Luân Hồi Cung Chủ
Tác giả : Gia Cát Thanh Vân
Hồi 1
Thảm Cảnh Sơn Trang
Gạch ngói khắp nÆ¡i chồng chất ngổn ngang, bốn bức tưá»ng đổ gục trên những đống tro tà n, tùng bác ngã nằm la liệt, cá» xanh đổi thà nh mà u xám, đó đây rải rác những vết máu Ä‘en sì dưới ánh nắng chiá»u hiu hắt cà ng tăng thêm phần ảm đạm thê lương.
- Vút!
Từ phÃa ngoà i cánh cá»a cổng đã gãy đổ, má»™t chiếc bóng lam nhá» thó lao vút và o. Chiếc bóng lam ngưng lại để hiện rõ má»™t cáºu bé tuổi trạc mưá»i bốn, mưá»i lăm, mặt ngá»c, môi son, đôi mà y thanh tú, mắt sáng tợ vì sao, mình váºn bá»™ lam y bó sát, lưng Ä‘eo thanh Ä‘oản kiếm, uy nghi như má»™t vị tiểu thiên thần.
Chân vừa chạm đất, cáºu bé đưa mắt nhìn quan cảnh hoang tà n đổ nát, thân hình run run, đôi mắt tròn xoe, báºt kêu lên kinh hãi:
- Trá»i! Kẻ thù nà o tà n phá Hà n SÆ¡n trang?
Sững sá» má»™t lúc, cáºu bé gá»i lá»›n:
- Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi?
Không nghe tiếng đáp, tứ bá» vắng lặng như tá», ngoại trừ tiếng gió rì rà o khua động cà nh tùng ngoà i xa.
Cáºu bé hốt hoảng gà o to:
- Mẹ ơi, mẹ đâu rồi? Con là Hà n TỠKỳ đã trở vỠđây.
Vẫn im bặt, không nghe tiếng ngưá»i mẹ đáp lá»i.
Chắt lặng cả ngưá»i má»™t lúc tháºt lâu, cáºu bé Hà n Tá» Kỳ hét lên má»™t tiếng, phóng chạy vá» hướng bá» suối giống như má»™t kẻ vừa nổi cÆ¡n Ä‘iên. Vừa chạy cáºu bé vừa cất tiếng gá»i vang lừng:
- Mẹ ơi! Mẹ ở đâu rồi, con là Hà n TỠKỳ đã vỠđây.
Trước sau vẫn im bặt, chỉ còn nghe mấy bụi cá» xanh xa xa thầm thì to nhá», vương vÃt qua ánh nắng chiá»u tà chưa vá»™i tắt. Hà n Tá» Kỳ đứng lại ngẩn ngÆ¡ như má»™t kẻ không hồn, mắt nhìn lÆ¡ láo chung quanh.
Chợt cáºu bé té xuống đất, hai tay bưng lấy mặt, òa ra khóc.
Khóc má»™t lúc tháºt lâu, Hà n Tá» Kỳ ngẩng mặt lên, đưa tay lau nước mắt, mếu máo:
- Mẹ Æ¡i! Phụ thân con biệt tÃch từ lâu không rõ sống chết thế nà o, chỉ còn có mẹ, giá» mẹ Ä‘ang ở nÆ¡i đâu, hay là kẻ thù nà o đã giết mẹ rồi.
Cáºu bé lại ôm mặt khóc thảm. Khóc đến khà n cả cổ, nước mắt thấm ướt cả chiếc áo mà u lam.
Cách đây má»™t tháng, Hà n Tá» Kỳ vâng lệnh mẹ, Tuyệt đại mỹ nhân Tố Thần Phi tá»›i Kinh Châu thăm má»™t ngưá»i dì tên Tố Nương Tá», nay trở vá» Hà n SÆ¡n trang thì chỉ còn lại những đống tro tà n, mẹ cáºu bé lại biệt vô âm tÃch, chẳng hiểu giá» nà y còn sống hay chết, có bị phưá»ng ác đạo bắt Ä‘i hay không, cảnh tá» biệt sinh ly nà y còn gì Ä‘au thương hÆ¡n nữa.
