Cái này là cảm nhận của mình sau khi đọc khá nhiều bộ tiên hiệp. Vấn đề tg đưa nhân vật của mình lên tận mây xanh lúc đầu thì khiến mình rất hứng thú nhưng càng về sau càng nhàm. 10 bộ tiên hiệp thì 9,5 bộ đã là như vậy. Lúc nào nv chính cũng có tư chất tốt, thông minh, siêng năng (nếu là chuyển thế thì lấy kiến thức mình ở thế giới cũ tới dị thế làm trùm

). Rồi sau đó trở thành thiên tài trong số các thiên tài. Mấy thằng bằng tuổi thì cũng thua xa

. Rồi hào quang chói sáng, 10 cô gái gặp mặt thì mất 11 em đổ :1 (25):. Cốt truyện thì lúc nào cũng lập đi lập đi lập lại. Lúc đầu bị truy sát => chạy trốn được => phục thù (đa số là nhanh gọn lẹ, thiên tài mà mấy tháng là pro lên gấp vài chục lần :0 (70):) => bị kẻ mạnh hơn truy sát nữa =>trốn =>phục thù... Cứ vậy hoài mà hok thấy chán sao. Chỉ 1 bộ thì hok nói làm gì nhưng hiện tại thì thể loại như vậy tràn lan. Rồi mặt thì lúc nào cũng ta đây giỏi lắm (cái này tuy tg hok viết rõ ràng nhưng ai đọc cũng hầu như biết). Mình đọc mà có cảm giác tg đang tự sướng, miêu tả tất cả những gì ngoài đời thật mà ông hok có được vào truyện để thỏa ước mơ :00 (82):.
Chỉ là nhận xét cá nhân thôi. Đề nghị hok chém :))