Chương 62
Đột nhiên không hề có sự báo trước, Tất Cường bỗng nhiễn biến mất ngay trước mắt bọn Hoàng tộc. Lũ NPC ấy ngớ người ra. Chúng vội vàng lao đến nơi mà hắn vừa biến mất, ráo rác tìm kiếm xung quanh. Không có ai tại đó cả. Bọn họ vẫn không bỏ cuộc. Họ tìm kiếm rất lâu tại nơi đó, mãi cho đến khi hệ thống thông hết giờ của đợt thí luyện thứ nhất và tiến hành di chuyển tất cả bọn họ ra khỏi khu Cấm Địa.
Họ không thể tìm kiếm được Tất Cường là có nguyên nhân của nó. Không phải bởi Tất Cường đã rời mạng. Để đảm bảo độ chân thực của trò chơi, người chơi không thể rời mạng khi đang ở trạng thái chiến đấu. Nếu vì lý do gì đó, họ bắt buộc phải rời mạng thì hệ thống sẻ tạo lập một NPC tương tự thay thế cho người chơi đó để làm bia cho đối phương tấn công. Khi người chơi trở lại game, thì nhân vật của họ sẽ bị coi như đã bị đánh chết một lần.
Tất Cường biến mất là do hắn được sự giúp đỡ của người khác. Ngay khi ấy, đột nhiên từ một bụi cây, một cô gái nhỏ nhắn xông ra. Cô gái dễ dàng chụp được tay hắn trước cả khi hắn kịp có bất kỳ phản ứng nào. Sau đó thì ‘bụp’ một tiếng vang lên. Tất Cường và cô gái đồng thời biến mất khỏi chỗ đang đứng và xuất hiện tại một vị trí khác cách đó khá xa.
“Sakura. Là cô à?”
Tất Cường kêu lên, khi nhìn thấy cô gái. Đó là cô thiếu nữ loli bé bỏng, xinh xắn, Sakura của làng Tốn. Cô bé đáng yêu đó đã cứu hắn thoát khỏi sự truy đuổi của bọn Hoàng tộc. Sakura nhìn hắn một cái rồi gay gắt hỏi
“Anh có điên không mà đứng ở một nơi nguy hiểm và lộ liễu như vậy hả? Anh không biết lần này Hoàng tộc huy động lực lượng đông đảo như vậy là để túm anh à?”
Tất Cường chỉ có thể cười khổ
“Ài. Tôi đã đánh giá quá thấp trí tuệ của bọn chúng. Tôi cứ nghĩ chúng sẽ chỉ gọi đến một gã có con mắt đế vương như trước mà thôi.”
Sakura cười lạnh một tiếng rồi lại hỏi
“Anh kiếm được đủ bộ tám lá cờ chưa?”
Tất Cường lại cười khổ
“Tôi kiếm được gần hai mươi lá cờ rồi nhưng vẫn không kiếm được lá cờ có chữ Càn nào cả.”
Sakura lập tức cười tươi rói
“Vậy trao đổi với tôi đi. Tôi đổi một lá cờ có chữ Càn lấy mười lá cờ khác của anh.”
Tất Cường nghe vậy thì giật mình. Hắn nghi ngờ hỏi
“Tại sao cô lại cần nhiều cờ đến như vậy? Chẳng lẽ ngoài tác dụng làm bằng chứng để vượt qua giai đoạn một chúng còn tác dụng gì khác sao?”
Sakura tươi cười giải thích
“Đúng vậy. Nhưng đây chỉ là một phần thưởng thêm đối với các NPC chúng tôi thôi. Ngoài tám lá cờ trong bộ bát quái, ai thu được thêm mười lá cờ nữa thì sẽ được thưởng thêm một kiện vũ khí có phép thuật thượng hạng nữa.”
Tất Cường nghe vậy thì hơi ngớ người ra. Té ra chỉ là một phần thưởng thêm cho NPC. Hắn hơi thất vọng nhưng lại nghỉ đến một việc khác, một nhiệm vụ ẩn dấu. Đó không phải là không có khả năng. Biết đâu những người chơi thông thường nếu thu thập được được dư mười lá cờ so với yêu cầu cũng sẽ được thưởng thêm. Nghĩ vậy, Tất Cường vội kiểm tra lại số cờ của mình. Hiện hắn có tất cả 28 lá cờ, nếu trao đổi mười lá với Sakura và trừ đi tám lá cờ bộ bát quái thì hắn còn lại 11 lá. Vậy chắc cũng đủ rồi. Tất Cườngliền vui vẻ trao đổi với Sakura.
