Äây là má»™t câu chuyện có tháºt, chỉ có địa Ä‘iểm và danh tÃnh là tôi giấu Ä‘i. Tôi là ký giả cá»§a Pháp Chế nháºt báo tại Quý Châu, vừa má»›i nháºm chức tròn năm. Và o má»™t buổi trưa nắng đẹp tháng 11 năm 2006, cấp trên Ä‘iện thoại bắt tôi lúc đó Ä‘ang Ä‘i du lịch được ná»a đưá»ng phải quay vá», khẩn trương hoà n thà nh nhiệm vụ phá»ng vấn. Bà i phá»ng vấn nà y vốn dÄ© có thể tiến hà nh đầu tháng 12, nhưng do nhân váºt chÃnh đột nhiên yêu cầu, bị bắt buá»™c trước thá»i hạn, cho nên, tôi đà nh bá»±c tức đầy mình vác túi rá»i khá»i Ä‘oà n du lịch, má»™t mình lái chiếc xe Santana cÅ© nát mua từ năm 1997, tròng trà nh trên quốc lá»™ theo triá»n núi quanh co khúc khuá»·u, nhắm hướng đông bắc cháºm chạp tiến tá»›i.
Không biết có phải đối tượng phá»ng vấn nà y đặc biệt xui xẻo hay không, khi tôi còn chưa đạt được mục Ä‘Ãch thì trá»i lại đổ mưa. Cuối thu mưa phùn rả rÃch, lạnh thì cÅ©ng không lạnh lắm, nhưng lại là m mặt đưá»ng rất trÆ¡n trượt. Trên quốc lá»™ ven núi ở Quý Châu, cho dù lá gan cá»§a tôi cá»±c lá»›n, kỹ thuáºt cá»±c tốt cÅ©ng không dám vượt quá 40 km/h. Vì thế, trong khi tôi cẩn tháºn dừng xe trước cá»a trại giam, thở hà o hển, trưởng trại giam vẫn còn nghÄ© tôi gặp chuyện trên đưá»ng, Ä‘ang chuẩn bị gá»i Ä‘iện cho cấp trên cá»§a tôi.
Äôi bên giá»›i thiệu xong, trưởng trại giam dụi đôi mắt còn lim dim ngái ngá»§, nói: “Có thể anh ta còn chưa ngá»§, dẫu sao cÅ©ng là đêm cuối cùng, tất có nhiá»u chuyện muốn nghÄ©, anh ta vẫn còn trẻ. Trước tiên chúng ta tá»›i phòng giam.â€
Tôi tháºt sá»± không vui. Kế hoạch du ngoạn bị quấy rầy, ná»a đưá»ng mắc mưa, xuống xe thì xui xẻo lại giẫm á»§ng vô nước, lòng bà n chân lạnh cóng. Vì thế, dù đã nghe vị trưởng trại già nói giá»ng thương xót, tôi vẫn đáp không chút cảm tình: “Là tá»± anh ta tìm chết, đáng Ä‘á»i!â€
Trưởng trại dẫn tôi Ä‘i qua má»™t con đưá»ng hẹp, vô ý Ä‘i qua má»™t khu đất trống, đầu khu đất có má»™t Ä‘oạn dốc loang lổ vết máu. Ngưá»i Ä‘i đến đây, tức thá»i xuất hiện cảm giác khá»§ng bố, mùi tá» vong tá»±a hồ lÆ¡ lá»ng trong không khÃ, tháºm chà còn phảng phất tiếng kêu thống khổ, thảm thiết trước lúc chết, mùi máu tanh tưởng như xá»™c lên từ đất Ä‘en, lúc ẩn lúc hiện.
Thấy vẻ mặt tôi khẩn trương, trưởng trại an á»§i: “Không cần sợ, ngưá»i chết như đèn tắt. Bắn má»™t cái là thứ gì cÅ©ng kết thúc hết.â€
Tôi rụt đầu, nhìn nhìn Ä‘oạn dốc loang lổ, Ä‘iểm kết thúc cá»§a không biết bao nhiêu sinh mạng, chà xát ngón tay đã phát lạnh cá»§a mình, ngáºp ngừng: “Ngưá»i kia… ngà y mai?â€
Trưởng trại giam cưá»i má»™t cái, nói: “Äúng thế. Kì tháºt cÅ©ng không có gì đáng kinh ngạc, thấy nhiá»u cÅ©ng giống như là giết gà váºy. Tuy váºy cô là con gái, chắc không chịu nổi. Cô không nên nhìn, cÅ©ng không nên nghÄ©, không có gì đâu. Äó là chuyện cá»§a cảnh sát tòa án, bá»n há» Ä‘á»u là đao phá»§ chuyên nghiệp, là m việc sạch sẽ nhanh gá»n. Tôi tá»›i nÆ¡i nà y đã lâu, còn chưa gặp trưá»ng hợp nà o bắn nhiá»u hÆ¡n, chỉ má»™t phát là đã tiá»…n Ä‘i rồi.â€
Láºp tức tôi có cảm giác sau lưng lạnh buốt, hấp tấp bước nhanh. Äi qua má»™t Ä‘oạn hà nh lang cÅ©ng cháºt hẹp như váºy, qua hai viên cảnh sát trại giam hãy còn trẻ, bồng súng trên vai nhìn chăm chăm, tôi bước và o khu trại giam chÃnh thức. Gian tá» tù nằm ở khu trong cùng, hiện ra cá»±c kỳ âm u, hết sức yên tÄ©nh. Cứ theo lá»i trưởng trại, hiện tại tá» tù Ä‘ang bị giam chỉ có má»™t, chÃnh là ngưá»i tôi muốn phá»ng vấn. Äối vá»›i tôi mà nói, bà i phá»ng vấn nà y là nhiệm vụ chán ghét nhất, suốt lúc lái xe dá»c đưá»ng, tôi Ä‘á»u cảm thấy tâm tình sầu muá»™n, má»™t kẻ chế tạo súng đạn phi pháp, giết ngưá»i, có cái gì mà phá»ng vấn? Có lẽ tôi không biết đã đắc tá»™i vá»›i mấy vị biên táºp đại nhân lúc nà o, cho nên bá»n há» má»›i không thèm nể tình, lôi tôi ra khá»i kỳ nghỉ tuyệt đẹp, đà y tá»›i cái nÆ¡i hang cùng ngõ hẻm ngưá»i ngoà i chưa từng nghe tá»›i nà y.
Má»™t viên cảnh sát trại giam Ä‘i tá»›i, cùng trưởng trại mở cá»a phòng giam tá» tù. Tiếng leng keng vang lên, cá»a sắt mở ra, bên trong không há» có động tÄ©nh. Trưởng trại bước và o đầu tiên, viên cảnh sát đứng gác bên ngoà i. Tôi đứng chá»±ng bên ngoà i ngó và o, trong phòng ánh đèn cÅ©ng không rõ, lá» má» trông thấy má»™t bóng ngưá»i co quắp trong góc phòng. Trong phòng còn có hai tá»™i phạm khác nhẹ tá»™i hÆ¡n, bá»n há» chuyên môn bầu bạn cùng tá» tù, trông thấy trưởng trại đến, thảy Ä‘á»u Ä‘i ra.
