“Cậu chính là Harry Potter hả?”, Ron chờ hai ông anh đi khỏi, lập tức nhịn không được hỏi.
Harry gật đầu.
“Ồ, không ngờ là thật, mình còn tưởng anh Fred với anh George lại gạt mình cơ”, Ron nói: “cậu thực sự có cái kia…”, vừa nói, vừa dùng tay chỉ chỉ trán Harry.
Harry gạt đám tóc trước trán, cẩn thận gỡ miếng dịch dung mô kia xuống, lộ ra vết sẹo hình tia chớp giữa trán, Ron tức thì ngó vào chỗ đó không rời mắt.
“Ra đây là tiêu chí mà kẻ-là-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã để lại cho cậu?”, Ron nói: “nhưng cậu dùng cái gì che đi thế?”
“Dịch dung mô, Lâm Thiên vừa tặng cho mình”, Harry đáp lời, sau chỉ lên trán mình: “còn cái này, không sai, nhưng mình chẳng nhớ gì cả”.
“Quên hết trơn sao?”, Ron tiếc nuối hỏi.
“Ờ, chỉ nhớ có ánh sáng xanh lè, còn đâu không nhớ gì nữa”.
“Chà!”, Ron thở dài, nó cứ thế ngồi nhìn Harry một lúc lâu, sau tựa hồ ý thức ra mình đang làm gì, vội vội vàng vàng chuyển đầu nhìn ra cửa sổ.
“Gia đình hai cậu đều là phù thủy hả?”, Harry hiếu kì hỏi, nó phát hiện ra Ron cũng rất thú vị, còn Lâm Thiên thì đầy vẻ cao thâm mạc trắc.
“Ừ”, Ron đáp: “hình như má mình có một ông anh họ Muggle làm kế toán, nhưng nhà mình không bao giờ nhắc đến ông ta”.
Harry nhìn sang Lâm Thiên, chờ hắn trả lời.
“Mình là cô nhi, lớn lên trong cô nhi viện!”, Lâm Thiên bình thản nói: “nếu mình nhớ không lầm, ba má mình cũng như cô chú Potter, đều chết dưới tay Chúa tể Hắc ám”.
“Trời đất! Thì ra cậu cũng ở hoàn cảnh như mình hả?”, Harry nghe thế, nhịn không được kêu lên một tiếng.
“Thế sao cậu lại biết pháp thuật?”, Harry nhớ lại ban nãy Lâm Thiên sử dụng phép thuật giúp nó thì ngạc nhiên hỏi, tiện thể kể lại cho Ron nghe một lượt”.
“Học trong sách thôi”, Lâm Thiên thấy ánh mắt sùng bái của hai thằng nhóc thì cảm giác sảng khoái lắm, nói: “có gì khó đâu nhỉ, đúng không? Các cậu cũng rất nhanh sẽ làm được thôi”.
“Oa oa, Lâm Thiên, cậu thật vĩ đại quá đi”, Ron sùng bái nói: “tự học đã sử dụng được phép thuật hay dữ vậy à”.
“Gia tộc Weasley của cậu cũng rất nổi tiếng phải không?”, Lâm Thiên không muốn hai đứa quá chú ý đến mình, vội chuyển đề tài: “gia tộc tóc đỏ hình như rất hiếm”.
“Ừ, có lẽ vậy”, Ron còn đang muốn hỏi chuyện: “nói vậy là hai cậu lớn lên cùng Muggle? Bọn họ trông như thế nào?”
“Tồi tệ lắm, à không, không phải toàn bộ đều xấu đâu. Nhưng Dì dượng và thằng anh họ của mình thì đúng thế, ước gì mình cũng có hai ba người anh phù thủy như cậu”.
Lâm Thiên thì mỉm cười: “các cô giáo cô nhi viện thì tàm tạm, được cái bọn họ đều rất tốt bụng”.
“Mình có năm người anh trai”, không biết vì sao, giọng nói Ron có vẻ buồn bã: “mình là đứa thứ 6 đi học ở Hogwarts, chắc mấy cậu định nói mình có sẵn người đi trước dẫn dắt và mục tiêu phấn đấu thì sinh hoạt cũng vui vẻ dễ chịu hơn, nhưng thực tế lại bao nhiêu áp lực đè lên đầu, anh Charlie và Bill đã ra trường, anh Bill là huynh trưởng, anh Charlie là đội trưởng đội Quidditch. Bây giờ anh Percy cũng là huynh trưởng, còn hai anh Fred và George tuy nghịch ngợm, nhưng thành tích đều rất tốt, và ai nấy cũng nói hai anh ấy rất có khiếu hài hước. Người nào cũng mong mình phải giỏi như mấy ảnh, nhưng được gì đâu, dù có làm được thì cũng chẳng có gì đặc biệt vì mấy anh của mình làm hết rồi. Giả sử cậu có năm ông anh thì cậu không thể có đồ gì mới được. Áo choàng cũ của anh Bill, đũa phép cũ của anh Charlie, cả con chuột già của anh Percy giờ cũng biến thành của mình”. Ron móc từ trong túi áo ra một con chuột xám béo ú đang ngủ say.
