chỉ thích con gái trên 18 tuổi thôi. Vì theo hắn nói “ Sắc đẹp phụ nữ là một loại nghệ thuật đối xứng, mà con gái từ 18 tới 30 là sự diễn tả hoàn mỹ cho vẻ đẹp này”. Nhờ câu nói này, hắn còn có thêm một biệt danh, xưng “Sắc Lang công tử“.
-Kế tiếp, người lập dị che hết mặt mũi bằng tóc, Đỗ Phong: 40 cấp Quang Ám Đại sư, danh gọi “Quái Dị công tử“. Trong bốn người, hắn lập dị nhất, ít nói nhất và cũng là mạnh nhất. Tuy hắn kém Lê Băng 1 cấp, nhưng hắn lại có được năng lực của hai nguyên tố nguyên thủy nhất. Bọn chúng là loại nguyên tố đối nghịch nhau. Khi một người, nếu như có hai hệ đó nhưng không thể dung hòa chúng với nhau, thì người đó cần phải phế bỏ tu vị đi mà tu luyện lại, nếu không họ cả đời cũng đừng mong đột phá cấp mười. Tuy nhiên, nếu như có thề dung hòa được, vậy thì hoàn toàn không cần nghi ngờ về sức mạnh của nó. Nói ra, anh bạn này của ta lại rất may mắn, hắn thuộc loại có thể dung hòa. Vì thế tuy hắn thua 1 cấp, nhưng hắn hòan toàn vẫn có thể thắng người hơn mình 3 cấp như thường.( đương nhiên trong trường hợp chiến đấu công bằng)
-Cuối cùng là ta, Lưu Thanh Hải: 39 cấp Phong Hỏa Đại sư. Mọi người kêu ta “Bình Phàm công tử“. Bởi vì trong bốn đứa, ta tu vi kém nhất, nghèo nhất, yếu nhất. Nói chung ta là người chìm nhất trong bốn người. Tuy thế, điều này chẳng ảnh hưởng gì tới tình bạn giữa chúng ta cả. Đối với ta, bọn họ mãi mãi là chiến hữu cũng như anh em tốt nhất của mình, ta quan điểm điều quan trọng ở tình bạn là sự tin tưởng cũng như hiểu rõ nhau. Nếu như một người quá chú trong vật chất, ghen tị cái người ta có mà mình không có thì họ vĩnh viễn không tìm được một tình bạn chân chính.
Ta nói:
- Oh! Hai người tới rồi àh. Sao tới trễ vậy.
Lê Băng đáp:
-Tớ bận một chút công việc ở nhà.
Đỗ phong:
- Cũng thế.
Hai người này thường không thích nói nhiều, hỏi thì nói không thì im luôn. Rất ít khi họ chịu chủ động mở miêng.
Phạm Tài hoa nói:
- Hai người các cậu thật không lý thú gì cả. Đùa một chút không được sao , cứ nghiêm mặt làm gì. Nói rồi hắn vòng ra sau lưng Lê Băng, lấy tay đưa lên miệng banh ra mà nói:
-Nào, cười chút đi…á, đau.
Ngay lập tức, hắn bị gõ một cái thật đau lên đầu. Nhưng hắn lại không dám làm gì, chỉ còn cách ôm đầu mà giả làm mặt giận. Ta thấy thế cũng lờ đi luôn, ta đã quá quen với cảnh này rồi. Trong lúc chúng ta đang nó chuyện, thì chuông reo báo hiệu giờ lễ tới. Những ai đang đứng đều lựa đại một chỗ ngồi xuống do lễ. Riêng Đỗ Phong và lê Băng Nằm trong nhóm mười học sinh mới ưu tú nhất, nên được sếp chỗ ngồi ở hàng ghế đầu hội trường.
Trong buổi lễ, đơn giản cũng chỉ nói về trường ra sao, lịnh sử thế nào. Sau đó tuyên dương 10 học sinh giỏi nhất đậu vô trường, thêm một số việc linh tinh khác. Kế tiếp thì Đỗ Phong lên phát biểu( hắn đứng đầu trong kì thi tốt nghiệp cho nên đại diện học sinh khối mười phát biểu). Cuối cùng, hiệu trưởng lên nhắc nhở học sinh một số điều cần lưu ý trong trường rồi tuyên bố buổi lễ kết thúc, ra về.
Khi ra về, ta nghĩ còn sớm mới 12h, nên muốn đi tham quan một chút ngôi trường, do đó ta rủ cả đám đi cùng. Nhưng bọn họ người kêu bận việc nhà, người kêu có hẹn với gái. Thành ra kết cuộc ta đành đi một mình, trong lúc đi ta thấy được có khá nhiều học sinh cũng đi giống ta. Nhưng ta không thích đi chung với người khác nên không nhập bọn với ai mà đi một mình.
2 giờ sau.
“Phù! Chết tiệt, ngôi trường này lớn quá, đi mệt lả cả người“. Ta chỉ mới tham quan được một số câu lạc bộ như: bóng đá, bóng chày, trồng cậy, bơi lội cuối cùng tới sân quyết đấu trong trường( sân quyết đấu dùng để tỷ thí vũ pháp), chỉ có bấy nhiêu mà ta mất cả tiếng đồng hồ mới xong. Đường đi giữa các nơi thật quá xa, may sao ta đã 39 cấp nếu không đã bỏ về từ sớm rồi. Nhưng dù vậy, ta cũng đuối sức rồi. Thôi thì ngày, tháng còn dài sau này đi tiếp đi, mệt đừ người rồi!
Thế là ta vòng qua đi lối gần nhất tới cổng trường. Đang đi trên đường, ta ngó qua vườn hoa anh đào của trường. Bỗng nhiên như có sét đánh trúng, ta lập tức khựng lại đứng chết trân nhìn cảnh phía trước.
Một người con gái với mái tóc đen dài, mượt mà phủ qua vai. Gương mặt đẹp tựa thiên thần, thánh khiết vô bì. Bao quanh cô ấy, những bông đào lơi lát đát càng tôn lên vẻ đẹp mĩ lệ của cô ấy, trông cô ấy giống như một vị tiên nữ giữa vườn hoa. Vào giờ khắc đó ta cảm thấy như thời gian ngưng đọng. Ta có cảm giác mình và cô ấy như đã quen nhau từ lâu lắm rồi,
Ta không biết, cũng chính vào giờ phút đó số phận của chúng ta đã được thắt chặt lại với nhau, không thể tách rời dưới sự làm chứng của cây …Hoa Anh Đào.
* Hắn thành tích khá khi mà hắn là 39 cấp đại sư do hắn chỉ có được hạ cấp lình thú, tức tiềm năng phát triển của hắn không lớn. Hắn có điểm tốt nghiệp thuộc loại giỏi do luôn đạt điểm lí thuyết tuyệt đối, cộng với khả năng chiến đấu của hắn được xếp hạng giỏi.