“Ping Pong. Thời gian thi đấu vòng một cuộc thí luyện đã sắp hết. Những thí sinh đã tập hợp đủ bộ tám lá cờ Bát Quái hãy đặt chúng vào các vị trí tương ứng trong hình Bát quái trước mặt. Những lá cờ còn dư thì đặt vào trong hình tròn bên cạnh.”
Sau tiếng thông báo của hệ thống, một bức phù điêu hình bát quái và một bức hình tròn khác liền hiện ra trước mặt Tất Cường. Hắn liếc nhìn Sakura một cái. Sakura không đặt những lá cờ nằm mà cắm chúng vào các góc của bức phù điêu và mặt hình tròn. Tất Cường mau mắn bắt chước làm theo. Một tiếng thông báo của hệ thống vang lên làm hắn cảm thấy sung sướng nhưng
“Ping Pong. Người chơi Tất Cường đã thu thập đủ bộ tám lá cờ bát quái, ngoài ra còn thu được thêm mười lá cờ nữa. Hệ thống thưởng cho người chơi Tất Cường, danh hiệu Sát Nhân Vương.”
Sặc tiết. Danh hiệu ‘vua giết người’ à? Thưởng kiểu quái gì thế này. Tất Cường hậm hực nghĩ. Nhưng kể ra thì phần thưởng cũng là xứng đáng. Dù sao đó cũng là phần thưởng cho việc hắn đã giết quá nhiều người chơi và NPC.Tất Cường thở dài rồi treo luôn lên trên đầu. Tiếp đó, hệ thống lại thông báo
“Ping pong. Những người lọt vào vòng hai cuộc thí luyện Cấm Địa Máu được nghỉ mười hai ngày để chuẩn bị. Mười ngày sau, đợt hai của thí luyện sẽ được bắt đầu.”
‘Mười hai ngày trong game tức là mười hai tiếng đồng hồ bên ngoài.’ Tất Cường thầm đánh giá một lúc rồi quay sang nói với Sakura.
“Đợt thí luyện thứ hai tới đây, cô có kế hoạch gì không? Nếu không có gì đặc biệt thì chúng ta cùng kết thành một đội phối hợp được không?”
Sakura liếc mắt nhìn Tất Cường một cái rồi nói
“Đợt hai của thí luyện Cấm Địa Máu luôn là một cuộc thí luyện đơn. Tức là người thí luyện phải tiến hành thí luyện một mình trong một không gian bị giới hạn. Ta nghĩ chúng ta không thể kết đội được đâu.”
Tất Cường nghe vậy thì nhíu mày lại. Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình thường, nói
“Nếu vậy thì chúng ta sẽ cùng kết đội trong đợt thí luyện cuối cùng, được chứ?”
Sakura nghe vậy thì bật cười
“Hi hi hi… Nếu chúng ta cùng vượt qua được đợt thứ hai thì tôi cũng không có lý do để phản đối.”
Tất Cường mừng rơn
“Nếu vậy thì chúng ta cùng cố gắng nhé. Sau đó, chúng ta sẽ cùng nhau hoàn thành luôn cả đợt thí luyện thứ ba luôn.”
Sakura cũng vui vẻ đáp
“Được thôi. Vậy hẹn gặp lại anh sau đợt hai nhé. Không được thất bại đâu đấy.”
Tất Cường vỗ ngực đánh bộp một cái như một con tinh tinh
“Cứ tin ở tôi. Cả cô cũng chiến thắng đấy.”
Sakura bật cười không nói. Thân hình cô hơi nhòa đi rồi biến mất giữa khu rừng.
Tất Cường nhìn theo rồi thở ra. Hắn có mười hai tiếng đồng hồ để chuẩn bị trước khi bắt đầu đợt hai. Hắn nhẹ nhàng thoát game.
Tất Cường quyết định đi chơi. Đã năm ngày nay, trừ thời gian lên lớp và làm bài tập còn lại hầu hết thời gian hắn đều dành cho việc chơi game, hiện đã đến lúc phải trở về cuộc sống bình thường rồi. Tất Cường gọi điện cho thằng Chiến và Mimosa. Cả hai người đều bận online nên không thể đi với hắn.
Tất Cường cũng chẳng lấy đó làm điều khó chịu. Đây là truyện đương nhiên khi bạn yêu một kẻ nghiện game. Lúc này dù xảy ra bất cứ truyện gì thì hắn cũng phải nhịn. Nhưng cứ đợi bước vào nhà hắn rồi xem. Hắc hắc hắc… rồi sẽ biết tay nhau. Tất Cường độc địa nghĩ. Hôm nay là chủ nhật, hắn quyết định đi xem phim.