Phòng giam thoạt nhìn rất sạch sẽ, nhưng tôi vẫn cảm nhấn được má»™t mùi hôi đến ói má»a xá»™c và o mÅ©i, tôi không thể không lén lút bịt mÅ©i, lặng lẽ lùi vá» phÃa sau mấy bước. Má»™t hồi sau, cảm thấy mùi hôi thối biến mất, tôi má»›i buông bà n tay bịt mÅ©i ra. Song mùi hôi thối đó không mất Ä‘i bao nhiêu, vẫn còn khó ngá»i, nhưng trưởng trại bên trong đã kêu tôi và o, tôi đà nh nhắm mắt nhắm mÅ©i bước và o.
Trưởng trại hình như Ä‘ang nói câu gì vá»›i bóng ngưá»i đó, có Ä‘iá»u tôi nghe không rõ. Tôi đứng cạnh cá»a, nhìn bóng ngưá»i kia cháºm rãi bá» quyển sách trong tay xuống, chuyển ánh mắt từ trang sách sau lưng lỠđỠnhìn tôi. Lúc nà y tôi cÅ©ng đã nhìn rõ anh ta, ngưá»i rạng sáng ngà y mai sẽ bị thi hà nh án. Dáng vẻ anh ta quả tháºt khiến tôi giáºt mình, bá» ngoà i hoà n toà n không giống như tôi tưởng tượng.
Dá»c đưá»ng tôi Ä‘á»u hình dung anh ta là má»™t kẻ mặt mà y hung ác, ánh mắt tà n nhẫn, thân hình cao to thô kệch, vai lưng Ä‘á»u có hình xăm, giống hệt mấy lão đại xã há»™i Ä‘en trên truyá»n hình, toà n thân từ trên xuống dưới phát ra khà tức cuồng vá»ng hung hăng, coi trá»i bằng vung, dao súng không rá»i, giết ngưá»i không chá»›p mắt. Thá»±c tế, tá» tù trước mặt tôi hoà n toà n không giống, tháºm chà toà n thân không có má»™t Ä‘iểm gì giống như tôi tưởng tượng trước đó.
Anh ta là má»™t thanh niên bình thưá»ng, đại khái khoảng 26 tuổi, tướng mạo rất bình thưá»ng, bình thưá»ng đến ná»—i nếu thả anh ta trong má»™t biển ngưá»i, tôi căn bản không thể nháºn ra. Anh ta hình như không có hứng thú, hoặc giả lòng đã lạnh như tro tà n, nên chỉ nhìn tôi má»™t cái rồi lại cúi đầu xem sách. Tôi cau mà y nhìn mấy thứ bên cạnh anh ta. Bên cạnh trống không, cái gì cÅ©ng không có, quần áo không, đồ rá»a mặt cÅ©ng không, chỉ có hÆ¡n mưá»i quyển tạp chà nhăn nhúm. Má»™t loại là “Kiến thức vÅ© khà hạng nhẹâ€, má»™t loại là “Quân sá»± Trung Quốcâ€, má»™t loại nữa là “Kiến thức tà u thuyá»nâ€. Äá»u bị xem đến cÅ© nát, tháºm chà còn sút trang. Gần như có thể nháºn ra, ngà y cuối cùng cá»§a anh ta ta trên thế giá»›i nà y chỉ có mấy quyển tạp chà đó là m bạn. Tôi phảng phất hiểu được, vì sao anh ta yêu cầu chấp hà nh án trước thá»i hạn, bởi vì hiện tại anh ta chẳng khác nà o má»™t ngưá»i đã chết.
Trên xe, tôi có xem qua loa tư liệu vá» tá» tù nà y. Căn cứ giá»›i thiệu cá»§a trưởng trại thì, tên ngốc nà y là điển hình cho tÃnh cách “Cần tiá»n chứ không cần mạng, rượu má»i không uống muốn uống rượu phạt.â€
Anh ta tên Dương Túc Phong, năm nay 26 tuổi, chÃnh đương tuổi phong nhã hà o hoa, đáng tiếc chỉ còn lưu lại thế giá»›i nà y không quá má»™t ngà y nữa. Trưởng trại giá»›i thiệu thân pháºn cá»§a tôi, nhưng tá» tù ấy hoà n toà n không có phản ứng, bình thản ngồi yên xem sách. Trưởng trại bất đắc dÄ© phải lá»›n tiếng hô: “Dương Túc Phong, nghiêm!â€
Khẩu lệnh nà y cÅ©ng còn hữu hiệu, tá» tù láºp tức buông sách, đứng thẳng ngưá»i. Lúc nà y tôi má»›i phát hiện, trên ngưá»i anh ta khoác má»™t chiếc áo gió mà u xanh sẫm, bên trong báºn áo may ô trắng, phÃa dưới mặc má»™t cái quần dÆ¡ dáy, Ä‘en đến ná»—i không nhìn ra được mà u sắc vốn có cá»§a nó. Tất cả Ä‘á»u nhăn nhúm, cứ như rất lâu rồi chưa từng thay ra.
Äá»™ng tác cá»§a anh ta khiến không khà trong phòng thay đổi. Mùi xú uế trên ngưá»i anh ta là m tôi suýt chút nữa thì ngất xỉu. Thế nên tôi bất chấp phép lịch sá»± tối thiểu, lấy tay bịt chặt mÅ©i. Kết quả anh ta lạnh lùng, khinh bỉ nhìn tôi, còn vuốt vuốt chóp mÅ©i. Không sai, đúng là ánh mắt khinh bỉ. Trong nghá» kiếm cÆ¡m cá»§a mình, tôi tiếp xúc rất nhiá»u vá»›i ánh mắt khinh bỉ kiểu nà y, chịu đựng cÅ©ng rất nhiá»u. Bất quá, lần nà y, tôi quyết định không nhịn nữa. Anh ta là tá» tù sắp chết, lấy tư cách gì khinh bỉ tôi? Vì thế tôi nói lá»›n, âm thanh rất chói tai: “Nhìn phải tôn trá»ng chút!â€
Tôi nghÄ© có trưởng trại ở bên trợ uy, câu nà y nhất định khiến anh ta e ngại, ai mà biết, anh ta không há» phản ứng, lại nhìn tôi như cÅ©. Tôi tức thá»i phẫn ná»™, anh ta chỉ là tá» tù, bằng và o cái gì dám xem thưá»ng mình, đến má»™t tá» tù cÅ©ng coi khinh mình, mình còn mặt mÅ©i nhìn ai? Bèn hừ hừ lên tiếng: “Tôi là ký giả cá»§a Pháp Chế nháºt báo, ký giả. Anh có biết hay không?â€
Anh ta nghiêng nghiêng đầu, giống như bị dá»a sợ tá»›i mức ngá»› ngẩn. Tôi lấy là m đắc ý, rốt lại anh ta cÅ©ng biết sợ. Ai ngá», tôi hưng phấn còn chưa quá 3 giây, anh ta đã lại ngá»› ngẩn đáp: “Tôi biết cô là ký giả, nhưng không phải cô muốn phá»ng vấn tôi sao? Là cô cần tôi, không phải tôi cần cô. Hình như là cô phải tôn trá»ng tôi trước.â€
Bá»™ dạng cá»§a anh ta nhìn ngây ngốc, nhưng câu nà o cÅ©ng không để cho tôi chiếm tiện nghi. Theo tư liệu tóm lược, anh ta dẫu sao cÅ©ng tiếp thụ má»™t ná»n giáo dục cao cấp quá hoà n chỉnh, không những thế, thà nh tÃch không tồi. Nhưng anh ta nói váºy, căn bản là m tôi phát cáu. Anh chỉ là má»™t tá» tù, sao tôi phải tôn trá»ng anh? Nằm mÆ¡! Tôi không nể nang gì nữa, lá»›n tiếng: “Anh là sản phẩm bị pháp luáºt chế tà i, phạm tá»™i đối vá»›i nhân dân, sá»›m đã bị tước Ä‘oạt quyá»n lợi chÃnh trị chung thân, là phần tá» phạm tá»™i ngưá»i ngưá»i khinh bỉ, lấy tư cách gì để được tôn trá»ng?â€
Tôi nói chuyện không há» khách khÃ, ngay cả trưởng trại Ä‘ang lÆ¡ đãng cÅ©ng nhÃu mà y. Nhưng tôi không sợ, xưa nay tôi Ä‘á»u là m theo ý mình, trừ lãnh đạo trá»±c tiếp ra, ngưá»i khác tôi Ä‘á»u không xem và o đâu huống chi là cái tên tá» tù không sống được quá ngà y mai nà y? Quả nhiên, mấy lá»i cá»§a tôi khiến anh ta đứng khá»±ng. Vẻ mặt anh ta thá»±c kì quái, tá»±a hồ muốn phản bác, tôi thấy trái cổ anh ta chuyển động lên xuống mấy lần, dưá»ng như muốn nói gì đó, đến cuối cùng lại không thốt ra má»™t lá»i nà o, chỉ có tròng mắt đảo lên xuống, tá»±a như phát sáng nhưng ngay láºp tức tắt ngúm. Anh ta cúi gằm, ngoan ngoãn ngồi xuống góc phòng.