Hà n TỠKỳ khóc từ lúc nắng và ng chưa tắt cho tới khi hoà ng hôn đã buông xuống từ lâu, khóc đến máu hòa với nước mắt vẫn chưa thôi.
Sá»™t soạt! Có tiếng chân ngưá»i giẫm lên lá khô. Liá»n đó là hai bóng ngưá»i xuất hiện.
Nhìn kỹ lại thì đó là hai tên đại hán thân hình to lá»›n, váºn toà n Ä‘en, mặt mÅ©i cá»±c kỳ hung ác, bên lưng giắt giá»›i Ä‘ao sáng ngá»i, trên ngá»±c gắn chữ mà u tang ma số chÃn và mưá»i.
Hai tên đại hán Ä‘ang Ä‘i lững thững, chợt bá»n hắn gặp Hà n Tá» Kỳ Ä‘ang còn ngồi khóc bên bá» suối, chúng cùng “ồ†lên má»™t lượt, rồi từ từ bước tá»›i gần.
Hà n Tá» Kỳ Ä‘ang đắm mình trong cÆ¡n mê loạn nên không hay có ngưá»i Ä‘ang bước tá»›i gần mình.
Còn cách Hà n Tá» Kỳ khoảng chừng ba trượng, hai tên đại hán áo Ä‘en ngừng bước, chú bốn con mắt cụ vá» nhìn cáºu bé.
Bá»—ng tên đại hán áo Ä‘en mang số chÃn cất giá»ng ồm ồm quái gở:
- Bé con, ngươi là ai?
Hà n Tá» Kỳ không nghe thấy mà vẫn ngồi yên khóc rả rÃch. Tên đại hán áo Ä‘en mang số chÃn cất tiếng to hÆ¡n:
- Bé con! Ngươi có nghe chưa? Ta há»i ngươi là ai, tại sao lại ngồi đây khóc?
Tiếng hắn to như tiếng quá, khiến cho Hà n Tá» Kỳ giáºt mình ngước mặt lên, đưa mắt nhìn qua chá»— hai tên đại hán số chÃn và số mưá»i Ä‘ang đứng.
Trông thấy hai tên đại hán mặt mà y hung dữ, Hà n Tá» Kỳ đứng lên, đưa tay lau sạch nước mắt, chỉ đưa mắt nhìn hai ngưá»i mà chưa đáp ứng.
Tên đại hán mang áo số chÃn láºp lại:
- Bé con! Ngươi là ai? Tại sao lại ngồi đây khóc một mình?
Nhìn kỹ hai tên đại hán áo đen, Hà n TỠKỳ nghĩ thầm:
- Hai ngưá»i đà n ông nà y xem qua chắc hẳn là phưá»ng hắc đạo, ta cần phải hết sức tháºn trá»ng má»›i được.
Cáºu bé dè dặt:
- Tiểu bối xin được há»i:
nhị vị tiá»n bối là ai?
Tên đại hán áo Ä‘en số chÃn vẫn vá»›i giá»ng ồm ồm quái gở:
- Bá»n ta là Luân Hồi sứ giả. Ta là đệ cá»u sứ giả, còn hiá»n đệ nà y là đệ tháºp sứ giả, ngươi nghe rõ chứ.
Hà n Tá» Kỳ giáºt mình kêu thầm:
- Nguy rồi! Luân Hồi giáo lâu nay có tiếng là má»™t giáo phái tà n ác dã man, giết ngưá»i không biết gá»›m tay, bá»n chúng tá»›i đâu máu đổ thịt rÆ¡i tá»›i đó, không hiểu hôm nay chúng tá»›i đây để là m gì.
Hà n TỠKỳ cà ng dè dặt hơn:
- Tại hạ xin há»i nhị vị sứ giả tá»›i đây có chuyện gì hay không?
