Bởi cùng các bạn nảy ra mâu thuẫn nên ta tạm thời không thể đến tập bóng ở câu lạc bộ St.Paul.
rời đi cuộc sống đá bóng, ta thích samba, các điệu nhảy samba của Brazil đã trải qua nhiều biến đổi, không ngừng trao dồi, học tập ở các thể loại khác, nên ngày càng phong phú và đẹp đẽ.
Cậu dẫn ta đến một nhà trẻ cũng dạy samba, nó ở rất xa biển. Mục đích của cậu là muốn cho ta ít đi ra biển, để những thân hình khiêu gợi kia không kích thích chim của ta.
tại trong nhà trẻ, ta là đứa trẻ duy nhất có dòng máu Trung Quốc. Vì vậy mà các bạn thường xuyên vây quanh ta, bảo ta kể những câu chuyện tiểu thuyết võ hiệp họ nghe. Mỗi khi kể đến các hiệp sĩ trừ gian diệt bạo, bọn họ vỗ tay hoan hô, dùng tay làm dùi trống mà đập, các điệu samba lại nổi lên sôi động không ngừng.
Lúc đầu chỉ có các bạn cùng độ tuổi với ta nghe mà thôi, nhưng sau thì ngay cả các cô tiểu thư dạy bọn ta cũng bon chen đến đặng nghe ta kể, khi ta kể đến đoạn cao trào, cùng với những điệu nhảy nhiệt tình của các bạn, ta lại tràn đầy cảm hứng, bắt đầu biểu diễn vài thế võ đặng thêm phần sôi động, không ngờ bị một cô tên Văn Lệ bắt gặp.
-Caesar, thì ra con biết võ công Trung Quốc? xem nào, biểu diễn lại cho cô xem nào!
Người ngoại quốc gọi Caesar thì ta không thể kháng nghị rồi, muốn bọn họ dùng âm ngữ Trung Quốc để phát âm tên ta, không bằng ta đổi tên cho rồi.
Văn Lệ tiểu thư không chỉ xinh xắn, bình thường đối với bọn ta cũng rất tốt, ta đuơng nhiên sẽ không cự tuyệt tiểu thư, đoạn lập tức nghiêm túc biểu diễn một bộ quyền pháp, Văn Lệ tiểu thư với ánh mắt khó tin nhìn ta:
-Không phải! Không phải động tác này, vừa rồi con biểu diễn động tác khác cơ mà.
-Vừa rồi?
Ta lặng đi một chút, đó là động tác đặc biệt ta học tập được khi xem tivi, những động tác này yêu cầu rất cao, những chiêu hoa mỹ đẹp đẽ như vậy chỉ có trong sách vở, võ thuật truyền thống không có nhiều chiêu tức đẹp như vậy.
Cũng may là ta còn có một bộ ngoại hạng quyền, một lần nữa biểu diễn lại, Văn Lệ tiểu thư ở bên cạnh nhìn xem cao hứng không thôi, hô to: "Chính là động tác này, còn có ...Thái cực, con biết nó không?
-Đương nhiên có!
Nói đến võ thuật ta không cần khiêm tốn, tuy không biết ở kiếp trước rốt cuộc có chuyện gì sảy đến với ta, mà mỗi khi nhắc đến võ thuật, nó dường như chẳng có gì có đối với ta cả, khiến ta luôn cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Nghe nói ta sẽ biểu diễn Thái Cực, văn Lệ tiểu thư càng cao hứng hơn, lập tức lấy điện thoại di động rồi chạy ra ngoài, trong vuờn trẻ cấm sử dụng tất cả những vật dụng có chứa chất phóng xạ, một lát sau Văn lệ tiểu thư quay lại nói cho ta một chuyện, rằng muốn dẫn ta đến một nơi.
-Chúng ta đi đâu?
Ta ngồi trong xe, thắt chặt đai an toàn.
-Đi Thành Nam, con đã nghe qua Hoành Vũ Lâu chưa?
Ta khẽ lắc đầu, Văn Lệ mỉm cuời:
-Đến nơi rồi con sẽ biết, con nhất định sẽ thích chỗ ấy.