Tôi cÅ©ng thở phà o trong bụng, nếu cả má»™t tá» tù cÅ©ng không khuất phục được thì uổng công đến đây. Trưởng trại thấy hai ngưá»i chúng tôi như váºy, bèn khuyên giải và i câu, không ngoà i chuyện yêu cầu cái tên Dương Túc Phong đó phối hợp vá»›i tôi, bá»™c lá»™ thế giá»›i ná»™i tâm cá»§a mình, vì thế hệ sau lưu lại lá»i cảnh tỉnh. Bất quá, rất hiển nhiên, lá»i cá»§a trưởng trại không có tà hiệu quả nà o, tÃnh tÃch cá»±c cá»§a Dương Túc Phong không cao. Anh ta vẫn cúi đầu im lặng, là m ngÆ¡ vá»›i má»i thứ xung quanh.
Tôi cÅ©ng khống chế tâm tình cá»§a mình, Ä‘iá»u chỉnh lại tâm lý, tránh cho sá»± việc khá»i rối thêm. Tá» tù á»§ rÅ© như váºy, đương nhiên không sẵn lòng trả lá»i tôi. Tuy tôi không sợ anh ta, nhưng vạn nhất anh ta không thèm mở miệng, tôi vô phương báo cáo kết quả công tác. Äến chừng đó, chẳng những đội gió mưa Ä‘i má»™t chuyến trắng tay, trở vá» còn phải nghe tổng biên táºp phê bình. Tôi bèn hắng giá»ng, mở túi xách, lấy giấy bút. Thấy tôi định ghi chép, trưởng trại tá» tế bảo: “Äến phòng khách Ä‘i, ánh sáng ở đó tốt hÆ¡n.â€
Tôi đương nhiên đồng ý, gian phòng nà y quả thá»±c khiến tôi không thÃch. Vô luáºn là mùi hôi thối trong phòng hay là mùi hôi từ ngưá»i Dương Túc Phong, Ä‘á»u khiến tôi phát buồn nôn. Dương Túc Phong vốn không vừa ý, nhưng trước uy quyá»n cá»§a trưởng trại đà nh ngoan ngoãn theo chúng tôi ra ngoà i. Anh ta lê cùm chân trên hà nh lang, phát ra thứ âm thanh không phục rất rõ.
Ở phòng khách, ngồi xuống đâu đó rồi, tâm tình tôi đã tốt lên nhiá»u. Chà Ãt có má»™t ấm trà thiết quan âm bốc khói, xua Ä‘i cái lạnh trong ngưá»i, lại không có mùi hôi đáng ghét đó. Dương Túc Phong liên tục hắt hÆ¡i, anh ta bị chứng viêm mÅ©i rất kì cục. Ngá»i thấy mùi thÆ¡m trên ngưá»i phụ nữ không quen biết là hắt hÆ¡i, tôi cÅ©ng không ngoại lệ. Trên tay anh ta có còng, cảnh anh ta tha nguyên còng tay vuốt mÅ©i là m tôi phát ói. Tôi không nhìn anh ta, cúi đầu nhấp má»™t ngụm trà , bắt đầu bút kÃ, đầu vẫn không ngẩng lên, theo lệ há»i: “Tên là gì?â€
Dương Túc Phong ngồi ở bà n đối diện, cách tôi chưa đầy 2 mét. Nhưng chá» hồi lâu vẫn không nghe y trả lá»i. Tôi không nhịn được ngẩng lên, cất giá»ng chói tai: “Tôi há»i anh, anh Ä‘iếc à ?â€
Dương Túc Phong nghiêng đầu, để tóc rÆ¡i xuống phá»§ lên trán, ngây ngốc liếc tôi má»™t cái, lạnh lùng: “Cô có Ä‘ui không? Không phải tay cô Ä‘ang cầm hồ sÆ¡ vụ án cá»§a tôi à ? Trên bìa có tên lá»›n váºy, cô không nhìn hả?â€
Tôi láºp tức muốn nổi khùng. Tá» tù ngông cuồng như váºy tôi còn chưa thấy qua. Tuy tôi cÅ©ng chưa từng tiếp xúc vá»›i bất kỳ tá» tù nà o, nhưng trong ấn tượng cá»§a tôi, những tên bị phán tá» hình đến lúc nà y Ä‘á»u đã nhÅ©n ra, ai há»i gì thì đáp nấy. Riêng tên tá» tù trước mắt tôi lại dám tranh cãi, đối chá»i gay gắt vá»›i tôi, quả thá»±c là vô pháp vô thiên mà . Quả nhiên, trưởng trại hung dữ mắng anh ta má»™t hồi, anh ta má»›i thu mình lại.
Tôi ráng nhịn cÆ¡n nóng bốc lên đầu, đặt câu há»i thứ hai: “Vì sao lại chế tạo vÅ© khà láºu?â€
“Kiếm tiá»n.†Dương Túc Phong hà m hồ đáp hai tiếng không rõ. Tôi ngẫm má»™t hồi má»›i hiểu được hai từ anh ta nói. Thế nhưng câu trả lá»i nà y cÅ©ng quá đơn giản. Ai chả biết anh ta chế vÅ© khà phi pháp vì tiá»n, không lẽ để thu phục Äà i Loan? Äối vá»›i tá» tù bất hợp tác nà y, tôi sá»›m đã không có hứng thú phá»ng vấn, tháºm chà còn định trở vá» nghe biên táºp phê bình nữa. Không ngá» lúc tôi nghÄ© anh ta muốn giả câm Ä‘iếc tiếp, anh ta đột nhiên mở miệng.