Tên sứ giả Luân Hồi giáo số chÃn nhìn thẳng và o mặt Hà n Tá» Kỳ:
- Bá»n ta Ä‘i tìm tên tiểu tá» Hà n Tá» Kỳ. Ngươi có phải Hà n Tá» Kỳ không?
Biết ngay có chuyện bất thưá»ng sắp xảy ra, Hà n Tá» Kỳ chưa vá»™i đáp, chỉ nhìn tên sứ giả Luân Hồi giáo số chÃn thăm dò.
Tên sứ giả Luân Hồi giáo số chÃn quát:
- Bé con! Ngươi có nghe chưa? Ta há»i ngươi có phải là gã tiểu tá» Hà n Tá» Kỳ hay không, nói mau!
Hà n Tá» Kỳ động tâm, ngáºp ngừng má»™t lúc, bất giác gáºt mạnh đầu:
- Äúng, không sai. Hà n Tá» Kỳ chÃnh là tiểu bối, nhị vị tiá»n bối há»i tiểu bối để là m chi?
Ãnh mắt âm hiểm cá»§a tên sứ giả Luân Hồi giáo mang số chÃn chợt lóe sáng:
- Bá»n ta vâng lệnh giáo chá»§ Luân Hồi giáo gặp ngươi, ra lệnh cho ngươi hãy giao ná»™p má»™t bảo váºt.
Hà n TỠKỳ cau mà y:
- Bảo váºt gì?
Tên sứ giả mang số chÃn buông trầm giá»ng:
- Bản đồ Phù ảnh cung. Bé con, ngươi có mang bảo váºt trong mình hay không? Hãy mau mau giao ná»™p cho bá»n ta mang trở vá» Luân Hồi giáo cho giáo chá»§?
Hà n TỠKỳ nghĩ thầm:
“Ồ, thì ra hai tên ma đầu quái quỉ nà y tá»›i đây cÅ©ng chỉ vì muốn chiếm Ä‘oạt bản đồ Phù ảnh cung, món váºt chà bảo cá»§a tổ phụ. Luân Hồi giáo vốn là má»™t môn phái ác độc, bạo tà n khét tiếng trên giang hồ từ bấy lâu nay, cho dù ta có bản đồ Phù ảnh cung cÅ©ng thà chết chứ nhất quyết không bao giá» giao ná»™p cho hai tên ác ma nà y được.â€.
Dù váºy, Hà n Tá» Kỳ vẫn hòa hoãn:
- Nhị vị tiá»n bối đã lầm rồi. Tiểu bối còn ấu thÆ¡ là m sao dám mang bảo váºt theo trong mình. Nhị vị hãy Ä‘i tìm nÆ¡i khác, khá»i phải nhá»c lòng.
Tên sứ giả Luân Hồi cung mang số chÃn trợn cặp mắt hung tợn, hầm hừ:
- Ngươi nói láo. Ngươi Ä‘ang mang bản đồ “Phù ảnh cung†trong mình, ngươi đừng hòng qua mắt bá»n ta.
Hà n TỠKỳ cố nhẫn nại:
- Nguyên do nà o tiá»n bối cho rằng tiểu bối có mang bản đồ “Phù ảnh cung†trong mình.
Tiá»n bối vá» Ä‘oán đó phải không?
Tư sứ giả Luân Hồi giáo số chÃn nổi giáºn:
- Phụ thân ngươi Hà n Khuất Thân đã biệt tÃch, mẫu thân ngươi Tuyệt đại mỹ nhân Tố Thân Phi nay cÅ©ng chẳng còn. Hai ngưá»i đó xem như đã chết rồi, ngươi là đứa con trai duy nhất cá»§a há» Hà n, nếu ngươi không có bản đồ “Phù ảnh cung†thì còn ai nữa. Bé con khôn hồn hãy mau mau giao ná»™p chi bảo cho bá»n ta, đừng chá» bá»n ta tra khảo.