Phía nam thành phố St.paul có một toà lầu cao năm tầng, mái ngói thiết kế theo truyền thống của Trung Quốc, phong cách thập phần tráng lệ. ở ngay cổng lớn được treo một tấm bảng đề : "Hoành Vũ Lâu" ba chữ, nhìn qua phi thường khí thế, vừa nhìn đã biết chủ nhà hẵn là danh gia vọng tộc.
Văn Lệ tiểu thư gọi một cuộc điện thoại, không lâu sao, một người Trung Quốc độ bốn mươi tuổi tự mình xuống lầu đi ra nghênh tiếp chúng ta.
-đây là bé trai người Hoa mà cô nói trong điện thoại ư?
Người trung niên kinh ngạc nhìn ta.
-chào thúc thúc, người có thể gọi con là Khải Tát.
Ta chủ động giới thiệu mình, Văn Lệ tiểu thư cười nói:
-Đứa nhỏ tên đầy đủ là Cindy Khải Tát, cha đẻ là người gốc Hoa, mẹ là người Hàn Quốc.
-Không phải!
Ta cái chính:
-Mẹ của con là nguời có ba dòng huyết thống: Hàn Quốc, nước Đức và Italy, là giáo sư Vũ đạo ưu tú.
Ta hết lòng giữ gìn những điều thiêng liêng, tuy rằng mẫu thân chưa bao giờ nói cho ta biết, nhưng cậu gần đây đã kể cho ta biết không ít lịch sử của gia tộc.
-Chào Khải Tát, thúc thúc là Lý Chấn Nghiêm, là người Trung Quốc, chúng ta có thể xem như là nửa đồng bào, con ngoại trừ ngũ quan hơi giống người Châu Âu, còn màu da, ánh mắt và tóc chính là đặc điểm của người Hoa, con phải biết rằng ba loại này mới chính là nét đặc trưng của người Trung Quốc.
-Chào Lý thúc thúc, xin hỏi thúc tìm con có chuyện gì?
Lý Chấn Nghiêm nghe ta dùng tập quán xưng hô của người Trung Quốc, hài lòng cười:
-Thúc chính là huấn luyện viên của hoành Vũ Lâu, Hoành Vũ Lâu là trung tâm võ thuật của Brazil, vào tháng sau, đại hội thi đấu võ thuật thế giới sẽ được tổ chức ở Bang St. Paul, nơi này không có vận động viên độ tuổi thiếu nhi tham gia, Văn Lệ tiểu thư vừa gọi điện nói công phu của con rất tốt, cho nên chúng ta muốn mời con đại biểu vận động viên độ tuổi thiếu niên của Hoành Vũ Lâu tham gia thi đấu ở tổ nhi đồng.
Thì ra là vậy! ta nói:
-Chuyện này con phải về hỏi ý kiến của cậu con trước, nếu như cậu không phản đối, thì con sẽ tham gia.
-Tốt! vậy sau khi tan học, ta sẽ đưa con về nhà, chờ cậu con trở về.
Văn Lệ tiểu thư lên tiếng.
chia tay Lý thúc thúc, trên đường về nha ta rất ngạc nhiên nên hỏi Văn Lệ tiểu thư:
-Văn Lệ tiểu thư, tiểu thư làm sao biết có đại hội thi đấu võ thuật vậy?
Văn Lệ thản nhiên cười:
-Ta cũng là một người đam mê võ thuật, Lý tiên sinh là huấn luyện viên của ta, a...Không phải, phải gọi là sư phụ a, xin lỗi, tiếng Trung của ta không được tốt lắm!
Sau khi tan học, trước tiên ta gọi điện thoại cho cậu: "Chào cậu, con là Khải Tác đây, cậu không cần đến trường đón con về, có một tiểu thư mỹ lệ người Brazil đưa con về rồi, cậu có thể về sớm nhé, vậy đi nha!
"Khanh Khách lạc..."
Văn Lệ tiểu thư cười đến gập bụng, xoay mặt đối diện với ta mà cười liên tục:
-Không nghĩ con thú vị như vậy, con muốn hù chết cậu của mình sao?
Ta nhún vai:
-Nếu như con không nói, cậu nhất định sẽ không về sớm đâu! con dám đánh cược, khi cậu nghe có mỹ nữ về nhà làm khách, nhiều nhất là một giờ, nhất định cậu sẽ có mặt ở nhà.