“Cô biết không? Chế súng đạn trái phép có rất nhiá»u tiá»n. Má»™t khẩu súng lục 54 giá thà nh không quá 200 đồng, nhưng Ä‘em bán có thể lên tá»›i 1000, tháºt sá»± là má»™t vốn bốn lá»i…†anh ta hạ giá»ng, nói má»™t cách thần bÃ, sợ trưởng trại nghe thấy. Nhưng phòng khách nhá» xÃu, ông ta là m gì không nghe ra? Trưởng trại giam lấy hÆ¡i ho má»™t tiếng, Dương Túc Phong láºp tức chuyển đỠtà i: “Sau nà y nếu chồng cô ngoại tình, cô muốn trừng phạt anh ta, chỉ cần nói ra tên cá»§a tôi trên đưá»ng, nhất định có ngưá»i bán cho cô má»™t khẩu 54, kèm thêm ba viên đạn quân dụng vừa ráp xong. Yên tâm, chất lượng tuyệt đối, chỉ cần má»™t phát là bể đầu chồng cô, y như trái dưa hấu bể váºy…â€
Trưởng trại sải bước tá»›i, nắm lấy sau cổ áo anh ta, hung hăng lôi anh ta dáºy, rồi lại buông anh ta xuống tháºt mạnh, cái ghế phòng há»p kiên cố tức thì phát ra tiếng kẹt. Trưởng trại còn lôi ra má»™t cái dùi cui, mặt không biểu tình: “Dương Túc Phong, đừng nghÄ© ngà y mai chết thì có thể giở trò con lợn chết không sợ nước sôi, nếu ngươi còn giở trò quá»·, ta bảo đảm là m ngươi mãn ý!â€
Dương Túc Phong chốc sau má»›i cháºm chạp gáºt đầu, biểu lá»™ đã hiểu rõ. Kì tháºt tôi cÅ©ng tức Ä‘iên, tháºt muốn bổ má»™t búa xuống đầu anh ta, giống như anh ta nói, bá»a đầu anh ta ra như ngưá»i ta bá»a trái dưa hấu. CÅ©ng vì quá tức, cây bút trong tay tôi vạch má»™t đưá»ng xuống cuốn sổ. Tôi gáºp bút và o sổ, chỉ tay và o đầu anh ta mắng: “Là vì tiá»n, nên anh sản xuất vÅ© khà láºu? Vì tiá»n, anh cung cấp vÅ© khà cho bá»n tá»™i phạm? Anh cấp cho chúng súng, cấp cho chúng đạn, để cho chúng cướp cá»§a giết ngưá»i, cướp ngân hà ng, anh có còn chút lương tâm nà o không? Anh có biết, anh là m váºy là trá»i tru đất diệt không? Anh có còn là ngưá»i không? Anh là súc sinh?â€
Dương Túc Phong bị tiếng gà o thét cá»§a tôi là m hoảng hốt, thẫn thá» nhìn tôi, đến khi tôi hét xong rồi, anh ta vẫn còn ngây ngưá»i nhìn tôi đùng đùng giáºn dữ Ä‘i tá»›i Ä‘i lui trong phòng, đôi già y cao gót dẫm trên ná»n xi măng kêu cá»™p cá»™p. Äến khi tôi quay đầu nhìn anh ta, anh ta má»›i dùng thứ thanh âm yếu nhược vô lá»±c, giá»ng Ä‘iệu cá»±c kỳ á»§y khuất: “Tôi cÅ©ng nói vá»›i mấy ngưá»i đó, không được dùng súng là m chuyện thương thiên hại lý, nhưng mà bá»n há» không nghe, tôi cÅ©ng không thể quản được, đó là chuyện cảnh sát phải quản!â€
Tôi ngạc nhiên đến phát ngốc, thiếu Ä‘iá»u muốn hôn mê, trả lá»i cái gì váºy? Má»™t viên gác ngục Ä‘i qua, lôi dùi cui Ä‘áºp mạnh và o lưng anh ta, anh ta láºp tức là m bá»™ dạng như đã chết, sụm xuống bà n, đầu tóc tứ tán, không động Ä‘áºy. Nhưng viên cảnh sát nắm đầu anh ta lôi dáºy, anh ta tức khắc ngồi thẳng lên, vẻ mặt hết sức nghiêm trang, ánh mắt trong sáng giống như Ä‘ang tham gia nghi thức tuyên thệ cá»§a Äảng.
“Dương Túc Phong, anh nếu còn há»i đông đáp tây, sáng mai cảnh sát tòa án đến chì còn trá»±c tiếp nghiệm thi thôi!†Trưởng trại giam dữ tợn mắng , Dương Túc Phong cuối cùng cÅ©ng chịu hợp tác. Nhưng viên cảnh sát vẫn còn cầm dùi cui đứng bên, chỉ cách anh ta chừng má»™t thước. Äiá»u nà y giúp cho cuá»™c phá»ng vấn suýt bị gián Ä‘oạn cá»§a tôi tiếp tục tiến hà nh. Tôi thầm hÃt má»™t hÆ¡i dà i, trở lại ghế ngồi. Có vẻ như cái dùi cui Ä‘en xì kia mang đến không Ãt thống khổ, Dương Túc Phong kết cục không dám giở trò, ngoan ngoãn trả lá»i câu há»i cá»§a tôi. Trong ná»™i tâm, tôi biết rõ, tá» tù vẻ ngoà i bình thưá»ng nà y kì tháºt thế giá»›i ná»™i tâm có lẽ rất xảo trá, phức tạp. Tại thá»i Ä‘iểm nà y, anh ta lại còn tâm tình chÆ¡i trò mèo bắt chuá»™t vá»›i tôi, tôi không thể không thừa nháºn anh ta quả tháºt khác ngưá»i. Bất quá tất cả chỉ kéo dà i đến rạng sáng ngà y mai, má»™t tiếng súng vang lên là má»i thứ Ä‘á»u kết thúc.
Dưới đây là bản ghi chép phá»ng vấn cá»§a tôi ngà y hôm ấy, má»™t số ná»™i dung phải cắt bá» vì bảo máºt nhưng không ảnh hưởng đến độc giả:
Kà giả (phÃa dưới viết tắt là kÃ): “Dương Túc Phong, anh tốt nghiệp đại há»c kỹ thuáºt Thiên Nam, có thể nói là được ông trá»i ưu ái, sau khi tốt nghiệp lại được phân công công việc chÃnh đáng, ổn định, vì cái gì anh còn chế tạo vÅ© khà láºu? Thiên đưá»ng có lối không Ä‘i, địa ngục không cá»a lại tiến và o, rốt cuá»™c là vì cái gì?â€
Dương Túc Phong (phÃa dưới viết tắt là Phong): “Tôi má»›i nói rồi, tôi muốn kiếm tiá»n. Lúc còn ở nhà trưá»ng, tôi đã từng mÆ¡ má»™ng rất nhiá»u. Tôi ước má»™t ngà y nà o đó sẽ có má»™t công việc có chức quyá»n, có thu nháºp tương đương, má»™t căn nhà ba phòng hai sảnh, má»™t chiếc xe con, má»™t ngưá»i vợ ôn nhu thùy mị, nhưng hiện thá»±c thì, tôi không có gì cả. Không có tiá»n, cái gì cÅ©ng không có,..., tôi muốn có tiá»n,...â€
KÃ: “Lại là vì tiá»n? Chức vụ cá»§a anh tại xưởng sắt thép Thiên Nam không tệ, nghiên cứu viên kỹ thuáºt, ngà y là m chÃn giá», tối năm giá», má»™t tuần được nghỉ hai ngà y, so vá»›i nhân viên công vụ cÅ©ng tương đương, tiá»n lương cÅ©ng không tệ, má»™t tháng được 1500 đồng, còn không đủ dùng?"