“Nó tên là Scabbers, từ sáng đến tối chỉ biết ngủ, vô dụng hết chỗ nói. Anh Percy lên làm huynh trưởng được ba mình tặng cho một con cú. Nhưng mà ba má không đủ tiền…ý mình nói là mình có Scabbers cũng được rồi”. Tai Ron đỏ lên, nó thấy mình đã nói quá nhiều, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Có sao đâu”, Lâm Thiên an ủi nó: “gần mười năm, mình chẳng có quần áo mới, cũng không có đồ chơi gì, ở cô nhi viện mà, cậu có gia đình dù gì vẫn hơn”.
Harry cũng đem quá khứ buồn tẻ của mình ra kể, phải mặc quần áo cũ của Dudley, chẳng có món quà sinh nhật nào đáng gọi là quà sinh nhật. Chuyện của hai đứa có phần làm cho Ron vui lên một chút.
“Cho đến lúc gặp bác Hagrid, mình mới biết mình là phù thủy, biết về ba má mình, biết về Voldemort…”, Harry đang nói thì thấy Ron vội vàng bụm miệng sợ hãi, ngạc nhiên hỏi: “sao vậy?”
“Cậu vừa nói ra tên của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy”, Ron thì thào, vừa có vẻ sợ vừa hưng phấn: “trong tất cả mọi người, tớ thấy chỉ có cậu…”
“Ồ, nói thẳng tên hẳn có phải chứng tỏ mình rất dũng cảm hay anh hùng này nọ đâu”, Harry nói: “hiểu ý mình chứ? Mình thấy bản thân còn rất nhiều thứ phải học”, giọng nói nó pha chút lo lắng: “mình sợ khéo vào học mình đứng bét lớp mất”.
“Không lo đâu, có cả đống đứa xuất thân Muggle cơ mà, mình tính ra cũng gần như vậy, cậu nghĩ chúng ta kém thế sao?”, Lâm Thiên an ủi.
Tàu hỏa giờ đã ra khỏi Luân Đôn, đang xình xịch qua những cánh đồng thả những đàn cừu đàn bò thong dong gặm cỏ. Mấy đứa nhóc bất giác im lặng, ngắm cảnh đồng quê chạy qua tầm mắt.
Chừng 12 rưỡi, ngoài hành lang truyền lại tiếng cút kít của bánh xe, một bà bán hàng đẩy cửa toa bước vào, miệng tươi cười hỏi: “mấy đứa, có muốn ăn gì không?”. Harry hưng phấn đứng ngay dậy, nhưng Ron thì vẫn ngồi yên, hai tai đỏ lựng, chỉ nghe nó lúng túng nói mình đã mang theo bánh sandwich rồi.
Xe hàng nhỏ bán toàn kẹo dẻo các vị hiệu Bertie Bott, kẹo cao su Droooble, chocolate Ếch nhái, bánh bí ngô, bánh bông lan các loại và nhiều thứ khác Lâm Thiên chưa thấy bao giờ.
Harry trả cho bà bán hàng 11 Sickle và 7 Knut, mua mỗi thứ một ít. Lâm Thiên còn máu hơn, trực tiếp mua luôn cả xe hàng, cũng không đáng là bao, mà đa số bánh kẹo đều dùng qua phép thuật, đánh trúng sự hiếu kì của hắn, trước ở thế giới Muggle không có cơ hội thử qua, lần này tất nhiên không bỏ lỡ.
“Lâm Thiên, cậu có nhiều tiền thế à?”, Ron thấy Lâm Thiên mua cả xe hàng, hâm mộ hỏi.
Lâm Thiên một bên thò tay lấy mỗi thứ kẹo một ít chia cho hai đứa, một bên nói: “mình trúng được xổ số ở thế giới Muggle, trúng vài chục triệu bảng, đổi ra cũng được gần mười triệu Galleon”.
“Trời đất, số cậu đỏ quá đi”, mặt Ron đần ra nhìn Lâm Thiên: “sao mình không được may mắn như vậy chứ?”
Thấy Lâm Thiên mua nhiều bánh kẹo thế, còn tùy tiện chia cho mình, lại biết hắn trúng thưởng nhiều vậy, mấy miếng bánh sandwich của Ron liền tiện thể nằm im trong túi, nó cầm lấy một cái kẹo đưa lên miệng vui vẻ ăn.