“Hi hi ha ha hô hô…”
Tất Cường ôm bụng cười ngặt nghẽo ngay trong rạp chiếu phim. Nội dung bộ phim thật thú vị. Đó là một câu truyện kể về một người đàn ông dê già. Ông ta dù đã vợ con đầy đủ nhưng vẫn sáng cơm chiều phở. Phải công nhận ông ta khá sát gái. Số đàn bà qua tay ông ta nhiều như sao trên trời. Nhưng rồi giống như bất kỳ ai trên thế giới này, ông ta dần có tuổi, sức khỏe suy yếu, không còn như xưa nữa. Những hoạt cảnh chưa ra đến chợ đã tiêu hết tiền hay mất bao công sức để cưa em vậy mà đến khi lâm trận thì trên bảo dưới không nghe,… Liên tục diễn ra. Những khuôn mặt thộn ra như tàu lá héo, những ánh mắt thất vọng, tức tối… làm cho Tất Cường không thể nhịn được cười.
“Ha ha… Tếu ơi là tếu. Tay đạo diễn đáng chết làm mình đau hết cả bụng.”
Tất Cường đi ra khỏi rạp chiếu phim, vừa đi vừa cười không thôi. Vừa đi được một đoạn, mắt hắn lại sáng lên. Một ‘em’ cực xinh đang đứng xếp hàng chuẩn bị mua vé xem phim. Em này tuổi khoảng hai ba, hai tư. Nước da trắng hồng tự nhiên, mái tóc đen nhánh làm nổi bật lên những nét ngây thơ, dịu dàng. Kết hợp với đó là những tác phong đặc trưng của những người phụ nữ hiện đại, trưởng thành. Nói tóm lại, cô ta trông thật ngon mắt và làm đàn ông thèm muốn.
Tất Cường lập tức xếp hàng để mua một vé bộ phim đó. Vào phòng chiếu, hắn nhìn quanh, tìm kiếm ‘con mồi’. Rạp chiếu phim khá đông nhưng con mồi nổi bật như vậy cũng dễ tìm. Cô ta đang ngồi tại một mình tại một dãy ghế trống. Tất Cường lập tức tiến đến, tự nhiên như không ngồi vào cái ghế bên cạnh. Hắn chờ cơ hội và cơ hội đã đến. Cô gái cầm lon côca lên định uống. Tất Cường lập tức làm ra vẻ nỡ tay, huých khuỷu tay lên, trúng ngay tay cầm của cô ta.
“Ối.”
Cô gái kêu lên. Lon côca bị hất văng hết cả lên người cô.
“Ôi. Tôi xin lỗi. Tôi vô ý…”
Tất Cường lập tức chớp lấy cơ hội. Hắn định nói vài câu dễ nghe nhưng lại im re ngay lập tức. Hắn thở ra một hơi, chán nản, ngồi ngay ngắn lại như không có việc gì. Cô gái ấy là một chiếc ‘tivi màn hình phẳng’. Rõ chán. Không ngờ một mặt tiền tốt đến như vậy mà lại không có ‘điện’, như vậy thì chẳng đáng để đầu tư.
“Ui chu chao. Con quỷ dễ thương quá.”
Tất Cường lại xem phim. Đó là một bộ phim thể loại kinh dị khá đặc sắc. Nội dung phim thì không có gì đáng nói nhưng các hiệu ứng hình ảnh, những con quỷ đội mồ sống lại thì thật tuyệt vời. Chúng không phải là các xác chết bẩn thỉu, máu me be bét mà là những con quái thú xinh xắn theo kiểu những pho tượng cổ điển thường có tại các lâu đài, tu viện, nhà thờ châu Âu cổ. Những đôi cánh dơi của chúng thật tuyệt diệu, chỉ vỗ vài cái là có thể nâng những con mồi to nặng như con người lên không, dễ dàng. Những cái sừng cong cong ngộ nghĩnh chẳng biết để làm gì. Những chiếc răng cửa sắc nhọn như răng nanh loài ăn thịt. Những tài phép tuyệt diệu dễ dàng tiêu diệt kẻ địch…
Một ý tưởng léo lên trong đầu Tất Cường. Hắn dần hình thành một hình ảnh và con đường phát triển tương lai cho nhân vật của mình dựa trên hình ảnh con quỷ vừa rồi. Tất Cường từ từ nở một nụ cười hưng phấn.