Phong: "Tôi không biết cô lý giải câu tiá»n lương không tệ như thế nà o. Trong mắt tôi, 1500 đồng má»™t tháng ngoại trừ ăn uống ra, không biết còn có thể là m được gì? Mua nhà à ? Có lẽ nhịn ăn nhịn uống má»™t tháng có thể mua được cỡ má»™t ná»n gạch men? Mua xe ư? Cháºc, là m như trên thì có thể mua được má»™t cái ốc vÃt trên xe, mà đó còn là hà ng ná»™i địa đó."
KÃ: "Nhưng mà , suy cho cùng đó cÅ©ng là nghá» chÃnh đáng, tùy theo số năm công tác, thu nháºp cá»§a anh cÅ©ng cà ng lúc cà ng tăng. â€
Phong: “Äúng a, má»—i năm tăng được 50 đồng. â€
KÃ: “Anh có biết, sản xuất vÅ© khà láºu là phạm pháp không? Nếu như anh không là m việc đó, hôm nay anh đâu phải bước lên Ä‘oạn đầu đà i? â€
Phong: “Tôi biết, biết rất rõ nữa. Ở đại há»c kỹ thuáºt Thiên Nam, tôi há»c chuyên ngà nh cÆ¡ giá»›i, tại đại há»c sư phạm Thiên Nam lại há»c thêm bô môn pháp luáºt. Vấn đỠpháp luáºt cô không cần phải giáo huấn tôi, tôi biết còn rà nh rẽ hÆ¡n cô. Từ lúc tôi bán khẩu 54 đầu tiên, tôi đã biết sá»›m muá»™n cÅ©ng có ngà y hôm nay. Tổng cá»™ng tôi là m ra má»™t trăm tám mươi ba khẩu súng, bán ra má»™t trăm bảy mươi mốt khẩu, còn giết chết sáu ngưá»i. Bất luáºn là dùng hình luáºt cân nhắc thế nà o, kết cục dà nh cho tôi Ä‘á»u như nhau. â€
KÃ: “Anh đã biết váºy sao còn là m? â€
Phong: “Tôi đã nói nhiá»u lần rồi, thiết tưởng không cần nói nữa. Nguyên nhân hết sức đơn giản, vì tôi cần tiá»n, cần rất nhiá»u tiá»n. Ngưá»i chết vì tiá»n, chim chết vì ăn, tôi chÃnh là điển hình. â€
KÃ: “Kiếm tiá»n có rất nhiá»u cách, sao cứ phải chế vÅ© khà láºu? Cho dù anh bất mãn vá»›i tiá»n lương cá»§a xà nghiệp quốc doanh, anh có thể chuyển qua xà nghiệp tư nhân hoặc là công ty nước ngoà i, tháºm chà tá»± mình buôn bán…â€
Phong: “Tôi chÃnh là muốn gom góp vốn trong thá»i gian ngắn để tá»± mình kinh doanh. â€
KÃ: “Gom góp vốn có nhất thiết bằng thá»§ Ä‘oạn phạm tá»™i không? â€
Phong: “Tôi nhá»› sách chÃnh trị có nói, tÃch lÅ©y tư bản ban đầu vốn ngáºp đầy máu tanh…â€
KÃ: “Äó chỉ là cắt nghÄ©a theo ý anh. Có ai tÃch lÅ©y tiá»n bạc bằng buôn vÅ© khà láºu mà tiến lên được? â€
Phong: “Tháºt xấu hổ, cô Bạch, tôi nghÄ© có lẽ cô không há» tá» tế xem qua hồ sÆ¡ án cá»§a tôi. Cô xem nÆ¡i tôi sinh ra Ä‘i, cô xem Ä‘i, nhìn ánh mắt cô tôi biết cô đã nghÄ© ra rồi. Äúng thế, quê tôi nổi danh vì chế tạo súng đạn trái phép. Tôi từ nhỠđã quen vá»›i việc sản xuất vÅ© khà láºu. Không phải khoe khoang, có lẽ từ lúc còn trong bụng mẹ tôi đã biết chế súng đạn như thế nà o? ÄÆ°Æ¡ng nhiên, đó là tay nghá» tổ truyá»n thuần túy, hiện tại không còn hợp vá»›i tôi nữa, hiện tại vÅ© khà tôi là m còn tinh xảo hÆ¡n há» nhiá»u…â€
KÃ: “Nhưng chung quy anh cÅ©ng đã tiếp thụ má»™t ná»n giáo dục cấp cao, sao anh có thể là m ra chuyện thương thiên hại lý như váºy…â€
Phong: “Äúng a, tôi há»c đại há»c ra, còn là hệ chÃnh quy nữa. Nhưng có phải là cái gì hiếm có đâu? Có ai xem chúng tôi là bảo bối đâu? Cô tưởng tháºt sá»± là ông trá»i ưu ái à ? Äó là cô đóng há»c phà thì nói tốt vá»›i cô và i câu. Lúc tôi đến tuyển dụng, có đơn vị tuyển ngưá»i chỉ trả có 300 đồng má»™t tháng, không bao ăn đối vá»›i sinh viên chÃnh quy, còn thua cả là m nông dân. Äại há»c, đại há»c thì được cái gì? May mà tôi có váºn khà tốt, còn và o là m được sắt thép Thiên Nam. Bạn bè tôi không may nhiá»u lắm, có ngưá»i tốt nghiệp hai năm vẫn chưa có việc là m chÃnh thức. Cô thấy kì quái lắm phải không? Kì tháºt, tôi cÅ©ng thấy quái lạ lắm. â€
KÃ: “Vô luáºn thế nà o, anh cÅ©ng đã bước vô con đưá»ng phạm tá»™i. Vùng quê cá»§a anh năm mươi năm nay má»›i có được má»™t sinh viên đại há»c chÃnh quy, cha mẹ há» hà ng kà thác hi vá»ng nÆ¡i anh không Ãt đâu a. â€
Phong: “Nên tôi má»›i cần tiá»n, không có tiá»n, tôi là m cách nà o báo đáp cha mẹ ông bà ? â€
KÃ: “Ây, nghe anh nói tôi nhá»› ra má»™t chuyện. Nghe nói anh có má»™t khoản tiá»n, ước chừng 14 vạn, nhưng không tra rõ đã Ä‘i đâu. Tòa án hoà i nghi anh đã đưa ngưá»i khác giấu, nhưng anh không thừa nháºn, rốt lại là thế nà o váºy? â€
Phong: “Cô Bạch, cô không phải là quan tòa, không nên há»i vấn đỠnà y. Nếu cô là quan tòa, cô cÅ©ng không nên há»i mà trước tiên phải Ä‘iá»u tra đã. Trá»±c tiếp thẩm vấn tá»™i phạm tình nghi là cách là m ngu ngốc nhất. Tôi từ chối trả lá»i câu há»i nà y. â€
KÃ: “Chẳng lẽ anh không thấy từ chối hợp tác vá»›i quan tòa là cách là m cá»±c kỳ ngu xuẩn ư? Tháºt thà được khoan hồng, chống lại bị nghiêm trị, đạo là cÆ¡ bản nà y anh phải biết chứ? Huống chi anh còn há»c thêm chuyên ngà nh luáºt. â€
Phong: “Cô Bạch, cô cÅ©ng thấy tình hình cá»§a tôi rồi, giao ra mưá»i bốn vạn thì sao? Có được miá»…n án tá» không? â€
KÃ: “Tá»™i cá»§a anh nặng như váºy, không thể không tá» hình. â€
Phong: “Äá»u là tá» hình, tôi muốn khoan hồng là m gì nữa? â€
KÃ: “… Anh quả là … đáng tiếc lại Ä‘i đưá»ng ngang ngõ tắt. Anh từ chối khai tháºt còn có má»™t chuyện nữa, ngưá»i đà n bà đã lôi anh xuống bùn, cô ta rốt cuá»™c là ai?