Trá»›i đây, Hà n Tá» Kỳ không còn có thể kiá»m chế nổi tÃnh khà quáºt cưá»ng, bất khuất, tròn xoe đôi mắt hét:
- Nói nhảm. Ta đã nói với ngươi ta không có bản đồ “Phù ảnh cung†trong mình, là m thế nà o giao nộp cho hai ngươi được.
Cáºu bé “hừ†má»™t tiếng, rồi nhấn mạnh:
- Nhược bằng ta có bản đồ “Phù ảnh cung†mà không trao ra, hai ngươi là m gì ta đã chứ?
Dứt tiếng, Hà n tá» Kỳ nghiêng nghiêng mặt như thách đố tên sứ giả Luân Hồi giáo số chÃn.
Tên sứ giả Luân Hồi giáo số chÃn giáºn dữ quát to:
- Ngươi to gan tháºt. ÄÆ°á»£c rồi, bá»n ta sẽ bắt ngươi Ä‘em vá» Luân Hồi, cung ná»™p cho giáo chá»§. Trông ngươi tuấn tú, đúng là má»™t đệ nhất mỹ nam tá», chắc chắn giáo chá»§ sẽ hà i lòng.
Ngươi sẽ được giáo chủ đưa và o “Luyện hồn phòng†cho ngươi nếm lấy mùi đau khổ, ha … ha … ha. Ha ha … Hà n TỠKỳ hét:
- Luyện hồn phòng là cái quỉ quái gì mà ta phải nếm mùi Ä‘au khổ, ngươi đừng dá»a dẫm, ta không sợ đâu.
Tên sứ giả số chÃn cất tiếng cưá»i khà :
- Bé con ngu ngốc! Ngươi không sợ ư? Ta nói trước cho ngươi biết. Luyện hồn phòng là má»™t lạc cảnh ngà y đêm bất táºn, và o đó con ngưá»i sẽ biến thà nh con thú, hùng hổ, hung hăng cho tá»›i khi thể xác chỉ còn lại má»™t bá»™ xương khô. Giáo chá»§ ta sẽ thu nạp tinh hoa để luyện thân pháp “Phản lão hoà n đồngâ€. Ngươi hiểu chưa?
Hà n TỠKỳ ngơ ngác không hiểu tý gì cả, nhưng đã hét:
- Nói nhảm, hãy câm ngay cái mồm thối tha của ngươi lại, ta không nghe đâu.
Ngưng lại, Hà n TỠKỳ trợn mắt:
- Có phải hai ngươi đã hãm hại mẹ ta không?
Tên sứ giả số chÃn lắc đầu:
- Bá»n ta không là m chuyện đó, đã có ngưá»i khác tÃnh chuyện ngà n năm cho Tuyệt đại mỹ nhân Tố Thần Phi rồi. Bé con, má»™t lần chót ta há»i ngươi có chịu giao ná»™p bản đồ “Phù ảnh cung†cho bá»n ta hay còn chá» ta động thá»§.
Hà n Tá» Kỳ sôi giáºn bất giác vá»— tay và o áo hất mặt:
- Äừng lảm nhảm. Bản đồ “Phù ảnh cung†hiện Ä‘ang ở trong mình ta, hãy bước tá»›i mà lấy.
Tên sứ giả số chÃn tưởng tháºt quát:
- Trao cho ta!
Lá»i chưa dứt, tên sứ giả Luân Hồi giáo số chÃn đã tá»›i gần Hà n Tá» Kỳ, vươn năm ngá»n trảo bén nhá»n vá»— và o ngưá»i cáºu bé, nhằm thượng trung hạ bà n nhanh như chá»›p.
Vốn đã đỠphòng từ trước, Hà n Tá» Kỳ “hừ†nhạt má»™t tiếng, dịch sang bên trái năm thước, tránh khá»i năm ngá»n trảo quỉ quái cá»§a tên sứ giả Luân Hồi giáo số chÃn.