"Khanh khách.."
-Thực sự là một tên tiểu quỷ à!
Văn Lệ lại một trận cười to.
Trên đường về nha, ta mua vài loại rau và thịt, Văn Lệ mở to đôi mắt nhìn ta, nét mặt hết sức khó sử nói:
-Khải tát, con mua mấy thứ này làm gì? Nói trước, ta không xuống bếp đâu, cậu của con làm sao?
Ta cười:
-Tiểu thư muốn sao? Cậu đương nhiên muốn...
Còn một chữ "ăn" nhưng ta không nói ra.
-Thật vậy chăng? oh my God, bây giờ còn có nam nhân tốt thế sao?
Văn Lệ tiểu thư vẻ mặt ước ao nhìn ta:
-Cậu của con bao nhiêu tuổi rồi, không phải là lão đầu rồi chứ?
Ta ngửa đầu nằm dài trên ghế, thong thả nói:
-Cậu nhỏ hơn mẹ của con năm tuổi. Sao lại có thể là lão đầu nào được!
Về đến nhà, vào phòng khách, Văn Lệ tiểu thư liếc mắt nhìn ảnh cậu chụp treo trên tường, ảnh đó được chụp tại sân huấn luyện, tay cầm một quả bóng, thân mặc áo số mười, thật sự rất phong độ a!
-oa! đây là cậu con sao? Rất anh tuấn a!
Văn lệ tiểu thư hai mắt toả sáng nhìn bức ảnh:
-Thì ra người này là ngôi sao bóng đá của st. Paul a, ta cũng là người St. paul đang ký hợp đồng, cậu của con cũng vừa mới gia nhập sao? thế nào ta lại không biết có một ngôi sao bóng đá người Hàn Quốc ở St. Paul nhỉ?
ta cười ha ha:
-người bị lừa đó, đó là cậu con mượn bóng của y, cậu con không thể nổi tiếng như vậy, cậu chỉ là trợ lý thôi, chuyên phụ trách huấn luyện thể lực.
-Trời ạ! con nói chính là huấn luyện viên thể lực Phác Anh Kiệt sao? thảo nào nhìn quen mắt như vậy? Nhưng cậu của con chính là "Tổng tư lệnh" đó a!
Văn Lệ tiểu thư nét mặt rạng ngời, xem bộ dáng là muốn làm quen với cậu, đúng là người đẹp trai, đi đâu cũng được mỹ nữ để ý.
Ta lười nhìn bộ dáng si mê nhìn ảnh của Văn Lệ tiểu thư, một mình thầm lặng đi vào phòng bếp nấu cơm.
Có thể mùi thơm của thức ăn thức tỉnh, tiểu thư chạy vào phòng bếp, xem ta nấu đồ ăn. Ánh đao loe lói thái rau, sau đó là điều chỉnh độ lửa, đưa vật liệu vào, chỉ thoáng chốc lác, bốn loại món ăn Trung Quốc mùi hương tràn ngập đã làm xong, nhãn thần Văn Lệ tiểu thư giờ này triệt để đắm say.
cũng may đúng vào lúc đó cậu trở về, cậu liếc mắt nhìn mỹ nữ diễm lệ trong nhà, nhất thời bị mê hoặc, miệng thì hỏi thăm dặn dò ta này nọ mà đôi mắt thì lại gắn liền trên thân hình của my nữ. Văn Lệ tiểu thư một lúc sau mới biết cậu đã trở về, liền gấp rút chào.
-Chào tiên sinh, ngoài đời tiên sinh còn đẹp trai hơn cả trong ảnh a!
văn Lệ tiểu thư mừng rỡ nhìn cậu, cậu không ngờ được một mỹ nữ khen, cả người nhất thời như bay bổng, lập tức bắt chuyện cùng văn Lệ tiểu thư, líu ríu mời mỹ nhân ngồi xuống ăn cơm chiều.
Một bữa cơm đủ phiền muộn a, tiếng qua người lại, cười cười nói nói, không biết tự bao giờ ta trở thành bóng đèn sau sân khấu a.