Phong: “Tôi từ chối trả lá»i, lý do như trên. â€
KÃ: “Cô ta dẫn dụ anh phạm tá»™i, khiến anh Ä‘i và o con đưá»ng Ä‘en tối, chẳng lẽ anh không thấy là cô ta hại anh sao? â€
Phong: “Là tiá»n hại tôi. â€
KÃ: “Anh còn định giảng đạo nghÄ©a giang hồ à , anh có biết thứ nghÄ©a khà đó là m liên lụy anh không? â€
Phong: “Cô Bạch, cô biết Túc Dụ là ai không? â€
KÃ: “Tôi không biết. â€
Phong: “Váºy cô biết hiến chương Anh quốc không ? Äiá»u thứ ba mươi chÃn ná»™i dung cụ thể là gì không? â€
KÃ: “Anh há»i tôi mấy chuyện đó là m gì? Có liên quan gì đến tôi? â€
Phong: “Äúng thế, váºy cô há»i ngưá»i phụ nữ đó là m gì? Cô có quan hệ gì vá»›i cô ấy? â€
KÃ: “Anh! … Dương Túc Phong, anh đừng quá ngông cuồng như thế! â€
Phong: “Cô Bạch, thứ cho tôi mạo muá»™i. Có lẽ cô là ngưá»i mẫu má»±c, vừa thà nh công vừa có chuyên môn, có thể cho tôi đáp án hoà n toà n bất đồng. Tôi há»i cô má»™t câu, nếu cô cÅ©ng như tôi, má»™t tháng lãnh lương 1500 đồng, nhưng có má»™t con đưá»ng khác hấp dẫn hÆ¡n, kiếm tiá»n vừa mau vừa nhiá»u, mà cô Ä‘ang bước trên cái đạo lý quen việc dá»… là m như váºy, cô sẽ chá»n loại nà o? â€
KÃ: “Tôi chá»n tuân thá»§ pháp luáºt. â€
Phong: “Cô Bạch, có lẽ sức chống cá»± đối vá»›i tiá»n bạc, già u sang cá»§a cô mạnh hÆ¡n tôi. Có thể cô chưa từng lo âu vì tiá»n. Nhưng tôi thì không váºy, từ nhá» tôi đã biết thế nà o là bần cùng. Khi tôi ba tuổi đã từng ăn cháo trắng cải muối ròng rã má»™t tháng trá»i, đói đến ná»—i hai mắt hoa lên, không nhìn rõ cái gì hết. Từ nhá» tôi đã được dạy là m ngưá»i chÃnh trá»±c, nhưng hiện thá»±c đã dạy tôi, ngưá»i chÃnh trá»±c chỉ có má»™t con đưá»ng chết. Không phải tôi không thÃch ứng vá»›i xã há»™i mà là xã há»™i không thÃch ứng vá»›i tôi. Xã há»™i bây giá», cưá»i ngưá»i nghèo chứ không cưá»i con hát. Tôi không muốn lại là m ngưá»i nghèo, tôi muốn kiếm tiá»n, tôi muốn già u có. Khi tôi phát hiện lợi dụng há»c thức cá»§a tôi cùng kỹ thuáºt sản xuất súng đạn láºu có thể là m nên sá»± nghiệp lá»›n hÆ¡n, có thể kiếm được rất nhiá»u tiá»n, tôi đã không do dá»± bước lên con đưá»ng không có lối quay đầu đó. â€
KÃ: “Xem ra anh há»c đại há»c uổng phà rồi. Giáo sư dạy anh đạo là là m ngưá»i toà n bá»™ anh Ä‘á»u quên rồi. â€
Phong: “Không, Ãt nhất há»c thức cá»§a tôi so vá»›i ngưá»i mù chữ giá»i hÆ¡n nhiá»u. Giáo sư dạy tôi, tôi được lợi không Ãt. Tôi có thể kiêu ngạo mà nói, tôi dứt khoát là nhân tà i chuyên nghiệp nghiên cứu hệ thống chế tạo vÅ© khà láºu đầu tiên trong nước, tuyệt đối không kém kỹ thuáºt viên xưởng quân cÆ¡. Từ chế luyện sắt thép đến bố trà điá»u chế há»a dược, tôi Ä‘á»u hiểu rất sâu sắc. Tôi còn là ngưá»i đầu tiên tá»± mình chế ra đạn súng, cô tin không? Chế súng dá»… hÆ¡n đạn, công nghệ chế tạo đạn súng phức tạp hÆ¡n nhiá»u. Tôi là ngưá»i đầu tiên trong vùng chế tạo được súng đạn đồng bá»™. Äây là nguyên nhân cÆ¡ bản khiến tôi trong chá»›p mắt bị công an chiếu tướng và truy Ä‘uổi không tha. Có rất nhiá»u ngưá»i sản xuất trái phép, sao công an chỉ truy tìm má»—i mình tôi, còn treo thưởng năm vạn đồng nữa? Là bởi vì chất lượng súng tôi là m quá tốt, có thể so sánh vá»›i quân dụng chân chÃnh, lại không tốn kém bằng. Nếu không vì tôi chế tạo đạn, tôi còn có thể sống thêm má»™t thá»i gian. â€
KÃ: “Há»c thức lại bị anh lợi dụng phạm tá»™i, tháºt sá»± là câu chuyện cưá»i đáng buồn. â€
Phong: “Cô sai rồi, tôi không cho là như váºy. Chà Ãt tôi cÅ©ng là anh hùng có đất dụng võ, mặc dù dùng không đúng. Nếu tôi cứ ở sắt thép Thiên Nam, cả ngà y chỉ biết nghiên cứu mấy cái bản vẽ cÅ©, Ä‘i chá»— nà y má»™t chút, ngó chá»— kia má»™t cái, há»c thức cà ng không có đất dụng võ. Tôi có thể thẳng tanh ta nói vá»›i cô, nếu không dùng kiến thức chế tạo vÅ© khà láºu, tôi còn không biết có thể là m được gì. Nhà trưá»ng đã dạy kiến thức chế tạo vÅ© khà láºu, tôi cÅ©ng chỉ đà nh là m váºy. â€
KÃ: “Tôi nháºn ra được, tâm linh anh đã hoà n toà n méo mó rồi. â€
Phong: “Thân thể tôi cÅ©ng méo mó luôn. Má»™t trăm cảnh sát truy Ä‘uổi tôi ná»a tháng. Quả tháºt tôi mệt chết không chạy nổi. â€
KÃ: “Chế vÅ© khà láºu đã đà nh, sao anh còn giết ngưá»i? HÆ¡n nữa còn giết sáu ngưá»i? Anh vá»›i bá»n há» có thâm cừu đại háºn gì? â€
Phong: “Rất đơn giản, vì bá»n há» là m trái quy cá»§. â€
KÃ: “Bá»n há» là m trái quy cá»§ gì? â€
Phong: “Từ khi bắt đầu, do tôi là m quá tốt, khách Ä‘á»u nguyện ý mua cá»§a tôi, kết quả bá»n hỠđố kị…â€
KÃ: “Trên thá»±c tế, là anh bắn trước. HÆ¡n nữa, anh dùng súng trưá»ng bán tá»± động 56 trong khi bá»n há» chỉ có súng ngắn 64 bình thưá»ng. â€
Phong: “Cô Bạch, cô là kà giả chuyên nghiệp, trình độ thế nà o? Sao có thể nói câu nà y? Bất luáºn là súng gì, cÅ©ng Ä‘á»u dùng để giết ngưá»i, trên phương diện mục Ä‘Ãch và tác dụng mà nói, hoà n toà n không có gì khác biệt. Chẳng lẽ khẩu 64 bắn vô đầu tôi, tôi có thể yên ổn không việc gì à ? â€
KÃ: “Khẩu súng trưá»ng bán tá»± động 56 cá»§a anh từ đâu ra? CÅ©ng là anh tá»± là m à ? â€
Phong: â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên. Cô nghÄ© quân đội nhân dân cấp cho tôi chắc? â€
KÃ: "Không ngá» anh chế được súng trưá»ng bán tá»± động!"