Hụt chiêu đầu, tên sứ giả Luân Hồi giáo ngạc nhiên, trố mắt nhìn Hà n TỠKỳ, kêu lên:
- A! Thế ra võ công cá»§a ngươi cÅ©ng khá đấy, nhưng hôm nay ngươi đừng hòng thoát khá»i tay ta.
Vươn mưá»i ngá»n trảo ra cong cong như mưá»i cái móc sắt, bằng má»™t thân pháp quỉ dị, tên sứ giả số chÃn vá»— và o mưá»i huyệt đạo trên khắp thân mình Hà n Tá» Kỳ nhanh không kịp thấy.
Hà n Tá» Kỳ kinh hà i lại sá» dụng ngay thân pháp “nguy nguy cấp cấp†cá»§a Tuyệt đại mỹ nhân Tố Thần Phi đã truyá»n cho từ lâu, thân ảnh như chiếc bóng má» luồn tuá»™t ra khá»i vùng trảo cá»§a tên sứ giả Luân Hồi giáo số chÃn.
Tên sứ giả số chÃn lại “A†má»™t tiếng ngạc nhiên, phất hữu chưởng đánh ngang qua.
Hà n Tá» Kỳ trụ lại thân hình cất ngá»n chưởng bé nhá» lên xuất mưá»i thà nh xuất chiêu tuyệt truyá»n “Xạ tinh lạc nhạn†chống trả.
Bốp!
Hà n Tá» Kỳ lảo đảo tháo lui vá» phÃa sau ba bốn bước, cánh tay tê chồn như vừa bị sét đánh.
DÄ© nhiên, ná»™i lá»±c cá»§a cáºu bé còn kém hÆ¡n tên sứ giả Luân Hồi giáo má»™t báºc.
Hà n TỠKỳ nghĩ nhanh:
- Hiện nay ta chưa phải là đối thuá»§ cá»§a tên sứ giả quỉ quái nà y, nếu ta tiếp tục giao tranh chắc chắn sẽ bị bá»n chúng bắt giải vá» Luân Hồi giáo cho ả giáo chá»§ luyện phép “Phản lão hoà n đồngâ€, háºu quả chưa biết rồi sẽ ra sao, chi bằng ta dùng kế “DÄ© đà o vi thượng†thoát nạn, sau nà y gặp lại sẽ hay.
Thầm tÃnh xong, thình lình Hà n Tá» Kỳ hét to má»™t tiếng, cất ngá»n chưởng lên vá»— ngay đỉnh đầu tên sứ giả Luân Hồi giáo số chÃn.
Tên sứ giả Luân Hồi giáo số chÃn cất tiếng cưá»i ha há, không đỡ chưởng mà dịch ngang má»™t thước, vươn năm ngá»n trảo bén nhá»n cấu và o ngưá»i Hà n Tá» Kỳ.
Chá» tên sứ giả Luân Hồi giáo số chÃn vừa xuất thá»§, đột ngá»™t Hà n Tá» Kỳ thu hồi ngá»n chưởng, quay mình phóng chạy như bay dá»c theo bá» suối.
Cáºu bé vượt ngang con suối chui và o cánh rừng lá cà nh ráºm rạp ẩn trốn.
Tên sứ giả Luân Hồi giáo số chÃn quát:
- Ngươi chạy đi đâu!
Hắn lao tá»›i vươn năm ngá»n trảo vá»— và o lưng Hà n Tá» Kỳ, nhanh như chá»›p.
Soạt!
Vạt áo phÃa sau lưng Hà n Tá» Kỳ bị vá»— trúng đứt mất má»™t mảnh khá to rÆ¡i ngay xuống đất.
Cáºu bé kinh hoà ng vừa quay mình lại thì má»™t đạo kình cÅ©ng vừa à o tá»›i không còn có phương cách nà o tránh né hay chống đỡ kịp nữa.
Binh!
Hà n TỠKỳ ré lên một tiếng rơi ngay xuống suối, dòng nước cuồn cuộn cuốn đi.