Phong: “Vì sao không thể? Nguyên lý giống nhau, công nghệ cÅ©ng giống nhau, bất quá tiêu tốn váºt liệu nhiá»u hÆ¡n. Kì tháºt ngưá»i khác cÅ©ng là m được, chẳng qua súng trưá»ng tiêu thụ không tốt, không ai muốn là m. Tôi là m cÅ©ng chỉ để vui là chÃnh. Lúc tôi má»›i bắt đầu chế súng, không có cá»a tiêu thụ, trên tay tôi có rất nhiá»u hà ng hóa không bán được. Trong lòng phiá»n muá»™n, bèn là m má»™t khẩu bán tá»± động 56, đến khe núi câu cá, Ä‘i săn. Thuáºt bắn súng là luyện được trong thá»i gian nà y đó. Trong khe núi không săn được thú, tôi chuyên môn bắn chuá»™t. Vô luáºn là chạy nhanh cỡ nà o, động tác linh hoạt cỡ nà o, trong vòng trăm mét, tôi muốn chúng nằm xuống là chúng phải nằm. Có phải cô nghÄ© tôi khoác lác không? Tôi có thể chịu trách nhiệm lá»i nói cá»§a mình, ngoại trừ rãnh nòng súng không tốt ra, khẩu bán tá»± động cá»§a tôi tuyệt đối không kém xưởng quân công là m ra, nếu không, tôi tuyệt đối không thể tiêu diệt sáu tên đó.â€
KÃ: “Má»™t mình anh giết sáu ngưá»i?â€
Phong: “Chẳng lẽ có ngưá»i bên cạnh giúp tôi? Vá»›i ngón tay nhá» nhắn cá»§a cô mà nói, khẩu 54 không cầm được nhưng khẩu 64 cÅ©ng không khác lắm.â€
KÃ: “Sáu ngưá»i há» xui xẻo lắm má»›i tìm anh.â€
Phong: “Không lẽ bá»n há» hẹn nhau tá»›i tìm má»™t ngưá»i đã chết? Cô nên biết khu vá»±c chế tạo vÅ© khà láºu bá»n tôi, tố chất tinh thần đã đạt đến trình độ các kị sÄ© châu âu thá»i trung cổ.â€
KÃ: “Sao bá»n há» không giết chết anh?â€
Phong: “Vì thuáºt bắn súng cá»§a há» quá kém!â€
KÃ: “ Thuáºt bắn cá»§a anh giá»i hÆ¡n?â€
Phong: “Thông qua thá»±c chiến chứng minh, tôi xác thức giá»i hÆ¡n há».â€
KÃ: “Anh luyện bắn hà ng ngà y?â€
Phong: “Thưá»ng hay Ä‘i săn. Vừa rồi cô không nghe tôi nói à ? Hay là trà nhá»› cá»§a cô không hoạt động, vá»›i má»™t kà giả mà nói, chuyện nà y không tốt đâu.â€
KÃ: “Sao bá»n há» lại tá»›i tìm xúi quẩy chá»— anh váºy?â€
Phong: “Có má»™t ngưá»i Tân Cương đặt bá»n há» má»™t số lượng hà ng rất lá»›n, bá»n há» không đủ hà ng nên há»i tôi. Tôi nói tôi không bán bất cứ cái gì cho phần tá» phản động Tân Cương, còn chá»i bá»n há» má»™t tráºn. Bá»n há» lại động thá»§ cướp hà ng cá»§a tôi, kết quả là đánh nhau.â€
KÃ: “Kì váºy, sao anh không bán cho ngưá»i Tân Cương? Há» không trả đủ tiá»n à ?â€
Phong: “Cô Bạch, tôi trịnh trá»ng nói cho cô biết, tuy tôi đã bị tước Ä‘oạt quyá»n lợi chÃnh trị chung thân, không còn mấy giá» nữa thì phải li khai thế giá»›i nà y. Nhưng mà , quan tòa có thể tước Ä‘oạt mạng sống cá»§a tôi nhưng không thế tước Ä‘oạt dục vá»ng trong lòng tôi. Không sai, tôi bị tiá»n và lòng tham là m cho má» mắt, cÅ©ng không thanh cao. Nhưng chà Ãt tôi cÅ©ng còn chút lương tri, tôi tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nà o chia rẽ đất nước chúng ta. Tôi có thể bán súng cho ai cÅ©ng được nhưng tuyệt đối không bán cho phần tá» phản động.
Tôi có thể phát thệ trước hương hồn cha mẹ tôi, tinh thần yêu nước cá»§a tôi tuyệt đối không kém cô đâu. Mấy cảnh sát truy Ä‘uổi tôi ná»a tháng trá»i, trong tay tôi vẫn còn má»™t khẩu bán tá»± động 56, hai khẩu súng lục, má»™t trăm năm mươi phát đạn, nhưng thá»§y chung tôi không bắn má»™t phát nà o. Cô biết vì sao không?â€
KÃ: “Vì sao? Bất quá dù anh có dá»±a và o địa thế hiểm trợ để kháng cá»± thì anh vẫn chỉ có má»™t con đưá»ng chết.â€
Phong: “Cô nói đúng. Cho nên tôi không là m chuyện phản kháng vô Ãch đó. Cho dù có thể giết được mưá»i, hai mươi cảnh sát, bất quá chỉ là m tăng thêm tá»™i trạng mà thôi. Bá»n há» Ä‘á»u là chiến sÄ© trung thà nh cá»§a quốc gia, là rưá»ng cá»™t cá»§a đất nước, tôi không thể gây thương tổn cho há», cuối cùng đà nh bó tay chịu trói. Hồi nhá» tôi đã từng mÆ¡ ước được mặc quân phục trên ngưá»i, dùng sinh mệnh và máu tươi bảo vệ tổ quốc vÄ© đại cá»§a chúng ta. Tôi yêu súng cÅ©ng vì lý do nà y. Äáng tiếc, cuá»™c Ä‘á»i nà y tôi không còn cÆ¡ há»™i gác bút tòng quân Ä‘á»n đáp quốc gia nữa. Hắc hắc, nếu có kiếp sau, tôi sẽ thá» má»™t lần.â€
KÃ: “Không ngá» anh còn có chút lòng ái quốc.â€
Phong: “Má»—i ngưá»i Ä‘á»u có nhiệt tâm ái quốc, chẳng lẽ tôi không có?â€
KÃ: “Anh đã yêu nước thì không nên chế vÅ© khà láºu, là m chuyện phạm pháp.â€
Lúc nà y, Dương Túc Phong không nói gì nữa. Nhưng từ ánh mắt cá»§a anh ta tôi có thể thấy, anh ta tuyệt nhiên không bị lá»i lẽ cá»§a tôi lay động, chỉ là anh ta không nói ra mà thôi. Tôi cÅ©ng từ từ phát giác, cái ngưá»i tá» tù tên là Dương Túc Phong nà y rất thông minh, kiến thức rất rá»™ng, tháºm chà gan dạ cÅ©ng không sai, đúng thế, thá»§ Ä‘oạn cÅ©ng ác độc nữa, tri thứ chuyên ngà nh trên phương diện chế tạo cÆ¡ giá»›i chế tạo súng đạn tháºt khiến ngưá»i ta xấu hổ. Nếu Ä‘i và o chánh đạo, mai sau khẳng định anh ta sẽ trở thà nh công nhân kỹ thuáºt kiệt xuất, đáng tiếc, toà n bá»™ Ä‘á»u dùng sai chá»— rồi.
Anh ta là sá»± kết hợp giữa trà giả và ác ma, tÃnh cách đặc biệt phức tạp, thông minh và tá»™i ác xen lẫn bổ sung nhau, yêu nước rồi lại coi thưá»ng tÃnh mạng, tÃnh cách ôn nhu nhưng lại tôn sùng bạo lá»±c, am hiểu pháp luáºt nhưng biết pháp mà vẫn phạm pháp. Trưởng trại nói rất chÃnh xác, ngưá»i nà y là điển hình cá»§a loại ngưá»i cần tiá»n chứ không cần mạng. PhÃa sau anh ta khả năng còn có rất nhiá»u cố sá»±. Bất quá, tôi không có hứng thú nghiên cứu tÃnh cách cá»§a anh ta, cÅ©ng không hứng thú tìm hiểu phÃa sau anh ta đã từng phát sinh
chuyện gì. Tôi chỉ là má»™t kà giả đương là m nhiệm vụ, tÃnh cách và quá khứ cá»§a anh ta chỉ thÃch hợp cho mấy nhà xã há»™i há»c nghiên cứu.
Bởi vì dần dần có cảm giác chán ngắt, tôi mau chóng bá» dở bà i phá»ng vấn, phần bản thảo nà y cÅ©ng đủ để bà n giao rồi. Lúc Dương Túc Phong bị dẫn Ä‘i, không biết có phải tôi phát sốt không, hoặc giả đụng phải ma quá»·, lại há»i anh ta má»™t câu: “Nếu có kiếp sau, anh có Ä‘i trên con đưá»ng nà y nữa không?†Dương Túc Phong dừng lại má»™t lúc, đầu hướng vá» phÃa trước, không trả lá»i, sau đó bị cảnh sát trại giam lôi Ä‘i.
Khuya đó, tôi ngá»§ lại nhà khách trại giam. Tôi không nhìn thấy ngưá»i nhà Dương Túc Phong ở đây, Ä‘iá»u đó cÅ©ng có nghÄ©a là ngà y mai sẽ không có ai nháºn thi thể cá»§a anh ta. NghÄ© đến đây, tôi cảm thấy tá»™i nghiệp, thân nhân anh ta vì sao không xuất hiện. Trưởng trại nói vá»›i tôi, ngà y mai tôi có thể đứng từ xa nhìn cảnh Dương Túc Phong bị hà nh hình. Nhưng mà , lúc rạng sáng, đồng hồ báo thức trên Ä‘iện thoại còn chưa kịp đổ, tôi đã nghe tiếng súng nặng ná» vang lên. Tôi vá»™i và ng báºt dáºy, nhá» má»™t viên cảnh sát trại giam dẫn tá»›i trưá»ng bắn, kết quả đứng ở bên ngoà i hà ng rà o, tôi nhìn thấy cảnh sát tòa án đã thu dá»n trưá»ng bắn rồi.
Viên cảnh sát trại giam cùng Ä‘i nói vá»›i tôi, trước lúc thụ hình hai tiếng, Dương Túc Phong đột nhiên mắc chứng cuồng loạn, nói năng hồ đồ, mất kiểm soát hà nh vi, Ä‘em đồ ăn ném loạn cả lên, còn đánh đấm phịch phịch, hai cảnh sát trại giam cÅ©ng không khống chế nổi. Xin chỉ thị thượng cấp, cảnh sát tòa án đỠnghị thi hà nh án trước thá»i hạn. Tôi hiểu, Dương Túc Phong cứ khắc chế cảm xúc cá»§a mình cá»±c độ, duy trì sá»± bình tÄ©nh trong má»™t thá»i gian dà i hiếm thấy, nhưng đến giá» phút cuối cùng, anh ta vẫn sợ hãi, sụp đổ. Äiá»u đó là m tôi tin rằng, anh ta vẫn là má»™t ngưá»i bình thưá»ng, không phải thánh nhân.
Không biết vì sao, tôi đứng thẫn thá» trước cá»a pháp trưá»ng, nhìn Ä‘oạn dốc loang lổ. Mặt đất Ä‘á»ng đầy nước mưa, nhìn xuyên qua mà n mưa má» má», thấp thoáng nhìn thấy má»™t thi thể úp sấp trên đất, đúng là mặc chiếc áo gió mà u lam. Anh ta cuối cùng cÅ©ng bị tiếng súng chÃnh nghÄ©a phán quyết. Tôi đứng hồi lâu, đến khi nước mưa là m nhạt mà u máu tôi má»›i dá»i gót Ä‘i. Khi đó tôi không ká»m được suy nghÄ©, nếu quả tháºt có kiếp sau, Dương Túc Phong, kẻ được ông trá»i đãi ngá»™ nhưng tâm là biến thái nà y liệu có đặt chân lên con đưá»ng không lối vỠấy không? Anh ta còn có thể vì tiá»n mà không cần mạng, rượu má»i không uống muốn uống rượu phạt không?